Ngọc Mật khiếp sợ nhìn Bao Cốc, hỏi:
"Gặp qua khi nào?" Bao Cốc nước mắt lả chả rơi xuống:
"Ngay lần trước lúc ngươi trở lại, sau khi ta nói cho ngươi biết dược điền bị trộm không bao lâu. Ta thấy nó nho nhỏ khả ái như vậy, làm sao biết nó chính là kẻ trộm, ai có thể nghĩ đến nó nhỏ như thế lại có thể ăn nhiều như vậy a! Hu hu, sư tỷ, nó đã ăn hết toàn bộ linh dược cùng đan dược của ta!" Sắc mặt Ngọc Mật trầm xuống, cắn răng kêu lên:
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi tỉ mỉ kể lại?" Phạm Xuyên cũng chăm chú nhìn Bao Cốc. Bao Cốc đem chuyện tiểu hầu tử ăn sạch quả Chu Minh cùng linh dược của nàng nói ra, nàng còn nói thêm:
"Năm ngày trước, nó lại trở về. Ta thấy lúc đó nó cuộn mình dưới góc tường, trên người còn bị thương. Ta dùng dược ngươi cho ta trị thương cho nó, cho nó ăn đan dược, nó lại còn một lúc đòi một viên, ta thấy nó đáng thương, vẫn luôn nhìn ta, nên không nhịn được cho nó ăn toàn bộ. Vừa rồi, nó bỗng nhiên túm mảnh da hổ bỏ chạy không quay đầu lại. Sau đó ta thấy sư tỷ cùng các đồng môn giẫm lên phi kiếm bay qua. Sư tỷ trở về ta mới biết được nó chính là kẻ trộm!" Nàng không ngừng lau nước mắt, nức nở nói:
"Nó trộm đồ của ta, còn lừa gạt linh dược đã đưa đến bên miệng của ta." Ngực Ngọc Mật kịch liệt phập phồng, sắc mặt trầm nặng, tim phổi điều run lên. Phạm Xuyên lắc đầu, hết chỗ nói mà đánh giá Bao Cốc:
"Ngốc!" Nhìn thấy Bao Cốc khóc đến lợi hại như vậy, hắn chỉ nói một chữ 'ngốc' mà không phải "ngốc đến không còn thuốc chữa!". Hắn lắc đầu, ra đến nửa sân lại truyền âm tứ phương để mọi người rút khỏi Linh Vân Phong. Hắn suốt đời chưa nhìn sai kẻ nào, Bao Cốc có nói thật hay không hắn nhìn một cái liền biết được. Hầu tử kia nếu trước khi bọn họ đến đã chạy trốn, hôm nay có đào ba thước đất cũng tìm không ra, hiển nhiên đã chạy xa, tiếp tục tìm cũng vô ích. Bao Cốc thấy rất nhiều đồng môn chân đạp phi kiếm bay đi, không thấy nửa điểm bóng dáng, nàng hỏi Ngọc Mật:
"Sư tỷ, bọn họ đều đi rồi sao?" Ngọc Mật cắn răng tức giận trả lời:
"Linh hầu cũng đã chạy thoát, bọn họ còn ở đây này ngắm phong cảnh sao?" Bao Cốc xoay người chạy về phòng, ngồi trên ghế trong chính đường bắt đầu lau nước mắt, khóc:
"Ta nghèo như vậy còn bớt phần ăn cho ngươi, ngươi cư nhiên trộm sạch tất cả linh dược của ta, ngươi muốn ta sau này dựa vào cái gì tu luyện? Nếu như ta không thể tu luyện tiến giai, thọ mệnh sẽ rất ngắn, không đến vài chục năm sẽ chết, tiểu hầu tử, ngươi đây là hại đến tính mệnh ta, ta lại không hại ngươi, ta cho ngươi ăn linh dược, trị thương cho ngươi, ngươi.......... ngươi ăn sạch linh dược của ta......." Ngọc Mật bị Bao Cốc làm tức giận đến nói không nên lời, nghe được Bao Cốc nói trong lòng cũng khẽ động, nàng vào phòng, nâng ngón tay sỉ vào trán Bao Cốc, dáng vẻ bệ vệ giáo huấn.
