Bao Cốc vừa kinh vừa sợ, lòng run rẩy, nàng lắp bắp nói:
"Ta...ta tìm thuốc giải cho ngươi..." Vội vàng lật tìm trong đống linh dược của mình, nhưng loại hương cùng rượu dùng hỗn hợp rất nhiều dược liệu như này, không phải một lần là có thể luyện ra giải dược được.
Ngọc Mật nói:
"Không cần, ngươi trói ta lại, để ta ở đây, chờ ta qua dược tính là được rồi. Nhớ kỹ thuận tiện giúp ta điểm á huyệt, ta sợ ta nhịn không được thốt ra những tiếng khó nghe."
Bao Cốc đột nhiên nghĩ đến Túy Hoa Lâu nhất định sẽ có giải dược, nàng liền nói với Ngọc Mật để nàng đi tìm Hoa Tầm Nguyệt lấy giải dược, lời vừa ra, liền thấy Ngọc Mật trong mắt đột nhiên chảy xuống một giọt lệ, sau đó lạnh lùng xoay người.
Ngọc Mật nói:
"Ngươi đi đi, không cần quản ta, tự ta vận công bức dược lực ra." Xoay người ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Bao Cốc nhìn thấy gương mặt Ngọc Mật hiện ra phấn ý màu mật ong, hô hấp có chút gấp, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sắc mặt lạnh lùng, bàn tay giấu dưới ống tay nắm chặt. Nàng hiểu rõ ý tứ của Ngọc Mật, chỉ là nàng đã quyết sẽ không động tình với Ngọc Mật, mà hết thảy lại đến đột ngột như vậy...
Nàng không muốn Ngọc Mật có bất kỳ sơ suất gì, Ngọc Mật vẫn luôn được nàng đặt trong tim, sao có thể bị đối xử như thế? Lòng nàng đột nhiên thắt chặt, đau, vô cùng đau.
Ngọc Mật thấp giọng quát:
"Tại sao còn chưa đi?" Trên trán nàng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, hàm răng đều đang run rẩy. Cái loại ngứa ngáy khô nóng này, tư vị còn chưa bằng trúng kịch độc!
Bao Cốc biết nếu nàng xoay người rời đi, Ngọc Mật tất nhiên sẽ rất bi thương. Nàng từng trơ mắt nhìn đối phương rời đi, lúc này, nếu nàng rời đi, tổn thương của Ngọc Mật có thể còn sâu hơn nàng, còn có thể rất khó chịu. Nếu trong lòng Ngọc Mật không có nàng, nhất định sẽ không như thế. Nàng tiến đến, ngồi xổm trước mặt cầm tay Ngọc Mật, nhìn Ngọc Mật đang ẩn nhẫn cực kỳ thống khổ.
"Sư tỷ, nếu ngươi nguyện ý đem mình giao cho ta, liền gật đầu."
Ngọc Mật cắn răn nghiến lợi trừng Bao Cốc, ngực kịch liệt phập phồng, cũng không biết đang tức giận hay khó chịu. Nàng gầm nhẹ:
"Bao Cốc, ngươi muốn ta liền muốn, không muốn liền cút!"
Bao Cốc hành sự xưa nay quả quyết, nàng biết mình không thể nào vứt bỏ không quan tâm đến Ngọc Mật, xoay ngươi rời đi, lúc này ôm ngang lấy Ngọc Mật, hướng đến sàng tháp trong tẩm cư.
Ngọc Mật thở hổn hển, đem môi tiến đến bên tai Bao Cốc, tức giận nói:
"Ngươi không phải muốn tìm cô nương sao? Thế nào? Ta đem ta cho ngươi, ngươi lại khó xử như vậy sao?"
Bao Cốc ngây người, nàng đặt Ngọc Mật lên giường, kinh ngạc nhìn hỏi:
"Ta tìm cô nương cái gì?" Nghĩ lại, lúc này mới chợt hiểu, chợt cảm thấy không nói nên lời. Nàng đưa tay cởi y phục của Ngọc Mật, hỏi:
"Sư tỷ cảm thấy ta là cái loại người này sao?" Ngón tay rơi xuống trên y phục của Ngọc Mật lại phát hiện y phục của Ngọc Mật đã biến mất, nàng lúc này mới nhớ tới y phục của sư tỷ là văn kiện linh bảo, đoán chừng là có thể nhập vào cơ thể.
