Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 196: Định địa vị công thụ




Bao Cốc xuống khỏi tòa giá của Truy Hồn Các Chủ, chậm rãi đi đến bên cạnh tiểu viện của mình. Nàng đi mấy bước, cảm thấy có người sau lưng, quay đầu, nhìn thấy Ngọc Mật im lặng đi ở phía sau, thần tình lộ ra vài phần u nhiên, tựa hồ tâm tình không phải rất tốt. Nàng vươn tay về phía Ngọc Mật.
Ngọc Mật bất động đứng ở phía sau cách Bao Cốc vài thước, chỉ bình tĩnh nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc quay lại kéo tay Ngọc Mật, nắm trong tay đi về phía viện tử.
Hai người dọc theo con đường đá xanh của Truy Hồn Các.
Ánh chiều tà chiếu rọi trên thân ảnh của hai người, khiến cái bóng kéo ra rất dài.
Cả hai ai cũng đều không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đạp trên mặt đường đá xanh mà đi. Những ầm ĩ phân tranh thời khắc này đều được thay thế bởi ninh tịnh an thích.
Ngọc Mật cùng Bao Cốc chậm rãi đi, nàng nhìn mặt trời chiều trên đỉnh đầu, tia sáng mỹ lệ từ đám mây rọi xuống, ánh ra một vạn đạo hào quang. Suốt ngày xuất sinh nhập tử qua lại vội vã, nàng cũng chưa từng có loại dạo bước từ tốn như thế, hiện giờ lại cảm thấy hết sức mỹ hảo. Thì ra, chỉ lo vội vã tiến về trước, sẽ bỏ qua rất nhiều phong cảnh đẹp. Có khi thả chậm bước chân, sẽ thu hoạch được nhiều tốt đẹp bất ngờ.
Bao Cốc cùng Ngọc Mật trở lại trong viện. Nàng hôm nay không muốn luyện công liền ở trong sân pha vài tách trà, không ngộ đạo, không tu hành, chỉ cùng sư tỷ ngồi thưởng thức trà dưới ráng chiều. Nàng ngưng mắt nhìn dung nhan sư tỷ, nhìn đôi môi tinh thấu ướt át, bất tri bất giác ngón tay liền chạm đến đôi môi kia.
Ngọc Mật vừa đặt tách trà xuống, vị trà tan ra giữa răng miệng, lưu lại hương thơm nhàn nhạt. Thoáng chốc kế tiếp. liền có ngón tay thon dài chạm vài trên môi nàng, ngón tay tiêm tế như ngọc vô cùng xinh đẹp, giống như không có xương. Không như tay nàng, bởi vì quanh năm cầm kiếm cùng người đánh nhau chết sống, tập luyện đến vô cùng rắn chắc hữu lực, so với tay Bao Cốc liền có vẻ to hơn. Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt mê ly của Bao Cốc đang nhìn mình, mâu quang si ngốc, hiện lên sương mù dày đặc, lộ ra ti ti lũ lũ quyến luyến triền miên. Hàm răng nàng khẽ mở, cắn lấy đầu ngón tay của Bao Cốc.
Bao Cốc khẽ cười, ý cười đó vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, càng hiện lên vũ mị khó mà diễn tả bằng lời.
Nụ cười này khiến Ngọc Mật có chút thất thần. Nàng chưa từng thấy Bao Cốc cười đến quyến rũ động lòng người như vậy, thoải mái vui vẻ như thế.
Bao Cốc thấp giọng nói:
"Đừng cắn, sẽ khiến người ta suy nghĩ xa xôi." Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh sư tỷ quỳ đứng trên giường, đầu ngẩng lên, tuyết phong cao vút, nàng quỳ đứng phía sau sư tỷ, ôm chặt sư tỷ trong lòng, cánh tay đặt trước bụng sư tỷ, từ từ thăm dò đến mảnh rừng rậm u u giữa khe suối đùa giỡn đến lưu thủy dạt dào, tay kia của nàng nâng lên cằm sư tỷ, đầu ngón tay đặt giữa môi sư tỷ, nói: 'Mút', sư tỷ không theo, nàng sẽ giở trò xấu, lại sau đó, ngón tay của nàng liền bị sư tỷ ngậm, ngón tay cả hai bàn tay của nàng đều bị sư tỷ ngậm lấy, xúc cảm tương đồng.
