Truyền công Trưởng Lão tử trận, không có người thay thế vị trí truyền công Trưởng Lão, Tử Thiên Quân chỉ đành tự mình gánh vác vị trí, tự mình thượng khóa cho môn hạ đệ tử.
Hiện tại còn lại tuyệt đại bộ phân đều là các đệ tử thuộc các chủ phong, thực lực Luyện Khí, Trúc Cơ Kỳ không đồng nhất, lại chia thành chân truyền cùng nội môn đệ tử, Thiên Linh Căn cùng Song Linh Căn khác nhau, còn xen lẫn một kẻ Ngũ Linh Căn chưa từng chính thức lên truyền công khóa, cái gì cũng đều không hiểu, Tử Thiên Quân liền dựa theo tiêu chuẩn bồi dưỡng đệ tử mới nhập môn bắt đầu truyền thụ giảng giải. Khiến Bao Cốc có thể toàn diện nắm bắt được những gì trước nay chưa từng học qua, cũng để đệ tử khác trước đây có học qua củng cố lại hoặc kiểm tra lại thiếu sót một phen. Giai đoạn Luyện Khí Trúc Cơ, căn cơ càng vững, đối với tu luyện trong tương lai càng có lợi.
Tử Thiên Quân lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc liền bắt đầu truyền công giảng bài, thời gian hai canh giờ, thời gian còn lại liền đốc thúc chúng đệ tử tu luyện.
Từ khi Bao Cốc tiến nhập Huyền Thiên Môn đến nay, tiểu sư thúc sẽ dạy nàng ngự kiếm thuật, sư tỷ lại dạy nàng vài pháp trận đơn giản, còn lại tất cả đều là bản thân từ trên ngọc giản tự học tự lĩnh ngộ, đại đa số chỉ học được một chút lông da, kiến thức nửa vời. Hôm nay nàng cùng các sư huynh đệ cùng nhau nghe sư công truyền thụ, những gì trước đây hiểu, không hiểu, nghe sư công giảng giải một lần, thường xuyên sẽ có cảm thụ "mở rộng tầm mắt", "thì ra là như vậy", "a, trước đây ta hiểu sai rồi."
Bao Cốc trước đây cho rằng, tu luyện chính là dựa theo công pháp ghi chép trên ngọc giản của sư tỷ đề thăng cảnh giới tu luyện, lại học thêm kiếm thuật phòng thân là đủ rồi, nếu có rãnh rỗi thì tu tập thuật luyện đan, thuật luyện khí hoặc thuật chế phù lấy đó kiếm thêm tu tiên tài nguyên. Sau khi Tử Thiên Quân truyền thụ xong nàng mới phát hiện không phải như vậy, tu tiên muốn đề thăng không chỉ cần tự thân tu luyện, còn phải pháp thuật thần thông tương ứng với cảnh giới và linh căn của mình, bao gồm thuật luyện đan, thuật luyện khí, thuật chế phù, tất cả đều là đi từng bước tu luyện theo cảnh giới chậm rãi đề thăng.
Nói cách khác, chính là nàng đã bỏ qua rất nhiều công khóa không học. Tỷ như, pháp thuật cơ sở đơn giản nhất của Luyện Khí Kỳ là "Chưởng Tâm Lôi", lại như đệ tử Thủy Linh Căn phải tu luyện "Ngưng Thủy Quyết", Hỏa Linh Căn tu luyện "Tụ Hỏa Quyết", những thứ này đều là căn bản để tương lai tu luyện. Ví dụ đơn giản nhất, nếu như sư tỷ không tu luyện "Tụ Hỏa Quyết", cho dù sư tỷ nàng là Thiên Linh Căn thuộc hệ hỏa, đừng nói muốn điều khiển lửa, chỉ sợ ngay cả một ngọn lửa cũng không tạo ra được.
