Bao Cốc dùng lưng bàn tay lau lệ, trong lòng an ủi bản thân coi như Quận Thủ đại nhân chưa từng cho nàng màn thầu, nàng tốt xấu gì vẫn cắn được một miếng, còn hơn ngay cả một chút vụn màn thầu cũng không có, tốt hơn dân đói rất nhiều. Nàng lau khô lệ, nâng dậy Chu đại thẩm an ủi nói:
"Chu đại thẩm đừng khóc, lát nữa còn có cháo."
Chu đại thẩm tựa vào sư tử đá ngồi dưới đất kêu khóc nói:
"Cháo làm sao so được với màn thầu a! Dám cướp giữa ban ngày a.... Màn thầu a..."
Bao Cốc không khuyên được Chu đại thẩm, lại phát hiện Chu đại thẩm kêu khóc đến kinh thiên động địa nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, đơn giản mặc kệ Chu đại thẩm kêu khóc, an tâm chờ Quận Thủ phu nhân phát cháo.
Qua gần nửa canh giờ, cửa Quận Thủ phủ lần thứ hai mở, có hai đội hộ vệ từ đại môn đi ra. Bao Cốc cùng dân đói đều vươn dài cổ nhìn hộ vệ đi ra từ trong phủ. Hộ vệ của phủ Quận Thủ sau khi đến cửa cũng không rời đi mà chỉ tản ra trước để duy trì trật tự, theo sau chính là vài gia đinh đang khiêng một cái bàn, cùng với bát, thùng gỗ lớn.
Quản gia đi ra, kéo dài hô một câu:
"Phát cháo rồi, xếp thành hàng -"
Đoàn người xôn xao một tiếng trở nên ồn ào náo động, đều chen lấn về phía trước.
Bao Cốc vừa muốn gọi "Chu đại thẩm, phát cháo rồi." cũng chuẩn bị chen lấn về phía trước lại phát hiện Chu đại thẩm vừa nãy còn đang kêu khóc không ngừng, chỉ sau một câu nói của quản gia liền ngừng khóc, hơn nữa dùng tốc độ không gì sánh được đứng lên kéo cổ tay nàng dùng sức mạnh vạn người không thể đỡ chen về phía trước. Cổ tay của Bao Cốc bị Chu đại thẩm trảo thật chặt, cứ thế cổ tay phát đau. Chu đại thẩm túm nàng liều mạng chen lấn trong đám người, người phía sau nàng liều mạng lấn nàng chen về phía trước, trước kéo sau đẩy khiến nàng ngay cả đứng cũng không được, cả người tức thì bị ép đến sắp thành chuối ép, xương cốt trên người đều muốn rớt ra.
Trong nháy mắt Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân không chết đói trong trận đại hạn hiếm thấy mà sẽ bị lấn chết trong trận chen lấn do đại hạn! Chết kiểu này thì nàng còn mặt mũi gì xuống cửu tuyền gặp lại cha nàng a! Nàng bị chen đến đầu choáng mắt hoa, ngay cả thở cũng không có thời gian, nghe được có hộ vệ hét lớn:
"Xếp hàng, đều xếp hàng! Lui về sau đi -" Chu đại thẩm vẫn lôi kéo tay nàng lấn về phía trước, nàng thực sự không có cách nào, chỉ có thể ra sức cắn răng cố sức dùng cái mông của nàng chen lấn trong đám dân đói, thành công chen sát phía sau Chu đại thẩm, có Chu đại thẩm che ở phía trước, lại có hộ vệ đến cản lại dân đói hai bên của nàng, khiến người ở hai bên ít đi rất nhiều, nàng mới cảm thấy áp lực giảm một chút, có thể thở dốc. Đồng thời giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc bàn dài bày ra phía trước Chu đại thẩm, trên bàn đầy những chiếc bát trắng tinh....nước cháo?
Bao Cốc nhìn chăm chú, xác thực là nước cháo. Nàng nhất thời đôi mắt đăm đăm, kêu một tiếng:
"Nào có cháo? Thế nào là nước cháo?" Vừa dứt lời đã bị Chu đại thẩm dùng khửu tay huých một cái, liền nghe được Chu đại thẩm cười nói với người phía trước:
"Hài tử không hiểu chuyện....." Bao Cốc thăm dò nhìn trước mặt, nhìn thấy một phu nhân mặc y phục Lăng La đeo trang sức vàng ngọc vén tay áo dùng cái muôi múc nước cơm vào bát lớn cho Chu đại thẩm. Nàng đoán, đây là Quận Thủ phu nhân đi.
