Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 23: Tiến giai




Ngọc Mật vì Bao Cốc chữa trị kinh mạch tiêu hao linh khí so với nàng nghĩ lớn hơn rất nhiều. Tiêu hao tâm thần thì không cần nói, tiêu hao linh khí càng nghiêm trọng, nàng dùng linh khí dự trữ của Trúc Cơ hậu kỳ thay Bao Cốc chữa trị kinh mạch sợ bộ, dĩ nhiên chỉ là chữa trị sơ bộ lại hao tổn nhiều linh khí như vậy, linh khí tiêu hao toàn bộ đều phải dựa vào nàng dùng linh thạch hạ phẩm bổ sung. Tròn một nghìn khối hạ phẩm linh thạch, mười khối trung phẩm linh thạch mới đủ để nàng hoàn thành chữa trị kinh mạch cho Bao Cốc.
Nhiều linh thạch như vậy nếu dùng trên người Song Linh căn cũng đủ bọn họ tiến vào Luyện Khí trung kỳ, còn dùng trên người Bao Cốc ngay một chút tiến bộ cũng không có.
Ngũ Linh Căn, chậc, Ngũ Linh Căn chỉnh tề no đủ, Ngọc Mật rốt cuộc kiến thức! Nàng không phải nhặt được một bảo bối về nhà, nàng là nhặt về một cái động không đáy!
Linh khí của nàng rót vào trong cơ thể Bao Cốc tựa như tiến nhập cái phễu, không biết linh khí đã yên lặng ngấm vào đâu rồi! Nếu Bao Cốc thể chất thực sự là loại phế thải chứa không được linh khí không cách nào tu tiên thì cũng thôi, nàng trực tiếp để Bao Cốc quay về làm phàm nhân bớt việc bớt tốn sức, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cảm thấy trên người Bao Cốc có vẻ tràn đầy linh khí, điều này cho thấy linh khí nàng đưa vào trong cơ thể Bao Cốc còn đang ở trong người nàng, nhưng không ở kinh mạch trong đan điền, mà ở nơi nào đó trong cơ thể, nàng không cách nào nhìn thấy.
Kỳ lạ sao? Kỳ lạ!
Rất lạ chính là kinh mạch nàng khơi thông qua cư nhiên đang chậm rãi khôi phục! Nói cách khác không cần nàng tiến vào Kim Đan kỳ thay Bao Cốc tiến hành trị liệu lần nữa, chỉ cần một chút thời gian bản thân Bao Cốc có thể tự hồi phục. Đây là phản ứng nên có của người tu tiên tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ sao? Người tu tiên ở Luyện Khí hậu kỳ cũng không giống như Bao Cốc!
Ngọc Mật lần thứ hai cảm khái Ngũ Linh Căn chỉnh tề no đủ quả nhiên không giống người thường a, ai dám thu đồ đệ như vậy về nuôi? Ai nuôi nổi a! Linh thạch nàng khổ cực tìm kiếm để đột phá vào Kim Đan kỳ cư nhiên dùng hết một phần năm trên người Bao Cốc tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ.
* * * * * * * * * * * * * * * * *
Sau khi Ngọc Mật thay Bao Cốc chữa trị kinh mạch xong liền ngồi ở tại chỗ khôi phục linh khí tiêu hao.
Bao Cốc rất thức thời không quấy rối Ngọc Mật, lén lút ra sân. Cảm giác đau nhức khắp người biến mất, sắc mặt cũng chuyển hồng nhuận, tinh thần sảng khoái, cả người có lực. Trong kinh mạch như có như không cảm giác chân khí lưu chuyển, cỗ chân khí này nếu không cẩn thận cảm nhận thì rất khó phát hiện. Bao Cốc cho rằng đây là chân khí lúc sư tỷ vì nàng chữa thương lưu lại trong kinh mạch. Nàng biết thể chất của mình rất kém cõi, không dám lãng phí chút chân khí nào, lập tức trở lại trong tiểu viện tĩnh tọa vận công, cẩn thận cảm ngộ chân khí trong kinh mạch muốn dẫn nhập đan điền.
