Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 173: Đào gốc nhà




Ngọc Tu La tuy rằng đối với chuyện Bao Cốc lớn lên xinh đẹp hơn nàng biểu thị rất không hài lòng nhưng đối với cố hữu gặp lại vẫn rất vui mừng, tự mình đi an bài nơi ở cho Bao Cốc.
Tiểu viện u tĩnh độc lập, trong viện có một cây ngô đồng rất to, dưới tàng cây bày một bộ ngọc trác ngọc đẳng.
Bởi vì có hộ viện pháp trận ngăn cản thân niệm nên trong viện không một âm thanh, thậm chí ngoại trừ một bụi cây ngô đồng thì không còn bất cứ vật sống nào.
Bao Cốc xuất môn thật không chú ý nhiều như vậy. Nàng mời Ngọc Tu La ngồi xuống bên ngọc trác, lại cùng Ngọc Tu La trao đổi một đạo truyền âm lệnh bài dùng liên hệ.
Bao Cốc thấy trong túi trữ vật siêu lớn một đống truyền âm lệnh bài thì có chút không nói nên lời, mỗi một khối lệnh bài đều có tương ứng liên hệ với một người, nhưng nơi này quá nhiều truyền âm lệnh bài, mỗi lần vận dụng còn phải tìm kiếm. Cũng may nàng xếp đặt rất có trình tự, giơ tay là có thể tìm được. Nếu như có thể đem những truyền âm lệnh bài này dung thành một khối, muốn tìm ai tìm cũng thuận tiện hơn! Nhưng nàng biết không có khả năng, những lệnh bài này nhìn như tương tự nhưng mà mỗi khối lệnh bài đều có cấm chế đặc biệt, bên trong phong tỏa khí tức đặc biệt của chủ nhân, ngay cả muốn gỉ cũng giả không được.
Bất quá theo nàng biết hiện nay sư công đang tạo một khối huyền âm luân bàn! Luân bàn giống như một truyền âm lệnh bài khổng lồ, nó thông qua thân phận lệnh bài của Huyền Thiên Môn kết nối liên lạc, có thể liên hệ bất cứ người nào của Huyền Thiên Môn bất cứ lúc nào, thậm chí đồng thời liên hệ tất cả mọi người trong Huyền Thiên Môn.
Một khi Huyền Thiên Môn gặp đại nạn hoặc xảy ra đại biến cố chỉ cần mở ra huyền âm luân bàn, tất cả mọi người trong Huyền Thiên Môn đều có thể lập tức biết được, trợ giúp kịp thời.
Bao Cốc nghe được Ngọc Tu La gọi nàng mới phát hiện bản thân lại thất thần, lập tức đem tâm tư kéo trở về.
Ngọc Tu La nói:
"Ngươi cùng Ngọc Mật trước đây như hình với bóng, lần này thế nào... ngươi một mình xuất môn nàng lại lén lút theo ở phía sau?"
Bao Cốc vốn định phủ nhận 'Theo tới chính là người khác', nhưng nàng biết rõ Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La có giao tình, chỉ sợ vừa quay đầu lại Ngọc Tu La sẽ cùng Ngọc Mật gặp mặt, giấu diếm cũng giấu diếm không được. Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Trước đây ta từng chung tình sư tỷ, bất quá hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chấp nhất nhiều năm, sau lại có một ngày đột nhiên đối với nàng không có tình cảm cùng tâm tình đó nữa.
Ngọc Tu La hỏi:
"Không yêu nữa? Thế nào sẽ đột nhiên không yêu nữa? Ngày đó có phát sinh chuyện gì sao?"
Bao Cốc nói:
"Cũng không có đại sự gì." Nàng nhìn thấy Ngọc Tu La trừng lớn đôi mắt vẻ mặt hiếu kỳ cùng không nghĩ ra, do dự, đem chuyện giữa nàng vào sư tỷ mấy năm nay nói ra, đem chuyện tự sát cùng dung kiếm sơ lược thành 'trải qua một hồi sinh tử đại nạn'.
