Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 235: Sát thủ




Ngọc Tu La không tổn thương không đau, từ trên tường viện thượng rơi xuống liền có thể đề khí, chân khí trong cơ thể một trận lưu chuyển, trên người liền đã khôi phục khí lực. Nhưng nàng trải qua một ngày một đêm giày vò,khiến cả người nàng trong ngoài đều tràn ngập một cỗ phun trào dậy sóng, giống như lửa cháy, điểm chết người chính là không biết có phải vì bị điện giật lâu quá không, lúc này còn có từng trận điện tê dại bắt đầu khởi động trong người. Y phục của nàng là pháp bảo ngăn cách nước lửa, bên ngoài không hiện, bên trong cũng sớm không ra hình dáng.
Ngọc Tu La lột y phục trên người ngâm mình trong dục trì, rửa sạch thân thể đã ướt không ra hình thù gì của mình, giận dữ nhìn Truy Hồn Các chủ, kêu lên:
"Bao Cốc khi dễ ta như vậy, ngươi lại không giúp ta đánh nàng."
Truy Hồn Các chủ ngồi ở bên dục trì, nói:
"Êm đẹp ngươi đi trêu chọc Bao Cốc làm chi? Trêu chọc xong rồi, ngươi còn đưa bản thân đến trước cửa!" Tầm mắt của nàng đảo qua nơi đó của Ngọc Tu La, phát hiện vẫn hiện lên sung huyết, liền đứng dậy đóng kín cả cửa viện cùng cửa phòng, đem viện tử của mình phong đến nghiêm nghiêm thực thực.
Ngọc Tu La rửa sạch sẽ thân mình, từ trong bồn tắm đi ra, thân mình vừa triển, hơi bày công pháp liền làm khô hơi nước trên người, một phen lôi kéo Truy Hồn Các chủ vừa đóng cửa phong xong xoay người thẳng đến giường, đi đến phía sau thoát đi ngoại bào huyền sắc trên người Truy Hồn Các chủ.
Huyền sắc ngoại bào vừa thoát, lộ ra cung trang váy dài bên trong.
Ngọc Tu La ôm lấy eo nhỏ của nàng từ phía sau, ở bên tai thấp giọng gọi:
"Sư phụ", Nói: "Ta muốn."
Truy Hồn Các chủ đôi mắt sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng hơi cong lên, xoay người nâng mắt nhìn Ngọc Tu La, hỏi:
"Là để cho ta muốn ngươi sao?"
Ngọc Tu La lông mày nhíu lại, từng cái từng cái chậm rãi tháo đi y phục trên người Truy Hồn Các chủ.
Truy Hồn Các chủ đứng bên giường, tùy ý Ngọc Tu La đem từng kiện y phục của mình cởi xuống vứt trên kệ y vật bên cạnh, không bao lâu, trên người của nàng liền bị Ngọc Tu La thoát không thiếu một kiện đồ nào.
Ngọc Tu La ôm Truy Hồn Các chủ cả người quang khiết trơn nhẵn đến trên giường đặt nằm ngang, đem hai cái gối mềm trên giường xếp đặt dưới đầu Truy Hồn Các chủ, đôi mắt nhìn chăm chú dung nhan ôn uyển vũ mị của Truy Hồn Các chủ. Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng mà mơn trớn hai má Truy Hồn Các chủ rồi dừng ở trên cánh môi, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi kia, động tác ý vị dụ hoặc. Nàng thấp giọng hỏi:
"Biết phải làm cái gì sao?"
Ánh mắt nhu hòa mang theo vài phần mê ly của Truy Hồn Các chủ dừng trên người Ngọc Tu La, có chút không nắm được Ngọc Tu La rốt cuộc là muốn xử lý nàng, hay là muốn cho nàng xử lý.
Môi Ngọc Tu La dừng trên môi Truy Hồn Các chủ, nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"
Truy Hồn Các chủ nhắm mắt lại, đưa tay dừng trên lưng Ngọc Tu La khẽ vuốt.
