Tâm niệm đến đây, trước mắt Bao Cốc đột nhiên hiện lên một cỗ năng lượng dao động, theo đó liền có một người dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh đến.
"Đến rồi!" Bao Cốc tâm niệm vừa động, liền 'phanh' bị người vỗ một chưởng trước ngực, nàng thậm chí cả phòng bị cũng không kịp liền bị oanh bay ra ngoài, hộ thân ngọc đeo ở trước ngực theo tiếng mà vỡ nát.
Bao Cốc như diều đứt giây bay ra ngoài, lại nặng nề mà ngã ở xa xa bảy tám trượng.
Nháy mắt kế tiếp người nọ liền vọt tới trước mặt, nâng chưởng đánh tới đỉnh đầu của nàng, ngay lúc bàn tay hắn sắp đến chạm đến Bao Cốc, một cỗ cường đại kiếm khí đột nhiên từ trên người Bao Cốc bạo phát ra, lấy tư thế kiếm bổ trời xanh cuốn tới người nọ.
Người nọ nhanh chóng bứt ra lui về sau, rút ra Vẫn Thạch đại kiếm, nâng cánh tay vung lên, một luồng kiếm ảnh lay động đánh vào kiếm khí của Bao Cốc..
Hai cổ kiếm khí va vào nhau, cắn giết cùng một chỗ, đánh cho không gian xuất ra một cỗ năng lượng thật lớn, lập tức lại tiêu thất trong vô hình.
Người nọ một tay cầm kiếm đứng ở giữa đường, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất, hiện lên tư thế nhường kiếm. Thanh âm thanh đạm vang lên:
"Quân Phủ Quân Dã." Người có thể làm cho hắn rút kiếm, đáng giá để hắn nhìn thẳng đối đãi.
Bao Cốc thấy ánh mắt của Quân Dã, này ánh mắt của người thẳng thắn vô tư, trên người có một cỗ khí thế ngang tàng không sợ gì, trên người hắn không có sát khí, lại cho nàng một loại cảm giác hắn nhất định giết nàng. Nàng nhìn không ra cảnh giới tu hành của hắn, nhưng nàng biết tu vi người này trên Quân Phong, đây là một người chân chính tu hành đại thành, từ mấy chưởng vừa nãy hắn đánh đến cùng khí thế trên người có thể nhìn ra. Nàng khẽ gật đầu, đạm thanh nói:
"Khảm Bang Bao Cốc. Quân Phủ là ta diệt."
Quân Dã 'nga?' một tiếng, nói:
"Vậy ngươi cũng biết Quân Phủ sẽ có người tới tìm ngươi báo thù? Vì sao còn dám độc thân hành tẩu bên ngoài? Ngươi không sợ chết?" Hành động khác thường của nàng, khiến cho hắn không khỏi giương mắt đánh giá. Đã thấy nàng thần tình lạnh nhạt đứng ở giữa đường, con ngươi thanh lãnh như ánh trăng trong đêm, tay áo theo gió mà bay, Ngũ Hành linh khí thản nhiên lượn lờ trên người, thần sắc lại không thấy chút bối rối. Phần đạm định ung dung cùng độ tuổi, tu vi của nàng đều cực không tương xứng. Luyện khí kỳ ở Trúc Cơ cửu giai, cảnh giới dung khí đúng là khổ hải chưa hóa nhưng là dung khí Đại viên mãn.
Bao Cốc dựa vào sự thực nói:
"Ta không thích trốn trốn tránh tránh. Lấy thực lực của ngươi, ngươi có thể giết được ta." Nàng nhìn quanh một vòng trái phải, chỉ thấy nơi mình đang đứng dường như bị cách tuyệt, nàng biết Quân Dã tất nhiên trước đó đã mai phục bày ra thủ đoạn. Buổi sáng, Quân Phong mới bị phong chặt ở mảnh góc lọt vào tuyệt diệt, giờ phút này, lại đổi lại nàng rơi vào khốn địa.
Quân Dã hỏi:
"Ngươi không sợ chết?"