Ngọc Tu La nghe xong không nói được gì, hỏi:
"Cho nên ngươi hiện tại không muốn thấy nàng sợ sợ bản thân lại động tâm yêu nàng?"
Bao Cốc lắc đầu.
Ngọc Tu La buồn cười nói:
"Ngươi nói sau khi ngươi trải qua một hồi sinh tử đại nạn lúc mở mắt ra nhìn thấy nàng còn có cảm giác tâm động, hôm nay lại lẫn tránh nàng không chịu gặp lại, lẽ nào không phải sợ bản thân lại động tâm yêu nàng?"
Bao Cốc lắc đầu.
"Ngọc Tu La, ngươi nhìn khuôn mặt này của ta."
Ngọc Tu La nhất thời tức giận, cắn răng hô lên:
"Nhìn rồi."
Bao Cốc nói:
"Ta phát hiện sau khi mình tỉnh lại ánh mắt sư tỷ nhìn ta không giống với lúc trước, hơn nữa thường qua lại trước mặt ta, dáng vẻ đăm chiêu. Ta không biết là bởi vì khuôn mặt này của ta hay vì cái gì khác. Ta không muốn nàng động tâm đối với ta, lại càng không nguyện nàng là bởi vì khuôn mặt này của ta mà động tâm."
Ngọc Tu La nói:
"Ngươi quan tâm nàng, nếu quan tâm, nàng đối với ngươi động tâm thì đã làm sao?"
Bao Cốc nói:
"Nàng là sư tỷ ta, ta há có thể không quan tâm? Cho dù nàng không yêu ta, nhưng ta gặp sinh tử trước mắt cũng sẽ vì ta bi thống, tâm tình không khống chế được. Đây là thân tình giống như huyết mạch tương liên. Nếu nói ái tình, Ngọc Tu La, ngươi cho rằng ta của hôm nay còn có thể xuất ra bao nhiêu tình cảm để yêu một người?"
Ngọc Tu La ngơ ngác nói:
"Ta cảm thấy ngươi rất tốt a."
Bao Cốc nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ có chính nàng biết tâm của mình thật sự đã nguội lạnh, cho dù Ngọc Mật thật sự yêu nàng, nàng cũng không biết lại lấy cái gì đi yêu Ngọc Mật. Nàng đã không thể tiếp tục cố gắng, những gì nàng trải qua, nàng không muốn khiến sư tỷ cũng trải qua. Nàng nhìn Ngọc Tu La, nói:
"Ta không muốn cùng sư tỷ gặp mặt, ngươi có thể giúp ta không?"
Ngọc Tu La nói:
"Ta cảm thấy người hữu tình trở thành thân thuộc thì tốt hơn. Tình cảm mà, khó tránh khỏi có khúc chiết, nhớ đến lúc đầu ta... Khụ khụ...." Ý thức được mình lỡ lời, Ngọc Tu La lập tức đình chỉ.
"Ân?" Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trong lời nói của Ngọc Tu La có ẩn tình a. Nàng hỏi:
"Ngươi có người trong lòng?"
Ngọc Tu La tiếu nhan kéo căng, nói:
"Có a! Hai ta tuy rằng đã trải qua rất nhiều khúc chiết, nhưng hiện tại rất hoàn mỹ. Ta bảo nàng đi đông nàng tuyệt đối không dám đi tây, ta bảo nàng đi hướng nam nàng tuyệt đối không dám đi hướng bắc, ta nói cái gì chính là cái đó."
Bao Cốc thấy Ngọc Tu La đắc ý, nàng rất hoài nghi nếu như trên đầu Ngọc Tu La mọc một bím tóc, lúc này bím tóc đó không chừng đã chỉa thẳng lên trời đi! Nàng hỏi:
"Là bạn cũ, ngươi không đem đạo lữ của ngươi dẫn đến giới thiệu cho ta quen biết, uống mấy chén đây sao?"
Ngọc Tu La đắc ý đạt dào nhất thời bị nghẹn khuôn mặt đỏ bừng, hô lên:
"Không thể!"
