Ngọc Mật kiểm tra trong ngoài biệt viện của Bao Cốc một vòng.
Viện này nơi nơi đều lưu lại dấu vết của Bao Cốc tu luyện, sinh hoạt, trong năm năm này Bao Cốc không hề ra khỏi nơi này.
Viện này là nơi Bao Cốc bắt đầu cuộc sống và tu luyện, hơn nữa còn là một bảo khố tàng trữ đầy trân bảo.
Bao Cốc, hai mươi tuổi, hiện tại tu vi mới Trúc Cơ tam giai, lại dựa vào bản lĩnh kinh doanh của mình tạo ra tài phú khổng lồ. Cảnh giới của nàng rất thấp nhưng trận pháp tạo nghệ của nàng, ngộ tính của nàng lại rất cao.
Ngọc Mật cảm thấy Bao Cốc ngoại trừ trên phương diện tu luyện tốc độ chậm hơn kẻ khác đến gần như không nhìn thấy hy vọng, trên bất luận phương diện nào đều là một anh tài. Còn ai có thể huy hoàng hơn Bao Cốc, Huyền Thiên Môn nghèo túng gần như sắp diệt môn, bởi vì có Bao Cốc chỉ trong năm năm thời gian liền từ trung đẳng tiến lên thượng đẳng. Chiếu theo tốc độ này trở thành tu tiên đại phái chỉ trong sớm chiều.
Ngọc Mật nhìn biệt viện này, nhìn bảo khố này, những thứ này đều là Bao Cốc kiếm được, cũng đều là Bao Cốc lưu cho nàng. Nàng biết Bao Cốc đối với nàng dùng tình sâu đậm, khổ tâm kinh doanh rất nhiều cũng là vì nàng. Đối mặt thâm tình như vậy nàng lại sợ hãi, sợ không thể hồi báo nổi. Tài phú như vậy, thâm tình như vậy, nàng nhận không nổi. Nàng biết tâm ý của Bao Cốc, cũng biết bản thân nên hảo hảo đối đãi Bao Cốc không nên khiến Bao Cốc vì tình chịu thương tổn, nhưng mà lúc này nàng lại cảm thấy bản thân không xứng với Bao Cốc. Nàng nhận không nổi tình của Bao Cốc, cũng không trả nổi tình của Bao Cốc.
Ngọc Mật đứng ở trong viện, nặng nề thở dài:
"Xin lỗi, Bao Cốc." Nàng rất muốn lần nữa rời đi rồi lại sợ Bao Cốc biết được lại bị thương.
Hoàng hôn, Bao Cốc tỉnh lại. Nàng mở mắt ra phát hiện bản thân ngủ không phải trên giường mình, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh đang ngồi trong viện uống trà mới biết được bản thân ngủ ở trong viện của Tử Vân Thù. Nàng cảm thấy hoảng hốt: Ta thế nào lại ngủ ở chỗ tiểu sư thúc?
Ngẫm nghĩ một chút Bao Cốc mới nhớ đến bản thân đến Huyền Thiên Viện tham gia khảo thí biết được sư tỷ trở về rồi lại rời đi, nàng mơ hồ nhớ bản thân lúc đó là muốn quay về nơi ở, tựa hồ lúc đó ngực vô cùng đau đớn sau đó cái gì cũng không thấy nữa.
Bỗng nhiên, Bao Cốc cảm thấy trận pháp bản thân bố trí trong viện bị người khác động vào. Nàng vô thức cảm thấy là Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh có việc đến đó, nhưng nhìn đến hai người đang ở trong viện uống trà liền biết trong viện của nàng có một người khác.
Bao Cốc xuống giường, nàng mới vừa bước ra liền nhìn thấy Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù đồng thời nhìn nàng.
Yêu Thánh nói:
"Tỉnh rồi? Đến uống chén trà."
Bao Cốc biết nơi này có Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù tọa trấn gần như không ai có thể dưới mí mắt hai người các nàng mà lẫn vào biệt viện, hiển nhiên người tiến vào biệt viện của nàng đã thông qua sự cho phép của hai người. Nàng thuận theo ngồi xuống bên cạnh Yêu Thánh, hỏi:
"Ai đang ở trong viện của ta?" Nàng biết không phải là Đa Bảo Linh Hầu. Đã nhiều ngày có một giao dịch trọng đại, có vài món nàng nhìn trúng nên Đa Bảo Linh Hầu mang theo linh thạch cùng Tôn Địa Long đi tiến hành giao dịch, chí ít cũng chờ giao dịch kết thúc mới có thể trở về.
