Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 232: Một ngón tay




Ngọc Mật nhìn thấy một Bao Cốc luôn luôn đạm nhiên, Thái Sơn sập trước mặt mà sắc bất biến giờ phút này lại là dáng vẻ thẹn đến muốn chui xuống đất như vậy, hơn nữa phần dung túng tùy nàng muốn làm gì thì làm đó, khiến nàng tim đập nhanh hơn, suy nghĩ quay cuồng, ý xấu mọc lan tràn. Nàng bỗng nhiên rất muốn thấy Bao Cốc vì động tác của nàng, sự chiếm hữu của nàng mà thất thố mất khống chế. Ngón tay nàng dừng ở khe núi đã trở nên ướt át, bàn tay rơi xuống, trong tay một mảnh mềm mại. Bàn tay nàng nhẹ nhàng mà xoa phiến mềm mại kia, nàng nhìn Bao Cốc cúi đầu. Thần niệm tham được Bao Cốc nhắm hai mắt, cắn môi dưới, phấn nhan vì xấu hổ lại giận dữ mà biến hồng, thân thể tuyết trắng mềm mại vì khẩn trương mà hơi hơi rùng mình. Động tác nơi tay kéo lên xúc cảm lại khiến hô hấp của Bao Cốc trở nên loạn, lại ngẩng đầu lên, nơi đó bị nàng xoa nắn vỗ về cũng theo động tác mà nâng lên.
Động tác trên tay nàng thoáng tăng thêm vài phần cũng tăng thêm chút biên độ, tay trái của nàng lướt qua tấm lưng ngọc bóng loáng, bị tóc đen nửa che nửa lộ của Bao Cốc, nàng nhìn người trước mặt, giờ phút này, nàng ấy đang bị mình nắm trong tay, khống chế ở trong tay, hô hấp của nàng ấy, cảm xúc của nàng ấy, đều vì động tác trên tay nàng mà biến động. Nàng cố ý lúc nhẹ lúc chậm, lúc nhanh lúc nặng, hô hấp của Bao Cốc cũng theo động tác của nàng mà lúc cấp lúc hoãn lúc dài lúc ngắn. Nàng thấp giọng nói:
"Thì ra ngươi bảo ta chú ý hô hấp của ngươi là như thế này." Trong tay càng thêm trơn ướt, nàng càng tham thấy Bao Cốc mặt đỏ đến giống muốn xuất huyết, có nhẫn nại, càng có ý muốn xem nhẹ nàng
Lúc này có thể xem nhẹ? Ngọc Mật lúc trước bị Bao Cốc dày vò như vậy, cũng biết tư vị muốn xem nhẹ đó dừng ở trên người, kháng cự thật sự quá khó. Bao Cốc có thể làm nàng như vậy, nàng liền không thể cũng làm Bao Cốc như vậy sao? Vậy phải như thế nào mới có thể làm Bao Cốc như vậy chứ? Ngọc Mật nhất thời vô kế khả thi, nàng lại không nhiều trò như Bao Cốc, hơn nữa, phản ứng củaBao Cốc cùng của nàng tựa hồ cũng không giống nhau. Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Bao Cốc dường rất thích lưỡi nàng chạm vào nơi đó, vì thế, liền đem tay dời đi, khúc đầu gối cúi người phía sau Bao Cốc, đem lưỡi tham hướng vào nơi đó của Bao Cốc.
Bao Cốc cả kinh kêu lên:
"Sư tỷ, đừng......" Quá xấu hổ! Nơi đó như thế nào có thể để miệng chạm đến...... Lời nàng còn chưa dứt, tâm niệm chưa xong, lưỡi của Ngọc Mật liền đã quấy nhiễu bên trên, bị chiếc lưỡi nóng bỏng đó nhiễu một trận! Bao Cốc dùng sức mà cắn môi, tay bị trói, đôi tay nàng chỉ có thể nắm chặt thành quyền, tùy ý Ngọc Mật ở nơi đó khuấy phong khuấy vũ, tùy ý xúc cảm kia như sóng triều từng trận từng trận ập đến. Sư tỷ muốn như thế nào, nàng còn có thể không cho sao?