Bao Cốc hỏi:
"Đạo lữ của ngươi không thể gặp người?"
Ngọc Tu La phẫn nộ quát.
"Ngươi mới không thể gặp người."
Bao Cốc nói:
"Ta vốn dĩ không thể gặp người."
Ngọc Tu La: "...." Ngươi nói bản thân từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều không thể gặp người loại lời nói vô sỉ này, bản thiếu các chủ không tính toán với ngươi. Nàng đứng dậy rời khỏi tiểu viện.
Bao Cốc gọi một tiếng:
"Ngọc Tu La."
Ngọc Tu La tức giận quay đầu lại, hỏi:
"Cái gì?"
Bao Cốc khẩn cầu nói:
"Giúp ta ngăn trở sư tỷ."
Ngọc Tu La phất tay, nói:
"Biết rồi!" Bước nhanh đi mất.
Bao Cốc không khỏi hiếu kỳ đạo lữ của Ngọc Tu La là ai, có thể khiến Ngọc Tu La như vậy! Với thân phận thiếu các chủ của Ngọc Tu La, cho dù đem hoa khôi Túy Hoa Lâu đón về, ai cũng không dám có nửa điểm dị nghị đi? Mặc dù nàng cùng Ngọc Tu La có giao tình nhưng đối với Ngọc Tu La bình thường gặp gỡ giao thiệp một chút cũng không hiểu rõ, dĩ nhiên cũng không nghĩ ra đạo lữ của Ngọc Tu La sẽ là người nào, hơn nữa đây là việc riêng của người khác nàng liền không hề suy nghĩ nhiều.
Có Ngọc Mật ở bên ngoài, Bao Cốc liền không có tâm tư đi dạo Huyền Nguyệt Cổ Thành.
Nàng lấy ra linh thạch bố trí một Tụ Linh Pháp Trận, lấy Hầu Nhi Tửu cùng đan dược chuẩn bị tiếp tục khôi phục linh lực.
Một đống đan dược lấy ra, thấy bình Tuyết Nhan Đan trong tay nàng do dự rồi! Trước đây nàng không biết Tuyết Nhan Đan có thể bán giá cao như vậy, ăn vào một chút cảm giác cũng không có. Hôm nay thấy Tuyết Nhan Đan nàng giống như thấy linh thạch chất thành núi, ngẫm lại thấy đau lòng! Nàng cảm thấy bản thân không đem Tuyết Nhan Đan để ở trong lòng còn có một nguyên nhân. Lúc nàng học luyện đan, Thánh di từng mở hai lô luyện Tuyết Nhan Đan, đem Tuyết Nhan Đan xem như kẹo mà ăn, không có việc gì liền uy cho tiểu sư thúc một viên ngọt miệng. Nàng nhìn đến Tuyết Nhan Đan liền nghĩ nó là kẹo có thể mỹ dung trú nhan, sau lại xem như thuốc dẫn, làm sao nghĩ đến nói lại quý giá như vậy!
Bao Cốc biết giá trị của Tuyết Nhan Đan liền không nở lấy ăn, hơn nữa không dự định bán nó, quyết định giữ lại. Nàng kinh doanh buôn bán lợi nhuận không nhỏ, nàng không cần phải cầm Tuyết Nhan Đan đổi linh thạch, pháp bảo các loại gì đó, mặc dù nàng có thể luyện chế Tuyết Nhan Đan nhưng thu thập dược liệu càng ngày càng khó, trước đây chỉ đem Tuyết Nhan Đan coi như thuốc dẫn, không cảm thấy nó có bao nhiêu quý trọng, nghĩ chỉ cần có lợi đối với tu luyện, vừa vặn trong tay có dược liệu liền luyện đến ăn. Muốn chờ ăn đến ngày nào đó không còn dược liệu luyện Tuyết Nhan Đan thì không ăn nữa, không để ở trong lòng cũng không có suy nghĩ gì khác. Hôm nay nghĩ đến, cảm thấy có chút lãng phí rồi..