Ngọc Tu La thấp nói một tiếng: "Ngứa".
Truy Hồn Các chủ liền dừng lại. Nàng mở mắt ra, nhìn Ngọc Tu La, thấp giọng hỏi:
"Ngươi không khó chịu sao?"
Ngọc Tu La thanh âm kiều nhuyễn vang lên:
"Vừa trướng vứa ngứa." Chóp mũi của nàng dán lên chóp mũi của Truy Hồn Các chủ, chạm nhẹ, thấp giọng kêu:
"Sư phụ..."
Thanh âm kiều nhuyễn đó khiến Truy Hồn Các chủ tâm đều hóa. Nàng thấp giọng nói:
"Để ta giúp ngươi được không?"
Ngọc Tu La chậm rãi lắc đầu, nói nhỏ bên tai Truy Hồn Các chủ:
"Sư phụ, ngươi chỉ có thể bị ta khi dễ." Sư phụ trong ngực, khiến nơi đó của nàng đều sinh ra phản ứng, làm nàng không tự chủ được kẹp kẹp chân.
Truy Hồn Các chủ nâng ngón tay nơi đó của Ngọc Tu La tìm kiếm, chạm được một mảnh mềm mại no đủ, đôi môi nhỏ khuếch trương, tràn đầy ướt át. Nàng nhìn Ngọc Tu La, hỏi:
"Còn có thể nhịn được? Ngươi nằm xuống."
Ngọc Tu La nhíu mũi, nặng nề mà hừ một tiếng.
"Đừng hòng!" Nàng đứng dậy, tách ra hai chân khom gối quỳ đứng trước người Truy Hồn Các chủ, đem đôi môi mềm nhỏ nhắn bị cỏ thơm che đi triển lộ trước mặt Truy Hồn Các chủ.
Truy Hồn Các chủ kinh ngạc đến hơi há miệng, giương mắt nhìn về phía Ngọc Tu La.
Ngọc Tu La nghiêng đầu nhìn Truy Hồn Các chủ cười khẽ nháy mắt, lại lấy ra Khổn Tiên thừng cùng vải che mắt. Nàng thấp nói:
"Đừng nhúc nhích." Đem hai tay Truy Hồn Các chủ cột vào đầu giường, lại che kín đôi mắt.
Truy Hồn Các chủ đôi mắt tuy bị bịt kín, nhưng thần niệm cũng không bị phong trụ, Ngọc Tu La nhất cử nhất động nàng đều thấy rõ, mảnh u mật cỏ thơm kia đang ở trên mặt nàng, chậm rãi ấn xuống, hai phiến mềm mại đó liền rơi xuống trên môi nàng. Mùi thơm trong cơ thể Ngọc Tu La từ xoang mũi tràn vào phế phủ, khí tức đầy ấp, làm tim nàng rung động một trận.
Ngọc Tu La bàn tay dừng trên đầu Truy Hồn Các chủ, ngón tay ôm lấy mái tóc dài của Truy Hồn Các chủ, áp chặt phía sau, khiến cho Truy Hồn Các chủ nâng cằm đem môi càng dán sát hơn. Tay kia thì chống ở đầu giường ổn định thân hình, thấp giọng nói:
"Sư phụ, dùng môi lưỡi của ngươi chăm sóc ta."
Truy Hồn Các chủ miệng lưỡi dừng ở phiến âm u kia mềm mại kia.
Ngọc Tu La bị kích đến hít sâu một ngụm khí, thấp giọng nói:
"Sư phụ, ta ngứa." Lời vừa nói, liền có một chiếc lưỡi nhu nhuyễn đinh hương cùng môi phất qua chỗ ngứa của nàng, vén lên một mảnh xúc cảm thoải mái. Nàng khẽ nói:
"Được rồi, cứ như vậy."
Môi của Truy Hồn Các chủ phủ lấy phiến cỏ thơm nhuyễn hương kia, dùng môi lưỡi của nàng làm dịu đi phân trướng ngứa của Ngọc Tu La. Nàng rất muốn ôm Ngọc Tu La thiếp gần một một chút, đi hấp thu mảnh thơm mát kia, chỉ là tay nàng đã bị Ngọc Tu La trói, ngay cả đầu cũng bị Ngọc Tu La đè lại, xa hoặc gần đều do Ngọc Tu La nắm trong tay.
