Giọng nói của một lão thái bà bỗng nhiên từ ngoài rừng trúc vang lên:
"Ai bảo ngươi đến nơi này? Mau ra đây!"
Di? Có người? Chẳng lẽ là vị sư phụ của Ngọc Mật sư tỷ mà nàng chưa từng gặp qua? Bao Cốc nhìn lại, nhất thời bị một lão thái bà dáng vẻ kỳ quái hù dọa choáng váng. Đó là một lão thái bà hoa y vóc người thấp bé không được một thước, thân thể nàng còng xuống, đôi mắt nheo lại phiếm ánh sáng u lãnh lục sắc chăm chú nhìn nàng. Lão thái bà đen giống như khối than từ dưới nền đất đào lên, khuôn mặt nhăn đến cực kỳ giống vỏ cây, dáng vẻ vô cùng xấu xí, quải trượng làm từ rễ cây cao bằng thân người, tay cầm quải trượng tuy rằng cũng năm ngón giống như người thường nhưng xương trên mu bàn tay lồi ra, tựa như rễ cây cổ thụ, ngón tay so với thường nhân dài gấp hai lần, cực kỳ giống rể cây.
Bao Cốc vô cùng hoài nghi nàng là thụ yêu biến thành. Trước đây nàng nghe nói qua rất nhiều cố sự về sơn tinh quỷ quái, muốn không đem lão thái bà tướng mạo quái dị này nghĩ theo hướng đó cũng rất khó. Thảo nào vừa rồi trong rừng cây yên lặng như thế, có một con thụ yêu xấu xí lớn như vậy còn có thể có dã thú gì nữa a!
Lão thái bà nhìn thấy Bao Cốc do dự, vẻ mặt hòa ái vẫy tay với nàng:
"Đến đây, đến chỗ nãi nãi!" Ngữ khí hiền lành, nhưng gương mặt này, nhìn thế nào cũng giống như yêu quái chuyên gạt người trong truyền thuyết.
Bao Cốc hoảng sợ, xoay người chạy sâu vào rừng trúc.
Lão thái bà giậm chân kêu lên:
"Này, tiểu cô nương, ngươi mau trở lại, đó là cấm địa!"
Cấm địa? Nếu như là cấm địa hẳn là sẽ dựng vài khối thạch bia viết rõ: 'Cấm địa, người không phận sự miễn vào! Cấm địa Cấm địa! Tiến nhập sẽ chết!' các loại đi?
Bao Cốc nghĩ như thế nào đều cảm thấy lão thái bà này là đang dối gạt nàng. Tiên môn sao sẽ có yêu quái hóa thành hình người? Linh Vân Phong tổng cộng chỉ có bốn người, ngay cả Đại Bạch Xà sư thúc đều tính thành một người của Linh Vân Phong, như vậy nếu như lão thái bà này thuộc về Linh Vân Phong, cho dù là yêu tinh, đột phá tiến hóa thành hình người cũng nên tính là một người, hết lần này tới lần khác Bao Cốc lại không nghe nàng nói.
Tại đây hoang sơn dã lĩnh, nếu như Bao Cốc bị lão thái bà khả nghi lai lịch bất minh hại chết vậy thì xong rồi, chết oan uổng.
Cẩn thận có thể chống thuyền vạn năm, chuẩn không sai!
Nàng chạy một mạch vào rừng trúc xanh ngắt sương mù dày đặc, không cảm thấy phía sau có động tĩnh đuổi theo, quay đầu lại nhìn quanh một vòng xác định không thấy lão thái bà mới dừng lại. Nàng bất an nhìn bốn phía, chỉ thấy sương mù hơi mỏng bao phủ cây trong rừng, gió thổi cành trúc xào xạc, mặt đất chồng chất lá trúc, một cổ yên tĩnh nói không nên lời bao phủ trong rừng trúc.