Chu đại thẩm liên tục nói đa tạ:
"Tạ ơn Quận Thủ phu nhân, ngài thực sự là Bồ Tát sống thần tiên sống......"
Quản gia không biết mệt mà hướng Chu đại thẩm phất tay, ngăn lại nói:
"Kế tiếp!"
Chu đại thẩm dùng khửu tay huých Bao Cốc một cái, tựa hồ muốn Bao Cốc không nên nói lung tung, sau đó bưng bát cháo xấp xỉ nước cơm bỏ đi, xếp hạng phía sau Chu đại thẩm là Bao Cốc liền xuất hiện trước chiếc bàn dài đang phát cháo.
Bao Cốc nhìn Quận Thủ phu nhân da trắng nõn, vì câu vừa rồi đắc tội Quận Thủ phu nhân cảm thấy có lỗi, vì vậy khen tặng một câu:
"Quận Thủ phu nhân, ngài thật xinh đẹp." Đang lúc nói chuyện, nhìn thấy Quận Thủ phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng.
Bao Cốc không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái nhìn Quận Thủ phu nhân, nghĩ thầm: "Ngài đừng nhìn ta, ngài cho ta nước cơm... Cháo a!"
Quận Thủ phu nhân nhìn thấy Bao Cốc vẻ mặt mờ mịt, hỏi một câu:
"Tiểu cô nương, bát của ngươi đâu?"
Bát?
Bao Cốc ngơ ngác, sau đó lập tức phản ứng lại, nồi đất nàng dùng để đựng cháo đã bị đánh nát rồi! Nàng đây là hai tay trống trơn không có cái gì đựng cháo a! Vậy đây là không có phần của nàng rồi? Nàng hao hết thiên tân vạn khổ chen lấn đến trước đám người cư nhiên lại không được phát cháo? Bao Cốc nhất thời bi thương, trong mắt ngấn lệ, song miệng lại run rẩy, cổ họng nghẹn ngào chỉ còn kém khóc thét.
Quản gia không nhịn được hướng Bao Cốc phất tay:
"Không có bát còn xếp hàng cái gì, đi đi.... Quận Thủ không phải mới vừa thưởng cho ngươi năm cái màn thầu sao? Còn xếp hàng, lập tức đi -" Vung tay lên, hai hộ vệ tiến lên túm Bao Cốc kéo đi.
Xếp hàng nhưng không được phát cháo, Bao Cốc bưng cái bụng đói đến phát đau đi đến một bậc thang ngồi xuống, trông mong nhìn những người được phát cháo, thèm đến nàng phải nuốt nước bọt.
Quận Thủ phu nhân lại múc vài bát cháo, liền đem cái muôi đưa cho gã sai vặt bên cạnh, quay đầu nhìn Bao Cốc vẻ mặt thương cảm không gì sánh được đang ngồi ở một bên bậc thang, lại hỏi quản gia bên cạnh:
"Tiểu nha đầu kia là ai?"
Quản gia đáp:
"Hồi phu nhân, đó là nữ nhi độc nhất của Bao thiện nhân hiệu lương thực Bao thị ở thành Đông!"
Quận Thủ phu nhân 'nga' một tiếng, nói:
"Ngươi cầm cho nàng một bát cháo."
Quản gia đáp vâng, vẩy tay gọi một hạ nhân đến, bảo hắn mang cho Bao Cốc một bát cháo.
Hạ nhân bưng cháo đến trước mặt Bao Cốc, nói:
"Cho ngươi, phu nhân thưởng cho ngươi."
Bao Cốc ngẩng đầu nhìn bát cháo chỉ lềnh bềnh vài hạt gạo, liếm liếm môi, đưa tay nhận cháo, nàng nhìn tên người làm một chút, lại hướng phu nhân đang trấn an nạn dân nhẹ nhàng nói tiếng "tạ ơn", nàng suy nghĩ một chút, đứng lên, bưng cháo đến trước mặt Quận Thủ phu nhân quỳ xuống, đem cháo đặt trên trên mặt đất, cung kính khấu đầu, nói:
"Tạ ơn phu nhân."
