Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 77:




Editor: Hardys
Từ Tiềm đưa A Ngư về Xuân Hoa Đường.
"Nghỉ ngơi trước đi, ta vào xem mẫu thân." Hắn đứng ngoài cửa nóng, dáng vẻ nôn nóng muốn rời khỏi.
Đều là người thân của hắn, A Ngư gật đầu, không nói những lời an ủi vô nghĩa.
Từ Tiềm bước nhanh theo đường cũ trở về chính viện.
Một đường đi thẳng tới chỗ ở của huynh trưởng, dường như Từ Tiềm gặp toàn bộ nha hoàn bên cạnh mẫu thân, tình cờ thấy hai tâm phúc của huynh trưởng, nhưng không hề thấy bóng dáng của bất cứ nha hoàn nào bên cạnh Dung Hoa trưởng công chúa.
Đến nơi, Từ Tiềm nhìn chất tử Từ Thận và Từ Khác đang đứng trước cửa, vẻ mặt căng thẳng nặng nề, ở trong phòng, mẫu thân đang cúi đầu ngồi trên ghế, Dung Hoa trưởng công chúa đưa lưng về phía hắn, quỳ trước mặt mẫu thân.
Nhưng ngay lúc này, trong phòng bỗng truyền đến một tiếng rên vô cùng đau khổ.
Lần đầu tiên Từ Tiềm nghe huynh trưởng phát ra loại âm thanh này.
Bởi vì biết huynh trưởng đau ở chỗ nào, Từ Tiềm lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, tiếp đó lạnh run cả người.
"Ngũ thúc." Thế tử Từ Thận phát hiện hắn trước, vẻ mặt phức tạp mà nói.
Từ Khác rũ mắt đứng ở phía sau lưng Từ Thận, vừa cung kính lại vừa xa cách.
Từ Tiềm gật đầu với nhóm chất tử, rồi trực tiếp đi vào phòng.
Từ lão thái quân nhìn thấy nhi tử, thở dài, khoát tay nói: "Ngươi đi trước đi."
Dung Hoa trưởng công chúa lập tức đứng lên, xoay người rồi hất cằm lên, dáng vẻ cao ngạo giống như bà chưa từng phạm bất cứ sai lầm gì, nhìn thấy Từ Tiềm, trong mắt bà vẫn xuất hiện một tia khinh miệt.
Từ Tiềm hoàn toàn có thể tưởng tượng khi nãy nữ nhân này đáp lại lời chất vấn của mẫu thân như thế nào.
Hắn cũng có thể đoán được, Từ lão thái quân cũng chính tai nghe được lời biện giải của Dung Hoa trưởng công chúa.
"Cô mẫu, nếu như cô phụ đối xử với người như đối xử với súc vật, ức hiếp làm nhục hai mươi mấy năm, có phải người đã sớm cắt của hắn rồi đúng không? Con biết, năm đó là do con chủ động xin hoàng huynh mối hôn sự này, nhưng hắn cũng không phải người bình thường, hắn không thích con thì hắn nên từ chối, người cũng nên từ chối, các người không dám làm trái lời hoàng huynh, dựa vào cái gì lại trút mọi uất ức lên đầu con? Người cũng xuất thân từ công chúa, nếu sự việc phát sinh trên thân người, người có thể nuốt trôi cục tức này hay không?”
Từ lão thái quân không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng bà tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu một mối hôn sự.
Mà bây giờ phân tích những chuyện cũ thối nát này cũng vô dụng, điểm mấu chốt là phải nên giải quyết hậu quả như thế nào.
Vết thương của Trưởng tử có thể tốt hơn, không tốt hơn thì giữ lại mạng là được, bị thương ở chỗ đó, dù sao Trưởng tử cũng đã ôm tôn tử rồi, lớn tuổi rồi ít ngủ với nữ nhân ngược lại sẽ tốt cho sức khoẻ hơn.
Một mặt là đau lòng cho Trưởng tử, mặt khác nhìn thấy Dung Hoa trưởng công chúa như vậy, Từ lão thái quân càng đau đầu.
Bà nên xử trí đứa nhi tức phụ này như thế nào đây?
Giữ lại, tức giận, trên đời này không có nương nào không thiên vị đứa con máu mủ ruột thịt của mình, dù Từ lão thái quân có sáng suốt chính nghĩa, cũng cảm thấy đứa Trưởng tử không nên dùng phương thức kia để đối xử với Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng bà cũng không thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân độc ác đã hại Trưởng tử của bà. Nhưng mà, năm đó Kiến Nguyên Đế muốn gả muội muội ruột đến Từ gia là vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn và khiến cho Từ gia và hoàng gia thân càng thêm thân, nếu bà phá huỷ mối quan hệ thông gia này trước, Kiến Nguyên Đế sẽ nghĩ thế nào?