Loại chuyện đó thực sự rất tốt đẹp. Nàng rốt cuộc có chút hiểu rõ vì sao Thánh di luôn áp tiểu sư thúc xuống giường trước, thậm chí có lúc giữa ban ngày, ngay cả cửa viện cũng không đóng liền...
Bao Cốc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nàng mấp mấy môi, tiếp tục uống trà.
Ngọc Mật nói:
"Trà này, ngươi uống như vậy, không cảm thấy lãng phí sao?"
Bao Cốc nói:
"Cầu Long Ngộ Đạo Thánh Trà thụ mỗi ba năm hái một lần, mỗi lần có thể được ba hộp lớn, hơn mấy nghìn mảnh trà, sau đó đưa cho Phong sư bá, sư công, Nam Sơn tiền bối, mỗi người hai trăm mảnh, tiểu sư thúc cùng Thánh di một hộp lớn, ta còn có thể giữa lại một hộp rưỡi. Ba năm uống nửa hộp, bây giờ cũng sắp đến thời gian hái trà, ta đây còn dư lại hai hộp." Đương lúc nói chuyện, lấy ra một hộp trà, một bộ trà cụ, các loại linh thạch cực phẩm mỗi thứ một nghìn cho vào túi trữ vật đưa cho Ngọc Mật.
"Nếu ngươi cảm thấy tốt, lúc rỗi có thể pha uống một chút."
Ngọc Mật tiếp nhận túi trữ vật tìm tòi bên trong.
"Ngươi cho ta nhiều trà như vậy, lại chỉ cho sư công bọn họ hai trăm mảnh?"
Bao Cốc nói:
"Trà này dùng số lượng cực phẩm linh thạch kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngang nhau hóa thành nước để ngâm mới có thể ra vị, bằng không sẽ hủy trà tính, trà cũng sẽ biến vị. Một lần phải mất năm miếng cực phẩm linh thạch, sư công bọn họ luyến tiếc, chỉ có lúc bế quan ngộ đạo mới pha. Kỳ thực, Huyền Thiên Môn hiện tại không thiếu cực phẩm linh thạch, chỉ là bọn họ cảm thấy tiên thạch quý hiếm này không nên tiêu pha như vậy. Ta trái lại cảm thấy là thứ tốt, trong tay có liền cứ dùng, phí cứ phí, dùng ở trên người mình không có gì phải đau lòng. Con người chung quy phải đối với bản thân tốt hơn một chút mới có thể khiến bản thân an lành."
Ngọc Mật nói:
"Bộ trà cụ này luyện chế có lẽ không dễ a!?"
Bao Cốc nói:
"Tiểu sư thúc luyện, nàng tổng cộng luyện mười bộ, luyện hơn một tháng, lúc xuất quang luôn kêu khóc nói chúng ta khi dễ nàng. Bộ trà cụ đưa cho ngươi là tiểu sư thúc luyện cho ngươi, vẫn để ta bảo quản không có cơ hội đưa ngươi. Ah, được rồi, trà bôi này là tiểu sư thúc luyện chế số lượng lớn, trong quá trình luyện chế đã trích xuất vài giọt tinh huyết của giao long vào. Nàng còn hào phóng nói, muốn trà bôi mà bản thân luyện thành sau này cũng sẽ trở thành một đời linh bảo thánh khí."
Ngọc Mật có chút sửng sốt, vui vẻ. Lập tức nghĩ nói:
"Dùng cực phẩm bảo ngọc hòa với tinh huyết giao long luyện chế, dùng thượng phẩm linh thạch hóa thủy tư dưỡng, còn có Thánh trà hấp thu dược tính trong trà, dưới sự tẩm dưỡng lâu ngày, chưa chắc không thể không dưỡng thành chí bảo."
Bao Cốc hé miệng cười.
"Cho nên mỗi lần ta uống trà đều dùng cùng một cái chén."
Hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm trong viện, đến khi sắc trời tối đen, Bao Cốc thu trà cụ cùng Ngọc Mật trở về phòng. Nàng từ túi trữ vật siêu lớn lấy nước linh tuyền cho vào thùng tắm, thêm chút cánh hoa, thoải thoải mái mái vào thư giãn. Trong viện có pháp trận ngăn cách thần niệm, cửa phòng lại đóng chặt, Bao Cốc liền không lại kết thêm trận khác.
Ngọc Mật ngồi ở trong phòng, ngây ngốc nhìn Bao Cốc đang ngâm mình trong thùng tắm. Nếu không phải thùng tắm nhỏ, lại nghĩ đến những thủ đoạn xấu hổ của Bao Cốc trên giường, nàng thật muốn chen vào âu yếm.
Bao Cốc tắm xong, nàng từ trong thùng tắm đứng dậy, hơi thi thủ đoạn liền trừ sạch nước trên người, nàng toàn thân thoải mái quấn trường sam đi đến bên người Ngọc Mật, cúi người đối diện cùng Ngọc Mật, cánh tay đặt trên vai nhẹ nhàng đẩy Ngọc Mật về sau, thân thể cũng thuận thế áp lên, dễ dàng đã có thể áp Ngọc Mật xuống giường.
Ngọc Mật lúc này mới hồi thần, cả người run rẩy mà kêu một tiếng: "Ngươi..." lời còn chưa dứt, đôi môi mềm mại thơm mát kia đã áp lên môi nàng, khuấy động lưỡi của nàng, khiến nàng chỉ có thể tràn ra một tiếng 'ngô' nơi yết hầu.
Môi lưỡi quấn lấy Ngọc Mật, di chuyển khiêu khích, đến khi Ngọc Mật thở hồng hộc nàng mới dời đi, ôn nhu hỏi:
"Sư tỷ, có thể chứ?"
Sắc mặt Ngọc Mật sớm đã bị Bao Cốc quấy nhiễu mà hiện ra một tầng hồng phấn, dù có lòng cự tuyệt cũng hữu tâm vô lực, nàng mới nếm thử tình ái, tư vị bên trong tỏa hồn khó mà chống lại, đối mặt lại là dung nhan tuyệt mỹ chung quy luôn khiến nàng tâm thần trì đãng, nàng chỉ có thể mím chặt môi gật đầu.
Đạt được sự đáp ứng của Ngọc Mật, Bao Cốc lần nữa áp môi mình lên môi Ngọc Mật. Hai tay của nàng cũng không rảnh rỗi mà du ngoạn trên người của Ngọc Mật, hoặc cùng y phục triền đấu, hoặc cùng da thịt cọ sát. Theo động tác của nàng, trường sam được nàng tùy ý khoác trên người cũng từ vai mà trượt xuống giường, dáng người xinh đẹp lập tức triển lộ ánh vào thần niệm của Ngọc Mật.
Ngọc Mật ngẩng đầu đón lấy môi của Bao Cốc, cánh tay ôm chặt Bao Cốc, bàn tay rơi vào tấm lưng trơn mịn như ngọc, khẽ vuốt ve. Động tác của Bao Cốc trên người nàng, xúc cảm dưới tay nàng, ma sát lúc thân thể hai người kề cận nhau, thân thể mềm mại như noãn ngọc được nàng ôm trong lòng, hơi thở hòa lẫn giữa linh trân bảo dược cùng hương thơm đặc hữu của nữ nhân, khiến cho bản thân cảm thấy từng điểm từng điểm như của bản thân đều bị đốt. Có lẽ cảm giác da thịt chạm vào nhau quá mức tốt đẹp, khiến nàng kìm lòng không đậu mà ôm càng chặt, cầu cả hai có thể dán chặt vào nhau hơn nữa.
