Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 203: Truyền công pháp




Ngọc Mật vô cùng mệt mỏi nên ngủ cũng rất say.
Bao Cốc cẩn thận thay Ngọc Mật cùng bản thân thu dọn sạch sẽ, lại thay một bộ sàng đan chăn đệm để Ngọc Mật có thể ngủ thoải mái một chút. Nàng vào trong viện mang nước tẩy rửa đệm chăn, dùng công pháp hệ thủy hút sạch hơi nước trong đệm chăn vừa giặt, gấp lại chỉnh tề sau đó thu vào túi trữ vật siêu lớn.
Nàng ôm Ngọc Mật ngủ chốc lát dưỡng thần liên đứng dậy, chỉnh lý y phục chỉnh tề sau đó liền đi vào viện, lấy ra ngọc giản mà Huyền Nguyệt Nhi cho nàng, dùng linh thức tham tiến vào đọc ngọc giản.
Công pháp tu hành, đặc biệt là công pháp tu hành cấp cao, từ trước đến nay đều là bí mật bất truyền của các phái, dù có tốn bao nhiêu linh thạch cũng không mua được. Cho dù là đầu quân thành môn hạ dưới trướng cũng phải có cơ duyên kỳ ngộ đạt được thưởng thức của trưởng bối chưởng quản công pháp này mới có cơ hội tu tập.
Nếu Huyền Nguyệt Nhi dùng công pháp này để giao dịch với nàng, dù muốn hai mươi giỏ Đại La Tinh Kim, nàng đập nồi bán sắt cũng phải mua bằng được.
Có công pháp này, nàng rốt cuộc không cần chắp vá lung tung, suốt ngày phỏng đoán qua quýt tu hành, đây mới xem như chân chính là bước vào con đường tu luyện,
Môn công pháp mà Huyền Nguyệt Nhi cho nàng tổng cộng chia thành Cố Thể, Ngưng Kiếm cùng Dưỡng Khí Luyện Thần. Công pháp Cố Thể, chính là thuận Luyện Thể. Công pháp Ngưng Kiếm, Bao Cốc cảm thấy nó cùng công pháp tu hành kiếm tiên trong truyền thuyết vô cùng tương tự. Công pháp Dưỡng Khí Luyện Thần, đây rõ ràng chính là luyện khí tu hành thường thấy nhất hiện nay.
Công pháp tu hành đang lưu truyền ở Huyền Thiên Môn cho dù là luyện khí công pháp, chỉ là một bộ công pháp hoàn chỉnh bị chia thành ngũ tông Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mà thuật tu luyện hợp nhất ngũ hành thì đã thất truyền. Quyển luyện khí công pháp mà Huyên Nguyệt Nhi cho nàng là bộ đầy đủ, là công pháp nguyên thủy không bị phân chia. Còn Luyện Thể thuật cùng Ngưng Kiếm đã sớm thất truyền ở Huyền Thiên Môn.
Tổ sư gia đặt Huyền Thiên Kiếm ở lại Huyền Thiên Môn chọn đồ đệ, kiếm và Hư Di Bảo Giới lưu cho đồ đệ, phu nhân lại ở trong Hư Di Bảo Giới được tiểu hầu tử cùng đồ đệ 'cùng' chăm sóc, công pháp tu hành truyền cho nữ nhi.
Nếu Huyền Thiên Môn vẫn còn, dựa vào thân phận của Huyền Nguyệt Nhi cùng việc nắm giữ toàn bộ công pháp tu hành tinh túy cao thâm nhất của Huyền Thiên Môn, chỉ cần Huyền Thiên Môn biết sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đón nàng về, sẽ không để nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ.
Nếu Huyền Thiên Môn mất, dưới tình huống Huyền Nguyệt Nhi không có năng lực tự bảo vệ hoặc không có ai thủ hộ, đề phòng nữ nhi vì 'hoài bích kỳ tội' bị người hãm hại, dùng phương thức phong ấn để bảo vệ nàng, khiế nàng trở thành một người bình thường có chút tư chất tu hành. Đến khi thân nhân có năng lực bảo hộ xuất hiện, hoặc đến ngày nàng có thực lực tự vệ, giải đi phong ấn mới có thể thu được truyền thừa công pháp của hắn.