Đế tâm khó dò, gần vua như gần cọp, Từ lão thái quân chính là suy nghĩ cho đám con cháu của mình.
Còn nữa, nếu bà làm lớn việc này lên, thực sự hưu Dung Hoa trưởng công chúa, khiến cho toàn Kinh Thành đều đàm tiếu, gièm pha đạo phu thê giữa Trấn Quốc Công và Dung Hoa trưởng công chúa, Thận Nhi và Khác Nhi còn mặt mũi nào để sống nữa? Thể diện của trưởng tử sẽ như thế nào đây?
Trong phòng lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Nhi tử đau tại thân nhưng nương đau tại tâm, Từ lão thái quân không kìm được mà nắm chặt gậy trượng.
Từ Tiềm thấy vậy, đi tới trước mặt mẫu thân, giọng nói không cho phép từ chối: "Nương về trước đi, chỗ này có con."
Quả thật Từ lão thái quân cũng nghe không nổi nữa, đưa tay đặt lên trên tay tiểu nhi tử.
Từ Tiềm đưa Lão thái quân ra khỏi viện, ánh mắt đảo qua hai đứa chất tử, hắn dặn dò Từ Khác: "Lão Lục đưa tổ mẫu ngươi về Tùng Hạc Đường đi."
Từ Khác nhanh chóng đưa tay đỡ Lão thái quân.
Hai người đi rồi, Từ Tiềm mới hỏi Từ Thận: "Con biết rõ tất cả mọi chuyện vừa rồi không?"
Vẻ mặt Từ Thận phức tạp: "Nguyên nhân cụ thể thì không biết rõ, chỉ biết là do mẫu thân sai trước."
Từ Tiềm không hỏi nhiều nữa, đi vào trong nội thất.
Tình hình Từ Diễn nằm trên giường vô cùng thảm thương, nam nhân nhìn thấy cũng phải đau lòng đến rơi lệ, dù sao Từ Tiềm cũng là người đã từng ở trên chiến trường, biển hiện coi như còn bình tĩnh, hỏi hai thái y đang bận rộn trên giường: "Thương thế của Quốc Công gia sao rồi?"
Một thái y trong đó nói: "Tạm thời Quốc Công gia không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị bỏng rất khó lành, Quốc Công gia phải nhẫn nhịn chịu cực khổ một thời gian rồi."
Từ Tiềm nghe nói tính mạng huynh trưởng không còn nguy hiểm thì an tâm, còn về phần huynh trưởng có thể gi@o hợp nữa hay không, đó không phải là chuyện hắn nên hỏi.
"Ta ở bên ngoài trông chừng, có việc gì thì báo ta." Ánh mắt nhìn huynh trưởng đầu đầy mồ hôi, Từ Tiềm dặn dò thái y rồi đi ra ngoài.
Đêm dài mênh mang, Từ Tiềm đi dạo xung quanh mấy vòng, đảm bảo trên dưới phủ Quốc Công sẽ không truyền bá chân tướng chuyện này ra ngoài.
Sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong thì đã đến lúc nửa đêm.
Từ Tiềm vẫn luôn canh giữ ngoài cửa của huynh trưởng, mãi cho đến lúc phải vào triều, Từ Tiềm mới trở về Xuân Hoa Đường.
Không muốn quấy rầy tiểu thê tử nghỉ ngơi, Từ Tiềm thay xiêm y ở tiền viện, trước khi đi có bảo Ngô Tuỳ truyền lời, để tiểu thê tử không cần lo lắng quá nhiều.
Đêm nay A Ngư cũng ngủ không ngon.
Nàng không kiềm được mà nhớ đến vết thương của Từ Diễn.
Bị thương ở chỗ đó, ai cũng nghi ngờ từ nay về sau Từ Diễn có thể sẽ không thể gi@o hợp nhỉ?
Nghĩ đến kiếp trước Bảo Điệp phải chịu khổ, A Ngư thật tình hy vọng nồi nước lẩu mà Dung Hoa trưởng công chúa chuẩn bị đủ nóng đủ cay, hoàn toàn diệt trừ mối họa ngầm của nha hoàn bên cạnh nàng. Nếu như Từ Diễn thật sự thành phế nhân, thì cho dù A Ngư bị Dung Hoa trưởng công chúa dùng lời nói làm khó dễ, chỉ cần không thật sự xúc phạm tới nàng, A Ngư cũng không muốn so đo với bà ta nữa.
