Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 166: Huynh đệ chu gia




Mang gương mặt như thế, lại thấy phản ứng của cả gia đình với gương mặt mình, Bao Cốc hối hận đã tháo mạng che mặt xuống. Nàng lại đeo mạng che mặt, khom gối quỳ xuống trên nệm cỏ, cung kính dập đầu trước mộ cha mình. Theo thói quen, lúc dập đầu, thần niệm lơ đãng đảo qua trong mộ, thấy cha nàng đã hóa thành một đạo bạch cốt, y phục trên người cũng đã mục rửa. Bao Cốc nước mắt tràn mi! Nàng vẫn có thể nhớ rất rõ dáng vẻ cha nàng như thế nào, vẫn còn nhớ rõ lúc bản thân tròn tròn béo béo được cha ôm vào lòng, đội trên đầu, cưỡi trên cổ, vẫn nhớ rõ lúc cha dạy nàng gảy bàn tính, tính sổ, làm sao kinh doanh buôn bán.
Mười mấy năm thoáng chốc trôi qua.
Chớp mắt, mình đã hơn hai mươi, mà cha nàng cũng đã qua đời vài chục năm.
Nàng lau lệ, ngồi quỳ trước mộ phần nói:
"Cha, con biết thần hồn của người đã không còn, con nói cái gì người cũng không nghe được nữa, nhưng con muốn nói cho người, con sống rất tốt. Sư phụ, Phong sư bá, tiểu sư thúc, Thánh di bọn họ đều rất thương con, đối xử với con như thân nhân. Tu tiên giới thời gian trôi qua rất nhanh, nhất thu nhất hạ chỉ trong chớp mắt, con không biết lần tới về Thanh Sơn quận là năm nào tháng nào, cho nên muốn đem sản nghiệp mà người lưu lại xử lý một chút, coi như giải quyết xong chút trần duyên trên thế gian. Năm đó đi rất vội, không kịp xử lý cái gì. Cha, tuy là con không thể giữ được cửa hàng của người, không thể tiếp tục kinh doanh, nhưng con đã mở rất nhiều cửa hàng ở tu tiên giới, buôn bán cũng lớn, cũng không tính là bôi nhọ người nhiều năm dạy dỗ." Tiếng nói vừa dứt, lại chậm rãi tiếp tục:
"Không biết người và mẹ có đoàn tụ dưới cửu tuyền không. Con rất hâm mộ người và mẹ có thể yêu nhau, gần nhau, cho dù sinh ly tử biệt cũng không thể chia cắt, ngươi giữ mẹ trong lòng, giữ trong hồi ức, vẫn sớm chiều bầu bạn. Nữ nhi rất hâm mộ mẫu thân, có thể được người yêu thương. Nữ nhi đã từng yêu một người, yêu rất nhiều, đuổi theo sau nàng rất nhiều năm, đợi rất nhiều năm, nhưng chung quy vẫn đuổi không kịp, chờ không được, sau lại có một ngày, không rõ, tâm liền phai nhạt. Bây giờ nghĩ đến, bình bình đạm đạm sống qua ngày, an an tịnh tịnh tu hành cũng không tệ. Kỳ thực, lần này con không muốn xuất môn, con ở trong tiểu viện rất tốt, chỉ là tu hành gặp bình cảnh, cần ra ngoài rèn luyện tìm đột phá, hơn nữa sư tỷ đã trở về, luôn bồi hồi bên cạnh con, con không muốn cùng nàng phát sinh gì nữa, có chút ý muốn tránh né nàng, liền ra ngoài. Con muốn trở lại thăm người một chút, lại kết thúc chút hận thù trước đây, cũng là lựa chọn tốt." Nàng nhìn mộ bia của cha, lại trọng trọng dập đầu mấy cái, sau đó đứng dậy.
Một nhà Chu đại thẩm đứng bên cạnh, tâm thần bất định, lại bất an nhìn chằm chằm Bao Cốc, ngay cả lời cũng không biết nên nói thế nào.