Lúc Bao Cốc phát hiện bản thân đã bỏ qua rất nhiều công khóa không học đồng thời cũng phát hiện một chuyện vạn phần bi thảm. Đồng môn sư huynh đệ đều là tư chất Thiên Linh Căn hoặc Song Linh Căn, ngay cả đệ tử Tam Linh Căn cũng không có, người khác chỉ cần tu luyện một hai môn công pháp thì được rồi, nhưng nàng cần học toàn bộ kim mộc thủy hỏa thổ năm môn công pháp, bởi vì trong đan điền của nàng còn có một tòa Huyền Thiên Ngọc Phủ phải đợi nàng tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đạt được ngũ hành hợp nhất mới có thể mở ra.
Bao Cốc cảm thấy bản thân không ngu ngốc, tốc độ học tập pháp thuật không hề chậm hơn so với sư huynh đệ, thứ người khác một ngày có thể học được nàng cũng có thể học được. Nhưng nàng phải đồng thời tu luyện năm loại công pháp, là gấp năm lần đệ tử Thiên Linh Căn, người khác một ngày là có thể học xong nàng phải học trên năm ngày mới có thể học xong. Sư công truyền thụ phải bận tâm đến tiến độ tu luyện của đại đa số đệ tử, không có khả năng vì nàng mà làm liên lụy tiến độ của toàn bộ đệ tử, vì vậy liền xuất hiện đồng môn sư huynh đệ đã nắm giữ rất tốt công pháp mình muốn tu luyện, nhưng nàng còn đến hai ba công phái không học xong.
Nàng muốn không ngủ không nghỉ ngày đêm luyện tập cũng đuổi theo không kịp, đồng môn sư huynh đệ tu luyện so với nàng còn chăm chỉ hơn, toàn bộ bọn họ đều là không ngủ không nghỉ ngày đêm tu luyện, ngay cả lúc ăn cơm, đi nhà xí, tắm vẫn không quên luyện công pháp.
Bao Cốc phải cân nhắc chuyện để sư công dạy riêng cho nàng. Nếu sư công không thể chậm lại tiến độ chờ nàng, vậy có thể tách nàng khỏi đám đệ tử kia xách ra ngoài dạy riêng hay không? Nàng ở phía sau chậm rãi học là được!
Bao Cốc tìm được Tử Thiên Quân mới vừa đem việc này nói ra, chỉ thấy Tử Thiên Quân tàn bạo trừng nàng, hỏi:
"Vậy ngươi dự định chậm rãi học đến lúc nào? Ta hôm nay cho ngươi rơi lại phía sau, ngày mai ngươi lại tiếp tục rơi lại, ba năm sau ngươi bị bỏ lại mấy nghìn bước? Đi suy nghĩ chuyện này, ngươi thế nào không đem tâm tư dùng suy nghĩ làm thế nào tăng tốc độ tu luyện?"
Bao Cốc muốn khóc! Nàng biết sư công là sợ nàng chậm một bước sẽ rơi xuống hố không cho nàng có cơ hội thư giãn, nhưng cơm phải ăn từng miếng, công pháp phải học từng chút, nàng cũng muốn tiến bộ nhanh như mọi người, nhưng lượng công pháp tu luyện của nàng gấp vài lần người khác a! Không phải gấp đôi gấp ba, là gắp ba gấp năm! Cùng một thời gian muốn nàng tu luyện lượng công pháp gấp ba gấp năm lần, nàng cũng không phải thiên tài!
Bao Cốc không có biện pháp khác, nàng chỉ có thể cắn chặt răng ngày đêm dựa theo tiến độ tu tập của bản thân tu luyện công pháp các thuộc tính, ngoại trừ mỗi ngày tảo khóa hai canh giờ, nàng ngay cả ăn uống đi nhà xí cũng không quên tu luyện.
Bao Cốc tảo khóa ngày thứ mười, Phong Dịch ra ngoài điều tra cùng Ngưu trưởng lão rốt cục trở về.
Phong Dịch cùng Ngưu trưởng lão đầy người mệt mỏi, đặc biệt là Ngưu trưởng lão, vốn là lôi thôi lếch thếch, lúc này càng lôi thôi không ra hình dạng, ngay cả y phục che đậy thân thể đều bị hủy, bọc một thân da thú trở về.