Không có Tuyết Nhan Đan làm thuốc dẫn dung hòa dược tính, Bao Cốc chỉ có thể đem đan dược khác thu hồi, chỉ để lại một lọ Hoàn Linh Đan cùng một hồ lô tam gia Hầu Nhi Tửu, vừa uống Hầu Nhi Tửu, vừa ăn đan dược khôi phục linh lực. Một lọ Hoàn Linh Đan cộng thêm một hồ lô tam giai Hầu Nhi Tửu xuống bụng, linh lực trong đan điền khôi phục còn không đến một phần. Bao Cốc gặp phải loại chuyện này không phải chỉ mới một hai lần, ngược lại cũng không lưu ý. Nàng vẫn chậm rãi uống Hầu Nhi Tửu, ăn Hoàn Linh Đan khôi phục linh lực.
Không dùng Tuyết Nhan Đan làm thuốc dẫn đồng thời phục dùng hơn mười loại đan dược như trước, linh lực khôi phục rất chậm, tam gia Hầu Nhi Tửu uống xong một hồ lô lại thêm một hồ lô, uống đến Bao Cốc cảm thấy men say trong cơ thể xông thẳng lên đầu, căn bản không kịp tản ra, nói cách khác. Nàng say!
Hai má của nàng phiếm hồng, trong mắt cũng mang theo vài phần men say, thần thức cũng không quá thanh tỉnh. Bao Cốc không dám uống nữa, lại càng không dám vận công nữa, nàng sợ nhất thời hoảng hốt vận sai tẩu hỏa nhập ma. Đan dược trong bụng vẫn chưa tan còn đang cấp tốc chuyển hóa thành linh khí dũng hướng toàn thân. Trước đó Hoàn Linh Đan chuyển hóa thành linh lực tiến nhập đan điền, chỉ cảm thấy nó chuyển hóa không đủ, còn thiếu sót, lúc này không dẫn hướng linh lực thì linh lực sẽ giống như hồng thủy vỡ đê chảy tràn ra ngoài, không chỉ tỏa ra bên ngoài mà còn đè ép kinh mạch.
Bao Cốc cảm thấy được không thích hợp, muốn dẫn khí lại phát hiện chân khí trong cơ thể đã loạn căn bản không thể nào khai thông. Lúc này nàng cần một người tu vi cao hơn nàng mạnh mẽ tham nhập vuốt lại linh lực hỗn loạn trong cơ thể, bằng không nàng không chết cũng phải trọng thương.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến còn có một phương pháp, đó chính là đem linh lực tiêu hao bài trừ ra ngoài cơ thể, luyện công, luyện đan, luyện tập pháp thuật đều được. Bao Cốc lập tức đứng dậy, điều động sức mạnh trong đan điền thi triển pháp thuật, nhưng nội tức của nàng đã loạn, lúc này đem linh lực trong đan điền dẫn đạo đi ra, vậy liền thành lửa cháy thêm dầu, linh lực trong đan điền cùng trong kinh mạch hỗn loạn giao dung hình thành một dòng chảy càng thêm hỗn loạn, gần như đem kinh mạch của nàng bạo liệt tại chỗ, cũng may sau khi nàng dung hợp Huyền Thiên Kiếm, kinh mạch, thể chất đều khác hẳn với thường nhân, bằng không chỉ sợ đã vỡ kinh mạch mất mạng tại chỗ.
Mặc dù thể chất của nàng cường đại, nhưng dưới loại tình huống này nàng cũng chịu đựng không được bao lâu.
An nguy tính mạng trước mắt, Bao Cốc không dám chậm trễ, nàng lấy ra truyền âm ngọc bài của Ngọc Tu La muốn cầu cứu Ngọc Tu La, cũng không còn dám vận dụng linh lực nên không cách nào kích phát truyền âm ngọc bài cùng Ngọc Tu La liên hệ.
Bao Cốc chỉ có thể cố gắng chống đỡ đứng lên lảo đảo ra bên ngoài, đi tìm Ngọc Tu La.