Ngọc Mật khí tức lộn xộn, ngay cả cổ đều biến thành hồng nhạt. Nàng run giọng hỏi:
"Bao Cốc, ngươi không cần ta nữa sao?"
Bao Cốc kinh ngạc nhìn Ngọc Mật đang nằm đó, nhìn trương dung nhan không biết khi nào đã tháo xuống mặt nạ kia, mi nhãn quen thuộc ánh vào mắt, nàng không nhớ rõ lần cuối mình nghiêm túc ngắm nhìn sư tỷ như vậy là khi nào, nhịp đập cùng tâm động, còn có đau lòng lần nữa nẩy sinh, dung nhan này, con người này, lại níu chặt lấy tim nàng. Trái tim nàng tê rần, mũi đau xót, nước mắt liền dâng lên nơi khóe mắt. Nàng vươn tay xoa dung nhan của Ngọc Mật, thoáng chốc này mới có thể phát hiện, thì ra bản thân vẫn luôn mang người này, mang sư tỷ khắc trong lòng.
Ngọc Mật chứng kiến nước mắt của Bao Cốc, cho rằng Bao Cốc không muốn, nàng nhắm mắt lại, nói:
"Bao Cốc, nếu ngươi thấy miễn cưỡng, liền không cần....là....là ta làm khó ngươi rồi."
Bao Cốc nói:
"Là ngươi không quan tâm ta!" Ủy khuất dâng lên, nước mắt từng dòng rơi xuống. Nàng kêu lên:
"Là ai vừa đi là mấy năm, ngay cả chút tin tức cũng không cho ta? Là ai, ngay cả thu chân truyền đệ tử đều không nói cho ta!"
Ngọc Mật run rẩy trầm thấp kêu:
"Bao Cốc." Nói: "Ta khó chịu."
Bao Cốc hầm hừ đáp:
"Khó chịu trước!" Đem ủy khuất cùng nước mắt đều nhịn lại. Nàng dùng môi áp lên cánh môi của Ngọc Mật, Ngọc Mật liền như người khát đã lâu, tựa như trời mưa sau hạn hán, chỉ chút tiếp xúc liền khó phân khó bỏ. Nàng nhắm mắt, giữa răng môi tràn đầy hương thơm của Ngọc Mật. Đầu ngón tay của nàng chạm vào y phục của Ngọc Mât, cởi ra, ngọc chưởng thon dài thăm dò vào trong vạt áo, xoa lấy đôi bông đào no đủ trước ngực kia. Cả một đoàn nhu nguyễn, bàn tay nàng dĩ nhiên không thể bao lấy hết. Người phía dưới lại tình nan tự cấm mà nâng thân thể nghênh dón, đem khối nhu nhuyễn của bản thân đưa vào tay nàng.
Ngọc Mật khó chịu nhăn mày, nàng khó chịu ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:
"Bao Cốc, ta khó chịu."
Bao Cốc nhẹ nhàng mà 'ân' một tiếng, nàng rất nhanh đã từng lớp từng lớp bóc sạch xiêm y của Ngọc Mật, thân thể trắng nõn trong suốt như ngọc lả lướt không chút che giấu mà lọt vào mắt nàng. Nàng nhỏ giọng nói bên tai Ngọc Mật:
"Sư tỷ, chịu đựng." Chưởng thế biến đổi, dựa theo những gì Thánh di truyền dạy, nhẹ nhàng nhu lộng mảnh mềm mại kia. Đây chợt nhìn giống như nhào nặn màn thầu, nhưng lại mang xảo kình, khiến cho Ngọc Mật vốn thở gấp liên tục đặc biệt khó chịu liền nhất thời tình nan tự ức phát sinh một tiếng than nhẹ, thân thể vì khó chịu mà căn thẳng lại dần dần thả lỏng. Dung nhan màu mật ông càng phủ thêm một tầng mông quang, vừa tựa như muốn xuất huyết. Ngọc Mật dùng sức cắn môi, lại run rẩy hé miệng, run run thở gấp.
Thủ thế của Bao Cốc biến đổi, áp vào kinh lạc huyệt vị. Theo động tác của nàng, Ngọc Mật từng tiếng lại từng tiếng than nhẹ, đôi mắt nửa mở giống như nổi lên sương mù, mơ hồ lộ ra ty ty lũ lũ mê ý.