Quận Thủ phu nhân nhìn thấy Bao Cốc xiêm y ngăn nắp sạch sẽ, dáng vẻ thanh tú, không giống nạn dân khác tựa như quỷ sống, dơ bẩn lôi thôi, mỉm cười, vẻ mặt hòa ái cúi xuống đỡ Bao Cốc, môi đỏ hé mở:
"Không cần khách...." Bàn tay vươn đến một nữa, Bao Cốc đang quỳ dưới đất lại tự mình nâng người, đồng thời nâng bát cháo đặt ở trước mặt "xuy xuy" Một hơi uống đến giọt cuối cùng.
Một chén nước cơm ấm áp xuống bụng, nhất thời khiến ngũ tạng miếu đói đến kho cháy của Bao Cốc dễ chịu một chút, nàng thở dài, sau đó phát hiện Quận Thủ phu nhân đem đôi tay vươn đến trước mặt mình, vì vậy rất thức thời đưa bát đến trên tay Quận Thủ phu nhân, bản thân bò lên, cười ha hả nhìn bát cháo đã bị nàng uống sạch sẽ, thân thể nửa quỳ, nhìn vẻ tươi cười cứng nhắc trên mặt Quận Thủ phu nhân. Nàng cảm giác được một chút không thích hợp, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
"Phu nhân, ngươi làm sao vậy? Sao lại.... bất động rồi?"
Quận Thủ phu nhân hé môi, đem những lời đã chuẩn bị tốt để vì bản thân tuyên dương công đức toàn bộ nuốt vào trong bụng, nhét chiếc bát vẫn còn dính nước cơm cho nha hoàn bên cạnh, gắn gượng kéo ra một nụ cười đạm nhạt, sau đó mạnh mẽ quay đầu, cũng không quay lại nữa mà đi rồi.
Bao Cốc không hiểu chuyện gì vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng của Quận Thủ phu nhân.
Chu đại thẩm không biết từ nơi nào chui ra, nâng chưởng vỗ mạnh cánh tay Bao Cốc, khẽ quát:
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi tìm đường chết a! Phu nhân đây là hạ mình đến đỡ ngươi, ngươi không cảm tạ ân đức, cảm động đến rơi nước mắt, khóc tê tâm liệt phế biểu thị phu nhân nhân hậu ân đức thì thôi, cư nhiên còn đem bát cháo mới uống xong đưa lại cho phu nhân, ngươi có biết cháo bây giờ có bao nhiêu quý giá hay không, sau khi uống xong còn phải liếm sạch, ngươi rất lãng phí a...."
Bao Cốc "a" mở to miệng, cả kinh nửa ngày không khép miệng lại. Một hồi lâu nàng mới kêu lên:
"Uống cháo xong còn muốn cầm chén liếm sạch a?Như vậy rất khó coi a!"
Quản gia ở một bên tức giận trừng Bao Cốc, rồi lại hướng Chu đại thẩm liếc một cái, sau đó không để ý đến hai người các nàng nữa.
Chu đại thẩm kéo kéo tay áo Bao Cốc nói:
"Đi thôi! Ngày mai dậy sớm một chút, sớm một chút đến nơi này chờ phát cháo."
Bao Cốc trả lời một tiếng "ân", thành thật theo sau Chu đại thẩm:
"Quận Thủ cùng Quận Thủ phu nhân là người tốt."
Chu đại thẩm nói:
"Đúng vậy, tất cả mọi người trong quận đều ca ngợi ân đức của phu thê Quận Thủ đại nhân." Ngừng lại, nàng lại rất thấp bổ sung một câu: "Chỉ là trong cháo thiếu một chút gạo."
Bao Cốc vô cùng đồng tình cố sức gật đầu. Phủ Quận Thủ phát cháo uống vào vị giống như nước cơm, so với nước cơm của nhà nàng trước đây còn nhạt hơn. Dĩ nhiên, uống không cháo của người khác, Bao Cốc không dám oán giận cái gì.
Bao Cốc đi theo phía sau Chu đại thẩm rẽ qua đường lớn tấp nập người trước phủ Quận Thủ, đi đến hẻm nhỏ không dấu chân người, Chu đại thẩm nhìn quanh một vòng nhìn thấy không có ai, liền với vào trong áo nhẹ nhàng đem một khối bánh lớn khoảng hai ngón tay nhét vào trong tay Bao Cốc, nói:
"Đây là vừa rồi tam nha đầu nhà ta âm thầm đưa cho ta. Ngươi mau ăn đi."