Bao Cốc quay đầu nhìn Chu đại thẩm, lại nhìn về hai đại hán đã có chút râu, trong trí nhớ, con của Chu đại thẩm vẫn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vũ dũng cường tráng, vô cùng anh tuấn. Khí đó có rất nhiều cô nương đều ngưỡng mộ hắn. Tài bắn cung của hắn rất giỏi, lúc đó nàng vẫn hướng về hắn. Con trai thứ hai của Chu đại thẩm khi đó mới là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, suốt ngày du dãng bên ngoài, không ít lần chọc cho Chu đại thẩm mắng. Bây giờ đều đã là người trung niên, đều có gia đình, đều đã làm cha. Nàng nói:
"Chu đại nương, Chu đại ca, Chu nhị ca, Chu đại tẩu, Chu nhị tẩu." Khom lưng cúi đầu.
"Bao Cốc cảm tạ sự chiếu cố mấy năm nay của các ngài, xin nhận một lạy của ta." Phần tình này, nàng khắc sâu trong tâm.
Chu đại thẩm vội xua tay.
"Không được không được, ngươi là tiên, ngươi lạy ta, ta phải tổn thọ a." Muốn tự tay đi đỡ Bao Cốc, lại không dám chạm vào nàng, khẩn trương đến không biết nói gì.
Chu đại ca cùng Chu nhị ca bên cạnh cũng hồng mặt, không nói lời nào.
Bao Cốc chứng kiến cả nhà Chu đại thẩm khẩn trương như vậy, nhanh chóng nói:
"Ta không phải là tiên gì, tối đa chỉ xem như người trong tu hành, ngay cả bậc cửa cũng chưa bước vào. Tu hành của ta cũng như Chu đại ca luyện cung, chính là một môn bản lĩnh, cũng là một môn công phu để bản thân mạnh hơn một chút, trở thành một người có bản lĩnh, không có gì đặc biệt."
Chi đại ca vội vàng nói:
"Đừng nói như vậy, tiên chính là tiên, có thể tu luyện chính là cơ duyên. Bao Cốc, ta nghe người của Thái Âm môn nói, vị Ngọc Mật tiên tử ngày đó mang ngươi đi là người của Huyền Thiên Môn. Huyền Thiên Môn của các ngươi bây giờ diệt môn rồi, ngươi bây giờ....đi đâu? Vẫn ổn chứ? Ây, ta nghĩ vậy cũng vô cùng tốt, xem ngươi như vậy liền...sẽ biết, ngươi....ngươi...chúng ta đều già rồi...ngươi lại...tựa như tiên nữ...xinh đẹp...." Nói đều lắp bắp.
Bao Cốc nghe được, trong lòng cũng kinh hãi.
"Chu đại ca làm sao biết Thái Âm môn?"
Chu nhị ca giành nói:
"Trong thành ai không biết Thái Âm môn a! Thái Âm môn cách mỗi năm đều sẽ đến Thanh Sơn quận mở cao đài, trắc linh căn, tuyển nhận đệ tử có linh căn. Những lời ấy chính là từ một người bà con xa của ngươi, dựa vào ngoại môn đệ tử của Thái Âm môn mới dám trương cuồng như thế, bằng không ông đây sớm đánh què chân hắn, đánh hắn đến răng đều không còn."
Bao Cốc kinh ngạc hỏi:
"Người được gọi bà con xa của ta biết rõ sản nghiệp nhà ta sao?" Nhà nàng mấy đời con một, ở đâu ra bà con xa!
Chu nhị ca sửng sốt.
"Bao Cốc, lời này của người sao đần vậy, không biết sản nghiệp nhà ngươi, làm sao có thể giả mạo thân thích của các ngươi chiếm sản nghiệp?"
Chu đại ca một cước đá vào Chu nhị ca, sửa đúng:
"Gọi Bao tiên!"
Bao Cốc có chút hồ đồ, lại hỏi:
"Nhà các ngươi không bị ta liên lụy chứ?!"
Chu nhị ca không lên tiếng.
Chu đại ca nói:
"Không có gì liên lụy. Chỉ có vị bà con xa không biết từ đâu xuất hiện này thôi. Ah, được rồi, tháng này chính là ngày Thái Âm môn tuyển nhận môn đồ, người của bọn họ ở trong thành, ngươi...Huyền Thiên Môn các ngươi có thù oán với bọn họ, ngươi có muốn tránh bọn họ chút không? Huynh đệ ta ở ngoài thành, nếu không, nếu ngươi không chê, đến nhà hắn lánh tạm một thời gian!" Mặc dù thấy Bao Cốc trở nên cao không thể chạm, nhưng nghĩ đến Huyền Thiên Môn, hắn lại không khỏi lo lắng cho nàng, muốn tẫn khả năng làm chút gì cho nàng.