Hắn làm vậy là bảo vệ sự an toàn của nữ nhi ở mức độ cao nhất, lại hạ một đạo bảo hộ cho truyền thừa của mình. Nữ nhi có công pháp tu hành, tự nhiên có thể kế thừa truyền thừa của hắn, đồ đệ sở hữu Huyền Thiên Kiếm và Hư Di Bảo Giới, bên trong có tu tiên tài nguyên, ôm kiếm, gặm đại lượng tu tiên tài nguyên chậm rãi lĩnh ngộ, lăn lộn bò tìm cũng hầu như có thể tìm một con đường.
Nếu đồ đệ cùng nữ nhi gặp nhau, vậy là tốt nhất, ta cho ngươi công pháp tu hành, ngươi cho ta tu tiên tài nguyên, cả hai đều vui vẻ, Nếu như đồ đệ muốn hại nữ nhi của mình, một, nữ nhi cầm giữ công pháp tu hành của đồ đệ có thể tự bảo, khiến đồ đệ không thể hạ sát thủ. Hai, Đa Bảo Linh Hầu mang theo Hư Di Bảo Giới cùng nữ nhi cao chạy xa bay, đồ đệ ngươi cứ ôm kiếm há hốc mồm đi, không có công pháp tu hành, không có tu tiên tài nguyên, chậm rãi khóc đi.
Tiểu hầu tử mấy năm nay chạy ra chạy vào giúp nàng kinh doanh buôn bán, những chuyện giao nó làm, chưa từng có sai sót. Chuyện sư nương của nàng vẫn còn đang sống trong Hư Di Bảo Giới, nếu như không phải Linh Nhi nói ra, nàng đến bây giờ cũng không biết. Tiểu hầu tử thành thật, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Nó chỉ là thật tâm, thật tâm như vậy đã nhận định cái gì thì chính là cái đó, phân phó năm đó của tổ sư gia, nó tuyệt sẽ không hàm hồ.
Bao Cốc hiểu rõ tổ sư gia an bài như vậy chỉ là phòng bị lòng người. Lòng người hiểm ác, vì chí thân chí ái, ai có thể không phòng bị chứ? Nếu người khác vô ý, lại không lưu chút thủ đoạn bảo vệ thê nữ, đây chẳng phải là hại thê tử cùng nữ nhi sao? Tổ sư gia cũng không phụ đồ đệ như nàng nửa phần, Đa Bảo Linh Hầu đã giúp nàng bao nhiêu chuyện? Bây giờ còn liên tục cho nàng Hầu Nhi Tửu, muốn bao nhiêu cho bao nhiêu, chỉ cần có liền cho! Thứ nàng muốn, nếu tiểu hầu tử có, có bao giờ không cho chứ? Tiểu hầu tử làm khổ lực cho nàng vài chục năm, có một lời oán trách nào không? Không có! Tổ sư gia sinh tiền đỉnh thiên lập địa, kiếm chỉ thương thiên, hộ thê nữ chu toàn. Sau khi chết còn an bài cho nữ nhi cùng đồ đệ, không thiên vị, không thay đổi, không thiếu sót, không cô phụ. Tổ sư gia như vậy khiến nàng tràn ngập kính nể!
Bao Cốc ngồi trong sân, tinh tế suy nghĩ về công pháp mà Huyền Nguyệt Nhi cho nàng. Nàng lại đem quá trình bản thân tu luyện cùng công pháp từng cái xác minh đối lập, phát hiện bản thân không phải thiếu chỗ này chính là sót chỗ kia, nếu không phải nhảy vọt chính là đạp trùng bước, sau đó lại nhảy vọt, tu luyện rối tinh rối mù. Đây cũng chính là cảnh giới dung khí đại viên mãn của nàng, nhưng ngay cả Khổ Hải cũng chưa mở, chút trời sao thắp sáng lại không thể thông trời cao, dẫn đến tu hành dừng ở một chỗ, không thể tiến bộ.
Nàng đạt được Huyền Thiên Kiếm đã hơn mười hai năm, Huyền Thiên Kiếm đang ở trong cơ thể nàng, nhưng ngay cả sờ một cái cũng chưa từng, đây cũng không cách nào.
Tu hành không phải một sớm một chiều, muốn hiểu được, toàn bộ tu tập học được, càng không phải là ba năm hai năm là có thể hoàn thành.