Ngọc Mật lại giác như thế nào đều không đủ. Nàng đem đầu lưỡi thăm nơi đang có ào ạt ẩm ướt tràn ra giữa khe núi, hấp thu càng nhiều linh tuyền.
Bao Cốc 'ân' một tiếng, theo bản năng muốn kẹp chặt thân mình, lại bị Ngọc Mật đè lại, còn nghe được Ngọc Mật thấp mắng một tiếng:
"Đừng nhúc nhích." Sư tỷ ở phía sau nàng làm bậy, còn không cho nàng động? Chiếc lưỡi kia, căng đến nàng thông đạo thông vào cơ thể nàng hơi đau, lại có chút cảm giác trướng dâng lên, khiến nàng có chút không thoải mái, bên trong lại có chút cảm giác khát vọng bị lấp đầy.
Ngọc Mật thần niệm tìm được những nơi được đầu lưỡi quấy nhiễu đều phiếm hồng, nàng sợ làm đau Bao Cốc, liền bứt ra thối lui. Nàng nhìn thấy hai mảnh tuyết trắng thanh tú hiện ra trước mặt mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng phất qua nơi tuyết ngọc kia.
Bao Cốc gần như năn nỉ mà kêu một tiếng: "Mật nhi", dùng lưỡi chạm vào nơi đó, thật sự làm nàng quá khó xử. Nàng thấp giọng nói:
"Ngươi như thế nào đều được, nhưng đừng như vậy được không?"
Ngọc Mật nhướng mày, nói:
"Ngươi nói như thế nào đều được, lại nói đừng như vậy, chẳng lẽ không phải tự mâu thuẫn?" Nàng lại nặng nề mà nói ra ba chữ: "Ngươi ướt rồi!"
Bao Cốc nghe ra Ngọc Mật không cao hứng, liền không hề lên tiếng.
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc trầm mặc, cảm thấy Bao Cốc có thể là thật không thích như vậy, liền để Bao Cốc năm xuống. Nàng nghĩ nghĩ, lại nói với Bao Cốc:
"Một lát ta muốn ngươi, ngươi không được chơi xấu, không được có động tác khiến người phân tâm."
Bao Cốc gật đầu.
Ngọc Mật liền cởi bỏ dây thừng trên tay Bao Cốc, bàn tay nàng lại phủ trên nơi kia của Bao Cốc.
"Thân thể ngươi thích ta dùng lưỡi, ngươi lại không cho, ngươi nói ngươi đây là muốn như thế nào? Ân? Khó hầu hạ như vậy?"
Bao Cốc quả thực khóc không ra nước mắt. Khó hầu hạ chính là ai a? Nàng thà rằng sư tỷ trực tiếp đem ngón tay thăm đi vào muốn nàng, cũng tốt hơn như vậy a. Này quả thực chính là dày vò dằng vặt a. Nàng đứng dậy, quỳ đứng trước mặt Ngọc Mật, cánh tay ôm lấy cổ Ngọc Mật, thấp giọng nói:
"Sư tỷ, muốn ta."
Ngọc Mật nhíu mày, hỏi:
"Làm sao muốn?"
Bao Cốc nói:
"Tay phải, ngón giữa, thăm tiến vào trong cơ thể ta."
Ngọc Mật kinh ngạc hỏi: "Ngươi xác định?" Nàng cảm giác tựa hồ có cái gì không đúng.
Bao Cốc 'ân' một tiếng, thấp giọng nói:
"Ướt ngươi còn không tiến, chẳng lẽ ngươi muốn chờ khô rồi mới tiến vào sao?"
Ngọc Mật tưởng tượng, cũng đúng. Nàng đem ngón tay chậm rãi đi vào dưới thân Bao Cốc, ngón tay dọc theo mảnh trơn trượt tiến đến, thực mau liền đi vào trước một lỗ nhỏ chật hẹp, hỏi:
"Nơi này?" Nàng biết là nơi này, chỉ là không xác định nên tiến vào hay không, thật quá chặt, ngoại trừ cửa động bị đầu lưỡi nàng mở ra một chút, bên trong ngay cả độ rộng một lóng tay cũng không có.