Bao Cốc có chút ngây người đáp:
"Không biết." Trong đầu của nàng hiện lên thân ảnh Ngọc Mật. Nàng cảm thấy mình hẳn là sợ chết, bởi vì nếu mình chết sư tỷ sẽ thương tâm, nhưng nàng đối với tử vong lại một chút cảm giác đều không có, ngay cả trước mặt vị cường giả Quân Phủ có thể dễ dàng giết nàng này đều không khiến nàng sinh ra nửa điểm nguy cơ.
Quân Dã nói:
"Rút kiếm đi!" Cảnh giới tu hành của nàng thấp, nhưng khí độ, cùng với phân cứng cỏi có thể sống sót trong dung khí kia của nàng, cùng một luồng kiếm khí đánh úp lại khi nãy khiến cho hắn phải rút kiếm, khiến cho hắn nguyện ý cho nàng một cơ hội xuất kiếm.
Bao Cốc không rút kiếm, thậm chí không vận dụng Huyền Thiên Kiếm. Nàng biết mình không phải đối thủ của người này, dùng kiếm, một kích đi qua, người ngã xuống tuyệt đối là mình. Nàng không sợ chết, nhưng không có nghĩa là nàng muốn chết, chỉ là rõ ràng đại địch vào đầu, thân bị vùi tử địa, nàng lại không có chút sợ hãi cùng hoảng hốt nào, trong lòng ngược lại càng trầm tịnh, có một loại ninh tịnh thần kỳ nhấn chìm bốn phía. Loại ninh tịnh này tựa như lúc trước nàng lâm vào bóng tối ngủ say, chính là khi đó thị là ở trong thế u hắc, mà giờ khắc này đã có ánh sáng.
Nàng nhìn Quân Dã, chỉ thấy trên người Quân Dã hiện lên một tầng ánh sáng mơ hồ, toàn thân đều có ánh sáng tương tự phù văn đang lưu động, dưới chân của hắn tựa như đứng ở trên mặt nước, có từng vòng vằn nước tràn ra, không chỉ có Quân Dã, dưới chân của nàng cũng có loại vằn nước này, nàng cảm giác cả người đều giống như dung vào mảnh thế giới trắng xóa mờ mịt này. Nàng cảm thấy nàng rút kiếm nghênh địch, nhất định sẽ chết, mà vằn nước này lại có thể cho nàng một kích lực, nàng tựa hồ có thể vận dụng những vằn nướng này khởi xướng một kích trí mệnh. Bao Cốc không biết đây có phải là ảo giác của mình không.
Quân Dã híp mắt nhìn Bao Cốc không cử động. Hắn đã bày ra kết giới phong bế một phương thiên địa này, Bao Cốc rơi vào kết giới của hắn đã là con rùa trong hũ, hắn tùy thời có thể dễ như trở bàn tay một chiêu đánh gục, mà giờ khắc này, nàng lại cho hắn một loại cảm giác vượt ra kết giới rõ ràng gần trong gang tấc lại xa cuối chân trời. Đây không phải ảo giác của hắn! Mà là nữ tử đó giờ phút này thế nhưng thân đứng đạo cảnh. Hắn ngưng thần nhìn nàng, chỉ thấy nàng khí chất trầm ngưng, thân dung trong thiên địa, dưới chân lại bộ sinh liên hoa, không đau không vui không giận không sợ, làm cho người ta có cảm giác siêu thoát thế ngoại.
Hắn bỗng nhiên có chút không hạ thủ được, không đành lòng tiêu diệt nàng. Tuổi tác như vậy đối đạo cảnh lĩnh ngộ liền đã có chút thành tựu, là một tuổi trẻ hậu bối rất có tiền đồ. Giết nàng, rất đáng tiếc. Vì một Quân Phủ như vậy, giết một hậu bối trong mắt căn bản sẻ không có sinh tử, trái lại để cho hắn sinh ra cảm giác giết bừa. Hắn thu kiếm, nói:
"Ngươi đi đi!" Thế đạo này còn có người có thể tĩnh tâm đến ngộ đạo không nhiều lắm.
Bao Cốc hơi giật mình, hỏi:
"Ngươi không giết ta?"