Không bao lâu, thân thể Ngọc Tu La vừa được rửa sạch sẽ liền lại bị biến thành một mảnh trơn ướt. Suốt mật trong suốt, nước từ khe sâu ồ ạt tràn ra, bị Truy Hồn Các chủ dùng lưỡi cuốn quét.
Ngọc Tu La nói nhỏ:
"Sư phụ, ngươi chơi đùa đồ đệ của ngươi ướt mất rồi." Nàng còn cố ý nói mấy chuyện xấu, dùng nơi mẫn cảm nhất của mình chạm vào chóp mũi Truy Hồn Các chủ, còn cố ý khiến cánh mũi của Truy Hồn Các chủ đều là một mảnh thấp dính. Nàng nâng ngón tay phất qua nơi nào đó của Truy Hồn Các chủ, đầu ngón tay dừng trước cửa khe suối chạm được ẩm uốt nhàn nhạt, nàng nói:
"Sư phụ, ngươi chơi đùa đồ đệ của ngươi, sao ngươi cũng chảy ra ẩm ướt rồi? Ngô, ngươi còn chưa đủ uốt."
Truy Hồn Các chủ truyền âm cho Ngọc Tu La: A Ngoan, nghe lời, không cho nói chuyện.
Môi son dừng trên hạt châu sung mãn tròn tròn kia chợt hút một cái, kích đến Ngọc Tu La Ngọc Tu La nhất thời "ti" một tiếng hít vào một hơi, thân mình theo bản năng khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống. Nàng lại như lôi đình càn quét từng tấc vuông phiến u cốc của Ngọc Tu La, khiến Ngọc Tu La ngẩng đầu lên liên tiếp thật sâu hút khí vài lần, từng tiếng kêu khẽ:
"Sư phụ, Sư phụ..."
Ngọc Tu La tiếu nhan đỏ bừng, nàng đè lại đầu Truy Hồn Các chủ, có đôi khi để Truy Hồn Các chủ tiếp cận nàng, lại có khi thoáng rớt ra khoảng cách. Nàng bị ở dưới thân đùa bỡn khiến nàng thoải mái không chịu nổi, nàng cảm giác được mình chảy ra ẩm ướt đều làm ướt cả cầm lẫn cần cổ trắng tuyết của sư phụ. Nàng kêu:
"Sư phụ, ngươi bị đồ đệ ấn dưới thân thể chăm sóc đồ đệ của ngươi như vậy, a —— Khúc Dĩ Nhu... A... A..." Dưới sự kích thích trên đầu lưỡi của sư phụ, nàng ngay cả nói đều cũng không nói ra được.
Truy Hồn Các chủ xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thầm nói: Cuối cùng cũng câm miệng. Tiểu hỗn trướng này.
Ngọc Tu La dùng sức đè lại đầu Truy Hồn Các chủ, nàng tình tự khó ức mà gắp chân, cúi đầu không ngừng khẽ rên, cắn răng kêu lên:
"Dĩ Nhu..." Lưỡi của sư phụ thật mềm, khiến nàng thật thoải mái. Ngọc Tu La lại khom lưng ngẩng đầu lên. Nàng thích ấn sư phụ dưới thân hung hăn đùa bỡn, cũng thích sư phụ dùng lưỡi chăm sóc nàng.
Truy Hồn Các chủ ngậm lấy nơi đó của Ngọc Tu La hấp thu vào miệng, đầu lưỡi lại trêu đùa nhẹ quét qua điểm nho nho nhô ra kia.
Ngọc Tu La bàn tay buông ra Truy Hồn Các chủ, hai tay đặt trên giường, thân mình khẽ nâng lên, cắn răng kêu lên:
"Khúc Dĩ Nhu —— a ——" Nơi đó bị vén lên xúc cảm khiến nàng thoải mái đến suy nghĩ như bay tận trời. Nàng run giọng kêu lên:
"Sư phụ, muốn ta!"