Truy Hồn Các Chủ đang nằm trên nhuyễn tháp trong phòng bị Ngọc Tu La ôm cổ, nghiêng đầu tựa vào trong lòng Ngọc Tu La, nhẹ giọng thì thầm trò chuyện, nàng bỗng nhiên cảm thấy biệt viện Bao Cốc ở lại có một cổ khí tức không thuộc về đệ tử Truy Hồn Các đang bắt đầu khởi động, phóng xuất thần niệm đảo qua, thình lình nhìn thấy Bao Cốc hai má phiếm hồng, ánh mắt mê man, thần sắc mang theo hoảng loạn lảo đảo ra bên ngoài, kiếm khí lúc cường lúc nhược tràn ngập trên người Bao Cốc! Nàng đứng dậy nói: . Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ tra𝐧g‎ #‎ 𝑻r𝑈mtru‎ 𝓎ệ𝐧.𝑉𝐧‎ #
"Bao Cốc dường như đã xảy ra chuyện! Ngươi đi xem thử." Nói xong, lại ý thức được kiếm khí trên người Bao Cốc chưa chắc là Ngọc Tu La có thể khống chế được, lại nói:
"Ta đi xem!" Nói xong liền ra khỏi phòng. Nàng cùng Bao Cốc cách nhau không bao xa, đối với nàng mà nói bất quá là mấy bước chân, thoáng chốc liền đến trước mặt Bao Cốc, một tay đỡ lấy Bao Cốc lung lay sắp đổ, hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Bao Cốc giương mắt thấy rõ người đỡ mình chính là Truy Hồn Các Chủ, khổ một tiếng nói:
"Ta tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Truy Hồn Các Chủ kinh ngạc nói thầm trong lòng: Tẩu hỏa nhập ma ngươi còn có thể chạy đến đây?
Thông thường người tẩu hỏa nhập ma sẽ đứt vỡ kinh mạch tại chỗ, đột tử hoặc trọng thương không dậy nổi, nếu không cũng là thần trí tổn thương, còn có thể chạy đến nói "ta tẩu hỏa nhập ma rồi", đây rốt cuộc là nàng lần đầu nhìn thấy. Nàng dò xét trong cơ thể Bao Cốc, đã thấy linh lực bên trong loạn đến không ra hình dạng, xem linh lực cường đại mà hỗn loạn, không khiến Bao Cốc kinh mạch bạo liệt tại chỗ, bạo thể mà chết đã là kỳ tích. Nàng đem Bao Cốc bế ngàng vào lòng, xoay người chạy tới biệt viện của Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi thế nào lại biến thành như vậy?"
Bao Cốc nói:
"Ta ăn xong mười viên Hoàn Linh Đan, uống mười hồ lô tam giai Hầu Nhi Tửu."
Truy Hồn Các Chủ mới vừa bế Bao Cốc quay về gian nhà đưa đến bên giường cả kinh đến cánh tay run lên, nói thầm trong lòng: Chiếu theo cách ăn tìm chết của ngươi, ngươi lúc này còn sống thật sự là kỳ tích!
Nàng đem Bao Cốc đặt ở trên giường, để Bao Cốc khoanh chân ngồi xuống, xuất thủ như điện, trước bảo vệ tâm mạch cùng những huyệt vị trọng yếu, sau đó đem linh lực hỗn loạn vuốt lại. Đang lúc thay Bao Cốc dẫn đạo linh lực trong cơ thể, Truy Hồn Các Chủ phát hiện thể chất của Bao Cốc không thích hợp, có lẽ nói là không giống người thường.
Tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ đều là đi theo con đường đả thông kinh mạch, phạt mao tẩy tủy, tuy rằng Bao Cốc quanh thân kinh mạch đã dung hối quán thông đạt được cảnh giới Trúc Cơ cửu giai nhưng lại khó có thể phong tỏa linh lực, mới nhìn giống như bị thương, xem kỹ liền phát hiện không phải, mà chỉ là huyết nhục của Bao Cốc cũng giống như kinh mạch đều có thể hấp thu linh lực.