Bao Cốc thấp giọng nói:
"Ngón tay đừng nhúc nhích." Nàng hít sâu, ngừng thở, nhắm hai mắt, cắn răng, chậm rãi đem thân thể của mình hướng đến tay Ngọc Mật, làm đầu ngón tay kia từng chút từng chút mà tiến vào cơ thể chính mình.
Ngọc Mật đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lại vừa ướt vừa nóng, đầu ngón tay nàng bị bao đến gắt gao, thần niệm không tự chủ được mà tìm được nơi đang bao lấy ngón tay nàng, chỉ cảm thấy Bao Cốc đem ngón tay nàng toàn bộ bao bọc lấy, đến khi chạm được một vách tường mỏng mới dừng lại. Bao Cốc dừng lại, thở sâu, nói:
"Mật nhi, tiến vào bên trong." Ngọc Mật chần chờ, nàng hỏi:
"Đó là màng - xử - nữ?"
Bao Cốc 'ân' một tiếng. Nàng đều đã động đến mức này, tổng không thể một bước cuối còn tự mình làm chứ?
Ngọc Mật ngưng thần nghĩ nghĩ, ngón tay lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Bao Cốc cắn môi, căm giận mà trừng mắt nhìn Ngọc Mật.
Ngọc Mật vẫn không quan tâm, ngón tay ra ra vào vào trong cơ thể Bao Cốc, độ sâu khi tìm được đến tấm màng kia liền rời khỏi.
Cũng may tay nàng tinh tế như măng tiêm, trắng nõn nộn nộn, động tác lại nhẹ lại hoãn, ra ra vào vào như thế trái lại cũng không làm Bao Cốc khó chịu, ngược lại khiến thân thể căng chặt của Bao Cốc thả lỏng xuống.
Ngọc Mật một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bao Cốc, một bàn tay ở dưới thân Bao Cốc ra ra vào vào, nàng thấp giọng nói:
"Đôi ta làm việc này phản ứng tựa hồ không giống nhau." Bao Cốc luôn có thể bảo trì ổn định, cho dù là việc này, đều có thể trầm ổn hơn nàng. Nàng trên chuyện này, sớm bị Bao Cốc dằn vặt đến chết đi sống lại. Ngay cả khi Bao Cốc giờ phút này, an an tĩnh tĩnh mà quỳ đứng bên người nàng, còn có thể có nhàn tâm dùng tay khẽ vuốt tóc nàng.
Bao Cốc 'ân' một tiếng. Nàng chỉ cảm thấy cơn dày vò này thật là dài đăng đẳng, không đau, sư tỷ còn làm cho nàng hơi ngứa, nhưng chậm rì rì ra ra vào vào như vậy, khi nào mới kết thúc?
Ngọc Mật thấy Bao Cốc quá khí định thần nhàn, hơn nữa thông đạo kia dưới đầu ngón tay của mình lại rộng ra một chút, ngón tay đi vào ít nhất không có cảm giác chặt, ngón tay nàng chậm rãi tiến đến vách tường mỏng kia, đầu ngón tay chậm rãi đẩy mạnh, xuyên phá vách tường, mạnh mẽ tiến vào trong, hô hấp của Bao Cốc một khác kia liền đột ngột ngừng lại đồng thời căng chặt thân mình, đợi khi tay nàng không cách nào tiến vào nữa, Bao Cốc mới thở ra thật dài, dáng vẻ như trút được gánh nặng. Ngọc Mật không dám động, nàng tham được nơi đó có máu chảy ra. Nàng hỏi:
"Đau không?"
Bao Cốc lắc đầu. Nàng ôm lấy Ngọc Mật, nhẹ giọng nói:
"Muốn ta, muốn xong lần này không có lần sau."
Ngọc Mật "Ân hừ" một tiếng, hỏi:
"Không có lần sau?"