Tử Vân Thù nói:
"Có ta hai chúng ta ở đây, ngươi còn sợ ai vào trong viện của ngươi trộm đồ sao? Ngươi không có việc gì đi? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Bao Cốc lắc đầu nói:
"Ta không sao." Nàng nghĩ đến Ngọc Mật ngay cả thu chân truyền đệ tử cũng không nói cho nàng biết liền trở nên buồn bã, có một loại đau đớn khắc cốt minh tâm thoáng qua trong lòng. Thật ra nàng biết tất cả đều là bản thân nhất sương tình nguyện, cũng biết bản thân không có gì để oán trách, không muốn bản thân chịu tâm tình quấy nhiễu, vì vậy nỗ lực khiến bản thân không nghĩ đến nữa, hết sức chuyên chú mà uống trà.
Tử Vân Thù quan sát Yêu Thánh, nói:
"Thánh di của ngươi hôm nay làm một chuyện xấu."
Bao Cốc nói thầm trong lòng: Thánh di không phải bình thường cũng luôn làm mấy chuyện xấu sao?
Trước đây nàng còn xem Thánh di là một nhân vật thần thánh, ở gần sớm chiều lâu ngày mới phát hiện Yêu Thánh mặt ngoài nhất phái thánh khiết thần thánh nhưng thực tế tâm can phúc hắc, lúc làm mấy chuyện xấu vẫn nhất phó siêu nhiên nhàn nhã, trang nghiêm đến làm cho người ta cảm thấy Yêu Thánh nhất định sẽ không làm chuyện xấu. Nghĩ đến Yêu Thánh làm chuyện xấu sẽ là khinh nhờn Yêu Thánh, trên thực tế, thông minh như tiểu sư thúc bình thường cũng bị Yêu Thánh trêu cợt còn không tự biết. Nàng cũng không ít bị Yêu Thánh tiêu khiển. Nghe được Tử Vân Thù nói Yêu Thánh làm chuyện xấu, nàng một chút cũng không ngoài ý muốn, thuận miệng hỏi:
"Thánh di làm chuyện xấu xa gì?"
Tử Vân Thù nói:
"Nàng a! Hôm nay ngươi không phải chân khí nghịch chuyển khí huyết công tâm hôn mê sao? Thánh di đâm cho ngươi một châm khiến ngươi hôn mê bất tỉnh gạt chúng ta nói ngươi là thương đến thần hồn, cấp gọi sư tỷ ngươi trở về."
Yêu Thánh có chút bất mãn liếc nhìn Tử Vân Thù, nói thầm trong lòng: Ngươi không cần nói trực tiếp như vậy đi? Nếu sớm biết đã không nói cho ngươi rồi.
Bao Cốc từ trước đến nay mặt lạnh hiếm thấy lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó nàng lấy lại tinh thần, liền buông chén trà trong tay, thi triển súc địa thành thốn bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi biệt viện của Tử Vân Thù.
Tử Vân Thù nhìn Bao Cốc vừa mới bưng chén trà nhàn nhã uống trà trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tốc độ nhanh đến như quỷ ảnh, mắt đều nhìn đến choáng váng. Nàng sửng sốt một hồi lâu mới yếu ớt nói với Yêu Thánh:
"Ta đã nói khinh công của nàng không tệ mà!"
Yêu Thánh buông chén trà đứng dậy đi đến bên ngoài viện.
Tử Vân Thù hỏi:
"Đi đâu?"
Yêu Thánh nhàn nhạt trả lời một câu:
"Tản bộ." Chậm rãi tản bộ đến bên ngoài biệt viện của Bao Cốc, đi qua trùng trùng pháp trận tiến nhập biệt viện, nhất phái thản nhiên đứng ở góc tường nơi góc khuất không bị người phát hiện, còn thuận lợi bố trí một ẩn thân pháp trận che giấu khí tức. Nàng nhìn đến Tử Vân Thù đang ở đầu tường thăm dò, âm thầm truyền âm: "Ở đây". Cho Tử Vân Thù một chỉ thị.
Tử Vân Thù theo chỉ dẫn của Yêu Thánh đi đến bên cạnh, nói thầm trong lòng: Tản bộ tản đến trong viện của Bao Cốc?
Nàng quét mắt nhìn Yêu Thánh, nhưng tâm tư đều đặt ở trên người Ngọc Mật ở trong viện. Nàng cảm thấy kỳ quái, Bao Cốc tốc độ nhanh như vậy, thế nào lúc này vẫn chưa chạy tới biệt viện?