- --
Sáng hôm sau, A Ngư thức dậy không lâu, liền nhận được lời gọi đến chỗ Từ lão thái quân.
A Ngư dùng điểm tâm sáng xong lập tức qua đó, đến Tùng Hạc Đường mới phát hiện Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân đều ở đây.
Từ lão thái quân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, sắc mặc cực kỳ nghiêm túc.
Cho hạ nhân lui xuống hết, Từ lão thái quân đông nhiên dậm quải trượng xuống đất, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống hết cho ta."
Bốn nhi tức phụ vội vàng quỳ xuống.
Từ lão thái quân đánh giá bốn nhi tức phụ theo thứ tự, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nhị phu nhân: "Buổi chiều hôm qua ngươi đi tìm Tứ tức phụ làm gì? Có phải vội vã thông báo chuyện phòng the của đại ca và đại tẩu ngươi hay không?"
Nhị phụ nhân biện giải theo bản năng: "Nhi tức không dám, con..."
"Câm miệng." Từ lão thái quân cắt ngang lời nàng, hỏi Tứ phu nhân: "Con nói cho ta biết, Nhị tẩu của con đã nói với con những gì?"
Tứ phu nhân kể chi tiết ra.
Quan hệ giữa Nhị phu nhân và bà cũng không hoà thuận lắm, nhưng Nhị phu nhân rất thích chơi xấu người khác, biết được bí mật của Dung Hoa trưởng công chúa, lập tức muốn chia sẻ cùng bà.
Không thể che giấu được, sắc mặt Nhị phu nhân trắng bệch, vừa dập đầu, vừa nhận sai: "Mẫu thân, đều do nhi tức không quản được miệng của mình, nhi tức biết sai rồi, mẫu thân trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ xin mẫu thân bớt giận, tuyệt đối đừng vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể."
Từ lão thái quân cười lạnh: "Yên tâm, thân thể và xương cốt của ta vô cùng khỏe mạnh, không chết được!"
Những lời này vừa nói ra, chẳng những khiến Nhị phu nhân giật thót mình mà, A Ngư và hai nhi tức phụ vô tội còn lại cũng vội vàng dập đầu cầu xin Lão thái quân bớt giận.
Từ lão thái quân hung hăng mà nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, giọng nói lạnh lùng: "Trải qua chuyện hôm qua, các người cũng đoán được thương thế của đại ca các người như thế nào, nhưng hôm nay những lời ta nói ở đây, nếu có người nào nhiều chuyện có can đảm nói bí mật của Từ gia ra ngoài, dù chỉ là một hai câu, ta cũng sẽ khâu miệng, đánh gãy hai chân của người đó, khiến cho cả đời người đó cũng không thể bước ra khỏi Từ gia nửa bước, cũng sẽ không thể nói được nửa câu nói."
Thể xác và tinh thần A Ngư đều run rẩy.
Lão thái quân hiền hậu như thế sao lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy!
Nhưng mà việc này liên luỵ quá nhiều người, thể diện của Từ Diễn, Từ Thận, Từ Khác, thậm chí thể diện của cả phủ Trấn Quốc Công, Lão thái quân vì Từ gia ngay cả thanh danh của Dung Hoa trưởng công chúa cũng từ bỏ, bà tự nghĩ mình đã là người của Từ gia, đương nhiên mọi việc phải lấy thanh danh của Từ gia làm trọng.
"Nhi tức không dám!" A Ngư thành tâm nói, quả thật nàng sẽ không nói ra.
Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân cũng đã lập lời thề sắt son.
Từ lão thái quân tin tưởng Tam nhi tức, Tứ nhi tức, tiểu nhi tức, bà chỉ không tin Nhị nhi tức.
Bởi vậy, Từ lão thái quân trực tiếp nói với Nhị phu nhân: "Nhị tức phụ, bình thường ngươi là người nhiều chuyện nhất, ngươi yên tâm, tiếp theo ta sẽ sai người đặc biệt nhìn chằm chằm vào ngươi, nếu như ngươi không tin, cứ việc thử xem, đến lúc đó cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng bắt ngươi trở về, dù cho Hoàng Thượng đích thân bao che cho ngươi, ta cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết. Hơn nữa, ngươi không cần nghĩ vì nhiều người biết chuyện này, lỡ truyền ra ngoài cũng không có chứng cứ chỉ chứng ngươi, ta nói ngươi nghe, không cần chứng cứ, chỉ cần người bên ngoài biết được, ta sẽ lột một lớp da của ngươi trước!"