"Ngươi thế nào ngốc như vậy a, linh dược cho cứu mạng, ngươi lại đem cho hầu tử ăn, thương thế của ngươi còn muốn chữa trị nữa hay không? Có người như ngươi sao? Dược điền bị nó ăn sạch rồi, bảo Linh Vân Phong chúng ta sau này lấy cái gì bồi dưỡng truyền thụ đệ tử? Ngươi không bắt kẻ trộm, ngược lại đem linh dược linh đan trong túi trữ vật đều cho nó, ngươi xem ta có đánh chết ngươi hay không." Tay nàng giương lên, bàn tay có thêm một cây trường tiên, dùng trường tiên chỉ vào Bao Cốc trách mắng:
"Hầu tử hủy diệt chút của cải cuối cùng của Linh Vân Phong, ngươi cư nhiên còn thu lưu nó, trị thương cho nó! Xem ta có tha cho ngươi được không!" Nàng vung trường tiên hướng Bao Cốc quất tới! Tay nàng mới vừa vung đến giữa không trung, chợt nghe phía sau truyền đến: "Chi -" một tiếng chói tai. Kim sắc hầu tử bộ lông kim sắc từ vách tường ló ra nửa cái đầu hướng Ngọc Mật nhe răng, đồng thời vươn chân trước làm ra dáng vẻ uy hiếp. Ngọc Mật xoay người, dùng trường tiên chỉ vào Đa Bảo Linh Hầu. Đa Bảo Linh Hầu mang theo sợ hãi lui lại, chỉ lộ ra đôi mắt trên tường chăm chú nhìn Ngọc Mật, sau đó lập tức vươn đầu "chi" một tiếng tiếp tục hung ác trừng Ngọc Mật. Ngọc Mật ném trường tiên lên bàn, xoay người ngồi trên ghế nhìn Đa Bảo Linh Hầu, nói:
"Hướng ta nhe răng nhếch miệng! Ngươi uy hiếp ai đây! Sư tổ Huyền Thiên là chủ nhân của ngươi đi? Ta là truyền thừa đệ tử của lão tổ Linh Vân Phong, hầu tử ngươi cư nhiên gây họa cho nhà mình, ngươi còn có mặt mũi hướng ta nhe răng nổi giận? Ngươi có sỉ diện hay không? Ngươi có biết xấu hổ hay không?" Đa Bảo Linh Hầu tiếp tục hướng Ngọc Mật nhe răng, bàn tay vô hướng nâng lên che mặt. Ngọc Mật hầm hừ nói: "Hầu tử xấu xa, bản tiên tử nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không bồi thường tổn thất của ta, ta trước dùng trường tiên này đánh chết Bao Cốc, sau đó đến trước bài vị tổ sư gia khóc, nói ngươi gây họa gia môn, còn hại chết đệ tử tổ sư gia tuyển nhận. Tổ sư gia thu dưỡng ngươi, sau khi hắn chết ngươi lại làm truyền thừa của hắn đứt đoạn, ngươi cái này gọi là vong ân phụ nghĩa!" Hàm răng của Đa Bảo Linh Hầu càng cắn chặt, đôi mắt vốn lớn trừng càng to. Ngọc Mật tức giận hừ một tiếng.
"Không đền được đúng không? Ta trước đánh chết Bao Cốc sau đó đến trước bài vị tổ sư gia khóc lóc kể tội ngươi." Nàng giả vờ vung trường tiên hướng vào người Bao Cốc. Đa Bảo Linh Hầu thấy Ngọc Mật vung trường tiên liền từ bên trong tường đi ra phi xuống trên tay Bao Cốc, nó "chi " một tiếng chói ta, hai tay đang cầm một cái hồ lô lớn gấp đôi nó. Ngọc Mật dừng tay, nói lầm bầm vài tiếng:
"Một cái hồ lô rách nát đã muốn bồi thường tổn thất của ta?" Đa Bảo Linh Hầu "chi chi" hai tiếng, đem hồ lô lớn đặt trên đỉnh đầu Bao Cốc, nó mở nút hồ lô lớn hương rượu say lòng người nhất thời tràn ngập. Nó lại dùng tay cố sức vỗ hồ lô lớn, tựa hồ đang nói đây là hảo tửu. Ngọc Mật chỉ vào Đa Bảo Linh Hầu, hỏi:
"Linh dược linh quả trong dược điền của ta lại có thể ủ ra bao nhiêu đó rượu? Linh dược sinh trưởng trong dược vĩnh viễn vô tận, dùng không hết, kết quả bị ngươi trong một đêm nhổ hết toàn bộ. Hôm nay một bầu rượu của ngươi liền muốn ta bỏ qua?" Đa Bảo Linh Hầu vươn cổ lại "chi chi " kêu lớn vài tiếng. Ngọc Mật nói:
"Bản tiên tử nghe không hiểu tiếng khỉ, nói tiếng người." Đa Bảo Linh Hầu lần thứ hai nghiến răng, liên tục hét lớn vài tiếng "chi chi", nó bỗng nhiên ôm hồ lô rượu từ đỉnh đầu Bao Cốc nhảy lên, sau đó là "đông " một tiếng, Bao Cốc nguyên bản ngồi trên ghế liền ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đa Bảo Linh Hầu ôm hồ lô ngồi trên xà nhà đôi mắt đen kịt linh động chăm chú nhìn Bao Cốc 'chi chi" kêu to. Ngọc Mật đứng dậy xoay người Bao Cốc qua nhìn, chỉ thấy gương mặt Bao Cốc đỏ bừng, hô hấp trầm trọng, đúng là say đến bất tỉnh. Nàng khẽ quát một tiếng, nói:
"Không có tiền đồ, ngửi mùi rượu liền say đến như vậy!" Nàng kéo Bao Cốc vào phòng ngủ ném tới trên giường, lại xoay người nhìn Đa Bảo Linh Hầu trên đầu đội hồ lô rượu. Đa Bảo Linh Hầu treo trên xà nhà, đôi mắt linh động giương ra ngoài. Hồ lô có cực phẩm hầu nhi tửu lại vững vàng đặt trên đỉnh đầu Đa Bảo Linh Hầu. Nó không ngừng qua lại nhìn Ngọc Mật cùng Bao Cốc, dường như đang suy nghĩ dụng ý của Ngọc Mật. Ngọc Mật trong lòng thầm than một tiếng: 'Hầu tử hư hỏng này thật sự thành tinh rồi!' Nàng than nhẹ một tiếng:
"Nếu ta là ngươi, ngồi ở nhà không cần ra cửa cũng có vô số linh dược để ăn, trộm dược chuyện ngu xuẩn không trình độ còn phải chịu đòn bị nhiều người truy sát như vậy sẽ không làm." Đa Bảo Linh Hầu "chi" một tiếng, vươn vươn đầu nghiến răng với Ngọc Mật có vẻ rất không phục. Ngọc Mật khẽ cười:
"Không tin a? Ta tính cho ngươi nghe! Ngươi biết ủ Hầu Nhi Tửu, ngươi biết Hầu Nhi Tửu ngươi ủ một bình có thể đổi lấy bao nhiêu linh dược linh quả sao? Rượu này đổi lấy linh dược linh quả chỉ cần xuất ra một phần nhỏ là có thể ủ lại rất nhiều bình, còn dư một phần lớn trái cây ngươi có thể thà hồ ăn." Đa Bảo Linh Hầu nâng tay vò đầu, tựa hồ có chút không hiểu. Ngọc Mật mắng:
"Hầu tử ngu ngốc, thảo nào chỉ có thể làm tiểu tặc bị người truy đuổi không chỗ trốn. Bị pháp trận đốt có đau hay không? Bị kiếm của các trưởng lão chém có đau không?" Đa Bảo Linh Hầu lại nghiến răng, phát sinh âm thanh ken két, tựa hồ có chút thẹn quá thành giận! Ngọc Mật nói:
"Trước cho ta hai bình Hầu Nhi Tửu, ta sẽ tạm thời không xử trí Bao Cốc, cũng không đến trước bài vị tổ sư gia khóc lóc kể lể sai lầm của ngươi, còn cho ngươi linh quả linh dược." Nói xong, nàng liền chuẩn bị các loại linh dược cùng linh quả cho Đa Bảo Linh Hầu, đem linh dược cấp hai cấp ba đều lấy ra. Đa Bảo Linh Hầu ngửi được mùi không kìm lòng được mà mút ngón tay, tròng mắt xoay chuyển. Ngọc Mật nói:
"Nếu như không đưa ta —" Nàng lấy ra trường tiên chỉ vào Bao Cốc đang bất tỉnh, liếc mắt uy hiếp Đa Bảo Linh Hầu. Đa Bảo Linh Hầu chớp chớp mắt, thoáng do dự, đem hồ lô rượu trên thành xà ném cho Ngọc Mật. Ngọc Mật nhận lấy hồ lô rượu, nói:
"Hai bình." Đa Bảo Linh Hầu "chi" một tiếng, lại nghiến răng, không chịu thương lượng. Ngọc Mật dùng roi chỉ vào Bao Cốc, nói:
"Ta liền đánh nàng." Đa Bảo Linh Hầu che khuôn mặt, xoay người, toàn bộ thân mình chôn trong xà ngang, chỉ có cái mông nhỏ đỏ hồng lộ ra ngoài, hướng về phía Ngọc Mật.