Quân Dã phất tay, nói:
"Đi!" Đương khi nói chuyện, thiên địa xung quanh chợt có một cỗ khí cảm hướng trên người hắn tụ lại, tầng tuyệt cách bao phủ tứ phương thoáng chốc biến mất. Quân Dã xoay người, một bước bước ra, người đã xuất hiện ở cuối phố, tiếp tục một bước bước ra, người cũng đã ra khỏi thành, phiêu nhiên biến mất.
Bao Cốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở giữa đường, sửng sốt một lúc lâu cũng không hiểu được sao lại thế này!
Yêu Thánh, Tử Vân Thù, Ngọc Mật vội vã chạy tới chỗ Bao Cốc, lo lắng đánh giá Bao Cốc từ trên xuống dưới, thấy trên người nàng không có thương tổn, lúc này mới nhả ra đại khí. Đây quả thực là lấy mạng a!
Bao Cốc quay đầu nhìn về phía ba người các nàng, có chút không hiểu nói:
"Hắn ngăn ta ở đây, muốn giết ta báo thù cho Quân Phủ, đôi ta trừng nhau nửa ngày, hắn đột nhiên buông tha ta." Miệng nói như vậy, thần tình lại như có suy nghĩ gì.
Yêu Thánh nói:
"Cảnh giới người nọ cao đến ta không nhìn ra được."
Bao Cốc: "..."
Ngọc Mật cau mày, nói:
"Quay về đi. Người của Quân Phủ, có lẽ Truy Hồn Các chủ biết rõ."
Bao Cốc nhìn dưới chân mình, lại nhìn nơi vừa rồi Quân Dã đứng, nàng nhớ tới vằn nước khi nãy, đó tựa hồ cũng là một loại đạo cảnh, tương tự bộ bộ liên hoa nhưng lại bất đồng đạo cảnh.
Ngọc Mật thấy Bao Cốc ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người, kêu một tiếng:
"Bao Cốc, làm sao vậy?'
Bao Cốc lắc đầu. Nàng ngưng thần hồi tưởng lại rốt không chạm đến loại cảm giác ninh tịnh này. Nàng nhắm mắt lại, đem suy nghĩ tản ra bốn phía, cảnh vật xung quanh rõ ràng khắc ở trong đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy linh đài một mảnh thanh minh.
Lấy thân làm dung lô, lấy thân dung khí, lấy thân hóa đỉnh... Nạp tứ phương?
Tu tiên giả tu hành, không phải chính là đem thân thể làm vật chứa hấp thu thiên địa linh khí, thân thể có thể cất chứa năng lượng càng nhiều không phải càng cường đại sao?
Lấy thân dung khí, là dung hợp khí, hay là khí dung hợp thân?
Lấy thân làm đỉnh, là đỉnh chứa thiên địa này, hay là thiên địa này chứa đỉnh?
Bao Cốc trong đầu đột nhiên vừa động, nàng tưởng tượng mình chính là cái đỉnh kia, dùng bản thân chứa thiên địa. Nàng tự nhiên chứa không nổi thiên địa, nhưng nàng lại có thể đem thiên địa linh khí du tán ở bốn phía, các loại linh khí ẩn linh quang liên tục không ngừng hấp thu vào cơ thể. Lấy thân làm Đỉnh, lấy thân dung... Khí? Linh khí? Cũng có thể là thiên địa?
Linh khí trong thiên địa bốn phía điên cuồng hướng vào cơ thể Bao Cốc.
Ngọc Mật vẻ mặt đại biến, không rõ Bao Cốc đây là làm sao vậy!
Tử Vân Thù cũng thay đổi sắc mặt, bất an nhìn Bao Cốc, lại nhìn về phía Yêu Thánh như xin giúp đỡ.
Yêu Thánh lắc lắc đầu, kéo Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật thối lui.
Ngọc Mật lo lắng hỏi:
"Thánh di, Bao Cốc đây là?"
Yêu Thánh nói:
"Con đường cùng công pháp tu hanh của Bao Cốc bất đồng với các ngươi."