Yêu Thánh tựa hồ biết Tử Vân Thù nghĩ gìm âm thầm truyền âm một câu: "Bao Cốc đang đứng ngoài cửa."
Bao Cốc đứng ở cửa viện tay nàng đặt trên cửa, bình thường chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ra liền có thể bước vào nhưng lần này cửa viện tựa như nặng ngàn cân. Tim nàng không khống chế đập loạn, khẩn trương đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Sư tỷ trở về chứng tỏ vẫn quan tâm đến nàng! Như vậy nhiều năm không gặp cảnh giới tu luyện của nàng mới thăng một tiểu, sư tỷ nhìn thấy chỉ sợ sẽ thất vọng. Mấy năm nay nàng lại chây lười không thích vận động, tứ chi vô lực, ngay cả kiếm cũng chưa từng chạm một chút, khiến thân thể bạc nhược, ở Huyền Thiên Môn xem thực lực làm đầu này nàng dáng vẻ yếu đuối thực sự có chút không dám nhìn người.
Bao Cốc càng nghĩ càng thấp thỏm càng nghĩ càng khẩn trương, thậm chí sợ nhìn thấy Ngọc Mật, nhưng chung quy tất cả sợ hãi chột dạ đều không vượt qua được tưởng niệm của nàng đối với Ngọc Mật, nàng hít sâu một hơi, đẩy ra cửa viện bước vào trong viện, nàng lách qua ảnh bích, liền nhìn thấy một thân ảnh thẳng tắp đứng trong viện.
Năm năm không gặp, dáng vẻ của sư tỷ một chút cũng chưa từng thay đổi, đại khái là bởi vì cảnh giới tu luyện cao hơn, trên người sư tỷ thêm vài phần uy nghi cùng sắc bén. Ngọc Mật lẳng lặng đứng đó nhìn nàng, Bao Cốc lại cảm thấy có một cổ áp lực vô hình bức tới. Nàng gọi một tiếng:
"Sư tỷ." Nàng đã vô số lần tưởng tượng tình cảnh lúc gặp lại Ngọc Mật, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến là như thế này. Sư tỷ ánh mắt trầm ngưng nhìn nàng, hai người trong lúc đó tựa như cách xa vạn trọng sơn giang. Rõ ràng đứng rất gần nhưng lại xa như vậy, giống như xa cuối chân trời.
Ngọc Mật tâm tình trầm nặng nhìn Bao Cốc trước mặt có vài phần quen thuộc mà lại có một chút xa lạ. Bạch y như tuyết, dáng người mảnh khảnh phiêu nhiên tựa thiên tiên, lại lộ ra vài phần nhu nhược, trong đôi mắt có vài phần hoảng loạn, có vẻ thất thố, mất đi trầm ổn bất biến tựa băng sơn của trước kia. Đây là Bao Cốc cũng là Bao Cốc trong trí nhớ của nàng. Đây là Bao Cốc, chủ nhân của đầy viện trân bảo, đây là Bao Cốc, Bao Cốc si mê cuồng dại nàng. Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nhưng không biết phải nói gì.
Một lúc lâu nàng mới thở dài một tiếng, nói:
"Ngươi thay đổi rất nhiều."
Bao Cốc "ân" một tiếng.
"Sư tỷ cũng không thay đổi bao nhiêu."
Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói:
"Bao Cốc, đừng chờ ta nữa. Ngươi biết ta không yêu ngươi, hôm nay gặp lại, ta thậm chí có chút không nhận ra ngươi. Hài tử ta dẫn vào môn phái, thiếu nữ ta quen thuộc cũng không còn nữa."
Bao Cốc ngây ngốc tại chỗ, đầu óc ong ong, nàng thế nào cũng không nghĩ tới cùng sư tỷ gặp mặt, sư tỷ lại nói không nhận ra nàng.
Năm năm thời gian, rất nhiều thay đổi, các nàng càng cách càng xa, thậm chí đã sắp thành người lạ.
Nói với Bao Cốc:
"Đừng dụng tâm với ta nữa, thâm tình của ngươi ta nhận không nổi, cũng trả không nổi. Bao Cốc xin lỗi." Nàng nói xong, xoay người đi qua hàng rào hướng bên ngoài biệt viện.