Chân khí trong kinh mạch lưu chuyển như dòng suối, cùng chân khí yên lặng đọng trong đan điền có sự khác biệt, Bao Cốc không biết nên dẫn dắt cổ chân khí này như thế nào, nàng chỉ có thể dựa theo Luyện Khí pháp môn hô hấp thổ nạp, nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, dụng tâm cảm thụ chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, muốn thông qua loại cảm ứng này điều động cùng dẫn đạo.
Bao Cốc biết chuyện tu luyện không thể gấp, nàng nhẫn nại, tĩnh tâm, thả lòng tinh thần, chú tâm cảm ứng chân khí trong cơ thể.
Thời gian từng chút trôi qua, Bao Cốc mơ hồ tiến nhập một thế giới cực độ yên lặng, dường như tâm thần của bản thân theo chân khí trong cơ thể nhập vào kinh mạch, mơ hồ còn 'nhìn' thấy được kinh mạch, trong tu luyện công pháp có nói "quan tưởng". Nàng 'quan tưởng' đến kinh mạch trong cơ thể, cổ chân khí trong đan điền, ngưng thần tĩnh khí, phóng tâm chạm đến cảm giác mơ hồ chưa bao giờ cảm thụ được.
Dần dần, trong đầu nàng, toàn thân tựa hồ đều rơi vào một loại cảnh giới không rõ, tại đây trong thế giới cực kỳ yên lặng, nàng cảm thấy tựa hồ có cái gì đang thức tỉnh. Bao Cốc không nói được đó là cảm giác gì, giống như trong đầu bỗng nhiên có vật gì đó đang sống.
'Loại vật' không biết tên gì đó sống lại trong đầu, nàng cảm giác được đầu óc trở nên càng thêm minh mẫn, minh mẫn giống như bỏ xuống tất cả tạp niệm.
Đây là một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, một loại cảm giác nàng chưa bao giờ có.
Bỗng nhiên, nàng ý thức được đây là cái gì! Tâm thử thần hoạt, ngưng thần nhập khiếu! Nàng đang tiến nhập tầng thứ hai Luyện Khí Kỳ.
Sau khi Bao Cốc thu công, vô cùng vui mừng chạy đến tiểu viện bên cạnh của sư tỷ, nhìn thấy sư tỷ nàng từ trong phòng bước ra, liền vui vẻ hô to:
"Sư tỷ, sư tỷ, ta tiến nhập tầng thứ hai Luyện Khí kỳ!"
Ngọc Mật ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
"Chúc mừng!!" Một nghìn khối hạ phẩm linh thạch của nàng, mười khối trung phẩm linh thạch của nàng a, cư nhiên mới đổi lấy Bao Cốc vào tầng thứ hai Luyện Khí Kỳ! Lòng nàng tràn đầy lệ!
Bao Cốc "ách" một tiếng, nói:
"Sư tỷ, ngươi dường như rất không vui?"
Ngọc Mật hé miệng kéo ra một khuôn mặt tươi cười.
"Vẫn ổn. Sư muội a, ngươi xem sư tỷ ta rất nghèo, vừa rồi thay ngươi chữa thương tốn hai nghìn khối hạ phẩm linh thạch, hai mươi khối trung phẩm linh thạch, chi phí này có phải nên tính trên đầu ngươi hay không!"
Bao Cốc trong nháy mắt há hốc mồm! Nàng nhanh chóng vận động đầu óc một lần. Một viên trung phẩm linh thạch bằng một trăm viên hạ phẩm linh thạch, chiếu theo lời của sư tỷ nàng nợ sư tỷ bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Nàng hiện tại là nội môn đệ tử, một tháng có thể nhận năm viên hạ phẩm linh thạch, nàng không lấy viên nào cũng phải hai trăm năm mới có thể trả hết nợ!