Nhị phu nhân sợ tới mức run cầm cập, chỉ vào nhóm ba phu nhân còn lại: "Mẫu thân, người không thể như vậy, nếu ba đệ muội có ý định hại con..."
Từ lão thái quân nở nụ cười ác độc: "Vậy ngươi thay ta nhìn chằm chằm các nàng ta, tóm được sai lầm của các nàng ta, ta sẽ trọng thưởng xứng đáng."
Nhị phu nhân bị nụ cười độc ác của bà bà dọa sợ, ngây người một lúc lâu, lòng bà nặng nề mà dập dầu: "Nhi tức đã hiểu, mẫu thân yên tâm, từ hôm nay trở đi, nhi tức sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Từ lão thái quân dạy dỗ xong rồi, hừ nói: "A Ngư ở lại, ba người các ngươi trở về đi, tự quản hạ nhân trong viện của mình, nếu bọn họ gây hoạ ta sẽ tìm các ngươi."
Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân đảm bảo liên tục, trong lòng hốt hoảng mà run rẩy cáo từ.
A Ngư quỳ tại chỗ, khẩn trương nhìn bà bà.
Xong rồi, Lão thái quân để ý Từ Diễn như vậy, chắc chắn muốn giận chó đánh mèo với nàng rồi.
Từ lão thái quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ba nhi tức phụ, mãi đến khi không còn thấy người, bà mới thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nhìn đã thấy đôi mắt tiểu tức phụ rưng rưng mà quỳ ở đằng kia, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
Từ lão thái quân ngạc nhiên nói: "Sao A Ngư lại khóc?"
Nước mắt A Ngư lập tức rơi xuống từng giọt từng giọt, mím môi tự trách: "Đều do con nói nhiều, nếu không phải do con, chưa chắc Đại tẩu sẽ hiểu rõ."
Từ lão thái quân đã hiểu, vừa kêu A Ngư tới bên cạnh bà, vừa tức giận nói: "Đại ca con tự mình tạo nghiệt, không liên quan gì đến con, A Ngư đừng nên nghĩ nhiều, mới vừa rồi nương chỉ hù dọa ba tẩu tử của con chứ không hề có ý trách móc con."
A Ngư quỳ gối dưới chân Lão thái quân, ngửa đầu hỏi: "Người thật sự không trách con sao?"
Từ lão thái quân cười, đưa tay vuốt khuôn mặt như Hoa Lê của tiểu nhi tức: "Nhi tức phụ giống như tiên nữ như vậy, ta thương còn không hết sao lại trách con. Mau đứng dậy đi, da thịt con non mềm, lỡ như con quỳ đỏ đầu gối, Lão Ngũ sẽ trách ta, ta cũng không muốn làm bà bà độc ác đâu."
Lúc này A Ngư mới tin lão nhân gia thật sự không trách nàng.
Phương ma ma di chuyển ghế dựa qua.
A Ngư dâng tách trà cho Lão thái quân trước rồi mới quan tâm hỏi: "Nghe Ngũ gia nói Đại ca bị bỏng chân, bây giờ thương thế như thế nào rồi ạ?"
Bỏng chân?
Từ lão thái quân quan sát tiểu nhi tức, cực kỳ vui mừng vì tiểu nhi tức hiểu chuyện, biết chừa mặt mũi cho huynh trưởng.
"Không chết được." Từ lão thái quân hừ hừ nói, "Không nhắc tới hắn nữa, A Ngư à, mấy ngày qua Lão Ngũ đối xử với con như thế nào, có dịu dàng không?"
Mới có một nhi tức phụ bởi vì không hài lòng chuyện phòng the mà hành hung đả thương người, Từ lão thái quân rất phẫn nộ rất khó chịu, bỗng nhiên nghĩ tới nhi tử lạnh như băng và tiểu nhi tức nũng nịu, tuy A Ngư chắc chắn sẽ không giống kích động dám trả thù giống Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng nếu đôi tân phu thê này thật sự không có kiến thức, Từ lão thái quân cũng không muốn nhi tức phụ phải chịu tội vô ích.
Hai chữ dịu dàng khiến A Ngư hiểu rõ mẹ chồng đang nói đến phương diện kia.
Trên mặt nổi lên ráng mây hồng, A Ngư cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ, Ngũ gia, chàng ấy… dịu dàng ạ!"
Hơn nữa còn hơi vô lại, luôn luôn vu khống nàng, nói nàng quyến rũ hắn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.