Bao Cốc theo sau Ngọc Tu La đang kích động cùng phẫn nộ, dưới sự cung nghênh thịnh tình của Túy Hoa Lâu chậm rãi đi vào. Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, mới lúc nãy thôi còn vung tay đánh nhau tan nát ở trước cửa nhà người ta, ngay cả hộ thành pháp trận đều đánh nổ, thiếu chút nữa là mở ra đại chiến phe phái, kết quả ngay cả thân cũng không chuyển liền lại bị đón vào tham gia thịnh hội. Nàng coi như đã nhìn ra, Hoa Tầm Nguyệt thật sự là không dám đánh, vả lại Truy Hồn Các chủ cũng đã đi vào, nhưng đây không biết có phải kế thỉnh quân nhập ung* hay không. Mặc dù biết không có khả năng sẽ có ai hạ sát thủ với nàng, nhưng tính toán ngầm nhất định sẽ có. Nếu có người đã ngấm ngầm nhận mua bán giết người liền sẽ không dễ dàng dừng tay. Một kích chưa thành nhất định sẽ còn đánh tiếp, món nợ làm bị thương sư tỷ còn chưa tính, nàng cảm thấy rất cần phải có phòng bị một chút.
Hộ thành pháp trận của Túy Hoa Lâu đã bị hủy, trận nhãn, trận trụ nơi nơi đều bị hư hỏng, nhưng mỗi tòa kiến trúc bên trong đều có hộ vệ pháp trận bảo vệ bên ngoài, vì vậy bên trong chưa có chút tổn hại, nhiều lắm là khi hộ thành pháp trận bị hủy có chút chấn động rung lắc, chứ hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào.
Túy Hoa Lâu nhìn từ bên ngoài đã vô cùng đồ sộ rộng lớn, tiến vào trong lại không khác gì tiên cảnh. Chín khối ngọc thạch trắng như tuyết được chế tác thành hình một cây cầu vòm được đặt phía trước, cả tòa cầu ngọc hiện ra phù văn sáng bóng xinh đẹp. Dưới chân cầu sóng nước lập lờ, thủy linh khí như sương mù lượn lờ bốc lên, từng chậu ngũ giai Linh Liên lớn vừa nở, có vài tiểu Linh Liên tinh lớn bằng ngón tay cái, hai cánh trong suốt, đang chơi đùa giữa đám lá sen, còn có Linh Liên tinh đang cuộn tròn trong nhụy sen an tường nằm ngủ.
Dưới cầu truyền đến ca âm du dương, thanh âm đó trong trẻo kỳ ảo tựa như thanh âm của tự nhiên. Bao Cốc theo thanh âm nhìn sang, thình lình thấy một nữ nhân nằm ngửa trong nước, đôi môi khẽ mở, tiếng ca động lòng người kia chính là từ đôi môi đó phát ra. Nữ nhân kia có một mái tóc dài trắng tuyết lưu quang lấp lánh, ngũ quan thâm thúy xinh đẹp, da thịt trắng nõn, bộ ngực đầy đặn ngạo nghễ mà đứng, trên đỉnh còn có một điểm nhỏ đỏ đỏ, một đôi 'đào mừng thọ' uyển nhược mê người. Gương mặt xinh đẹp của Bao Cốc khẽ hồng, thầm nghĩ: 'Sao nàng ta lại không mặc y phục?'
Hoa tuyết cuồn cuộn, tiếng nước vang lên, một cái đuôi cá to lớn đột nhiên lay động trong nước, Bao Cốc nói thầm trong lòng: 'Con cá này ít nhất cũng phải hai cân!' lại vừa nghĩ, ơ, con cá này có gì đó không đúng, nàng tập trung nhìn kỹ, đuôi của còn cá này rõ ràng là đuôi của nữ nhân đang nằm trong nước kia, nữ nhân này, từ phần eo trở lên là người, phần ep trở xuống là cá.
Ngư yêu? Ngư tinh? Nhân ngư? Ngư nhân? Hay là hóa hình thất bại?
Đương lúc Bao Cốc thất thần, Ngọc Tu La vốn dĩ đang tức giận chưa nguôi, lúc này lại mừng rỡ giống như nhặt được bảo vật, nhanh chóng chạy đến bên cầu, vui vẻ hớn hở kêu lên:
"Mấy tiểu gia hỏa, tỷ tỷ ta lại đến rồi!" Lại mang gương mặt hưng phấn hướng đến cô nương nửa người nửa cá kia kêu:
"Đào cô nương..."