Năm đó, Huyền Thiên Môn có thể diệt môn là vì có Thái Âm Môn làm khó dễ. Mối thù diệt môn này còn chưa tính, lại dám đến khi dễ nàng!
Bao Cốc nói:
"Không cần tránh, ta có thể ứng phó."
Tu tiên giới có luật bất thành văn, vậy thì chính là không động vào chuyện phàm trầm. Co dù là người có tiên duyên, sau khi tiến vào sơn môn đều ít có liên hệ với thân nhân ở phàm trần. Đây là xuất phát từ việc bảo hộ phàm nhân nhược tiểu, cũng là phòng ngừa tu tiên giả ỷ vào thực lực đột ngột tăng sát nghiệt thương thiên hòa, tổn tu hành. Cho dù thỉnh thoảng có tà đạo làm hại ở nhân gian, bị tu tiên giả biết, cũng tất nhiên vây ổ.
Bây giờ, Thái Âm môn ở Thanh Sơn quận, một thế lực thế gian công nhiên xây địa điểm chiêu đồ, ngay cả lưu manh vô lại đều có thể bấu víu chút quan hệ cùng Thái Âm môn, hiển nhiên, Thái Âm môn ở Thanh Sơn quận tạo thành ảnh hưởng cùng xây dựng thế lực cũng lớn, thậm chí có khả năng thâm căn cố đế.
Chu đại ca hảo kết giao, trong đợt thiên tai năm đó, dựa vào một bang hồ bằng cẩu hữu đều có thể bảo vệ được nàng, không để lương thực nhà nàng bị cướp đi, ít năm như vậy, cũng dần hình thành thế lực, đó là có đánh nhau cũng tìm được người giúp, lại có thân phận quan sai, bây giờ đối phương có thể khiến hắn đem những sai phái đều vứt bỏ, buộc hắn giao nhà, bởi vậy có thể thấy, đối phương đã thành thế lực.
Bao Cốc thầm tính toán trong lòng, mặc dù đơn độc đến nơi này, nhưng Thái Âm môn nàng vẫn trêu vào nổi. Nàng nói với Chu đại ca:
"Ta với các ngươi cùng nhau trở về thành." Dứt lời liền muốn lên đường, chợt nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn về phía mộ của cha mẹ, lấy ra một cái hộp ngọc, từ trong đó lấy ra trận kỳ, dựa theo phương vị trận pháp mà bố trí, lại lấy một ít bùa kết làm cấm chế đánh vào mộ.
Thái Âm môn hành sự bỉ ổi, bọn họ lại tìm đến quê nhà của nàng, trời mới biết một khi tranh đấu, bọn họ có thể động đến mộ cha mẹ nàng hay không.
Người của Chu gia chứng kiến Bao Cốc tay vừa xoay, giống như ảo thuật xuất ra một cái hộp, từ trong đó lấy ra một vốc gì đó, vừa nhìn liền thấy rất lợi hại, lại phất tay áo, vài thứ kia liền hóa thành rất nhiều lá cờ chui vào trong mộ phu phụ Bao đại thiện nhân. Tuy là xem không rõ, nhưng vừa nhìn là biết thứ lợi hại, lập tức càng coi trọng Bao Cốc -- Lợi hại a!
Chu nhị ca thấy mà thèm, lắp bắp nhỏ giọng nói:
"Bao Cốc....tiên, truyền ta hai kỹ năng thôi..."
Chu đại ca lại đạp chân Chu nhị ca, mắng:
"Ngươi có linh căn sao? Ngươi một cái linh căn cũng không có, lại sắp mấy chục tuổi đầu rồi, ngươi được sao?"
Chu nhị ca không phục đáp:
"Ngươi có sao? Ngươi không phải cũng không có linh căn sao!"
Ngại vì Bao Cốc ở đây, hai huynh đệ cũng chỉ đấu võ mồm.
