Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh thấy Bao Cốc trước nay thần tình lạnh nhạt, biểu tình có thể nói là vạn năm không đổi cư nhiên mặt mũi kích động vọt vào viện tử, cả kinh hai nàng nhìn nhau một cái. Đúng vậy, Bao Cốc là chạy ào vào tới trong sân! Một Bao Cốc chậm như rùa, chậm rì rì, cho dù vội vã hơn cũng là thi triển Súc Địa Thành Thốn thần thông lại là dùng chân chạy vào.
Yêu Thánh nói: "Cho dù lấy được phương thuốc cũng không cần kích động như vậy chứ? Chẳng lẽ còn có chuyện gì tốt hay sao?"
Bao Cốc hít sâu một cái, ổn định tâm tình, đem chuyện toa thuốc nàng hỏi Tuyết Thanh thậm chí mượn Đại Đỉnh trấn tộc chí bảo của Thiên Hồ Hoàng Tộc nói cho Yêu Thánh.
Yêu Thánh cả kinh trố mắt nhìn. Trấn tộc chí bảo của Thượng Giới Thiên Hồ Hoàng Tộc, cư nhiên chủ động cho Bao Cốc mượn? Đồ quý trọng như vậy dù là hài tử nhà mình cũng sẽ không dễ dàng cho đi? Nàng cẩn thận hỏi: "Tuyết Thanh công chúa có nói cái gì không?"
Bao Cốc đem những chuyện phải chú ý Tuyết Thanh nói cùng Yêu Thánh thuật lại không sót một chữ.
Yêu Thánh nghe được muốn tinh huyết giao long làm vật dẫn, nhất thời mặt liền tái xanh.
Bao Cốc thấy Yêu Thánh luôn luôn vững như thái sơn sắc mặt thay đổi bất ngờ, nhất thời sửng sốt, lại nghĩ lại một hồi, liền biết Yêu Thánh đau xót Tiểu sư thúc, nàng nhược nhược mà nói: "Thánh di, lấy vài giọt tinh huyết của Tiểu sư thúc..." Nàng nói tới đây cũng không dám nói tiếp, dám lấy tinh huyết của Tiểu sư thúc, Thánh di đồng ý, Tiểu sư thúc cũng phải cong móng vuốt.
Yêu Thánh che trán, nói: "Vài giọt? Ta hỏi ngươi, Linh Nhi dung khí rồi sao? Huyền Nguyệt dung khí rồi sao?Trấn phái chí bảo của Thiên Hồ Tộc dễ mượn vậy à!"
Bao Cốc nhất thời sửng sốt.
Tử Vân Thù nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch! Sợ hãi bối rối! Đây là muốn dùng lấy tinh huyết giao long, không phải là máu giao long. Chắc chắn là khác, khác biệt một trời. Giao long một thân tinh hoa đều ở trong huyết dịch, mà tinh huyết giao long lại là chứa long khí bảo huyết, là chỗ tinh hoa của giao long. Một con giao long, nếu bị người lấy sạch tinh huyết, tất nhiên là hết hi vọng hóa rồng. Nàng có khả năng từ đại bạch xà hóa giao long, chính là bởi vì khi Niết Bàn lấy được một luồng long khí trong long tủy kia. Nàng một con giao long nhỏ như vậy, đem nàng ép sạch cũng lấy không được vài giọt tinh huyết, giờ phải phóng xuất làm thuốc dẫn cho ba người dung khí... nàng coi như không chết cũng phải nguyên khí tổn thương nặng nề uể oải không còn hình dáng, muốn đem điểm long khí tu luyện về, ít nhất phải tu mấy trăm năm!
Yêu Thánh hít sâu một cái, ôm Tử Vân Thù vào ngực, nói: "Đừng sợ, nếu tổn hại tính mạng của ngươi, Tuyết Thanh công chúa chắc sẽ không nói." Nàng lại nhìn về phía Bao Cốc. "Ta có thể nhìn đỉnh kia một chút không?"
Bao Cốc sững sờ lấy đỉnh ra, đặt trong viện của Yêu Thánh.