Bàn tay Bao Cốc chạy loạn trên người Ngọc Mật, nàng sắp bị một Ngọc Mật gắt gao quấn lấy mình bao phủ. Môi của nàng, tay của nàng, ngón tay của nàng, vong tình cướp lấy thiên hạ dưới thân, nhìn Ngọc Mật theo động tác của nàng mà run rẩy, nhìn Ngọc Mật bởi vì nàng mà động tình, thần thái phá lệ quyến rũ, nhìn Ngọc Mật nửa hé mắt, bên trong ý loạn tình mê, sư tỷ Ngọc Mật của nàng đang ở trong lòng nàng, từ trong ra ngoài đều bị nàng nắm giữ, mặc nàng tùy ý, nàng muốn thế nào, sư tỷ liền cho như thế, vô lực chống cự, không cách nào giẫy dụa.
Tiếng kêu khe khẽ uyển chuyển, từ nho nhỏ dứt quãng đến liên tục không ngớt, càng về sau càn trở thành nho nhỏ khóc cầu, lại hóa thành tiếng vang vụn vặt từ yết hầu,nàng thích nhìn dáng vẻ sư tỷ ngửa mặt cong người lên, nàng thích nghe tiếng nước dồn dập. Nàng thích nghe lúc sư tỷ ở tận cùng cao trào gọi tên của nàng: "Bao Cốc..."
Nàng một lần lại một lần đòi hỏi, Ngọc Mật lại một lần một lần mà cho đi, đến tận khi Ngọc Mật vừa mệt lại vừa đuối sức, từ từ nhắm mắt, tựa như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nàng đẩy nhanh nhịp điệu, sư tỷ sau khi trãi qua một phen động tĩnh kịch liệt liền nhuyễn người trong lòng nàng, đợi khi bình ổn hơi thở liền nặng nề mà ngủ.
Nàng dùng công pháp Minh Thể Tịnh Thân làm sạch cơ thể Ngọc Mật cùng bản thân, lại thấy ra hai quả Dưỡng Nguyên Cố Thể đan cho sư tỷ dùng, lại đút chút ngũ giai Hầu Nhi Tửu, lúc này mới kéo chăn đắp cho Ngọc Mật. Nàng nằm nghiêng bên cạnh Ngọc Mật, khuỷu tay chống người lên, cánh tay dò tìm vào dưới cổ Ngọc Mật, ôm lấy người kia. Nàng nhìn dung nhan ngủ say của sư tỷ, nhìn đôi mi cong cong mềm mại, cảm nhận được hô hấp trầm ổn hữu lực của sư tỷ, tâm liền mềm nhũn như được bông gòn lắp đầy.
Nàng biết trong lòng sư tỷ có nàng, bằng không sẽ không giao bản thân ra như thế. Đương nhiên, bản lĩnh của nàng cũng rất lợi hại, khiến sư tỷ chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Sư tỷ tính tình trực sảng hỏa bạo, lúc nằm dưới thân nàng cũng vô cùng nhiệt tình, như liệt hỏa, lại như dòng nước xiết, cuốn lấy nàng như muốn bao phủ, cùng nhau điên cuồng.
Đầu ngón tay lại lần nữa vuốt ve dung nhan Ngọc Mật, đôi môi, cánh mũi, lông mi, nàng rất muốn lại muốn Ngọc Mật thêm vài lần, rồi lại luyến tiếc. Nàng nhìn Ngọc Mật, lại tựa như nhìn thế nào cũng không đủ. Ngọc Mật nằm say giấc trong lòng nàng, khiến nàng hầu như hoài nghi tất cả đều là mộng. Sư tỷ sao có thể sẽ đối với nàng như vậy? Bao Cốc hoang mang khó hiểu. Mấy năm nay trải qua vài chuyện khiến tâm cảnh của nàng không còn như trước đây, vài lần để nàng nếm được tư vị đoạt được sư tỷ cũng có một chút hiểu ra. Biết được trong lòng sư tỷ có nàng là được rồi, chuyện khác đều không quan trọng. Nàng sẽ không để sư tỷ rời khỏi mình nữa, nàng muốn đem sư tỷ đặt trong lòng, trói bên người, nếu sư tỷ lại muốn chạy trốn, nàng có rất nhiều cách bắt sư tỷ trở về, từ từ chỉnh đốn. Người của nàng, nàng sẽ bảo vệ cẩn thận, trông chừng tốt, quản lý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.