Tu tiên giả là đi con đường dùng thân thể làm dung lô, luyện tinh hóa thần dưỡng thần xuất phách, thần hồn dựng thành thánh đan, cũng chính là kim đan, sau đó dung luyện kim đan thành thánh anh, cũng chính là Nguyên Anh, lại luyện thánh anh thành nguyên thần cũng tức là Hóa Thần, sau đó là thần thể hợp nhất đột phá huyền cơ tiến vào Động Huyền Kỳ. Bao Cốc quanh thân linh lực tản mạn khắp nơi trong tứ chi bách hài, cũng không phải là hiếm thấy, loại tình huống này thông thường đại biểu cho không cách nào tu luyện, bởi vì linh khí tản mạn khắp nơi khó lòng ngưng tụ dưỡng thần, chặt đứt cơ tu luyện.
Với tình huống hiện tại của Bao Cốc, chỉ sợ có ăn nhiều linh trân bảo dược hơn nữa cũng vô dụng.
Với cảnh giới tu luyện của Truy Hồn Các Chủ, thay Bao Cốc vuốt lại linh lực hỗn loạn tất nhiên dễ dàng hạ bút thành văn. Không bao lâu liền khiến linh lực trong cơ thể Bao Cốc quy về bình thường, chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch, lưu chuyển trong đan điền. Nhưng Truy Hồn Các Chủ phát hiện linh lực trong kinh mạch, đan điền của Bao Cốc mỗi một vòng lưu chuyển liền mất đi một chút, phần ít đi này đều theo kinh mạch ngấm vào trong máu thịt. Thân thể này, kinh mạch này, giống như gian nhà bị hở.
Trong lòng Truy Hồn Các Chủ thương tiếc nghĩ: Bao Cốc chỉ sợ là phế đi!
Bao Cốc mở mắt ra, xuống đất ôm quyền hành lễ:
"Bao Cốc tạ ơn Các chủ cứu mạng."
Truy Hồn Các Chủ có chút do dự nói:
"Thân thể của ngươi tựa hồ đã bị tổn thương rất nghiêm trọng?" Nàng cảm giác được Ngọc Tu La bước vào gian nhà, nhìn Ngọc Tu La.
Ngọc Tu La nghe được Truy Hồn Các Chủ nói, sửng sốt nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc dò xét tình trạng thân thể mình, không có việc gì a. Nàng hoang mang nhìn về phía Truy Hồn Các Chủ, hỏi:
"Các chủ là nói?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Kinh mạch đan điền của ngươi khó có thể phong tỏa linh lực, không biết ngươi có cảm thấy hay không? Kinh mạch và đan điền khó có thể giữ linh lực, ngươi liền không cách nào ngưng khí dưỡng thần, càng không thể nào đàm luận luyện tinh hóa thần tăng tiến tu vi, thậm chí ngươi muốn duy trì tu vi hiện tại đều trắc trở."
Bao Cốc nghe Truy Hồn Các Chủ nói chuyện này, thở dài, trong lòng lại dâng lên vài phần chua xót.
"Ta hiện tại chỉ có thể đi con đường luyện thể."
Truy Hồn Các Chủ gật đầu nói:
"Đây cũng là một cách, luyện thể chi đạo, nếu tu luyện thành công thân thể thành thánh thể, mạnh mẽ vô cùng, tương đương một cường giả. Bất quá luyện thể chi đạo gian nan không gì sánh được, rất thống khổ, không chỉ tu luyện tiêu hao gấp mười gấp trăm tu tiên giả bình thường, mà còn phải giống như luyện chế pháp bảo ngao luyện khí lực, thần hồn, có một số tu tiên giả thậm chí sẽ dùng cường đại pháp bảo thần khí rót vào trong huyết mạch thay đổi thể chất. Chỉ là quá trình đó hung hiểm cùng thống khổ không gì sánh được, có thể từ trong quá trình đó luyện thể không có một ai, chỉ sợ ngươi khó có thể chịu đựng nổi."