Yêu Thánh đi tới trước Đại Đỉnh kia nhìn phù văn trên đỉnh, càng xem thần tình lại càng khiếp sợ, đợi nàng đem đỉnh trong trong ngoài ngoài mà xem xong, nói: "Thù nhi, máu này phải trích!"
Tử Vân Thù nước mắt dâng lên, đôi môi run run kêu lên: "Đương nhiên không phải là trích tinh huyết của ngươi a!"
Yêu Thánh nói: "Bao Cốc, ta nhớ trong tay ngươi và Ngọc Mật còn có long tủy, long tủy trên tay các ngươi ta muốn toàn bộ."
Bao Cốc vội vàng gật đầu.
Tử Vân Thù nghe được có long tủy, trên mặt của nàng cuối cùng cũng sinh ra chút huyết sắc.
Yêu Thánh lại hỏi Bao Cốc phương thuốc lấy được, nàng cẩn thận đem phương thuốc nhìn từ đầu tới cuối tới tới lui lui xem qua nhiều lần, lại nắm phương thuốc suy nghĩ hồi lâu, giương mắt nhìn về phía Bao Cốc nói: "Chiếu theo toa thuốc này chuẩn bị ba phần!"
Bao Cốc nào dám có ý kiến, vội vàng gật đầu.
Yêu Thánh đem phương thuốc trả lại cho Bao Cốc, nói: "Đây là một thiên đại cơ duyên, Bao Cốc, chốc nữa phải hảo hảo cám ơn sư mẫu ngươi."
Bao Cốc gật đầu liên tục.
Yêu Thánh thấy sắc mặt của Tử Vân Thù vẫn trắng bệch, nói: "Tuyết Thanh công chúa cho mượn đỉnh kia, chỉ lấy vài giọt tinh huyết của ngươi, là ngươi chiếm đại tiện nghi."
Tử Vân Thù thầm nói: "Trich tinh huyết của ta còn nói là ta chiếm tiện nghi?" Nàng cũng thật tò mò với cái đỉnh này, đi tới gần kỹ lưỡng kiểm tra xem xét, đỉnh kia càng xem càng không hiểu, ngay cả chất liệu đỉnh nàng đều chưa từng thấy qua, trong đỉnh thậm chí còn có Chân Long Chi Khí. Đỉnh này cho nàng một loại cảm giác cực kỳ trầm hậu, chắc hẳn rất nặng. Nàng thử động vào đỉnh kia, kết quả thiếu chút nữa bẻ gãy móng vuốt mình, đỉnh kia vẫn không nhúc nhích. Nàng chưa từ bỏ ý định, quyết định thu vào trong trữ vật pháp bảo của nàng đi ước lượng trọng lượng một chút! Nàng dùng nhẫn trữ vật đi thu đỉnh kia, đỉnh vẫn không nhúc nhích, nhưng nhẫn trữ vật của nàng lại xuất hiện vết nứt, không gian bên trong lập tức xuất hiện vết rách, thiếu chút nữa coi như vỡ nát. Tử Vân Thù sắc mặt mới vừa khôi phục điểm huyết sắc lại thay đổi không còn chút máu! Nàng kêu lên: "Đây là cái đỉnh gì a!"
Yêu Thánh nhẹ nhàng nói câu: "Trấn tộc chí bảo của Yêu Hoàng Thiên Hồ Hoàng Tộc xuất từ Thượng Giới, ngươi nói là đỉnh gì?" Nếu như không phải là Bao Cốc tương đối vào mắt Tuyết Thanh, các nàng dùng được đỉnh kia sao? Các nàng chỉ xứng bị ném vào đỉnh kia làm một phần dược liệu. Nàng nhìn không thấu đỉnh, nhưng từ khí tức còn lưu lại trên đỉnh vẫn có thể biện giải ra đỉnh kia thật sự đã từng ngao luyện ra vài thứ cường đại gì đó.
Bao Cốc cùng Ngọc Mật đem tất cả long tủy trên người hai nàng đều cho Yêu Thánh.