Vị cô nương nửa người nửa cá đang đắm chìm trong tiếng hát của mình đột nhiên như gặp phải chuyện kinh hãi, kêu 'A' một tiếng, dáng vẻ rất giống như gặp phải ác ma.
"Sao ngươi lại đến nữa? Ngươi...ngươi đừng...đừng đến đây..." Sợ đến nói chuyện đều lắp bắp, hai cánh tay vòng lại bảo vệ trước ngực thật chặt.
Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La. Nàng dám nói Ngọc Tu La nhất định đã làm chuyện 'tốt lành' gì rồi!
Ngọc Tu La nói:
"Ngươi đừng sợ a, ta lại chưa làm gì ngươi mà, đúng không?"
Cô nương nửa người nửa cá tức khắc nhảy vào nước.
Bao Cốc chứng kiến thân ảnh liên tục lặn sâu vào làn nước kia, nghĩ thầm: 'Đây chỉ e là phải chui xuống tận đáy nước mấy ngày không ra rồi.'
Nhìn dáng vẻ sợ hãi đối với Ngọc Tu La, chí ít, trước khi Túy Hoa thịnh kỳ kết thúc, trước khi Ngọc Tu La rời đi, nàng ta nhất định sẽ không ngoi lên. Nàng hỏi:
"Ngươi đã làm gì với cô nương nửa người nửa cá kia à?"
Ngọc Tu La hỏi:
"Ngươi không cảm thấy trước ngực nàng rất giống một đôi đào mừng thọ sao?"
Bao Cốc có chút đồng tình với lời này của Ngọc Tu La, theo bản năng 'ân' một tiếng. Nàng đáp xong mới giật mình, tựa hồ 'ân' này của nàng có chút gì đó sai sai, tựa như cảm thấy, chữ 'ân' này thích hợp để đáp lời sao?
Ngọc Tu La nói:
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy này đã cảm thấy giống như đào mừng thọ, theo bản năng đã muốn cắn một cái, trong đầu vừa nghĩ, người cũng đã chạy đến trước mặt nàng, cắn một cái rồi."
Bao Cốc: "...." Không chút dấu vết kéo ra khoảng cách với Ngọc Tu La. Nàng thật muốn tát mình một cái, bản thân 'ân' cái gì chứ, lập tức lúng túng bước nhanh về trước, lại không còn tâm tư quan sát cảnh sắc xung quanh của Túy Hoa Lâu. Nàng vừa đi được vài bước liền nghe Ngọc Mật rất nhỏ tiếng thì thầm hỏi Ngọc Tu La một câu:
"Vị như thế nào?"
Ngọc Tu La đáp:
"Mềm mềm nhưng lại rất đàn hồi, thật lại muốn cắn một cái."
Bao Cốc lại tăng nhanh bước chân. Nàng không quen biết hai cái nữ lưu manh phía sau, trong lúc vô ý liền thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn, bước ra một bước lập tức đứng trước đại môn của Túy Hoa Lâu, một mảnh liêm ngọc sa liêm che lại tầm mắt của nàng.
Hai bên cửa chính đứng hai hàng mỹ kiều nương, tất cả đều một thân khinh sa bạc y, thân hình lả lướt, như ẩn như hiện. Những nữ nhân này, mỗi người đều xinh đẹp tinh xảo giống như được đại sư điêu khắc ra, thực lực cũng không tầm thường, đều ở Kim Đan Kỳ. Nàng vừa đứng trước cửa lập tức liền có người tiến đến thay nàng vén lên rèm che, mời nàng đi vào, thanh âm khẽ khàng vang lên:
"Không biết quý khách đã đặt chỗ chưa?"