Thiên địa linh khí liên tục cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể. Gân mạch sau khi dung khí liền khô cạn, linh khí ít đến thương cảm giờ tựa như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, dòng nước khoan khoái kia theo lòng sông hạn hán lâu khô cạn dâng lên. Thiên địa linh khí thẩm tiến trong cơ thể nàng thẩm tiến vào kinh mạch, dọc theo kinh mạch giống như trăm sông đổ về một biển ào ạt đổ về đan điền.
Bao Cốc 'nhìn' thấy hình ảnh kinh mạch trong đan điền của mình, nàng bỗng nhiên suy nghĩ, Giang Hà là kinh mạch đại địa, biển cả là đan điền đại địa. Dòng chảy trong Giang Hà tiến biển lớn, nước trong biển lớn bốc lên không trung, lại hóa thành nước rơi xuống chảy vào Giang Hà lại tiếp tục nhập vào biển lớn, cứ thế tuần hoàn...
Vậy là cái gì làm cho nước trong biển rộng bốc lên không trung đây? Nàng nhớ tới lúc nước bị đun nóng tỏa ra hơi nước, hỏa, nhiệt, mặt trời! Nàng chợt nhớ tới Huyền Thiên công pháp mà Huyền Nguyệt Nhi truyền cho nàng:
'Đan điền hóa khổ hải, thương khung thăng nhật nguyệt; bách xuyên thông tứ hải, ngũ hành hóa âm dương.'
Bao Cốc đột nhiên có một chút hiểu ra. Loại hiểu ra này không phải lý giải, mà là một loại cảm nhận được hiểu được. Thân thể của nàng là thân thể của nàng, cũng là vật chứa, cũng là thiên địa. Thân thể của nàng biến thành thiên địa cùng thiên địa đại thế giới này tương dung. Người có thể dung vào khí, có phải cũng có thể dung vào thiên địa không?
Truy Hồn Các chủ đi đến bên cạnh Yêu Thánh, đứng ở cách đó không xa nhìn Bao Cốc nhắm mắt đứng ở giữa đường điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí. Tụ linh pháp trận hấp thu linh khí đều không có hấp thu linh khí nhiều như Bao Cốc. Nàng đem thần niệm thăm dò vào cơ thể Bao Cốc, chỉ thấy đại lượng linh lực tràn vào kinh mạch Bao Cốc trực tiếp phóng mạnh về đan điền, ào ạt ngưng tụ trong đan điền, sau khi tụ thành linh vụ lại từ linh vụ hóa thành linh thủy cuồn cuộn trong đan điền...
Truy Hồn Các chủ kinh ngạc bật cười, nói:
"Lần đầu nhìn thấy người đứng ở trên đường cái tu luyện." Luyện thể người hiếm thấy, này đều luyện đến dung khí đại viên mãn kỳ lại quay đầu tu luyện cấp thứ nhất hóa khổ hải lại càng lần đầu thấy. Bất quá khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là Bao Cốc dùng cái biện pháp gì có thể hút tụ thiên địa linh khí hơn cả tụ linh pháp trận? Chẳng lẽ là Huyền Thiên Kiếm? Nàng không cảm giác được khí tức của Huyền Thiên Kiếm, nhưng thật ra Bao Cốc nơi đó cho nàng một loại cảm giác huyền diệu khó có thể nói hết.
Yêu Thánh hỏi:
"Khúc các chủ, vừa rồi người bày ra kết giới phong bế Bao Cốc là chuyện gì?"
Truy Hồn Các chủ lắc đầu.
"Ta chưa từng gặp qua, thậm chí chưa từng nghe qua người nọ, hắn tu hành cảnh giới sâu không lường được... Vào lúc này xuất hiện, rất có thể là một vị tiền bối cao nhân của Quân Phủ."
Tử Vân Thù vẻ mặt kỳ quái hỏi:
"Nếu như là người của Quân Phủ, hắn sẽ bỏ qua Bao Cốc?"