Bao Cốc mở to mắt nhìn Ngọc Mật rời đi, thậm chí ngay cả rời khỏi cũng không nguyện ý đi ngang cạnh nàng. Nàng đứng tại chỗ trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy thần hồn đều từ trong thân thể thoát đi.
Một đạo thân ảnh từ trong góc tường lao ra, hướng phía bên ngoài đuổi theo. Là Tử Vân Thù.
Yêu Thánh cũng từ góc viện đi ra, đi đến bên cạnh Bao Cốc.
"Bao Cốc." Nàng không nghĩ tới Ngọc Mật vẫn không muốn chấp nhận tình cảm của Bao Cốc, vẫn lại lựa chọn rời đi. Nàng thấp giọng nói:
"Nếu như cầu không được liền buông tay đi. Đừng vì tình tổn hại bản thân nữa."
Sắc mặt Bao Cốc trắng bệch như tờ giấy, vốn dĩ khẩn trương, đau đớn, mất mát, trong lòng trong nháy mắt cũng không thấy đau nữa. Tâm tình căng chặt như dây đàn tựa hồ đã đứt, tâm của nàng, thế giới của nàng ngược lại trở thành một mảnh yên tĩnh, trong nháy mắt đó giống như cái gì cũng không nghĩ được nữa, cái gì cũng buông xuống.
Yêu Thánh gọi:
"Bao Cốc!" Nàng trầm giọng nói:
"Đường còn dài, hà tất chấp nhất trong một lúc!"
Yêu Thánh từ nhãn thần của Bao Cốc có thể nhìn ra được Bao Cốc có chuyện gì hay không, ngay cả nhãn thần đều thay đổi còn nói không có việc gì? Đôi mắt của Bao Cốc vốn dĩ là một mảnh vụ, vẫn luôn lộ ra nhàn nhạt u sầu, lúc này, đã là một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không còn.
Người ta nói, bi thương tột độ sẽ hóa thành tuyệt vọng.
Yêu Thánh trong mắt Bao Cốc không đọc được tuyệt vọng, nàng chỉ là cái gì cũng không đọc được.
Nhưng mà, trên phương diện này rất nhiều việc nàng cũng không thể giúp được.
Yêu Thánh thở dài, bước ra khỏi biệt viện của Bao Cốc đi đến bên ngoài Vân Hải Mật Lâm.
===
Tử Vân Thù ngăn cản Ngọc Mật tức giận đến cả người run lên, tay nâng đến không trung, còn kém tát một cái vào mặt Ngọc Mật.
Ngọc Mật nhếch môi, thẳng tắp mà đứng, bất động, cũng không thỏa hiệp.
Yêu Thánh đi đến bên cạnh Ngọc Mật.
"Ngọc Mật, ngươi nói cho ta biết, ngươi đối với Bao Cốc có từng có nửa phần tình ý, nửa điểm thích hay không?"
Ngọc Mật hỏi:
"Thánh di cũng đến làm thuyết khách sao?"
Yêu Thánh lắc đầu.
"Bước ra khỏi nơi này, qua khỏi hôm nay, có một số việc liền trôi đi, cũng không thể quay lại được nữa. Có một số thứ một khi bỏ lỡ, tìm suốt đời người cũng không tìm lại được."
Ngọc Mật thấp giọng nói:
"Ta biết ta tổn thương Bao Cốc rất sâu, thật sự có một số việc ta không thể miễn cưỡng. Ta nhận không nổi tình cảm của nàng, cũng không trả nổi tình cảm của nàng, là ta ích kỷ không xứng với nàng. Ta biết nàng không cần ta bỏ ra cái gì, chỉ cần chấp nhận nàng là được rồi, cho dù nàng phải trả giá, nàng cũng sẽ rất hài lòng, ta cũng có thể được lợi ích vô hạn, nhưng Thánh di, ta không làm được. Ta nợ nàng quá nhiều rồi, ta vẫn chưa trả hết, ta không muốn nợ nàng càng nhiều."
Tử Vân Thù hỏi:
"Cho nên ngươi lựa chọn hoàn toàn tổn thương nàng? Ngọc Mật, ngươi cùng Bao Cốc đều là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, đều là ta dạy dỗ, chuyện của hai ngươi, theo lý ta không nên nhúng tay vào, ta biết ngươi chính là thích Bao Cốc, ta không muốn ngày sau ngươi sẽ hối hận."
Ngọc Mật lắc đầu.
"Tiểu sư thúc, ta cũng đã sắp không nhận ra nàng nữa, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy giữa ta và Bao Cốc thiếu thứ gì đó, hiện tại nhìn thấy nàng, càng nhiều hơn chính là cảm thấy xa lạ. Ta cùng Bao Cốc thực sự không cách nào cùng một chỗ."