Tử Thiên Quân ném tảo khóa truyền được một nửa sang bên đứng dậy, khẩn cấp hỏi:
"Làm sao vậy?"
Sau khi Phong Dịch hướng Tử Thiên Quân hành lễ, đáp:
"Giống như lúc trước Nam Sơn tiền bối đến đây, trong mười vạn dặm đại sơn không có người ở, cũng không có tu tiên giả lui tới!"
Bao Cốc nghe được Phong Dịch nói như vậy, thầm nghĩ: Ở đây linh khí đầy đủ, khí hậu dễ chịu, thế nào sẽ không có bóng người cùng tu tiên giả?
Đồng thời nàng cũng biết nơi này là ai chọn rồi, Nam Sơn Nhất Kiếm.
Tử Thiên Quân trầm ngâm, nói với Phong Dịch:
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau đó ta tìm ngươi nói chuyện."
Phong Dịch ôm quyền thi lễ, cùng Ngưu trưởng lão xuống phía dưới nghỉ ngơi.
Bao Cốc nhìn thấy Tử Thiên Quân ngồi trở lại bồ đoàn tiếp tục truyền công, nàng cũng thu hồi tâm tư chuyên tâm nghe giảng, lúc Tử Thiên Quân giảng xong đứng dậy, nàng lập tức đứng dậy giống như cái đuôi đi theo phía sau Tử Thiên Quân. Nàng thấy Tử Thiên Quân quay đầu lại nhìn nàng, rất thấp thỏm rụt cổ, nhưng thấy sư công nàng cái gì cũng không nói mà chỉ xoay người tiếp tục đi về phía trước, cũng không có ý cản nàng, vì vậy mặt dày đi theo phía sau sư công vào nhà gỗ. Nàng đi đến trước cửa nhà gỗ thì thấy Phong Dịch, Ngưu trưởng lão, Nam Sơn Nhất Kiếm đều đã ở bên trong, còn thấy một cái đầu Giao Long đang từ ngoài cửa sổ nhìn vào.
Tử Thiên Quân ngồi xuống bồ đoàn, nói với Phong Dịch:
"Ngươi tỉ mỉ kể lại."
Bao Cốc thấy trên mặt đất không dư thừa bồ đoàn cho nàng ngồi, liền lấy ra da hổ ngồi xuống ở phía sau.
Phong Dịch nói:
"Trong mười ngày nay, ta lục soát qua phương viên mười vạn, không nhìn thấy nửa điểm dấu vết con người, duy nhất giống người chính là một loại vượn lớn tay dài, loại vượn tay dài này cao gần một trượng, trời sinh thần lực, nhảy một bước xa bảy tám trượng, quần cư trong sơn động hiểu được tu luyện." Hắn suy nghĩ một chút, nói:
"Ở đây yêu thú tu luyện rất nhiều, không chỉ có thú, cầm tu luyện mà cây cỏ thành tinh cũng rất nhiều, trong đó không thiếu đại yêu thực lực cao cường, thậm chí còn có đàn yêu thú. Ở đây giống như tuyết vực bên ngoài Huyền Nguyệt Cổ Thành, nhưng yêu thú ở đây chỉnh thể thực lực so với yêu thú trong tuyết vực mạnh hơn rất nhiều. Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ bước vào tuyết vực, thông thường có thể sống trở về, nhưng ở chỗ này, cho dù là ta cùng Ngưu trưởng lão, cũng là phải dựa vào ta là tu tiên giả thuộc tính gió tốc độ nhanh mới có thể thoát được."
Bao Cốc thầm nghĩ: Nếu như nơi này có rất nhiều yêu thú, vậy vì sao chúng ta ở chỗ này mười ngày rồi cũng không nhìn thấy một con yêu thú?
Tâm tư của nàng vừa động, liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy Trần sư bá ló đầu ra ngoài cửa sổ, lập tức hiểu được cho dù yêu thú ở đây lợi hại không sợ tu tiên giả Hóa Thần Kỳ, nhưng đối mặt khí tức Giao Long của Trần sư bá, nhất định cũng sẽ sợ, phỏng chừng yêu thú phụ cận đã đã trốn.