Yêu Thánh lại hỏi Bao Cốc thêm không ít linh trân bảo dược, để cho Bao Cốc theo phương thuốc đi chuẩn bị.
Phương thuốc Tuyết Thanh cho yêu cầu không chỉ có bảo dược, linh quả, linh thảo, còn có rất nhiều thiên địa kỳ vật, Bao Cốc dựa theo phương thuốc đi tìm, phát hiện có nhiều thứ đều là nàng chưa từng nghe qua, nàng lật khắp túi trữ vật siêu lớn, đem tọa sơn lĩnh tổ sư gia lưu lại lục lọi khắp nơi đều không tìm được.
Bao Cốc chưa gom đủ linh trân dược liệu, Yêu Thánh cũng không gấp gáp, cách trên mười ngày nửa tháng lại lấy một giọt giao long tinh huyết của Tử Vân Thù, lại vừa lấy long tủy trộn lẫn linh trân bảo dược đem Tử Vân Thù nuôi tlại, chờ Tử Vân Thù khôi phục nguyên khí lại lấy tinh huyết.
Tuy nói như vậy đối với Tử Vân Thù không tổn hao gì, còn nuôi đến đôi sừng vốn mười năm không thấy lớn trên đầu Tử Vân Thù dài ra một đoạn lớn. Nhưng Tử Vân Thù bị người trong nhà nuôi tới đổ máu, trong lòng ủy khuất vô cùng. Đây nào có xem nàng như người chứ, đây rõ ràng là xem nàng thành thứ gì đó mà nuôi!
Đỉnh vẫn đặt ở trong viện Yêu Thánh không nhúc nhích, Yêu Thánh vừa có thời gian liền khoanh chân ngồi ở phía trước đỉnh đi suy xét đạo ngân phù văn phía trên. lúc ban đầu nàng nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng thâm ảo, giống như bước vào tinh không vô ngần, lại không có đường chạm tới đạo.
Thẳng đến ba tháng trước, có một ngày Tuyết Thanh đột nhiên đi tới viện Yêu Thánh, hướng về phía Đại Đỉnh đơn giản đẩy một chưởng, phù văn phía trên liền như đang sống, hóa thành Côn Bằng, Phượng Hoàng, Chân Long cùng vô số Chân Linh. Mỗi đạo phù văn hóa thành Chân Linh đều đại biểu cho một đại đạo lạc ấn lưu lại sau khi chứng đạo, là thiên đạo hiển hóa, đây càng là một loại công pháp tu hành vô thượng. Yêu Thánh thậm chí tìm được tu hành công pháp của Thánh Liên ở trên đó.
[Côn Bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong 'Tiêu Dao du' của Trang Tử]
Yêu Thánh vạn phần cảm kích đứng dậy khấu đầu hành đại lễ với Tuyết Thanh.
Ba ngày sau đó Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù đều ở trước Đại Đỉnh đi lĩnh ngộ công pháp phía trên.
Công pháp phía trên chẳng qua là một luồng đại đạo lạc ấn, tuy là vô thượng công pháp, nhưng lại không thể trực tiếp học như tu hành công pháp tầm thường, mà là cần tự mình lĩnh ngộ, cuối cùng có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải nhìn ngộ tính cá nhân.
Tử Vân Thù nói không được đây là loại pháp môn như thế nào, thậm chí ngay cả phương thức tu luyện cụ thể đều không có, nhưng nàng lại có thể cảm giác đến cấp độ huyền diệu khó giải thích kia, nhìn đại đạo lạc ấn hiển hóa Chân Long Chân Linh, nàng như là tiến vào một cảnh giới khác, nhìn Chân Long đang diễn hóa đạo của nó, pháp của nó.
Ba ngày sau, Chân Linh trên Đại Đỉnh liền lại hóa thành từng luồng phù văn khắc ở trên đỉnh.