Bao Cốc nói:
"Như ngươi đã nói, đôi ta phản ứng không giống nhau. Việc hiện giờ ngươi làm, càng thích hợp ta tới làm. Ngươi không phát hiện, nếu là ta ở trong cơ thể ngươi như thế, ngươi sớm không cầm giữ được sao?"
Ngọc Mật cảm thấy Bao Cốc nói có chút đạo lý. Nàng muốn hỏi, vậy việc này liền như vậy xong rồi? Lại cảm thấy chưa thỏa mãn. Nàng nói:
"Bao Cốc, ta động ngươi không có phản ứng, không bằng, ta đặt ngón tay trong cơ thể ngươi, ngươi động?"
Bao Cốc: "......"
Ngọc Mật nói:
"Ta rất thích cảm giác bị ngươi ôm chặt ngón tay ta. Ngươi động, được không? Ngươi tổng không thể để việc này cứ thế mà xong a?"
Bao Cốc: "......"
Ngọc Mật hỏi: "Không được sao?"
Bao Cốc nhận mệnh mà thầm than khẩu khí, nàng nhắm mắt lại, cắn môi, nhịn xuống xúc động lệ chảy ròng ròng, đem nơi đó của mình dán vào lòng bàn tay Ngọc Mật, hấp lực trong cơ thể bao lấy ngón tay Ngọc Mật, vòng eo nhẹ động, để ngón tay Ngọc Mật theo động tác của mình mà ra ra vào vào trong cơ thể mình.
Phá – thân cũng tự mình làm. Phá xong rồi, chuyện phía sau cũng phải tự mình động. Sư tỷ chỉ cần phụ trách ôm lấy eo nàng, đem ngón tay đặt trong cơ thể nàng bất động là được
Bao Cốc cảm thấy trên chuyện này, thật khó tìm được ai còn bi thảm hơn mình.
Bao Cốc biết rõ nàng không thể qua loa, mình mà không động ra thành quả, sư tỷ không chừng còn cảm thấy nàng không đủ ra sức. Nàng còn phải dụng tâm mà cảm giác thân thể của mình, làm cho nơi bị chạm vào thoải mái của mình nghênh hướng đến ngón tay của Ngọc Mật
Ngón tay Ngọc Mật bị Bao Cốc bó chặt, kia từng đạo xúc cảm trơn ướt ấm ấm từ ngón tay lan tràn, nàng có thể tinh tường chạm đến ẩm ướt trong cơ thể Bao Cốc. Theo động tác của Bao Cốc, mái đen tóc dài như sóng nước của nàng cũng nhẹ nhàng đong đưa, thanh lãnh tuyết nhan hiển ra nhàn nhạt vũ mị, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra thủy quang. Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bản thân có thể được Bao Cốc yêu, may mắn bản thân có thể có được Bao Cốc. Nàng dùng sức mà ôm chặt eo Bao Cốc, ngón tay mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất, nàng nói:
"Bao Cốc, hung hăng mà nghênh hướng ta, để ta dùng sức mà muốn ngươi."
Bao Cốc hung hăng mà đem Ngọc Mật ấn ngã xuống giường, dùng sức mà hôn lấy môi Ngọc Mật, hung hăng mà hôn một hồi, mới kêu lên:
"Ngươi thật đúng là tổ tông."
Ngọc Mật khó hiểu, hỏi: "Vì sao?" Ngón tay nàng bất mãn mà động động, nói:
"Ngươi đừng ngừng a."
Bao Cốc tức giận muốn chết. Nàng khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn Ngọc Mật, hung hăng mà trừng mắt nhìn Ngọc Mật vài lần, nhận mệnh mà nhắm mắt lại. Hạ thân của nàng dán sát bàn tay đặt trên phần bụng của Ngọc Mật, nàng hôn lấy môi Ngọc Mật tựa như phát tiết dùng thân thể của mình đâm hướng ngón tay Ngọc mật, hung hăng dùng sức, một kích so một kích trọng mà đâm vào, bằng đại sức lực quấn chặt ngón tay Ngọc Mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.