Bao Cốc hỏi:
"Các chủ đối với luyện thể có nghiên cứu?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Truy Hồn Các có phương pháp luyện thể, bất quá đã sớm cất vào trong xó không ai tu luyện. Đó tuy là một trong nhưng trọng bảo thuật cường đại nhất của bản môn nhưng vì tu luyện tiêu hao quá lớn, quá trình quá mức thống khổ cùng hung hiểm khó có người tu thành nên trở thành vật trang trí."
Bao Cốc nhãn tình sáng lên, hỏi:
"Có bán không?"
Truy Hồn Các Chủ: "...." Trọng bảo trấn phái, cho dù không ai luyện cũng sẽ không bán a! Trấn phái trọng bảo cũng đem bán, Các chủ ta đây còn có thể làm nữa không? Trưởng Lão trong Các sẽ liên thủ tiêu diệt nàng! Nàng quan sát Bao Cốc, yếu ớt hỏi ngược lại:
"Một trong những chí cường trấn phái công pháp của Truy Hồn Các, ngươi nói có thể bán hay không?" Nàng lại nói:
"Nếu như ngươi muốn học, thoát ly Huyền Thiên Môn, gia nhập Truy Hồn Các ta liền truyền cho ngươi. Thấy thế nào?"
Việc này cần suy nghĩ sao? Bao Cốc chưa từ bỏ ý định, mặt dày hỏi:
"Chỉ điểm một chút cũng có thể đi?"
Truy Hồn Các Chủ không lên tiếng.
Bao Cốc lại hỏi:
"Trả thù lao còn không được sao?"
Truy Hồn Các Chủ đột nhiên phát hiện cư nhiên còn có người không biết xấu hổ hơn A Ngoan! Nàng vô thức hướng Ngọc Tu La nhìn qua, nói thầm trong lòng: Có thể kết giao được hảo bằng hữu như vậy quả nhiên là cùng một hạng người.
Bao Cốc lại túm lấy tay áo Truy Hồn Các Chủ năn nỉ:
"Cầu xin ngài mà."
Ngọc Tu La liếc xéo Bao Cốc, nghiến rặng! Nàng thầm kêu: Ngươi buông tay áo sư phụ ra!
Lại nhìn Bao Cốc vẻ mặt đáng thương, thần sắc này hợp với khuôn mặt kia, chậc! Có thể làm cho lòng người mềm nhũn. Trong lòng nàng hô hào: Sư phụ a, ngươi không thể mềm lòng a!
Truy Hồn Các Chủ cắn môi, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển, hình như có chủ ý.
Bao Cốc thấy thế liền biết có hy vọng, hai tay cùng nhau lôi kéo tay áo Truy Hồn Các Chủ không chịu buông.
Truy Hồn Các Chủ rất chịu không nổi có người làm nũng với nàng, nhớ lúc A Ngoan mới nhập môn chỉ là đứa trẻ, vẫn luôn lôi kéo tay áo của nàng kề cận nàng, đôi mắt nhỏ trông mong khiến trái tim sát thủ của nàng đều tan thành nước. Truy Hồn Các Chủ lén lút nhéo bản thân một cái, nói thầm trong lòng: Phải giả vờ.
Nàng đem tầm mắt từ trên người Bao Cốc di chuyển đến đồ đệ bảo bối bên kia, đã thấy A Ngoan nhà nàng đang cười như không cười nhìn nàng, ý tứ trong đó khiến nàng sợ hãi. Truy Hồn Các Chủ cúi đầu đem tầm mắt rơi vào ngọc thủ đang kéo tay áo nàng, ý bảo Bao Cốc buông tay.
Da mặt Bao Cốc có dày hơn cũng không dám kéo tay áo Truy Hồn Các Chủ không tha.
Nàng buông tay, có một chút xấu hổ nói:
"Xin lỗi, quá quá kích động nên có chút lỗ mãng."