Tử Vân Thù không lời nào để nói.
Yêu Thánh nói:
"Nghĩ cho kỹ, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp, bước ra khỏi đây liền không thể quay trở lại được nữa. Bao Cốc chờ ngươi năm năm, nhưng không có khả năng vĩnh viễn chờ đợi ngươi. Đừng để sau khi mất đi mới hối hận."
Ngọc Mật nghe ra ẩn ý trong lời nói của Yêu Thánh, nàng hỏi:
"Bao Cốc thế nào rồi?? Nàng vẫn ổn chứ?"
Yêu Thánh hỏi ngược lại:
"Có thể ổn sao?" Nàng nhìn Ngọc Mật.
"Ngọc Mật, ngươi nói nàng thay đổi rất nhiều, trở nên xa lạ ngươi không nhận ra, ngươi cũng biết là ai đã khiến nàng trở thành như vậy đúng không? Nàng là đệ tử của ta, năm năm thời gian từng chút thay đổi của nàng ta đều nhìn trong mắt, nếu nói trên đời này người hiểu rõ nàng nhất, ngoại trừ ta thì không còn ai nữa. Cái sai duy nhất của nàng chính là không nên đem tất cả những thứ tốt nhất cho ngươi, không nên dùng tình quá sâu, cứ như vậy khiến ngươi không cách nào nhận nổi phần tình ý này, khiến ngươi e ngại khiến ngươi trả không nổi phần thâm tình này."
Ngọc Mật không có gì để phản bác.
Yêu Thánh nói với Tử Vân Thù:
"Thù nhi, quay về đi." Xoay người hướng Vân Hải Mật Lâm.
Tử Vân Thù đi theo bên cạnh Yêu Thánh, thấp giọng hỏi:
"Bao Cốc thế nào rồi?"
Yêu Thánh lắc đầu.
"Ta đọc không hiểu nhãn thần của Bao Cốc, nhìn không thấu tâm tình của nàng. Có lẽ là hoàn toàn tổn thương, trái lại buông xuống được."
Ngọc Mật nghe được Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù đối thoại, thở dài, dọc theo đường nhỏ bên ngoài Vân Hải Mật Lâm mà rời đi.
Tử Vân Thù quay đầu lại nhìn thân ảnh Ngọc Mật rời đi, nói với Yêu Thánh:
"Ngọc Mật dĩ nhiên thực sự đi rồi?"
Yêu Thánh nói:
"Ngọc Mật chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh Bao Cốc cùng Bao Cốc một chỗ, không giữ được nàng."
Tử Vân Thù tức giận đến đến nghiến răng.
"Ta muốn mắng người." Nhưng chuyện tình cảm không có đúng sai, nàng thực sự không biết nên mắng Ngọc Mật cái gì, vì vậy chỉ có thể tức giận.
Yêu Thánh khẽ vuốt lưng Tử Vân Thù thay Tử Vân Thù thuận khí.
"Có sức lực sinh hờn dỗi, không bằng đi bồi sư điệt của ngươi đi."
Tử Vân Thù không yên lòng Bao Cốc, nàng đi đến biệt viện của Bao Cốc tìm được Bao Cốc trong thư phòng.
Bao Cốc đang đọc ngọc giản sáng nay vừa mượn từ thư phòng của Yêu Thánh.
Tử Vân Thù đi đến trước mặt Bao Cốc tỉ mỉ quan sát vài lần, hỏi:
"Không có việc gì đi?"
Bao Cốc cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi:
"Có thể có chuyện gì?"
Tử Vân Thù nói thầm trong lòng: Trấn định như vậy?
Nàng ngược lại càng thêm lo lắng. Nàng cẩn cẩn dực dực quan sát thần sắc Bao Cốc, nói:
"Nếu không thì ta đánh ngất Ngọc Mật mang trở về rồi ngươi ăn nàng, gạo nấu thành cơm."
Bao Cốc ngẩng đầu nhìn về phía Tử Vân Thù, thất thần suy nghĩ một chút, mới nói:
"Tiểu sư thúc, nếu miễn cưỡng không được, cần gì phải miễn cưỡng? Ngươi đừng lo lắng cho ta, ta không sao."
Tử Vân Thù hỏi:
"Không thương tâm?"
Bao Cốc lắc đầu, trong đôi mắt xẹt qua một tia mê man.