Truy Hồn Các chủ lắc đầu. Nàng nghĩ nghĩ, nói:
"Nếu người nọ là người Quân Phủ, ta ở Huyền Nguyệt thành cổ nhiều năm như vậy đối với hắn thế nhưng không chút nghe thấy, vậy chứng tỏ hắn đã rất lâu chưa từng trở về Huyền Nguyệt cổ thành, lâu đến đã bị người quên lãng sự tồn tại của hắn, rời nhà rất nhiều năm không trở về..."
Ngọc Mật nói:
"Hoặc là có nhà không thể quay về, hoặc là có nhà không muốn quay về. Theo hành động buông tha Bao Cốc của hắn, đó hẳn là rời nhà bỏ đi, đối Quân Phủ... Chỉ sợ không có nhiều tình cảm?"
Các nàng đều không có đáp án, ngoại trừ bản thân người đó, ai cũng không biết hắn vì cái gì không giết Bao Cốc?
Tóm lại Bao Cốc có thể còn sống, đó chính là vạn hạnh!
Sắc trời dần tối.
Bao Cốc vẫn đang đứng ở đó hấp thu thiên địa linh khí
Nàng đứng ở giữa đường tu luyện, tùy tiện xuất hiện ai đánh nàng một chưởng, nàng liền gặp nguy hiểm.
Yêu Thánh các nàng đành phải thủ ở bên cạnh hộ pháp cho Bao Cốc.
Mãi cho đến sắc trời đen hết, Bao Cốc mới đột nhiên đình chỉ hấp thu thiên địa linh khí, sau đó mở mắt ra. Nàng quay đầu nhìn sang Yêu Thánh các nàng bên cạnhs, đôi mắt trong bóng phiếm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, lấp lánh, lẳng lặng, giống như một hồ nước tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng.
Ngọc Mật nhìn thân ảnh bạch y thanh lãnh tiên nhiên đứng nơi đó, mâu quang tĩnh mật kia làm lòng nàng run lên. Thân ảnh đang đứng trong bóng đêm đó lại giống một vầng minh nguyệt vừa mọc, thả ra ánh sáng bàng bạc trong màn đêm u nhiên tĩnh mịch. Nàng không chuyển mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia, trái tim truyền đến từng đợt co rút, làm nàng ngạt thở.
Ngọc Mật đi đến trước mặt Bao Cốc, nàng nâng cằm Bao Cốc hung hăng hôn vào môi Bao Cốc.
Xung quanh mọi người đều bị hành động của Ngọc Mật làm kinh ngạc đến ngây người.
Bao Cốc cũng ngẩng ra, sau đó nhắm mắt lại, tùy ý Ngọc Mật hôn môi nàng.
Qua một lúc lâu, Ngọc Mật mới buông Bao Cốc ra, nàng híp mắt, nhìn chằm chằm Bao Cốc, hung tợn nói:
"Ngươi là của ta!" Ánh mắt của nàng nhìn Bao Cốc tràn ngập chiếm hữu cùng sợ hãi. Khí chất, ánh mắt của Bao Cốc đều cho nàng một loại cảm giác không có thất tình lục dục siêu thoát trần thế giống như tùy thời sẽ vứt bỏ hồng trần mà xoay người rời đi. Điều này làm cho nàng sợ hãi, loại này sợ hãi mất đi đó khiến nàng sinh ra một loại mong muốn đem Bao Cốc túm quay về trần thế hung tợn này để nàng nhiễm trần thế không thể rời đi, lại không muốn làm cho mảnh bạch sắc thanh lãnh này dính vào cõi trần dơ bẩn. Nàng bỗng nhiên hiểu được khí chất Bao Cốc thay đổi không là bởi vì Tuyết Nhan Đan, mà là lĩnh ngộ cùng đạo cảnh sở dựng thân. Các nàng là người tu hành, tu chính là tiên, mà Bao Cốc là người tu đạo. Tu tiên cùng tu đạo, nhìn như chỉ sai một chữ khác đường cùng đích, nhưng bản chất lại bất đồng, tu tiên, cầu chính là trường sinh, tu đạo thì sao? Đạo giảng tùy duyên, tự nhiên, siêu thoát, đạm nhiên, đem hết thảy đều xem nhẹ, còn thừa lại cái gì?