Bao Cốc nói:
"Mặc dù nói không có linh căn, tu tiên trắc trở, nhưng luyện thành một cao thủ võ lâm vẫn được. Tu tiên giới có rất nhiều ngoại môn đệ tử, cho dù không tu tiên được, nhưng bản lĩnh vẫn xem như rất lợi hại ở thế gian." Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Lo liệu các việc trước mắt xong, ta truyền cho các ngươi chút luyện khí công pháp vẫn có thể."
Chu nhị ca không ngừng nói lời cảm tạ.
Chu đại ca đỡ Chu đại thẩm đi đứng bất tiện trở về, đi mấy bước phát hiện Chu đại thẩm giẫm vào bùn sình, cước bộ lại chậm hơn, liền giống như lúc đến, ngồi xổm xuống mà vác lão nương nhà mình trên lưng.
Bao Cốc thấy Chu đại nương ngay cả đi đều khó khăn nhưng vẫn viếng mộ phụ mẫu nhà nàng, trong lòng cảm động đến không biết nói gì cho phải, nghĩ phải hảo hảo hồi báo cả nhà này.
Tiền tài phàm trần đối với nàng mà nói đã như phế thạch, nhưng gia nghiệp của cha nàng lưu lại, ý nghĩa với nàng rất khác. Nàng có thể xử lý, có thể tặng người, nhưng không thể để người đoạt đi.
Việc này có liên quan đến Thái Âm môn, mà người của Thái Âm môn lại đang ở Thanh Sơn quận, mang chuyện của Huyền Thiên Môn, nàng, cùng chuyện của sư phụ sư tỷ đều tuyên dương cho mọi người đều biết, nàng xuất thủ tất xử lý chuyện này tất nhiên sẽ dẫn Thái Âm môn ra, cái này chính là một trường phong ba.
Bao Cốc không muốn gây sự, nhưng hiện nay nàng cùng Thái Âm môn thù mới thêm thù cũ cùng tính.
Nàng hành sự rất muốn khiêm tốn, nhưng tới nay chưa biết phải khiêm tốn thế nào. Bất quá trải qua nhiều chuyện, trước khi hành sự đều sẽ có nhiều phần suy tính, tận lực bày mưu hành động.
Trên đường trở về thành, nàng Chu đại ca cùng Chu nhị ca tìm hiểu cận kẽ tình huống của Thái Âm môn ở Thanh Sơn quận, cũng biết tình huống đại khái của Chu gia.
Thái Âm môn sáu năm trước xây điểm thu đồ ở Thanh Sơn quận. Được một Kim Đan kỳ lĩnh người đến, kỳ hạn một tháng, thời gian từ ngày một đến ngày mười.
Chu đại ca vẫn làm bộ khoái, bây giờ là bộ khoái phủ nha, bất quá đã bị cách chức tạm thời.
Chu nhị ca võ không có, văn không được, buôn bán là bán cái gì thất bại cái đó, cũng may có bảy tám mẩu ruộng ở nhà, Chu nhị gia làm chút việc nông cũng đủ nuôi sống thê nhi.
Chu đại nương mấy năm nay có bệnh trong người, luôn uống thuốc, tiền thuốc mỗi tháng cũng là chi tiêu không nhỏ.
Chu đại ca, Chu nhị ca cưới vợ cũng là một chi tiêu lớn.
Số tiền này, Chu gia tất nhiên không đủ, vì vậy ở rất nhiều thời điểm chật vật liền cho mướn cửa hàng của Bao Cốc mà bà thay mặt bảo quản, thu tiền thuê, lại giúp bảo quản tiền thuê cho Bảo Cốc. Trong lòng bọn họ băn khoăn, lại không có cách nào, vì vậy hàng năm đều vội đến viếng mộ phu thê Bao đại thiện nhân, thuê phòng cũng đều tận lực giữ gìn không để người ta làm hỏng.
Chu gia dùng tiền thuê cửa hàng vào chuyện thất thất bát bát, bây giờ nhìn thấy Bao Cốc trở về, lúc nhắc đến chuyện này quả thật rất ngại.
Chu đại ca cùng Chu nhị ca đều xấu hổ không mặt mũi gặp người, cả nhà đều hồng mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bao Cốc nói:
"Hàng xóm nhiều năm, giúp đỡ lẫn nhau, hai bên mượn chút tiền không có gì. Nhưng mấy năm nay các ngươi có thể thay ta viếng mộ phần cha ta, phần ân nghĩa này với ta mà nói nặng hơn thiên kim. Số tiền kia, các ngươi cứ giữ lại trợ cấp gia dụng, những vàng bạc tài vật này, ta không dùng được."