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Không sao. Chỉ điểm một chút cũng có thể. Luyện thể thuật thật ra chính là đem thân thể hóa thành bảo khí để rèn luyện, thông qua thiên chuy bách luyện khiến thân thể trở nên cường đại. Công pháp luyện thể cùng luyện thần có cực đại khác biệt, từ đan điền mà nói, tuy rằng đều là dùng đan điền tụ khí nhưng người Luyện Khí là đem đan điền làm vật chứa thánh hồn, thánh anh, còn luyện thể không đi con đường luyện thần nên không kết thánh hồn, nên khí không tụ mà là tán, đem đan điền hóa thành một đại dương, trong luyện thể thuật xưng là "khổ hải", đan điền hóa thành khổ hải, đó là bước đầu tiên."
Bao Cốc hỏi:
"Vì sao lại gọi là khổ hải đây?"
Truy Hồn Các Chủ nói:
"Khổ hải vô nhai, quay đầu lại là bờ. Luyện thể quá gian khổ quá khó khăn, mỗi một bước đều gian nan vô cùng, mà chỉ có đi qua khổ hải mới có thể đến bờ bên kia. Hóa khỏi khổ hải cần rất nhiều tu tiên tài nguyên làm chống đỡ, sau này cần tốn hao càng nhiều hơn, với tình trạng tu tiên giới lúc này cho dù là Truy Hồn Các nhiều của cải cũng rất khó bồi dưỡng ra một thánh giả đi luyện thể chi đạo." Nàng không xác định hỏi:
"Bao Cốc, ngươi thật muốn đi luyện thể chi đạo? Ngươi cũng biết luyện thể có một điểm cực then chốt gọi là dung khí, bước này người luyện thể, một nghìn thì có một người sống sót. Dung khí còn có một yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đó là phải cùng linh khí tương dung, nếu không phải linh khí gần như chỉ có đường chết."
Bao Cốc nói:
"Mấy tháng trước, ta từng cùng Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia tiến hành dung kiếm, mất hai tháng thời gian hoàn thành quá trình dung kiếm."
Truy Hồn Các Chủ: "...."
Ngọc Tu La: "...."
Truy Hồn Các Chủ trợn tròn đôi mắt nhìn đi nhìn lại Bao Cốc, hô lên:
"Ngươi... Ngay cả bước đầu tiên là khổ hải cũng chưa qua, mà trực tiếp nhảy đến bước dung khí, ngươi....." Cư nhiên còn sống! Thật muốn hỏi thật muốn hỏi: Ngươi là quái vật sao?
Ngọc Tu La ngơ ngác hỏi:
"Ngươi làm thế nào sống sót vậy?" Lúc trước nàng cũng muốn luyện công pháp cường đại này nhưng nhìn đến quá trình, sợ đến kêu một tiếng "mẹ ơi" mà ném công pháp xuống. Nàng vẫn cảm thấy công pháp này tuyệt đối không có người đi luyện, quá thống khổ rồi, quả thực là tự ngược a! Không chỉ có tự ngược, hơn nữa là ngược bản thân trong chỗ chết, ngược đến dung khí, ngược chết bản thân. Không nghĩ tới hôm nay nàng cư nhiên nhìn thấy một người luyện thể a, không phải, là đã đi con đường luyện thể hơn nữa còn dung thành công.
Bao Cốc nói:
"Rất đau, rất đau, sau đó trải qua trong đau đớn, sống sót, phát hiện bản thân không chết, nhìn thấy dương quang đầy phòng còn có sư... sư tỷ, liền cảm thấy còn sống cũng rất tốt."
Ngọc Tu La nói:
"Đây là sinh tử đại nạn trước đó ngươi đã nói?" Trời ạ!
Bao Cốc gật đầu.
Ngọc Tu La trông mong nhìn Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi thực sự không cân nhắc chuyện gia nhập Truy Hồn Các của ta sao? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta tự mình đi tìm Tử Thiên Quân cùng Nam Sơn Nhất Kiếm thương lượng, làm hết biện pháp cũng muốn mang người về!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.