Nàng hàng năm đều sẽ theo cha nàng đi xuống nông thôn thuê người thu gặt, thu mua ngũ cốc, mùa thu hoạch khí trời cực kỳ nóng bức, ngủ trưa trong nhà sẽ rất nóng nên cha nàng sẽ đặt một chiếc ghế trúc trong rừng trúc phía sau nhà, để nàng ngủ ở đó. Nàng nhớ khi đó nghe tiếng gió thổi cành trúc êm tai, cùng với tiếng chim rừng buổi trưa ngủ rất thoải mái.
Tiếng chim? Bao Cốc đột nhiên cả kinh! Trong rừng trúc này không có tiếng chim kêu.
Không chỉ có không tiếng chim, ngay cả phi trùng, con nhện, con kiến cũng không tìm được một con.
Bao Cốc bất an, lẽ nào rừng trúc này thật sự có cái gì quỷ dị?
Nàng có chút do dự, muốn lui ra ngoài, lại sợ lão thái bà là yêu quái xấu xa, rừng trúc tuy rằng yên lặng có chút quỷ dị nhưng dù sao cũng là trong tiên môn, hẳn là không có gì nguy hiểm, bằng không nhất định sẽ có người dựng bia ngoài cảnh cáo môn hạ đệ tử không được tự ý tiến nhập.
Bao Cốc lấy lại bình tĩnh, nắm chặt búa tiếp tục đi vào.
Nàng đi nửa canh giờ, bỗng nhiên thấy phía trước có đường. Con đường được bạch sắc đá phiến trải thành, xen lẫn trong rừng trúc, trên mặt đường không ít lá trúc. Đá phiến kéo dài đến chổ cao, dài đến thềm đá trên sườn núi. Men theo con đường một đoạn liền thấy một bậc thang rất cao xuất hiện trước mắt.
Nàng tiếp tục đi đến bâc thang, leo được nửa đường liền quay đầu nhìn lại chỉ thấy dưới chân là biển trúc xanh um tươi tốt. Gió thổi qua, biển trúc phập phồng như sóng biển hoảng động, sương trắng bao phủ xen lẫn lá trúc xanh, quả nhiên là nhân gian tiên cảnh, tiên sơn mỹ cảnh.
Bao Cốc tiếp tục leo lên trên. Nàng nghĩ thầm, cứ đi theo thềm đá này nói không chừng có thể nhìn thấy khí thế kiến trúc nguy nga của Linh Vân Phong.
Không bao lâu, nàng lại thấy có một đống đá vỡ vụn rải rác trên mặt đất.
Bao Cốc vượt qua đống loạn thạch, thình lình nhìn thấy một cái bình đài, đồng thời còn phát hiện ở đây hẳn là có một điện thờ bằng đá gì đó, có lẽ là vì nguyên nhân gì mà sụp đổ thôi. Thạch trụ của điện thờ vẫn còn đây, xem thạch trụ so với đám đá vỡ muốn lớn hơn gấp hai lần, nghĩ đến công trình năm đó xây dựng ở nơi này hẳn là vô cùng lớn. Nhìn đống đá vỡ vụn trên mặt đất, phía trên còn có hoa văn tinh mỹ, tường vân thụy thú rất sống động. Bên cạnh bình đài có một khối đá cao đến hai trượng, đỉnh của tảng đá giống như bị một bảo kiếm sắc bén chém ngang. Chỗ mặt cắt còn có một chữ thật lớn bị chém đứt, không nhìn thấy nửa chử đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa phần dưới, nửa đoạn chữ phía dưới có một chữ "Đài". Bên cạnh khối đá đứt còn có một khối ngã trên đất, trên khối đá có khắc nửa chữ, ghép lại là 'Tá', còn có một chữ hoàn chỉnh "Kiếm". Ba chữ hợp lại chính là "Tá Kiếm Đài".
Bao Cốc đi qua loạn thạch đổ nát, tiếp tục leo lên Tá Kiếm Đài đầy đất lá trúc khô vàng, ven đường nhìn thấy không ít thềm đá đổ nát. Nàng đẩy ra khô vàng chồng chất, phát hiện thềm đá đã thành đá vụn.
Toàn bộ đều phủ đầy lá trúc, nàng cũng không thể thấy toàn cảnh thềm đá, cũng từng đẩy ra một ít lá rụng trên những thềm đá hoàn chỉnh nhưng lại không nhìn ra cái gì.