Bao Cốc hiện tại cần phải làm là quay lại từ đầu lần nữa, bắt đầu sửa từ bước Khổ Hải này, trước tiên phải hóa Khổ Hải!
Đan điền hóa Khổ Hải, thương khung thăng nhật nguyệt, bách xuyên thông tứ hai3m ngũ hành hóa âm dương! Đây mới là khởi nguồn của luyện thể!
Bao Cốc ngồi trong tiểu viện chính là một đêm, cả người đắm chìm trong sự lĩnh ngộ của Huyền Thiên công pháp, động cũng không động một cái.
- --
Bầu trời tản sáng, thái dương dâng lên, lại từng chút từng chút chuyển lên, đến lúc mặt trời cao ba sào, Ngọc Mật mới từ trong ngủ mê tỉnh lại. Nàng tuy là nội tức cường kiện mạnh mẽ, tu vi so với hôm qua tựa hồ lại tăng một chút, nhưng toàn thân lại lười biếng không muốn di chuyển, lại luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ. Lông mi dài dưới con ngươi xinh đẹp lộ ra đầy hoang mang, nàng cẩn thận nhớ lại từng chuyện xảy ra ngày hôm qua, bỗng nhiên suy nghĩ đến...Không đúng! Nàng cư nhiên bị Bao Cốc gài bẫy!
Bao Cốc dùng 'Sư tỷ, có muốn ta.' đem nàng nhấc lên giường, sau đó ăn sạch nàng! Nàng lại nghĩ đến Bao Cốc vẫn luôn nói 'sư tỷ, muốn ta!', nhưng trên tay cũng không ngừng mà triển khai thế công, nàng mệt đến sắp không chịu nổi thế công của Bao Cốc, đều sắp không chịu được, sao còn công được!
Ngọc Mật vừa tức vừa phẫn mà thầm kêu: Bao Cốc, kẻ lừa gạt!
Nàng dò đến thân thể trơn bóng của mình, nhất thời lại cơn tức lại không chỗ phát tiết, ăn sạch rồi ngay cả y phục cũng không mặc lại, để nàng như thế ngay cả tiết khố cũng không mặc mà bị ném lên giường.
Ngọc Mật y phục chỉnh tề, rời khỏi phòng đi vào sân viện, mắt lạnh nhìn Bao Cốc nhắm mắt định thần.
Nàng đứng tròn một nén hương, Bao Cốc dĩ nhiên không hề phát hiện. Cơn tức của nàng khó mà dằn liền đi đến bóp cái mũi tinh xảo của Bao Cốc, tay đặt lên trên, vốn là muốn hung hăn nhéo một cái, nhưng dung nhan này thật đẹp, cánh mũi này quá đẹp đẽ, quá tinh xảo, nàng chung quy không thể xuống tay.
Bao Côc phút chốc mở mắt ra, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Mật, vươn tay kéo Ngọc Mật vào lòng mình.
"Tỉnh rồi?"
Ngọc Mật vẫn yên lặng đứng đó, kiên quyết bất động, không theo ý Bao Cốc.
Bao Cốc ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Mật, hỏi;
"Hai giỏ Đại La Tinh Kim đổi lấy Luyện Khí công pháp cùng Kiếm Tiên công pháp thất truyền hơn ba vạn năm, ngươi cũng không cần sao?"
Ngọc Mật đương nhiên biết công pháp này từ đâu ra, có người cho Bao Cốc công pháp này, còn đâm trên môi một phát. Nàng nặng nề hừ một tiếng.
"Vừa cho công pháp, vừa chủ động hiến hôn, có người thật là có phúc, diễm phúc không ít."
Bao Cốc nghiêm trang đáp:
"Cũng đúng, mỗi ngày sanh ca hằng đêm. Có điều, nói đi phải nói lại, sư tỷ, không phải nói là ngươi muốn ta sao? Vì sao càng về sau lại biến thành ngươi chỉ có thể cho ta?"
Ngọc Mật có chút ngây ngươi, nghĩ đến bản thân quả thực từng nói lời này, nhất thời cảm thấy bản thân tức giận Bao Cốc quả thật không có đạo lý, nhưng nếu không phải tại Bao Cốc, bản thân có thể như vậy sao? Nàng mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc.