Bao Cốc một lần bị cướp màn thầu, thật sự sợ lại bị người đoạt khối bánh nhỏ trong tay, lập tức nhét vào trong miệng nhai mấy cái liền nuốt xuống, Bởi vì ăn quá nhanh, thiếu chút nữa bị nghẹn, nàng vươn cổ nuốt vài cái cũng nuốt không xuống. Cổ vươn quá dài, mí mắt lận ngược, tầm mắt hướng lên bầu trời, lại nhìn thấy bầu trời Vân Lĩnh Sơn ngoài thành một mảnh đỏ bừng như lửa thiêu, mà trong phiến đỏ bừng trên bầu trời thình lình xuất hiện một con cóc lớn, con cóc lớn kia ở trên bầu trời phun lửa!
Bao Cốc nhất thời cả kinh đôi mắt trừng to, ngay cả bản thân đang bị nghẹn cũng đã quên!
Chu đại thẩm nhìn thấy Bao Cốc bị nghẹn đến trên cổ nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng hai mắt trừng đến tròng mắt đều sắp lọt ra khỏi viền mắt, dường như bị nghẹn đến không thở được, liền xăn tay áo vỗ mạnh lên lưng Bao Cốc.
Bao Cốc bị Chu đại thẩm dùng mười phần lực chưởng "oanh" một cái, chưởng đến thân thể chao đảo ngã về trước, khối bánh vướng trong cổ họng theo đó rơi trên mặt đất. Bao Cốc vừa thông khí kịch liệt ho khan, nước mắt lưng tròng nhìn khối bánh đã nuốt vụn dính đầy bụi đất, hai giọt nước mắt đảo quanh viền mắt.
Chu đại thẩm cố sức giậm chân, tức giận than thở:
"Ngươi... Ngươi nói ngươi đây không phải lãng phí... Ai......" Hận không thể bóp chết Bao Cốc.
Bao Cốc ho một hồi lâu, mới điều hòa hơi thở, liền kêu lên:
"Chu đại thẩm, cóc."
Chu đại thẩm tức giận đến khóe miệng đều rút, tức giận mắng:
"Ngươi mới là cóc!"
Bao Cốc nâng ngón tay hướng bầu trời phía sau Chu đại thẩm, nói rằng:
"Chu đại thẩm, đúng là cóc!"
Chu đại thẩm nhìn thấy Bao Cốc chỉ vào bản thân bảo nàng là cóc, tức giận đến muốn vung chưởng tát chết Bao Cốc, rồi lại nghĩ, nàng còn trông cậy tương lai con trai nhà nàng lớn lên có thể cưới Bao Cốc từ nhỏ đã đánh bàn tính làm vợ, liền nhịn xuống tức giận, hung hăng trừng mắt, cả giận nói:
"Ngươi phát điên cái gì? Hảo hảo khối bánh đều hỏng rồi! Đây chính là ta từ khẩu phần mạng sống toàn gia của chúng ta bớt lại cho ngươi. Ngươi là ăn no không biết ngày mai đói, ngươi ngươi ngươi... Ngươi tức chết ta rồi!"
Bao Cốc lớn tiếng nói:
"Chu đại thẩm, bầu trời có một con cóc lớn biết bay!"
"Cái gì? Cóc lớn biết bay!"
"Phải nha, còn đang phun lửa!" Bao Cốc không chuyển mắt mà chăm chú nhìn con cóc lớn phun lửa đang nhảy trên trời, khiếp sợ không gì sánh được, nếu không tận mắt nhìn thấy nàng thật sự không thể tin được tất cả trước mắt.
Chu đại thẩm thật sự cảm thấy Bao Cốc đang châm chọc nàng! Nàng lúc này còn không bị Bao Cốc chọc giận đến phun lửa! Bao Cốc vừa rồi gọi "Chu đại thẩm đúng là cóc" Chu đại thẩm tức giận đến thực sự không muốn để ý Bao Cốc, cố sức "hừ" một tiếng,, xoay người đi, quay đầu liền thấy trên bầu trời ngoài thành có một con cóc thật lớn ở không trung nhảy về phía trước còn không ngừng phun lửa, nàng kích động đến ôm cánh tay Bao Cốc, hét lớn một tiếng:
"Bao Cốc đúng là con cóc lớn phun lửa —"
Bao Cốc cũng kích động nắm tay Chu đại thẩm kêu lên:
"Đúng vậy, đúng vậy! Chu đại thẩm, ngươi còn không tin!