Bao Cốc lòng đầy nghi hoặc tiếp tục leo lên trên, hơn nửa canh giờ, rốt cục đi đến điểm cuối. Cuối thềm đá, lại là một đống đá vụn thật lớn, những khối đá vụn này có vẻ đã ở đây một thời gian dài, mặt trên tích một tầng đất dày, dưới tảng đá có rất nhiều lá trúc. Nàng leo lên một khối đá đang chặn trên lối đi, lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi bị cảnh vật trước mắt cả kinh phải hít sâu một hơi.
Phóng tầm mắt nhìn đến, trước mắt tất cả đều là tường đổ, đá vụn rải rác, hố sâu thật lớn. Trước mặt hẳn là một đại điện chiếm diện tích lớn, trên mặt đất dày đặc đá phiến vỡ thành mảnh vụn, vết nứt ngang dọc đủ loại kiểu dáng, giống như bị vật nặng khổng lồ đập nát, cũng có chỗ giống như bị thần binh sắc bén bổ ra. Bốn phía mơ hồ có thể nhìn ra vết tích của kiến trúc cung điện. Từ phân bố của thạch trụ, ngọc thạch đổ nát trên mặt đất, ngói lưu ly rơi lả tả trên mặt đất, bảo thạch lóng lánh dưới ánh mặt trời, Bao Cốc có thể tưởng tượng nơi này ngày trước còn huy hoàng hơn cả hoàng cung.
Bao Cốc tin tưởng Linh Vân Phong trước đây nhất định từng có thời huy hoàng không gì sánh được.
Nhìn một lần cảnh tượng nơi này liền biết ngày trước Linh Vân Phong có bao nhiêu rực rỡ, còn Linh Vân Phong hiện tại chỉ có bốn người, khác nhau một trời một vực a.
Bao Cốc nhảy qua đống loạn thạch ở cuối thềm đá, đi đến sân rộng đầy đất đá vụn, vô số binh khí rơi trên đất. Nàng xoay người lại nhặt lấy trường kiếm ba thước bám đầy bụi bậm.
Cực đỉnh huy hoàng cùng đổ nát, khiến Bao Cốc sinh ra vài phần thương cảm. Nàng cố sức hít vào một hơi, phát sinh một tiếng thở thật dài.
Bao Cốc cảm thấy kỳ quái. Hiện tại Linh Vân Phong còn có người vì sao không ai đến thu dọn nơi này? Lẽ nào bởi vì lần tranh đấu thất bại ở đây dẫn đến Linh Vân Phong thậm chí Huyền Thiên Môn đều khó khăn, vô lực trùng kiến? Hay là đã xây dựng lại tại một nơi khác? Trùng kiến sao? Khiến nàng kinh ngạc chính là ở đây tuy nói đều là đá vụn chiếm đa số nhưng bởi vì năm tháng lâu dài, đá vụn phong hoá cộng thêm lá trúc dưới chân núi thổi đến đã hình thành một tầng mùn đất dày nửa tấc. Theo lý thuyết ở đây đã mọc đầy cỏ dại mới đúng, nhưng trước mắt lại không có một ngọn cỏ. Nàng lại nghĩ đến rừng trúc dưới núi cũng chỉ có trúc, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thấy.
Nơi này tràn ngập cổ quái, cổ quái đến khiến Bao Cốc cảm thấy bất an, nàng lại nghĩ đến lão thái bà gặp phải lúc tiến nhập rừng trúc, càng cảm thấy ở đây quá quỷ dị, là một nơi không thích hợp ở lâu.
Bao Cốc vừa mới chuyển thân, nhất thời sợ đến "a" mà kêu lên sợ hãi! Một trung niên nam tử tóc tai bù xù mặc trường bào hắc sắc vô thanh vô tức, không hề báo trước mà xuất hiện phía sau nàng, mặt không biểu tình chăm chú nhìn nàng. Bao Cốc sợ đến lập tức lui lại vài bước, gót chân dẫm lên một hòn đá, chân trụ không vững, liền ngã ngồi dưới đất, cái mông đập lên hòn đá khiến nàng đau đến khuôn mặt nhăn thành một đoàn.