Ngọc Mật nửa mở mắt, nàng cảm thấy rất ngượng ngùng khi bản thân phát ra những âm thanh này, nhưng người trước mặt lại khiến nàng không thể nhắm mắt lại được. Tóc đen bóng loáng mềm mượt phiêu dật, dáng người tinh tế nhu nhuyễn như ngọc khắc. Tóc đen, áo trắng, băng cơ ngọc cốt, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt ngậm mị mang theo tràn đầy nhu ý, cắn chặt môi, dung nhan phấn hà...suy nghĩ của nàng bị từng đợt trùng kích khiến nàng càng hốt hoảng, nhưng người nọ vẫn luôn đặt vào mắt, đặt tại nơi này. Ý thức của Ngọc Mật có chút mông lung, nàng cảm giác bản thân tựa hồ sắp dưới chưởng pháp, dưới ngón tay của Bao Cốc mà bị nhu toái nghiền nát, từng trận từng trận cảm giác tựa như đưa nàng tiến vào mây xanh.
Thanh âm nhu nhuyễn trầm thấp dần khôi phục, vang ở bên tai giống như âm thanh của tự nhiên, lại khiến người ta cảm thấy mê mông.
Bao Cốc cúi người đặt trên người Ngọc Mật, nàng không chớp mắt chăm chú nhìn dung nhan của Ngọc Mật, nhìn dáng vẻ Ngọc Mật vì nàng mà ý loạn tình mê. Nàng thấp giọng gọi:
"Sư tỷ..." Không nghe được tiếng Ngọc Mật đáp lại, nàng thoáng dùng chút điểm xấu, liền nghe được 'ân----' một tiếng kêu dài, sư tỷ toàn thân run rẩy cong người. Bao Cốc thoáng thất thần. Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày nàng lại có thể gần sư tỷ đến như vậy, càng chưa từng nghĩ sư tỷ sẽ có lúc nằm bên cạnh nàng, sẽ đem mọi thứ đều giao cho nàng. Tất cả, đến đột nhiên như thế, khiến nàng trở tay không kịp, thậm chí trong lòng lại dâng lên một cỗ bi thương không rõ. Bao Cốc đè lại tâm tình trong lòng, hôn môi Ngọc Mật. Nàng sợ làm Ngọc Mật đau, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng mà hôn. Tay nàng, tay nàng du ngoạn ở phía dưới, bàn tay tìm kiếm, chạm đến một mảnh ẩm ướt,
Ẩm ướt?
Nàng khẽ run, lúc này mới đột nhiên ý thức được lúc nãy Ngọc Tu La cười hỏi nàng 'Ướt sao?' là chỉ cái gì. Nàng nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lại nói:
"Sư tỷ, ngươi ướt."
Ngọc Mật xấu hổ đỏ hồng mặt, cắn răng kêu lên:
"Câm...câm miệng....a...." Thanh âm chưa xong, thứ xấu xa kia cư nhiên đặt tại chỗ kia, trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy thân thể này sắp không phải là của mình nữa rồi.
Bao Cốc tăng nhanh động tác, làm một đệ tử tốt, nàng không chút rối loạn các bước dạy của Thánh di, vẫn tinh chuẩn dựa theo nhịp điệu như trước. Có lẽ là nàng thích nhìn bộ dáng tình nan tự ức của Ngọc Mật a! Nàng chẳng bao giờ nghĩ đến nơi này cư nhiên có thể khiến người ta như vậy, nàng dĩ nhiên thấy sư tỷ mất khống chế níu lấy chăn, thậm chí có nước mắt chảy ra, nghe được sư tỷ thấp giọng nói:
"Cầu....cầu ngươi....muốn ta...." Nàng hỏi:
"Sư tỷ, ta không phải đang muốn ngươi sao?"
Ngọc Mật lắc đầu, phát ra từng trận tiếng rên.
Chớp mắt tiếp theo, Bao Cốc không hề có điềm báo trước mà nhẹ nhàng tham tiến vào.
Ngọc Mật nhất thời căn thẳng thân thể, bất động như bị đình trụ.
Bao Cốc thấp giọng hỏi:
"Đau không?"
Ngọc Mật lắc đầu.