Chỉ là một đạo phù văn, nhưngTử Vân Thù làm thế nào cũng không mô phỏng được, vẽ thế nào cũng vẽ không giống. Nàng muốn xem rõ ràng nhớ tỉ mỉ phù văn này, nhưng thế nào cũng không xem rõ, càng không cách nào nhớ tỉ mỉ. Mỗi lần nàng xem phù văn kia đều có thể cảm giác được nó đang không ngừng biến hóa, Tử Vân Thù như rơi vào mây mù, thỉnh thoảng lại có loại cảm giác có điều ngộ ra có điều đắc ý. Cảm giác kia giống như là đầu óc đột nhiên lại thanh tỉnh một lần, lại hiểu thêm vài thứ.
Mỗi ngày sau đó Yêu Thánh đều khoanh chân ngồi trước Đại Đỉnh tu hành.
Tử Vân Thù nếu không phải vì bị lấy tinh huyết giao long tinh thần uể oải không phấn chấn mệt mỏi vây khốn đến mắt cũng không mở ra được, cũng sẽ đến trước Đại Đỉnh ngồi mở to hai mắt nhìn chằm chằm phù văn đại biểu Chân Long ấn ký.
Lại qua hai tháng, giao long tinh huyết lấy đủ, long tủy cũng dùng hết rồi, Tử Vân Thù còn độ một lần Thiên Kiếp, trên người đã có một luồng long uy như có như không, đôi sừng như chồi non nhỏ mềm kia rốt cục ló đầu phân nhánh, mặc dù chỉ là phân một góc nhỏ, giống như hai chữ [丫] nhỏ đính ở trên đầu, nhưng đây là sừng rồng a, tu long, tu luyện khó khăn nhất chính là sừng rồng. Giao cùng long khác nhau ở đâu? Đó là trên sừng! Long không có sừng, hoặc chỉ có một cái sừng, đều không gọi nó là long, mà gọi là giao long, có hai cái sừng, đó mới gọi là long.
Trước sau hơn năm tháng trôi qua, sừng rồng của Tử Vân Thù đều dài hơn một đoạn, lượng tinh huyết giao long ba người dùng cũng lấy đủ rồi, Bao Cốc còn chưa gom đủ dược liệu.
Trọn hơn hai mươi vị dược liệu không có ai nghe qua cũng chưa từng thấy qua, Bao Cốc đem lực lượng có thể vận dụng đều vận dụng, cứ không có lấy nửa điểm tin tức là thế nào. Nàng không khỏi hoài nghi hơn hai mươi vị dược liệu trong toa thuốc sư mẫu nàng cho này rất có khả năng là đồ chỉ Thượng Giới mới có.
Tuyết Thanh lúc nhìn thời gian đã qua nửa năm, tinh huyết giao long cũng lấy đủ rồi, các nàng còn chưa bắt đầu dung khí, gọi Bao Cốc tới hỏi qua mới biết góp không đủ dược liệu phương thuốc cần, nàng liền đem dược liệu thiếu hụt bổ sung đầy đủ.
Bao Cốc vạn phần cảm kích tạ ơn Tuyết Thanh, cầm dược liệu thiên tân vạn khổ mới gom đủ đi tìm Yêu Thánh.
Trấn tộc chí bảo của Thiên Hồ Hoàng Tộc Yêu Vực Thượng Giới đặt ở trong viện tử này bày ra đã suốt nửa năm, Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù dù có da mặt dày hơn nữa cũng không thể một mực ôm trấn tộc chí bảo của Thiên Hồ Hoàng Tộc tu hành.
Dược liệu gom đủ, Yêu Thánh liền để Bao Cốc gọi Ngọc Mật mấy ngày nay không bước chân ra khỏi viện dốc lòng tỉ mỉ nghiên cứu Huyền Thiên công pháp tới.
Yêu Thánh dựa theo phương thuốc Tuyết Thanh cho đem tất cả dược liệu cẩn thận tra xét, sau khi xác nhận không có sai sót, lấy ra ba phần dược liệu, còn thừa lại một ít hỗn tạp lẻ trả lại cho Bao Cốc.
Những dược liệu này chất đống như núi trong trữ vật pháp bảo, đổ vào trong đỉnh đã đốt lên đại hỏa, rất nhiều dược liệu vào đỉnh liền tan ra.