Tử Thiên Quân lại cẩn thận hỏi về cường đại yêu thú cùng với đàn yêu thú có tính uy hiếp, tình hình phân bố yêu thú ở xung quanh.
Phong Dịch tỉ mỉ đáp lời.
Tử Thiên Quân lại hỏi qua linh khí phân bố có đủ dày hay không.
Phong Dịch đáp:
"Vượt xa tuyết vực, bằng không yêu thú nơi đây thực lực cũng sẽ không mạnh hơn yêu thú ở tuyết vực?"
Bao Cốc nhịn không được, chen lời:
"Phong sư bá, linh mạch thì sao? Cũng tốt hơn ở tuyết vực sao?"
Tử Thiên Quân ngẩng đầu nhìn Bao Cốc.
Phong Dịch ho nhẹ một tiếng, nói:
"Bao Cốc, ta không có học cách tầm long điểm mạch, Huyền Thiên Môn cũng không ai nắm giữ thần thông này, nếu muốn tìm được linh mạch trong trời đất bao la, vậy phải mời cao nhân chuyên tìm kiếm linh mạch ở tu tiên giới mới được. Thông thường loại cao nhân này đều có liên quan rất lớn đến các thế lực lớn." Hắn biết Bao Cốc ở tu tiên giới thời gian ngắn, rất nhiều thứ không hiểu, lại bổ sung một câu:
"Tìm linh mạch cũng giống như tìm mỏ vàng ở nhân gian."
Tử Thiên Quân nói với Bao Cốc:
"Được rồi, ngươi đừng ngắt lời, nghe cho kỹ."
Bao Cốc không dám lên tiếng, yên lặng mà nghe.
Nam Sơn Nhất Kiếm chậm rãi nói:
"Tại hạ từng học qua một ít tầm long tham mạch thuật. Bất quá nếu là chỉ ở nơi đây khai sơn lập phái nghỉ ngơi lấy lại sức thì được, nhưng nếu muốn khai thác linh mạch sẽ dẫn đến đại phiền toái."
Phong Dịch hỏi:
"Ý của Nam Sơn tiền bối là?"
Nam Sơn Nhất Kiếm nói:
"Nơi đây linh mạch bảo địa có bất thế đại yêu (yêu quái hiếm có)."
Bao Cốc âm thầm run sợ. Ngay cả Nam Sơn Nhất Kiếm đều nói là "Bất Thế Đại Yêu", vậy có thể thấy được đại yêu ở đây có bao nhiêu lợi hại! Nàng thầm nghĩ: Vậy không phải yêu thú ở đây chỉ xem là không đủ để nhét kẽ răng sao?
Nàng rất muốn hỏi một câu: Nam Sơn tiền bối, nếu nơi này có đại yêu lợi hại như vậy, làm sao có thể ở chỗ này khai sơn lập phái? Nàng biết tu tiên giới cùng yêu luôn luôn đối đầu, tu tiên môn phái xây dựng trên địa bàn của yêu thú, yêu thú còn không nhào đến xé xác bọn họ?
Tử Thiên Quân trầm ngâm hồi lâu, nói:
"Như vậy, liền do Phong Dịch ngươi cẩn thận điều tra những đỉnh núi phụ cận, xem đỉnh núi nào có thể lập sơn môn. Sau này môn hạ đệ tử xuất nhập, chỉ sợ phải dựa vào truyền tống pháp trận rồi."
Bao Cốc thầm nghĩ: Chúng ta Huyền Thiên Môn phải giống như Huyền Nguyệt Cổ Thành thứ hai xây dựng ở trung tâm địa bàn của yêu tộc sao?
Huyền Nguyệt Cổ Thành bình thường có yêu tộc quấy nhiễu, tu tiên giả cùng yêu tộc xung đột không ngừng, Huyền Thiên Môn ở chỗ này xây dựng môn phái, sau này cũng sẽ không ngừng mà xung đột cùng yêu tộc. Nàng cảm thấy không thích hợp, nàng muốn nói gì lại sợ sư công nàng nói nàng loạn xen mồm, vẻ mặt rối rắm nhìn sư công.