Bao Cốc là nhất thời bị Ngọc Tu La kéo đến, nàng tất nhiên không có đặt chỗ, còn Ngọc Tu La cũng chỉ nhất thời hứng khởi mới đến, khẳng định cũng không có chỗ ngồi, nàng đang định nói không có, bỗng nhiên thấy Hoa Tầm Nguyệt cười như trên mặt nở hoa bước đến. Hoa Tầm Nguyệt nhiệt tình giống như giữa bọn họ chưa từng có xung đột đến mức đại chiến, hô lên:
"Cung kính chờ đã lâu, sao giờ mới đến? Nhất định là Ngọc Tu La lại trì hoãn ở cầu ngọc phải không? Mau mời vào, nhã gian mời, ta đã để lại vị trí đẹp nhất cho các ngươi." Bao Cốc kinh ngạc, vẻ mặt kính phục nhìn Hoa Tầm Nguyệt, trong mắt tràn đầy kinh hách, ngay cả bước chân đi vào cũng đều quên, ngây người nhìn Hoa Tầm Nguyệt.
Bàn tay thon dài xinh đẹp so với nữ nhân còn đẹp hơn của Hoa Tầm Nguyệt vung lên, cười nói:
"Không đánh không quen biết, tại hạ đối với cô nương là tâm phục khẩu phục, bội phục vô cùng a! Túy Hoa Lâu ta đây quanh năm đều có người đánh nhau, tự ta cũng không ít lần cùng người động thủ, đánh xong liền đánh xong, đánh xong lại tiếp tục uống rượu! Ta cùng Ngọc Tu La cũng không ít lần động thủ. Đánh xong, ta vẫn tiếp tục buôn bán với nàng, nàng vẫn tiếp tục đến chỗ ta chơi đùa dạo kỹ....à không, chơi đùa cô...Túy Hoa Lâu ta đây không phải kỹ viện, không phải kỹ viện, lỡ lời, lỡ lời a." Tự đánh miệng mình một cái, lại nghênh tiếp Bao Cốc đi vào.
Bao Cốc lặng lẽ nhìn Hoa Tầm Nguyệt, thầm hỏi một câu: 'Ngươi có muốn đổi chỗ làm chưởng quỹ không? Ta muốn mở căn Yên Hoa Lâu mời ngài qua tọa trấn.'
Chậc, Túy Hoa Lâu cần gì hộ sơn pháp trận, hắn chính là hộ sơn pháp trận đỉnh cấp nhất rồi. Tạo nghệ pháp trận của nàng liền không chút tác dụng với hắn. Bao Cốc im lặng theo sau Hoa Tầm Nguyệt lên lầu. Dù nàng không nói lời nào, Hoa Tầm Nguyệt vẫn có thể cười nói yến oanh, tạo thành một khung cảnh hòa thuận vui vẻ, tuyệt không lộ chút quỷ dị, thuận lợi thành chương tự nhiên đến mức như hai hảo hữu tri giao xảy ra chút bất đồng nhỏ, động thủ xong lại tiếp tục là bằng hữu.
Nàng còn phát hiện Hoa Tầm Nguyệt này có chút khác biệt với những nam tử khác, tất cả đều mang cho người khác một loại cảm giác rất sạch sẽ, rất nhu nhược, giơ tay nhấc chân khoan thai, mơ hồ còn lộ chút quyến rũ, có chút khí chất đan xen giữa nam nhân và nữ nhân, hoặc có lẽ người này đã mang hai loại khí chất đó dung hợp làm một. Bao Cốc thầm nghĩ: 'Nhân vật này.' Không cường thế, nhưng co được dãn được, xử sự vô cùng khéo léo, có thể trong hai câu nói hóa binh khí thành không. Chí ít dựa vào thái độ của Hoa Tầm Nguyệt lúc này, nếu nàng lại động thủ với Túy Hoa Lâu hoặc có ý định làm khó, liền sẽ có vẻ bản thân hẹp hòi gây sự.
Tay không đánh mặt người cười mà, huống hồ, nguyên nhân gây xung đột nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bao Cốc cũng không nguyện vượt vực khai chiến, đây không chỉ là động tĩnh lớn, càng hơn là sẽ bị người tìm ra gốc rễ. Hiện tại, người ở vực bên kia không rõ ràng về gốc gác của Huyền Thiên Môn, ở Huyền Nguyệt cổ thành cùng thế lực tu tiên Vân Thành cũng đều là rõ ràng. Đa Bảo Linh hầu, Hầu nhi tửu, linh đan bảo dược, Thái Cổ di tích biến mất ở Vạn Ma Quật, Động Huyền Kỳ Cửu giai Thánh Liên Yêu Thánh, Huyền Thiên Môn chân thực có bao nhiêu nhân vật chiến lực đỉnh cấp chấn nhiếp, đều sẽ bị người tra ra sạch sẽ. Gốc gác để lộ, bị người thăm dò nội tình cặn kẽ, người khác còn lo ngại gì nữa? Linh khí ở khu vực đó nồng đậm hơn Huyền Nguyệt cổ thành rất nhiều. Ngay cả các thế lực, chỉnh thể cảnh giới tu hành, chiến lực của tu tiên giả, linh trân bảo dược thường thấy đều không phải Huyền Nguyệt cổ thành có thể sánh bằng.