Ngọc Mật nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tế nộn của Bao Cốc, cười ha hả nói:
"Đừng sợ, ngươi còn có cách! Không phải còn có hai viên Kim Đan hoàn hoàn cần bán sao? Kim Đan hoàn mang đấu giá, giá khởi điểm là năm trăm viên trung phẩm linh thạch, ngươi chiếu khấu trừ là được." Vừa nói nàng vừa xèo tay ra trước mặt Bao Cốc.
Bao Cốc bị động tác của Ngọc Mật làm ngẩn ra, sau đó mới phản ứng, đem viên Kim Đan hoàn hoàn đặt trong túi trữ vẫn còn chưa nóng chỗ đưa cho Ngọc Mật, sau đó đó bắt đầu đếm đầu ngón tay:
"Hai viên Kim Đan hoàn hoàn chí ít có thể bán một nghìn viên trung phẩm linh thạch, sư tỷ, mua thuốc trị thương cho ta đại khái mất bao nhiêu linh thạch?"
Ngọc Mật xích một tiếng bật cười.
"Đừng tính nữa, không còn thừa lại cho ngươi!"
Đôi mắt Bao Cốc trừng đến sắp rơi ra, hỏi:
"Vì.... Vì sao nha?" Nàng nhăn mặt, đáng thương mà nhìn Ngọc Mật, dùng biểu tình yên lặng nói: Sư tỷ, ngươi cũng khi dễ ta không biết giá hàng a!
Ngọc Mật cong ngón tay búng lên trán Bao Cốc một cái.
"Thể chất của ngươi so với dự đoán của ta tốt hơn rất nhiều, trải qua lần trị thương trước đó, kinh mạch đã tự động lành lại, không cần điều trị nữa. Lúc nhàn hạ thì đến sau núi chăm sóc dược điền, nhổ cỏ bắt sâu tưới nước!" Nàng vừa nói vừa phóng xuất phi kiếm bay lên không trung hướng đến truyền tống trận bay.
Bao Cốc bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nàng lớn giọng hô:
"Sư tỷ, bán xong Kim Đan hoàn đừng quên đến chỗ bán pháp bảo mua cho ta một thanh kiếm!" Lời của nàng vừa dứt đã thấy Ngọc Mật đang bay rất cao rất xa thoáng lảo đảo thẳng tắp rơi xuống một trượng mới bay lên lại.
Ngọc Mật tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo thiếu chút nữa muốn bóp chết Bao Cốc! Nàng đem Kim Đan hoàn chưởng môn ban thưởng lén lút bán đấu giá, mà không phải bán cho đồng môn có nhu cầu cấp bách, đây tuy rằng không phạm môn quy nhưng sẽ dẫn đến rất nhiều bất mãn, làm không tốt sẽ có Nguyên Anh Lão Tổ đến giáo huấn nàng, loại sự tình này muốn làm cũng chỉ có thể yên lặng mà làm. Bao Cốc hô lớn tiếng như vậy, Nguyên Anh Lão Tổ trong môn phái tai thính mắt tinh, đây là để tất cả đều biết nàng muốn bán Kim Đan hoàn mà Quyền Chưởng môn ban cho. Sau chuyện này, Quyền Chưởng môn sẽ ban cho nàng thứ gì nữa mới là lạ! Sau khi nàng ổn định thân thể cũng không quay đầu lại mà lớn tiếng quát lên:
"Bao Cốc, ngươi cút cho ta! Bán Kim Đan hoàn là vì đổi linh dược trị thương cứu mạng cho ngươi, nếu không phải Quyền Chưởng môn muốn giữ mạng ngươi, ta có thể dùng Kim Đan hoàn bán đổi lấy dược sao?" Tức giận thở hổn hển xông đến trước truyền tống pháp trận liền dừng lại, thông qua Truyền Âm thạch hướng đệ tử các phong mà nói, biểu thị nguyện ý dùng Kim Đan hoàn hướng đồng môn trao đổi linh dược trị liệu cho Bao Cốc.