"Sử dụng thủ đoạn còn muốn đẩy trên người ta? Ngươi bản lĩnh lớn rồi? Nếu thật sự ngươi có lòng truyền công pháp cho ta, trước hết hãy truyền thuật phòng the cho ta!" Đừng tưởng nàng không biết Bao Cốc trên chuyện này dày vò nàng thế nào, chẳng qua là lúc đó không có thời gian suy nghĩ thôi!
Bao Cốc nuốt khan, nói:
"Lúc Thánh di truyền cho ta đã nhiều lần nhắc nhở, thuật này không thể truyền cho ngươi cùng tiểu sư thúc. Nàng cố ý căn dặn, nếu ngày nào đó ngươi cảm thấy hứng thú, có thể tự trở về lĩnh giáo với nàng. Nàng nói ta định lực kém, đối với ngươi càng không có định lực, sợ ta lúc dạy ngươi không cẩn thận xuất hiện sai lầm, áp ngươi là chuyện nhỏ, tẩu hỏa nhập ma là chuyện lớn. Lúc hai người trên giường hành sự lại tẩu hỏa nhập ma, muốn gọi người bên ngoài cứu cũng xấu hổ, nàng lo lắng hai chúng ta sau khi được cứu sẽ không còn mặt mũi gặp người. Nàng còn nói tiểu sư thúc là người không có định lực nhất, ta dạy tiểu sư thúc còn nguy hiểm hơn ta dạy ngươi."
Ngọc Mật bán tính bán nghi, lại không cách nào phản bác, chỉ phải lạnh lùng nhìn Bao Cốc, dùng khí thế của mình chấn nhiếp Bao Cốc.
Bao Cốc lại hỏi:
"Hai giỏ Đại La Tinh Kim đổi lấy công pháp, thật sự không học?" Nàng không tin một kẻ võ si như sư tỷ lại nhịn được không học.
Ngọc Mật nhớ đến ánh mắt Huyền Nguyệt Nhi nhìn Bao Cốc hôm qua, dùng sức hừ lạnh.
"Không học!"
Bao Cốc: "...." Đây là còn đang tức giận chuyện hôm qua? Sư tỷ nàng thật sự có thể nhịn không học! Bao Cốc nói thầm một tiếng: Bội phục.
Nàng buông tiếng thở dài.
"Nếu bộ Huyền Thiên công pháp này không thất truyền hơn ba vạn năm, Huyền Thiên Môn làm sao có thể lưu lạc như bây giờ! Không nói đến Luyện Thể công pháp hay Kiếm Tiên công pháp, cho dù là pháp môn luyện khí tu hành, nếu không có bị mất đi thuật ngũ hành hợp nhất tinh diệu cùng ngũ hành chuyển hoán, Huyền Thiên Môn bây giờ vẫn có thể hùng bá nhất phương. Sư tỷ, ngươi có biết, hỏa tính của ngươi có thể chuyển sinh thành thổ tính, thổ tính chuyển sinh sang kim tính, kim tính chuyển sinh sang thủy tính, thủy tính chuyển sinh sang mộc tính, mộc tính lại chuyển thành hỏa tính. Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, tuần hoàn lập lại. Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam thăng vạn vật, vạn vật dựa vào âm ôm lấy dương, ngũ hành hợp nhất hóa âm dương, âm dương hóa lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng..." Nàng thoáng dừng lại.
"Sư tỷ, ngươi có biết dù là Đơn Linh căn, Song Linh căn, hay là tạp linh căn, tu luyện đến cùng đều là trăm sông đổ về một biển. Khởi điểm bất đồng, nhưng kết điểm giống nhau. Duy nhất nắm giữ một loại sức mạnh, sơ kỳ tu hành rất nhanh, nhưng rất khó chứng được đại đạo. Đây cũng là lý do vì sao kết đan dễ dàng, nhưng kết anh lại trắc trở, muốn đột phá vào Hóa Thần kỳ càng gian nan, không phải dựa vào ngoại lực, đan dược, kỳ trân phụ trợ hầu như rất khó đột phá. Dùng Nguyên Anh đan, kỳ trân bảo dược kỳ thực chính là mượn công hiệu để chuyển hóa ngũ hành linh lực, kết hợp xung kích tiến giai."
Ngọc Mật ngưng thần nghe, cái hiểu cái không, cảm giác thứ Bao Cốc nói có liên quan đến đạo cảnh. Có điều, dụng ý của Bao Cốc, nàng hiểu. Nàng có giận dỗi đi nữa cũng sẽ không lấy con đường tu hành của mình để dỗi.