Tử Thiên Quân nhìn thấy Bao Cốc muốn nói ra suy nghĩ, nói:
"Bao Cốc, có chuyện liền nói đi."
Bao Cốc đem lo lắng trong lòng nàng nói ra, còn nói thêm:
"Ta nghĩ tu tiên giới đều biết mười vạn dặm trong núi này hung hiểm, cho nên hiện tại hẳn là sẽ không bước vào đây. Chúng ta vì sao không ở gần nơi này kiến lập sơn môn, tránh cho sư môn xây dựng trong yêu vực, giảm thiểu xung đột với yêu tộc cũng như tránh nguy hiểm. Chúng ta tương lai sau khi lớn mạnh còn có thể phát triển ra bên ngoài, chúng ta là tu tiên môn phái, thế nào cũng thoát ly không được tu tiên giới, hiện tại chỉ là tạm thời lánh nạn, sớm muộn cũng phải có liên hệ cùng tu tiên giới." Nàng chậm rãi nói:
"Xa không nói, trùng kiến sơn môn tài nguyên cần thiết còn phải đi thành trì tu tiên chọn mua, còn có chi tiêu duy trì truyền tống pháp trận hằng ngày vãng lai truyền tống cũng sẽ cực đại, hiện tại môn hạ đệ tử ít thì không nói, nếu tương lai phát triển môn hạ đệ tử tăng lên, chỉ riêng chi tiêu mỗi ngày dùng truyền tống pháp trận cũng có thể mấy nghìn linh thạch. Phàm là đồng môn dưới Hóa Thần Kỳ đều phải dựa vào truyền tống pháp trận xuất nhập bằng không phải mạo hiểm sinh mệnh đi qua mấy vạn dặm yêu vực, vậy... Bất lợi đối với những đệ tử mới nhập môn tu luyện hai bàn tay trắng."
"Đang nói cái gì vậy?" Một giọng nói Bao Cốc vạn phần quen thuộc cùng tưởng niệm bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến, Bao Cốc cả kinh mạnh quay đầu nhìn ra cửa, sau đó vẻ mặt kinh hỉ nhảy dựng, hô lên:
"Sư tỷ, sư tỷ, sao ngươi lại tới đây!" Nàng lập tức xoa mắt, nhìn thấy sư tỷ mỉm cười tư thế oai hùng bước vào trong phòng cúi đầu ôm quyền hướng Nam Sơn Nhất Kiếm, Tử Thiên Quân, Phong Dịch cùng Ngưu trưởng lão và Trần sư bá ngoài cửa sổ hành lễ. Nàng không thể tin được nhìn Ngọc Mật, trong lòng có chút sợ hãi nghĩ: Sư tỷ sẽ không phải là yêu quái biến thành đi đó chứ?
Nàng hô lên:
"Sư tỷ, bên ngoài không phải yêu vực sao? Ngươi làm thế nào đến được?"
Ngọc Mật quay đầu lại liếc xéo Bao Cốc, uốn gối xuống trên da hổ của Bao Cốc, nàng quay đầu lại gật đầu với Tử Thiên Quân nói:
"Sư công, tiểu sư thúc thu được tin tức của ngài cho Yêu Thánh biết tọa độ phương vị. Ta thương thế đã khỏi, Yêu Thánh liền truyền tống ta đến, lúc đến nàng muốn ta nhắn một câu với ngài."
Tử Thiên Quân hỏi:
"Nói cái gì?"
"Tốc tốc rời khỏi, đây không phải chỗ cư trú."
Tử Thiên Quân kinh ngạc hỏi:
"Giải thích thế nào?" Đây là nơi Nam Sơn tiền bối đề cử, Yêu Thánh nói không thể.... Hắn lại nhìn về phía Bao Cốc, thầm nghĩ, lẽ nào cách nhìn của Yêu Thánh giống với Bao Cốc?