Truy Hồn Các chủ cảm thấy Ngọc Tu La thân mình run rẩy lợi hại, tựa hồ sắp đến điểm tới hạn, đầu lưỡi của nàng tiếp tục quét lấy nơi mẫn cảm đó của Ngọc Tu La. Theo động tác của nàng, Ngọc Tu La cả người đều phiếm ra màu đỏ triều ý, hơi thở hỗn loạn. Không bao lâu, Ngọc Tu La ngẩng đầu lên cả người cứng lại, phát ra một tiếng "A ——", nâng lên thân mình dời khỏi môi nàng, một trận mãnh liệt co rút kèm theo một mảnh ẩm ướt dính dính tinh thấu sợi tơ từ nơi kia ồ ạt dừng trước ngực của nàng.
Ngọc Tu La thở phì phò, hai gò má đỏ bừng khom gối ngồi chồm hỗm trước đôi tuyết phong của Truy Hồn Các chủ, run rẩy kêu lên:
"Chơi chết ta rồi!" Nàng thở dốc mấy hơi, bình phục khí tức, nâng ngón tay lướt qua đôi môi của sư phụ bị dính đầy mật dịch của nàng, nói:
"Sư phụ, chỗ này bị dính thứ bẩn của đồ nhi rồi."
Truy Hồn Các chủ hỏi:
"Tiết hết hỏa rồi?"
Ngọc Tu La nói:
"Tinh lực của ta thịnh vượng như vậy, ngươi cảm thấy này xem như tiết xong rồi sao?" Khi nói chuyện, ngón tay tiến vào chỗ sâu giữa hai chân Truy Hồn Các chủ, đầu ngón tay đảo qua khe hở cuốn ra một mảnh thấp dính ý. Nàng chơi xấu đem cỗ thấp dính chạm lên trên đôi môi của Truy Hồn Các chủ vẫn còn dính mật ngọt của nàng, như có suy nghĩ hỏi:
"Sư phụ, này đại biểu cho cái gì đây?" Đang nói chuyện, liền thấy sư phụ của nàng như trước đây vừa xấu hổ vừa giận dữ cắn môi, trừng mắt nhìn nàng. Nàng hôn một cái lên trán sư phụ, cẩn thận chà lau sạch sẽ mật dịch dính trên môi cùng cần cổ của sư phụ, động tác mềm nhẹ như lau trân bảo, miệng cũng không ngừng nói:
"Sư phụ, thứ ngươi ăn vào miệng, đồ đệ cũng không biện pháp thay ngươi lau." Lời vừa dứt, môi của nàng phủ lên môi Truy Hồn Các chủ, đầu lưỡi tiến quân thần tốc quấn lấy đầu lưỡi sư phụ, sau đó là một trận càn quét mãnh liệt, hôn thẳng đến đôi mắt của sư phụ hiện lên một mảnh mờ mịt, tiếu nhan phiếm phấn, nàng mới buông thả cho đôi môi của sư phụ, nói:
"Được rồi, ngươi sạch sẽ, ta đi súc miệng." Xoay người bật xuống giường, thành thực chạy đi súc miệng.
Một lát sau, Ngọc Tu La không chỉ có súc miệng xong, còn tẩy sạch thân thể trở về, chạy trở về. Nàng kéo chăn đắp cho sư phụ, chính mình cũng chui vào, trong nháy mắt chân của Truy Hồn Các chủ liền bị tách ra, Ngọc Tu La đôi môi áp vào nơi mềm mại nhất của nàng không nói, còn đưa một đoàn lạnh lẽo vào trong cơ thể Truy Hồn Các chủ, kích thích ến nàng không tự chủ cong người lên, phát ra một tiếng rên khẽ, thấp gọi:
"A Ngoan, đừng, lấy ra..." Kẻ hỗn trướng này, lại có thể nhét khối băng vào trong cơ thể của nàng.