Bao Cốc cầm tay Ngọc Mật, kéo nàng vào lòng.
"Sư tỷ, để ta ôm một cái." Nàng muốn Ngọc Mật ngồi trên đùi mình.
Ngọc Mật không có mặt mũi ngồi trên đùi Bao Cốc, chỉ có thể đi đến bên cạnh, đứng trước mặt Bao Cốc, để Bao Cốc có thể ôm nàng.
Bao Cốc ôm Ngọc Mật, nàng lại nổi lên tâm tư. Tuy nói sư tỷ nàng vừa ngủ dậy, nhưng nàng luôn cảm thấy thế nào cũng không đủ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Mật.
"Sư tỷ, ngươi xem sắc trời hẳn còn sớm, chúng ta không ngại lại ngủ một chút, được không?"
Ngủ một chút? Ngươi còn thấy đem ta dằn vặt chưa đủ? Ngươi có còn để người xuống giường không?
Ngọc Mật híp mắt, bên trong tóe ra khí tức nguy hiểm, nàng cúi xuống, tiến đến trước mặt Bao Cốc, thổ khí như lan hỏi:
"Bao Cốc, ngươi ngứa da sao?"
Bao Cốc cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng đánh tan tâm tư miên man trong đầu, chính sắc nói:
"Sư tỷ, ngươi ngồi xuống, ta truyền công pháp cho ngươi."
Truyền công pháp còn cần ngồi xuống?
Ngọc Mật liếc nhìn Bao Cốc, bất động.
Bao Cốc không dám lại đùa Ngọc Mật, nàng công pháp tu hành ngưng thành ký ức lạc ấn, rót vào ý thức của Ngọc Mật. Nàng nói:
"Luyện Thể thuật cũng truyền cho ngươi, lúc ngươi tu hành có thể tham khảo một chút. Ngưng Khí, Luyện Kiếm cùng Luyện Khí thuật ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi." Nàng nói xong, thấy Ngọc Mật đang yên lặng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kỳ lạ. Nàng hỏi:
"Sao vậy?"
Ngọc Mật đáp:
"Không có gì." Đứng dậy xoay người trở về phòng. Nàng khoanh chân ngoài trên ghế nhắm mắt ngưng thần tĩnh tâm bình ổn trái tim đang nhảy loạn. Nàng cảm giác bản thân cũng không giống mình, trước kia nàng che chở Bao Cốc, bây giờ... đã nhiều ngày đều quen được Bao Cốc ôm, lui lại trong lòng Bao Cốc....dáng vẻ này là chính mình lúc thường sao. Ngọc Mật cảm thấy nàng hẳn là lạnh lùng với Bao Cốc, nàng còn cảm giác bản thân rất không có tiền đồ.
Thần niệm của Bao Cốc theo Ngọc Mật, nhìn thấy thần tình của Ngọc Mật, đột nhiên lại nghĩ đến tiểu sư thúc lúc được Thánh di đút thật no, trên mặt còn hiện lên phấn ý, đuôi đều sắp vểnh lên cao nhưng vẫn còn muốn làm ra dáng vẻ lãnh đạm, một bộ ta mới không để ý đến ngươi. Ta mới không cần để ý đến dáng vẻ xấu xa của ngươi. Có đôi khi, tiểu sư thúc còn vừa thẹn vừa giận mà giơ chân. Ban đầu nàng không hiểu, còn tưởng rằng Thánh di làm mấy chuyện xấu trêu chọc tiểu sư thúc, nhưng vừa quay đầu lại thấy tiểu sư thúc dính dính mà xà vào lòng Thánh di, đến tận khi có một lần nàng nghe được Thánh di vừa bực mình vừa buồn cười mà thốt lên một câu 'Kẻ xấu xa vừa ăn no sẽ không để ý người..." suy nghĩ thật lâu mới hiểu rõ. Ngô, sư tỷ cũng là kẻ ăn no sẽ không để ý người, sao không thấy lúc ở trên giường lãnh đạm như thế....sư tỷ....là kẻ ăn no sẽ không để ý người...kỳ quặc.
- ---
Editor: Thì ra tiểu sư thúc là tsundere ahihi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.