Ngọc Mật: "......" Nàng phát xuất một luồn kiếm khí nhắm thẳng mông Đa Bảo Linh Hầu. Cái mông khỉ đỏ bỗng nhiên biến mất, kiếm khí nàng phát ra đánh trúng xà nhà, tạo ra một lỗ thủng nho nhỏ. Đa Bảo Linh Hầu từ sàn nhà chui ra, hướng Ngọc Mật nghiến răng hai tiếng sao đó hóa thành một đạo kim quang thâm nhập tường viện biến mất. Ngọc Mật biết Đa Bảo Linh Hầu nhất định còn trở lại tìm Bao Cốc. Nàng đoán có thể là Bao Cốc ở di chỉ Linh Vân Phong gặp cơ duyên gì đó mới có thể khiến Đa Bảo Linh Hầu tìm đến, hơn nữa có thể khiến hầu tử phá phách này nguyện ý xuất ra Hầu Nhi Tửu cực phẩm trân quý để bảo vệ Bao Cốc. Các Trưởng Lão, lão tổ mỗi người đều khôn khéo không gì sánh được, rất nhanh liền có thể nghĩ ra Bao Cốc cùng Đa Bảo Linh Hầu có liên quan, nhắm đến Linh Vân Phong. Các nàng muốn có được Đa Bảo Linh Hầu liền không thể ở tại chỗ này, phải mau rời khỏi. Ngọc Mật cho Bao Cốc ăn hai viên linh dược che lấp hương thơm Hầu Nhi Tửu, lại rời khỏi gian phòng của Bao Cốc. Không đến một nén hương, Ngọc Mật liền cảm thấy xa xa có thần niệm quét đến. Không lâu, các phong đều có thần niệm thám thính Linh Vân Sơn, theo dõi nàng cùng Bao Cốc. Ngọc Mật hoàn toàn cảm ứng được, ngồi trong tĩnh thất tĩnh tọa luyện công, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút. Sáng sớm hôm sau, ngày mới lên, Ngọc Mật đi đến phòng Bao Cốc làm cho Bao Cốc còn đang ngủ say tỉnh dậy:
"Rời giường đi, còn ngủ! Hôm qua không phải nói với ngươi hôm nay phải đi Vân Thành sao?" Bao Cốc mơ mơ màng màng đứng lên, "nga" một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến chuyện hôm qua, há mồm vừa muốn nói gì liền nhìn thấy Ngọc Mật yên lặng mím môi, nhìn đôi môi kia tựa hồ đang muốn nói: 'Câm miệng.'
Bao Cốc hiểu được, đổi giọng hỏi:
"Phải đi bán đấu giá Kim Đan hoàn sao?" Ngọc Mật đáp:
"Ân, thuận tiện dẫn ngươi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, tìm kiếm cơ duyên." Tâm tình của nàng trầm nặng mà thở dài, xoay người ra khỏi phòng ngủ của Bao Cốc, ngồi ở chính đường chờ Bao Cốc rửa mặt xong liền dẫn nàng lên phi kiếm bay lên núi. Bao Cốc nhìn thấy phương hướng không đúng, nói:
"Sư tỷ, lần trước ngươi đi Vân Thành không phải hướng này a." Ngọc Mật buồn cười hỏi:
"Ngươi còn nhớ hôm nay là ngày truyền thụ ở Truyền Tống Điện không? Không biết hiện tại Linh Vân Phong nghèo đến không một xu dính túi sao? Năm viên hạ phẩm linh thạch cũng là linh thạch!" Hai người các nàng dùng danh nghĩa đi khỏi, để xem hầu tử xấu xa kia thể nào đuổi theo?
Bao Cốc suy nghĩ một chút, hỏi:
"Không tìm Đa Bảo Linh Hầu sao?" Ngọc Mật hung hăng trừng Bao Cốc một cái, hầm hừ nói:
"Ngươi bắt được nó sao? Tìm được nó cũng không phải là của chúng ta, làm chuyện không công ngươi cũng muốn làm? Không tìm!" Tốc độ nhanh hơn, hóa thành một đạo cầu vồng xẹt qua bầu trời Huyền Thiên Môn, trực tiếp hướng phía ngoài sơn môn phóng đi. Ngọc Mật bay khỏi địa giới sư môn hơn trăm dặm, mới cảm thấy hơn mười thần niệm tập trung quanh người mình bỏ đi.