Chu đại ca nói:
"Bao Cốc, ngươi đừng gạt ta! Ta nghe nói tu hành có thể tốn tiền! Tiểu công tử nhà Quận thủ đi Thái Âm môn, chi tiêu mua linh đan linh dược rất lớn a, kim sơn ngân hải cũng không đủ! Biết mấy năm nay vì sao trong thành ngày càng loạn không?" Hắn nhìn quét xung quanh, không thấy có ai liền nói:
"Chính là Quận thủ thay tiểu công tử thu các loại nhân sâm này nọ, linh chi, linh thạch a, mấy thứ tốt cho tu hành này làm nhiều người liều mạng vơ vét...."
Bao Cốc: "...." Cầm hoàng kim bạc trắng đi mua nhân sâm, linh chi đi tu tiên? Bao Cốc nghe được đều ngu người! Nhân sâm, linh chi có chút năm tháng đắt bao nhiêu, nàng rõ ràng. Những cây sâm có tuổi chính là giá trị thiên kim, là bảo bối tốt kéo dài tính mệnh, nhưng nếu cho tu tiên giả ăn, Bao Cốc đứng trong tiểu viện hít hà hai lần linh lực còn nhiều linh khí hơn nhân sâm có tuổi! Nàng ngây ngốc hỏi:
"Dùng hoàng kim bạc trắng còn có thể mua được linh thạch?"
Chu đại ca nói:
"Đúng vậy, ta nghe nói một khối linh thạch lớn bằng ngón cái như này giá trị vạn lượng hoàng kim!" Hắn nhỏ giọng nói:
"Trước đây để có được một khối linh thạch như thế, mất hơn mười nhân mạng!"
Bao Cốc hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Chu đại ca nói:
"Chính là một vài người nhặt được khối linh thạch, tưởng là bảo thạch, mang đi cầm cố, chưởng quỹ chưa thấy qua bảo bối như vậy liền đuổi đi. Vừa lúc gặp phải tiểu công tử của Quận thủ, tiểu công tử nhận ra linh thạch, trợn mắt, muốn mua lập tức. Mà tên tiểu tinh ranh này, vừa thấy ánh mắt của tiểu công tử Quận thủ liền biết đây là đồ tốt, không bán, nói giá cả không hợp! Đàm luận không thành, tên đó liền chạy mất. Trở về, hôm sau đã bị giết! Linh thạch không cánh mà bay! Vốn là mọi người đều tưởng là do tiểu công tử của Quận thủ làm, không ai dám lên tiếng. Ai ngờ đại công tử cùng tiểu công tử của Quận thủ mang người đi tìm linh thạch khắp nơi, tìm hung thủ, tìm được chút 'đạp thảo vô ngân'..."
Đạp thảo vô ngân? Không phải đạp tuyết vô ngân sao? Khóe miệng Bao Cốc khẽ kéo, nàng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"Tên đạp thảo vô ngân nói không phải hắn cầm, tiểu công tử Quận thủ liền bắt người nhà hắn uy hiếp, không nói sẽ giết, một người lại một người giết, tên đạp thảo vô ngân này mới khai 'Kim Đao' ra. Nhị vị công tử của Quận thủ lại mang người đến Kim gia, kết quả Kim Đao đã mang linh thạch đi đến chợ đen, hai công tử lại mang người nhà Kim Đao làm uy hiếp, bức hắn mang linh thạch trở về, Kim Đao không gấp về, một nhà già trẻ đều bị giết, linh thạch rơi xuống tay Lục Lâm Biều, tên này nghe đồn là một ngoại môn đệ tử của một tiên môn trong Huyền Nguyệt cổ thành, Quận thủ không dám tranh đoạt, tìm hoàng kim vạn lượng mua về!"
Bao Cốc: "..." nàng hỏi:
"Tên Lục Lâm Biều gì đó là thế lực tu tiên nhà ai ở Huyền Nguyệt cổ thành?"
Chu đại ca suy nghĩ một chút.