Ngọc Tu La một bên dùng lưỡi trêu đùa sư phụ nàng, một bên hàm hồ nói:
"Sư phụ, hai lựa chọn, một, chính ngươi tan nó; hai, ngươi ép đẩy nó ra."
Bên ngoài một mảnh ôn nhuyễn, bên trong một mảnh mát lạnh kích thích, khiến Truy Hồn Các chủ ngược lại rút một hơi lạnh, cương cứng thân mình. Trong nháy mắt, Ngọc Tu La đầu lưỡi liền thăm dò đến bên trong mặt, dừng ở động khẩu nơi đặt khối băng khuấy lộng, đôi môi ấm áp cùng khối băng lạnh lẽo luân phiên lên nhấc lên từng đợt mãnh liệt xúc cảm. Nàng rất muốn vận dụng lôi lực hóa tan khối băng đó, nhưng lại sợ tổn thương hỗn trướng kia, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, cố tình Ngọc Tu La còn không buông tha nàng, lại dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa trên hạt châu, trong ngoài giáp công khiến Truy Hồn Các chủ cả người rùng mình, từng đợt cháng váng đánh thẳng vào óc, trong cơ thể từng trận co rút lại. Cuối cùng khối băng đó dưới nhiệt độ cơ thể của nàng cùng đầu lưỡi Ngọc Tu La hóa thành thủy cùng niêm dịch trong suốt đều theo khe núi thẩm thấu xuống.
Ngọc Tu La thấp giọng gọi:
"Sư phụ." Từ trong chăn chui ra, nâng cánh tay ôm Truy Hồn Các chủ vào lòng, nhìn Truy Hồn Các chủ, lại gọi:
"Sư phụ."
Truy Hồn Các chủ nhìn Ngọc Tu La "ân" một tiếng.
Ngọc Tu La một câu hai ý nghĩa nói:
"Tan rồi."
Truy Hồn Các chủ sâu kín nhìn Ngọc Tu La, thanh âm lạnh lùng, nói:
"Giở trò xấu đúng không?"
Ngọc Tu La nặng nề mà hừ một tiếng, nói:
"Là ai hôm qua biết ta ở trên tay Bao Cốc chịu khổ bị nạn lại phải chờ tới hôm nay mới tới cứu ta?" Ngón tay theo phía dưới trượt đến trước ngực Truy Hồn Các chủ, vòng quanh nơi đỏ hồng kia, kéo dài thanh âm thấp giọng nói:
"Sư phụ, ngươi hôm nay ——" âm cuối kéo thật dài, trong nháy mắt, môi liền áp lên nơi ngón tay vừa vòng quanh, miệng lưỡi răng cùng tiến lên, tay kia thì tham tiến trong chăn đi vào khe núi kia trêu đùa. Nàng một bên khiêu khích Truy Hồn Các chủ, một bên hàm hồ hỏi:
"Vì cái gì buổi sáng hôm nay mới tới cứu ta?" Nàng vừa khiêu khích, vừa ngồi cưỡi trên người Truy Hồn Các chủ, híp mắt.
"Nói, vì cái gì buổi sáng hôm nay mới tới cứu ta?" Tay dừng lại, chờ sư phụ trả lời.
Truy Hồn Các chủ hơi lấy lại bình tĩnh, nói:
"Ta ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, không thấy ngươi, vốn tưởng rằng ngươi tìm các nàng chơi. Ngọc Mật đến tìm ngươi, bất luận ai cũng sẽ nghĩ ngươi không ở trong viện của nàng, nếu ngươi đang ở viện của nàng thì hà tất đến tìm ngươi? Ta hỏi xong tất cả minh cương ám tiêu, mới xác định hành tung của ngươi. Khi đó đã là vào đêm sau, đã không tiện đã qua nhiễu người đêm ngủ. Ngươi rơi vào tay Bao Cốc, nàng sẽ không đả thương ngươi, ta liền đợi đến hừng đông hôm sau mới đi qua."