Bao Cốc sợ hãi. Nàng chăm chú nhìn trung niên nam tử mặt không biểu tình, nơm nớp lo sợ hỏi:
"Tiền..... Tiền bối, ngài.... Ngài là sư phụ của Ngọc Mật sư tỷ sao? Ta.... Ta là ngoại môn đệ tử mới nhập môn, ta...... ta là Bao Cốc, ta.... ta không phải cố ý muốn xông vào, ta...... ta chỉ là lạc đường." Nàng vừa dứt lời, nam tử kia cư nhiên biến mất, khăn choàng da sói trên cổ kéo căng, bị một cổ cực đại khí lực túm kéo ra sau.
Bao Cốc bị xiết chặt vô cùng khó chịu, lập tức dùng tay trái ra sức kéo ra một cái khe từ khăn choàng da sói, nàng cố gắn kêu lên:
"Tiền..... Tiền bối.... Buông tay... Nếu không ta không khách khí! Tê, đau quá!" Người đó khí lực cực đại, vẫn túm lấy nàng, đầu nàng đập vào hòn đá trên mặt đất khiến nàng đau đến không ngừng hút không khí.
Bao Cốc cắn răng, vun búa bổ đến người phía sau.
Búa như chém vào sương mù trực tiếp xuyên thấu người đó, bổ vào khoảng không.
Bao Cốc hoảng sợ, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng!
Quỷ a!
Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng thế nào cũng giãy không ra. Dùng búa chém cũng chém không được! Còn bị "quỷ" kéo qua một quảng trường khổng lồ, lại đến một mảnh cung điện phế tích, sau đó Bao Cốc liền sợ đến "A a a -" thét chói tai.
Trên mặt đất nơi nơi đều là hài cốt! Những hài cốt này có người, cũng có dã thú động vật, thậm chí còn có một số thực vật hư thối, bạch cốt chồng chất, Bao Cốc bị người đó kéo đến trong đống bạch cốt, cái mông không biết đã chạm trên xương gì.
Nàng còn thấy có rất nhiều xác chim, có một số con có thể là gần đây mới chết, đang trong tình trạng thối rửa.
Bên cạnh còn có một số thi cốt hình người mặc y phục của bản môn, cũng không biết đã chết bao lâu xương cốt đều phân hủy.
"Cứu mạng a......." Bao Cốc bị dọa, ô ô ô khóc lên!
Bỗng nhiên, cổ khí lực trên cổ nàng biến mất, người kéo nàng cũng không thấy nữa. Bao Cốc người mềm nhũn vô lực khóc thét, sử dụng cả tay lẫn chân bò ra bên ngoài. Nàng bò đến bên ngoài đống bạch cốt, lúc bò ngang chỗ nhiều bạch cốt nhất liền tựa như có một bức tường vô hình ngăn trở nàng, làm sao cũng không thể đi tiếp được.
Bao Cốc miệng co quắp, nàng tự nói với mình: 'Đừng sợ! Đừng sợ! Không khóc không khóc!' Lập tức quay đầu tìm kiếm lối ra. Tuy rằng nàng biết khả năng không có lối ra là rất lớn, nếu không nơi này cũng không có nhiều thi thể như vậy, nhưng nếu nàng không tìm ra đường nàng cũng chỉ có thể làm một trong số những hài cốt này. Nàng rốt cục biết vì sao ở đây cổ quái như vậy rồi, có quỷ a! Quỷ này còn đặc biệt dữ tợn, ban ngày cũng dám xuất hiện Nàng lau lệ trên mặt, cố sức ưỡn ngực, nói lớn với bản thân vài câu:
"Đừng sợ, cha nói ta đại phúc khí đại quý mệnh!" Trong lòng thầm hô lớn: 'Cha a, ngươi cần phải phù hộ Bao Cốc a!' Cưỡng chế sợ hãi trong lòng, môi run rẩy nhìn xung quanh bốn phía.