"Ta nghe nói là một trong thập đại thế lực ở Huyền Nguyệt cổ thành...à...Thanh Phong Các! Nghe nói Thanh Phong Các còn có giao tình với Huyền Thiên Môn, thực lực mạnh hơn Thái Âm Môn, Thái Âm Môn cũng không dám trêu chọc! Quận thủ gia càng lại không dám trêu vào, tiểu công tử chỉ dám chỉ thiên mà mắng, nhưng thấy Lục Lâm Biều, ngay cả rắm cũng không dám thả. Cái khuôn mặt đó, thật là xấu xí!"
Bao Cốc biết Chu đại ca là sai nha của phủ nha, có lẽ lúc đó hắn cũng có mặt.
Bao Cốc nghe xong, không khỏi âm thầm thở dài. Năm đó, Quận thủ còn từ mở cháo chẩn tai trong nạn đói, bây giờ lại như vậy.
Chu đại ca hỏi:
"Bao Cốc, ngươi từng nhìn thấy linh thạch chưa?"
Bao Cốc lặng lẽ gật đầu.
Chu nhị ca tò mò hỏi:
"Hình dáng ra sao? Ta nghe nói nó rất đẹp, còn có năm loại màu sắc."
Bao Cốc nói:
"Không chỉ năm loại, linh thạch có màu gì là căn cứ vào thuộc tính linh khí, có điều, thường gặp đúng là năm loại màu sắc." Nói xong, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra năm miếng linh thạch thuộc tính bất đồng đặt trong tay.
"Ân, chính là cái này! Cái này có thể đem ra tu luyện, cũng có thể sử dụng như tiền ở tu tiên giới."
Chu đại ca cùng Chu nhị ca kinh hách, hai phụ nhân bên cạnh cũng trợn mắt, mấy hài tử cũng kêu la đòi nhìn.
Chu đại ca tức giận kêu lên:
"Nhanh giấu đi, đừng để người khác thấy! Phải chiêu họa a!"
Chu nhị ca thấy Bao Cốc cầm ra vài khối, tùy tiện mỗi khối đều to như đấm tay trẻ con, sợ đến kêu một tiếng.
"Ôi!" Hai bên vừa nhìn, nhanh chóng ngăn trước người Bao Cốc.
"Ngươi nhanh cất vào, đừng để người khác nhìn thấy! Món đồ này rất quý trọng, khiến người đỏ mắt hắc tâm rồi! Ngươi cẩn thận chết như thế nào cũng không biết! Nhanh cất đi, hảo hảo giữ lại, tương lai dùng để tu luyện thành tiên!"
Bao Cốc: "...." Ngươi cho là đây là tiên đan sao!
Nhìn thấy huynh đệ bọn họ đều sốt ruột, nàng liên thu vào nhẫn trữ vật. Linh thạch với nàng mà nói không chút hiếm lạ, nhưng nếu rơi vào tay huynh đệ Chu gia, quả thực sẽ đưa đến họa sát thân.
Huynh đệ Chu gia cẩn thận nhìn quanh, thấy không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhọm, vừa hung hung nhắc nhở lão bà cũng hài tử không được nói ra ngoài.
Chu nhị ca rất đắc ý nói:
"Không ngờ Bao Cốc còn giàu hơn Quận thủ!" Đắc ý giống như linh thạch trong thay Bao Cốc là của hắn. Cho dù không phải của hắn, hắn cũng tự hào.
Bao Cốc thấy đã sắp đến đường lớn, người chung quanh nhiều hơn, bọn họ liền ngừng đàm luận, chuyên tâm đi.
Lão bà của huynh đệ Chu gia thấy có lòng bắt chuyện hàn gắn giao tình, nhưng thấy lúc Bao Cốc không nói chuyện lại rất lạnh lùng, trong lòng sinh ra sợ hãi, không dám tiến lên trước, chỉ ở một bên cẩn cẩn dực dực quan sát.
Bao Cốc ngừng lại, nói: . ngôn tình hoàn
"Ta có một số việc muốn làm, các ngươi trở về trước, sau ta lại đi tìm các ngươi." Nàng liệu được người Thái Âm môn, nhưng vì không để người Chu gia chuốc họa liền không thể cùng họ vào thành. Nói xong, nàng thi triển xúc đệ thành thốn, trực tiếp bước vào thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.