Ngọc Tu La tức giận kêu lên:
"Sư tỷ muội các nàng ở trong phòng một đêm, ta ở trên tường ướt treo một đêm! Lần sau lại có việc này, ngươi nhất định phải nhớ rõ nửa đêm tới gọi của, để hai nàng ướt một mảnh vẫn phải cút ra nghênh giá!"
Truy Hồn Các chủ: "..."
Ngọc Tu La nặng nề mà hừ một tiếng, nói:
"Không được im lặng." Khi nói chuyện, liền tháo đi đây thừng trên tay Truy Hồn Các chủ, nàng dựa lưng vào đầu giường nằm xuống, gập lại đùi phải, hướng sư phụ của nàng ngoắc ngoắc ngón tay nói:
"Lại đây. Hỏa của ta còn chưa tiết xong."
Truy Hồn Các chủ tháo bịt mắt, nhẹ trách mắng:
"Suốt ngày hồ nháo!" Thanh âm mềm nhũn, còn nói:
"Đừng tựa vào đầu giường, cấn thịt." Nâng cánh tay ôm phía sau đem Ngọc Tu La đặt nằm ngang, nàng nhẹ nhắm mắt lại, hôn lên môi Ngọc Tu La. Nàng nửa dán trên người Ngọc Tu La, ngón tay dọc theo thân hình trơn bóng của Ngọc Tu La, đi vào mảnh ẩm ướt kia, thoáng đảo quanh bên ngoài, liền tham tiến vào trong linh tuyền, mãnh khảnh ngón tay hơi cong lên ra vào, động tác của nàng mềm nhẹ thư hoãn, khiến Ngọc Tu La thoải mái đến cong người, gấp khúc chân, nâng lên thân mình phối hợp động tác của nàng. Ngọc Tu La híp mắt, dời môi khỏi môi của Truy Hồn Các, trốn đến cần cổ Truy Hồn Các chủ, đầu lưỡi đảo qua gáy ngọc trắng tuyết, thấp giọng hỏi:
"Khúc Dĩ Nhu, xử lý đồ đệ mình cảm giác thế nào?"
Truy Hồn Các chủ thấp giọng hỏi: "Muốn biết?"
Ngọc Tu La nặng nề mà "ân" một tiếng.
Truy Hồn Các chủ trên tay vừa dùng lực, nhất quán đến cùng, kích đến Ngọc Tu La ngửa đầu khẽ rên, kêu một tiếng:
"Sư phụ, ngươi khiến đồ nhi thật thoải mái." Truy Hồn Các chủ cắn cắn môi, lại dán vách tường mềm mại của Ngọc Tu La dùng lực mạnh. Ngọc Tu La khom lưng run lên, thở phì phò nói:
"Mau nói cho ta biết! Ngươi thấy ta sáu tuổi đã cùng ngươi, xem như ngươi một tay nuôi lớn, ngươi còn là sư phụ của ta, kết quả ngươi lúc này lại làm chuyện như vậy với ta... A... Nha... A... Khúc... Dĩ... Nhu! Ngươi... như... thế này... A... đối...... đồ đệ....ngươi... đúng không?"
Truy Hồn Các chủ tức giận đến muốn đi che lại miệng Ngọc Tu La, kết quả Ngọc Tu La đem mặt chôn ở trong ngực của nàng chết sống không cho nàng đi ngậm miệng. Nàng chỉ có thể động mãnh liệt hơn, kết quả Ngọc Tu La đem lời muốn nói chỉ có thể dùng phương thức gọi "Giường" gọi ra. Động tác trên tay nàng khi thì lại nhẹ lại nhanh, khi thì lại hoãn lại chậm, không bao lâu, Ngọc Tu La thân mình liền mềm xuống, ánh mắt phát tán lộ ra sương mù. Từng đợt xúc cảm choáng vàng đánh vào óc Ngọc Tu La trong óc, Ngọc Tu La rùng mình lên kêu:
"Khúc tỷ tỷ... Sư phụ... Dĩ Nhu..." Nàng khó chịu, trong cơ thể nàng vô cùng trống rỗng, nàng nâng tay bắt lấy cánh tay Truy Hồn Các chủ, kêu lên:
"Sư phụ, muốn ta..." Nàng vẫn duy trì tiết tấu đó không muốn làm cho Ngọc Tu La nhanh như vậy được phóng thích. Tình cảnh này thật sự quá khó khăn được, Ngọc Tu La có thể ngoan ngoãn nằm ở nàng trong lòng như vậy thời gian có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Truy Hồn Các chủ thấp giọng hỏi:
"A Ngoan, muốn trói chặt ngươi sao?"