Ngọc Tu La, Ngọc Mật, Linh Nhi, cùng một đám kiếm thị hộ vệ của Truy Hồn Các theo sau.
Hoa Tầm Nguyệt lại đi vẫy gọi Ngọc Tu La cùng Ngọc Mật các nàng. Nhìn dáng vẻ của hắn đối với Ngọc Tu La, người không biết còn tưởng rằng bọn họ là tỷ muội tốt!
Tỷ muội tốt?!
Hoa Tầm Nguyệt rõ ràng là một nam tử, sao nàng lại có thể cảm thấy Hoa Tầm Nguyệt cùng Ngọc Tu La giống tỷ muội tốt được. Bao Cốc cảm thấy rất dở khóc dở cười với ý nghĩ này của mình.
Tâm tình của Ngọc Tu La cũng tựa như chưa từng xảy ra trận xung đột kia, thỉnh thoảng nàng còn cười trêu đùa Hoa Tầm Nguyệt.
Không bao lâu, nhóm của Bao Cốc liền tiến vào một căn phòng trang nhã.
Hoa Tầm Nguyệt sau khi mời bọn họ vào chỗ lại bày ra một bầu thất giai Hầu nhi tửu, nhỏ giọng hỏi Ngọc Tu La:
"Nể tình ta đã hao hết thiên tân vạn khổ cầu Lữ Các chủ được bầu rượu này, cô nãi nãi, để ta thu lại lệnh cấm ngươi ở Túy Hoa Lâu đi a!! Hai năm rồi đấy! Tuy rằng ta truy đuổi ngươi mấy con phố, nhưng ngươi ngay cả tóc cũng không thiếu một sợi, ta lại bị sư phụ của ngươi một cái tát đánh cho ta không thể vận khí nửa năm."
Ngọc Tu La tức giận nói:
"Ta bảo ngươi truy chém ta sao! Tuy rằng ta không thụ thương, nhưng ngươi có biết lúc đó ta chật vật thế nào không? Ngay cả hộ thân ngọc mà sư phụ cho ta cũng bị ngươi đánh vỡ!"
Hoa Tầm Nguyệt vội vàng đáp:
"Lỗi của ta, lỗi của ta, lỗi ở ta không đóng cửa cẩn thận làm hại ngươi đi nhầm vào." Hắn giương mắt mong chờ đáng thương mà nhìn Ngọc Tu La, chớp chớp mắt vài cái.
"Vậy ta đi thu hồi lệnh cấm đây!" Nói xong, bằng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Ngọc Tu La xoạt một tiếng bật người đứng dậy, kêu lên:
"Này, ngươi quay lại..." xông đến cửa, Hoa Tầm Nguyệt đã sớm mất dạng. Nàng gào lên:
"Ta không cho ngươi thu hồi a!"
Ngọc Mật, Bao Cốc, Linh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Tu La tức giận, nhìn đến ngây người.
Linh Nhi hỏi:
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Tu La không có khả năng xông ra níu lấy Hoa Tầm Nguyệt không cho hắn hủy bỏ lệnh cấm, tức giận mà ngồi xuống.
"Hắn thu hồi lệnh cấm, ta lấy cớ gì để sử dụng tọa giá của sư phụ để phô trương đây. Hắn thật biết tận dụng thời cơ. Hừ! Chọn lúc này để hủy bỏ lệnh cấm, người ngoài sẽ chỉ xem là hắn nể mặt sư phụ cùng các ngươi mới cho ta qua cửa." Phẫn nộ trừng mắt nhìn thất giai Hầu nhi tửu trên bàn, lại nhìn Bao Cốc.
"Chúng ta cũng không hiếm lạ gì thất giai Hầu nhi tửu của hắn, đúng không!"