"Đột nhiên trong lòng không đau không khó chịu, không nghĩ cũng sẽ không nhớ đến."
Trong đầu nàng hiện lên thân ảnh của Ngọc Mật, thân ảnh kia rõ ràng trước sau như một, thậm chí còn có thể tinh chuẩn miêu tả dung nhan của Ngọc Mật, còn nhớ rõ cả nụ cười của Ngọc Mật, nhưng các loại tâm tình khi nhớ đến Ngọc Mật như lúc xưađã không còn nữa, nàng duy nhất có thể cảm giác được chính là sự tĩnh lặng chưa bao giờ có. Nàng nhìn Yêu Thánh tiến đến giữa trán ẩn có lo lắng, nàng không muốn Yêu Thánh lo lắng, vì vậy nói ra cảm nhận trong lòng mình cho Yêu Thánh biết.
Tử Vân Thù nghe được liền nhíu mày nhìn Yêu Thánh hỏi:
"A Thánh, Bao Cốc đây là tình huống cái gì? Đả kích quá lớn nhíu mày chết lặng?"
Sắc mặt Yêu Thánh bình tĩnh nói:
"Nếu không có việc gì là tốt rồi." Tình trạng này của Bao Cốc có vài khả năng, nhưng rốt cuộc là loại nào nàng bây giờ còn không cách nào phán đoán, có hại hay không cũng rất khó nói. Nàng nghĩ với tâm tính của Bao Cốc, hẳn là không có việc gì. Nhiều nhất chính là buông xuống Ngọc Mật mà thôi. Không còn bị tình trói buộc có thể cũng là chuyện tốt.
Tử Vân Thù lo lắng hỏi:
"Thực sự không có việc gì?"
Yêu Thánh nói:
"Không ngại. Nhìn thấu là tốt rồi, nên tu luyện thì tiếp tục tu luyện, nên sống thế nào thì sống như thế đó. Thù nhi, quay về đi."
Bao Cốc nhìn theo Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù rời đi, lại đem tầm mắt dời vào ngọc giản. Nàng rất thấu hiểu cách nói của Thánh di, nên sống như thế nào thì sống như thế đó, nên tu luyện thế nào thì tiếp tục tu luyện thế đó.
Nàng đọc sách một lúc, bỗng nhiên phát hiện truyền âm thạch bên ngoài Vân Hải Mật Lâm có động tĩnh, nàng ngưng thần lắng nghe, nghe thấy giọng nói của một thiếu nữ. Nàng khởi động pháp trận, thông qua pháp trận chiếu hình nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một thiếu nữ mỹ lệ mặc hồ cừu bĩu môi vẻ mặt không vui đứng trước truyền âm thạch, thiếu nữ này ước có mười bảy mười tám tuổi, cùng tiểu Thiên Hồ năm đó hóa thành hình người giống như đúc từ một khuôn, biến hóa duy nhất chính là ngũ quan nẩy nở rất nhiều, cũng càng thêm xinh đẹp, hơn nữa rất có linh tính. Năm năm không gặp, Linh Nhi cũng đã trưởng thành.
Bao Cốc lập tức đứng dậy chạy tới bên ngoài Vân Hải Mật Lâm, liền nhìn thấy trên tay tiểu Thiên Hồ vẫn cầm huyết thệ lệnh bài năm đó nàng đưa cho Ngọc Mật. Đây là Ngọc Mật rời đi đem Linh Nhi đuổi về sao.
Linh Nhi vẻ mặt không vui nhìn Bao Cốc, thở phì phì nói:
"Hai ngươi là có chuyện gì? Ta tốt xấu gì cũng là điện hạ của tộc thiên hồ, lại bị hai ngươi xem như đồ vật ném tới ném lui! Không cần ta, ghét bỏ ta thì giả trừ huyết thệ cho ta đi, cô nãi nãi ta quay về yêu vực! Tức chết ta rồi!" Nàng cầm huyết thệ lệnh bài muốn ném vào Bao Cốc nhưng vừa nhìn Bao Cốc yếu đuối như vậy, gió thổi qua cũng có thể thổi bay, dáng vẻ cùng thực lực Trúc Cơ tam giai đúng là nhược đến đáng thương, nàng lo lắng một khi ném lệnh bài sẽ làm Bao Cốc bị thương hỏng mất, nàng thở hổn hển quát một câu:
"Ta thế nào lại nhận một chủ nhân như ngươi a!" Ném huyết thệ lệnh bài vào trong lòng Bao Cốc.