Ngọc Tu La run rẩy nói: "Không... Không trói..." Nàng thở sâu, cường ngạnh đứng dậy, quỳ đứng trước mặt Truy Hồn Các chủ. Nàng dùng sức ôm lấy sư phụ, nói:
"Sư phụ, muốn ta." Dứt lời, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Truy Hồn Các chủ, thấp giọng nói:
"Bình thường luôn khi dễ ngươi, hôm nay cho ngươi khi dễ ta, nhưng không được trói ta."
Truy Hồn Các chủ khẽ híp híp mắt, đáp:
"Được", nàng ôm lấy eo Ngọc Tu La, một tay áp sau lưng Ngọc Tu La, một tay dọc theo đường cong đi xuống tiến vào trong thân thể Ngọc Tu La trêu đùa, họa xuất một mảnh trơn ướt. Ngọc Tu La thì dùng sức ôm cổ của nàng, tiếng cúi đầu thở dốc hóa thành một mảnh vỡ loạn.
Ngọc Tu La thở hào hển thấp giọng nói bên tai sư phụ:
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi... như vậy... muốn... đồ đệ... là.. cảm...cảm giác... gì... ân... ân... a..." Nàng thở gấp trong chốc lát, còn nói:
"Không... Không nói... phải không... vậy... một lát... một lát ta tiết xong... hỏa, liền... a ——" nàng dùng sức cắn cắn môi, từ trong hàm răng nhảy ra ba chữ:
"Khúc! Dĩ! Nhu! Ân!"
Truy Hồn Các chủ ngón tay một trước một sau tham tiến trong cơ thể Ngọc Tu, bàn tay phía sau không động, bàn tay phía trước lại đảo quanh bên trong, quấy đến Ngọc Tu La ngay cả hơi thở đều gấp không rảnh nói chuyện.
Trong Tu Tiên giới có rất nhiều sư phụ lấy đồ đệ làm lô đỉnh làm hầu giường.
Chuyện giữa nàng cùng Ngọc Tu La nguyên bản cũng không coi là cái gì, ngay cả trưởng lão trong Trưởng Lão đường cùng sư phụ của nàng cũng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng nàng cũng không biết vì cái gì, mỗi lần Ngọc Tu La lấy việc này ra nói, nàng lại tức thẹn đỏ mặt càng muốn đem Ngọc Tu La nắm chặt ở bàn tay hoặc bị Ngọc Tu La muốn làm gì thì làm, luôn bị khiêu khích đến không khống chế được tình tự.
Trước kia luôn là nàng ngồi trong lòng Ngọc Tu La, giờ phút này, Ngọc Tu La thân mình trơn bóng, giống xương cốt đều mềm nhũn ngồi trong lòng nàng treo trên người nàng, đem thân mình giao vào bàn tay nàng, tùy ý vào nàng. Nàng thấp gọi:
"A Ngoan."
Ngọc Tu La từ khoang mũi phát ra một tiếng "ân", tỏ vẻ mình còn có lý trí, vẫn còn rất khí phách gánh vác được chút mờ ám của sư phụ. Nàng mới sẽ không giống sư phụ, quỳ nằm sấp lên ô ô khóc.
Truy Hồn Các chủ môi son hé mở, nhẹ nhàng mà ngậm cắn bờ vai Ngọc Tu La, đầu lưỡi mềm mại thơm mát lại nhẹ nhàng phất qua nơi vừa bị cắn.