Miệng đỉnh mây mù bốc lên lượn quanh sấm chớp rền vang, phù văn đạo ngân rơi ở trên đỉnh lại lần nữa hiển hóa trở thành hình dáng Chân Linh, rất sống động ở trên vách đỉnh diễn hóa thiên đạo thuật pháp.
Yêu Thánh thấy Ngọc Mật bước vào trong viện, nói: "Đi tắm tịnh thể, chỉ mang theo linh bảo ngươi muốn dung khí đi vào." Lời của nàng vừa hạ xuống liền thấy Tuyết Thanh cũng xuất hiện ở cửa viện, nhẹ nhàng thi lễ một cái.
Tầm mắt Tuyết Thanh rơi vào địa hỏa được đốt dưới đáy đỉnh, kinh ngạc nhìn Yêu Thánh.
Yêu Thánh thấy ánh mắt của Tuyết Thanh khác thường, hỏi: "Chẳng lẽ có cái gì không ổn?"
Tuyết Thanh lắc đầu một cái, nói: "Không có gì không ổn, chẳng qua là có chút ất ngờ ngươi có thể dẫn địa hỏa để đốt đỉnh kia cùng thôi động đạo ấn trên đỉnh. Ngươi làm rất tốt."
Yêu Thánh từ khi xuất thế tới nay đều được người kính trọng đối đãi có thừa. Trong lúc bất chợt được Tuyết Thanh khen giống như đang khen tiểu bằng hữu, nhất thời có chút ngượng ngùng, tuyết nhan hơi phiếm hồng, nói: "Công chúa khen lầm."
Tuyết Thanh xốc lên làn váy, bay đến phía trên đại đỉnh, hướng trong đỉnh nhìn, dịu dàng cười nói: "Dùng cái Đại Đỉnh này ngao luyện thể phách, tư vị trong đó khó có thể nói hết, lĩnh hội cực kỳ tốt." Khóe miệng của nàng hơi khơi lên, lộ vẻ tâm tình vô cùng tốt.
Không lâu lắm, Ngọc Mật tịnh thể hoàn tất, nàng mặc một thân linh bảo chiến y lòng tràn đầy thấp thỏm đi tới trước đại đỉnh, hỏi: "Khi nào vào đỉnh?"
Tuyết Thanh nói: "Bây giờ liền có thể tiến vào."
Ngọc Mật hít sâu một cái, phi thân nhảy vào trong đỉnh, theo sát liền phát ra "A ——" mà hét thảm một tiếng, lại "ưm" mà kêu đau một tiếng, ngừng một chút lại là "a" một tiếng, lại phát ra thanh âm của hàm răng run lên, lại thỉnh thoảng lại "a" một tiếng.
Bao Cốc tế xuất phi kiếm khẩn trương vọt tới phía trên Đại Đỉnh nhìn, lại thấy trên Đại Đỉnh tràn đầy sương trắng cùng sấm chớp rền vang, căn bản không nhìn thấy tình hình trong Đại Đỉnh ra sao. Nàng há mồm vừa định hỏi "Sư tỷ ngươi như thế nào" liền nhớ tới trước đó Tuyết Thanh từng dặn dò, trong quá trình dung khí không thể bị ngoại giới quấy rầy, không dám lên tiếng, chỉ đành phải nghiêng đầu hướng Tuyết Thanh nhìn.
Tuyết Thanh nói: "Tốt lắm, cũng trở về chờ đi, nhanh nhất cũng phải ba năm ngày mới có thể ra ngoài, trước khi đi ra sẽ có lôi vân." Nàng lại nhẹ nhàng nói câu: "Sau khi dùng xong đỉnh nhớ giúp ta cọ rửa sạch sẽ, ta còn phải dùng nó hầm thịt ăn cơm."
Bao Cốc: "......"
Tử Vân Thù: "......"
Yêu Thánh: "......"
Hóa ra các nàng đã bưng cái nồi của Tuyết Thanh đi à?