Bao Cốc nói:
"Nếu ngươi không muốn uống có thể mang đi bán linh thạch, mang rượu thu về, coi như là bù đắp tổn thất ngươi không thể dùng đồ của sư phụ để khoe khoang a!" Nàng biết hầu nhi tửu ở Huyền Nguyệt cổ thành đã bị cắt nguồn cung, giá tiền chỉ sợ là sẽ tăng vọt. Sao nàng lại đột nhiên cảm thấy, Ngọc Tu La này mới chính là nữ ác bá ở Huyền Nguyệt cổ thành!
Hầu nhi tửu chính là từ trong tay Bao Cốc chảy ra, bây giờ Bao Cốc mở miệng, Ngọc Tu La tự nhiên không chối từ, mang bầu thất giai Hầu nhi tửu mà hiện tại nếu mang vào phòng đấu giá đều trả không nổi này thu vào vòng trữ vật, giữ lại mang về cho sư phụ. Tuy rằng nàng làm vậy có chút khó coi, nhưng rượu này giúp ích cho việc tu hành của sư phụ, nàng liền mặt dày thu vào.
Bao Cốc bọn hắn tất nhiên không lạ gì Thất giai Hầu nhi tửu, lấy cảnh giới tu hành của các nàng hiện giờ vẫn chưa uống được Tam giai Hầu nhi tửu, Ngọc Mật cùng Linh Nhi uống tứ giai, ngũ giai. Rượu của tiểu hầu tử ngoại trừ đưa cho Linh Nhi cùng Ngọc Mật, hết thảy còn lại đều qua tay Bao Cốc. Rượu từ Ngũ giai trở lên vì còn phụ thuộc vào linh dược linh quả cao cấp cùng thời gian ủ nên nàng bán cũng không nhiều, đẳng cấp càng cao, bán càng ít. Thất giai Hầu nhi tửu trở lên, đừng nói Huyền Nguyệt cổ thành, ngay cả bán trong Huyền Thiên Môn cũng thiếu, Thất giai Hầu nhi tửu bán ra bên ngoài thông thường đều là linh tửu bán số lượng có hạn để giữ cửa hàng, thậm chí là không bán.
Bao Cốc thấy một vài thị tỳ Túy Hoa Lâu mặc khinh sa y phục tay nâng khay nối đuôi nhau mà vào liền thu hồi tâm tư, ánh mắt rơi xuống người các nàng. Cảnh giới tu hành của các nàng đều ở Kim Đan sơ kỳ, bởi vì y phục mỏng, lúc cử động, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, mà thân y phục này lại không có bao nhiêu cấm chế che lấp, thần niệm đảo qua, toàn thân trên dưới ngoại trừ mảnh nhỏ bí ẩn không có cách nào nhìn thấy, còn lại toàn bộ đều không thoát khỏi tầm mắt. Điều này khiến Bao Cốc bỗng chốc đỏ bừng mặt, nàng chưa từng nhìn thấy thân thể người khác như vậy nha.
Tuy nói đều là nữ nhân, nhưng sư tỷ khiến nàng có tâm tư kia cũng là nữ nhân, nàng lại được song tu công pháp cùng phòng trung bí thuật từ Thánh di đưa qua, bây giờ nhìn thấy cơ thể cơ hồ cũng coi là không hề che giấu này, tâm thần bất giác bay đến những hình ảnh phía trên ngọc giản đó, dáng điệu của cả hai, thủ đoạn bóp huyệt thế nào, thủ đoạn hành sự thế nào, không tự chủ được liền ấn hợp cùng với những thân thể kiều nhu trước mặt, khiến Bao Cốc rất xấu hổ, ngại đến hồng từ mặt đến chân. Trước đó nàng vì vận dụng Huyền Thiên Kiếm bổ vào pháp trận của Túy Hoa Lâu, không thể chịu được sức mạnh lớn như vậy, toàn thân rướm máu. Bởi vì y phục của nàng là xiêm y pháp bảo đặc thù luyện chế, máu giữ lại bên trong y phục không chảy ra ngoài nên người bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng máu ẩm ướt dính vào y sam còn khó chịu hơn là mặc y phục ướt, nàng đã nhịn rất lâu, lúc này lại bị tư tưởng không thuần khiến hoảng thần, lại càng khó chịu. Nàng muốn tìm một gian phòng tắm rửa đổi y phục.