Lúc này Bao Cốc mới chậm rãi cử động ngón tay. Ngón tay của nàng chạm vào được vách tường mịn mỏng, bên trong nóng nóng lại có ẩm ướt, khi lại che kín tay nàng, khi thì lại buông ra, tựa như dùng sự im lặng để thuật cầu. Nàng gia tăng tốc độ, liền lại nghe được tiếng thấp miên phập phồng khe khẽ. Nàng không biết là bởi vì dược tính hay là chỉ pháp mà nàng dùng, nhìn sư tỷ như vậy, nàng đột nhiên rất không nỡ. Nàng ôm Ngọc Mật, thấp giọng nói:
"Chốc nữa là tốt rồi."
Ngọc Mật lắc đầu, biểu thị không sao.
Bao Cốc thật sợ làm đau Ngọc Mật, lại sợ khiến Ngọc Mật khó chịu, chỉ có thể nhẫn nại tính tình, chậm rãi đến.
Kết quả Ngọc Mật càng khó chịu hơn, hàm chứa lệ nói:
"Cầu ngươi, nhanh lên một chút..."
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, chúng ta có nhiều thời gian." Đoạt hoa khôi không kịp thì không kịp.
Ngọc Mật rên rĩ:
"Ta khó chịu."
Bao Cốc:
"Ân, ta sẽ chậm chút, lại nhẹ chút."
Ngọc Mật muốn chết. Trong nháy mắt tiếp theo, Bao Cốc liền tựa như cân nhắc gì đó, đột nhiên hung hăn chạm vào nơi đó của nàng, một kích kia, Ngọc Mật giống như bị trọng kích, nàng mở to mắt, cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh, lại một lần trọng kích nữa kéo tới, va chạm như sét đánh khiến nàng choáng váng liên hồi, xúc cảm như muốn đưa nàng che lấp, nàng vừa hoãn thần lại lọt vào một trận trọng kích...
Hô hấp của Bao Cốc linh loạn, nàng đè lại Ngọc Mật đang run rẩy, không cho Ngọc Mật động loạn, đầu ngón tay lại chạy như bay trong cơ thể, bàn tay che trên người Ngọc Mật, nàng nhìn thấy sư tỷ hoàn toàn lâm vào trong mê loạn, bất lực nắm lấy cánh tay nàng, dưới lòng bàn tay nàng chìm nổi. Nàng cũng rơi vào mê loạn của sư tỷ, nàng chưa từng có cảm giác mình điên cuồng như vậy, lý trí tựa hồ cũng vì sư tỷ mà mất đi, nàng chỉ muốn sư tỷ, tiếp tục muốn sư tỷ...
Nàng không ngừng dằn vặt sư tỷ, dù cho nghe được tiếng rên rỉ của sư tỷ, nghe được sư tỷ nói 'Đừng mà', nhưng nàng lại không dừng tay, đến tận khi sư tỷ nói 'Đau', nàng mới bị dọa sợ mà ngừng lại. Nàng nhìn thấy sư tỷ mềm nhũn tê liệt ngã vào lòng nàng, từ từ nhắm hai mắt, nặng nề thở khắc, dáng vẻ thoát lực, tựa hồ tùy thời đều mệt mỏi mà ngủ mất. Nàng ôm Ngọc Mật, lấy chút Hầu Nhi Tửu đút cho Ngọc Mật.
Qua một lúc lâu, Ngọc Mật mới chậm rãi mở mắt, giơ tay lên, phủ trên mặt Bao Cốc.
"Ta bức ngươi như vậy, có phải rất vô sỉ hay không?" Nàng thấy tuy Bao Côc y sam bất chỉnh, nhưng ngay cả nút thắt cũng chưa từng thoát. Kỳ thực nàng biết, nàng ở trong lòng Bao Cốc đã sớm không còn vị trí như trước. Chỉ là, nàng muốn đem bản thân cho Bao Cốc, chỉ là nàng không muốn Bao Cốc ngủ với người khác.
Bao Cốc ngưng thần suy nghĩ một lúc lâu, mới nói:
"Sư tỷ, ngươi là ngươi của ta rồi."
Ngọc Mật khẽ câu khóe môi, nhàn nhạt cười. Lòng nàng có chút đau, trong mắt mơ hồ có lệ ý, lại bị nàng ép xuống. Nàng biết nàng đã từng tổn thương Bao Cốc, thương rất sâu.
Bao Cốc ngồi bên cạnh Ngọc Mật, nàng kéo chân che lại thân thể tuyết trắng quang lỏa của Ngọc Mật.