Ngọc Mật dùng Truyền Âm thạch của môn phái thăm dò vài lần, cũng như trong dự liệu của nàng không có người đáp lại, nàng lúc này mới bước trên truyền tống trận rời khỏi. Có thể Quyền Chưởng môn Nguyên Anh Lão Tổ cùng Trưởng lão có thể xuất ra những linh dược này, nhưng trên tay bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có vài viên Kim Đan hoàn, không thiếu một viên này. Nàng nói như vậy là bởi vì chuyện bán Kim Đan hoàn không giấu được nữa, chỉ có thể công nhiên hô giá, liền trở thành nàng không muốn đem Kim Đan hoàn đổi cho đồng môn mà là không có đồng môn đến đổi. Nàng lại nói làm theo ý của Quyền chưởng môn, cứu sư muội, chỉ đành cầm đan dược đi ra ngoài bán.
Đó nhìn như làm điều thừa, nhưng qua tiếng hô của Bao Cốc nàng nhất định phải làm chuyện này! Trời mới biết hiện tại có bao nhiêu đồng môn đang chê cười nàng thu một hàng phế phẩm như Bao Cốc!
Bao Cốc bị Ngọc Mật mắng thông, le lưỡi nắm lỗ tai lùi về tiểu viện của mình, vô cùng chịu khó mà xoắn tay áo thu dọn sạch sẽ sân viện của mình cùng Ngọc Mật, bao gồm phòng bếp, sau đó hớn hở lấy ra bản đồ Ngọc Mật cho nàng đi tìm Linh Vân Phong dược điền.
Bao Cốc nghĩ Ngọc Mật để lại có nàng một mảnh dược điền vứt đi cũng có đầy các loại linh dược, dược điền Linh Vân Phong hẳn là sẽ có rất nhiều linh dược lâu năm, lúc nàng nhổ cỏ tưới nước bắt sâu thuận tiện hái vài cây linh dược về nhà nấu với thịt tăng tu vi hẳn là không sao cả.
Có bản đồ chỉ dẫn, Bao Cốc tìm được đường đến dược điền Linh Vân Phong không tốn chút sức lực, cách thật xa nàng đã thấy dược điền chia thành nhiều khu, diện tích lớn gấp mười lần tiểu viện của nàng. Bao Cốc đã có thể tưởng tượng bản thân ăn đống linh dược tu vi đột nhiên tăng mạnh. Ngũ Linh Căn phế thì thì thế nào? Có vô số linh dược bồi dưỡng, nàng còn sợ tu vi không thể đi lên?
Bao Cốc vui vẻ chạy vội đến dược điền giữa sườn núi. Lúc nàng đến nơi liền bị cảnh tượng bên trong làm cả kinh miệng mở thật to, đôi mắt nhìn đăm đăm.
Có lão dược mấy trăm, mấy nghìn năm, dược điền bảo dược đâu?
Cổ dược thụ không biết đã sinh trưởng mấy nghìn năm, mấy vạn năm đâu?
Bao Cốc chỉ ngây ngốc nhìn phiến dược điền dường như đã bị nhổ sạch kia, chốc lát cũng không hồi phục được tinh thần!
Sư tỷ nói dược điền cần nhổ cỏ! Xác thực là cần nhổ cỏ rồi!
Dược trong dược điền điều bị nhổ đi rồi, toàn bộ đều chỉ còn cỏ! Xảy ra chuyện gì a? Dược đâu?
Bao Cốc lập tức chạy ào vào dược điền, phát hiện linh dược bị nhổ đến so với nhổ cỏ còn sạch hơn, ngay cả một chút rễ cùng không sót lại! Ngay cả phiến lá cũng không thấy đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.