Ngọc Tu La hừ nhẹ một tiếng. Nàng ngại quỳ đứng mệt, càng áp Truy Hồn Các ngã ra sau, gục trên người Truy Hồn Các chủ, cuối cùng còn nhấc đầu chôn vào cần cổ Truy Hồn Các chủ ngậm nhẹ nhàng gặm cắn cái cổ trắng nõn đó.
Truy Hồn Các chủ híp híp mắt, động tác trên tay kịch liệt hơn, trêu đến Ngọc Tu La "ân ân" thấp gọi không ngừng, thân mình khó nén rung động mà nhẹ nhàng lên xuống.
Qua một lúc lâu sau, Ngọc Tu La ôm sát Truy Hồn Các chủ, một trận kịch liệt run rẩy, tiết thân trên người Truy Hồn Các chủ. Nàng thở gấp trong chốc lát, mới bình ổn hơi thở, nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
"Hỗn đản Bao Cốc, chốc nữa xem ta chết nàng không."
Truy Hồn Các chủ mỉm cười, thấp giọng nói:
"Tuy nói Bao Cốc đối đãi ngươi ngươi như thế có chút quá phận, nhưng vi sư lại cảm thấy rất tốt." Ngón tay dừng trong cơ thể Ngọc Tu La cũng không có lấy ra, chỉ cảm thấy bên trong một mảnh trơn ướt, bảo bối đồ đệ này của nàng tựa hồ còn có thể lại tiếp tục hưởng thụ. Nàng rất biết Ngọc Tu La ở trên giường tinh lực tốt thế nào. Nàng nghiêng đầu khẽ hôn Ngọc Tu La, nói:
"A Ngoan, nằm sấp, để ta muốn ngươi, được chứ?"
Ngọc Tu La nặng nề mà "hừ" một tiếng, nói:
"Không cần!" Đứng dậy ngồi dậy, cần lên Khổn Tiên thừng, liền muốn trói sư phụ.
Truy Hồn Các chủ đôi mắt chợt lóe, giơ tay lên liền đem đoạt đi Khổn Tiên thừng trong tay Ngọc Tu La, tay cầm thừng hạ xuống, nháy mắt đem Ngọc Tu La trói chặt chẽ, tạo hình đó, rất giống một con ếch lớn chổng vó.
Ngọc Tu La hoàn toàn mộng! Sư phụ của nàng lại có thể trói nàng! Còn tạo hình này! Nàng thở sâu, hét lớn một tiếng:
"Khúc Dĩ Nhu!" Bĩu môi, nước mắt to như hạt đậu loạt xoạt chảy ra ngoài, không vài khắc, ngực kịch liệt phập phồng hút khí.
Truy Hồn Các chủ bị dọa tới mức vội vàng đem Ngọc Tu La cởi ra, phản thủ đem mình trói cái nghiêm nghiêm thực thực.
Ngọc Tu La thút tha thút thít lau nước mắt, đứng lên, ấn sư phụ của nàng xuống giường, cầm lấy đai lưng mềm mại đai lưng liền đánh vào bờ mông trắng tuyết nhô cao của sư phụ. Nàng quất không nặng, một chút cũng không đau, nhưng ý vị bên trong lại làm cho Truy Hồn Các chủ cắn chặc môi ngừng thở, mỗi lần đều vô thức co lại thân thể.
Bị đồ đệ ở trên giường quất như vậy, may là không ai biết, bằng không, khuôn mặt này a! Nàng đem mặt chôn ở trong đệm chăn.
Ngọc Tu La biết sư phụ của nàng da mặt mỏng, quất ba cái liền đem đai lưng cuộn lại nhét vào trong miệng sư phụ, sau đó dùng chăn quấn lấy sư phụ, chính nàng cũng chen đi vào. Ngay sau đó, Truy Hồn Các chủ phát ra một tiếng kêu rên, ánh mắt nháy mắt trợn tròn, nàng gắt gao cắn chặt đai lưng trong miệng, thân mình lại bị Ngọc Tu La trêu đùa đến trước sau lay động, da thịt tuyết trắng nhanh chóng nảy lên một mảnh phấn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.