Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 30: Tên lừa gạt




Bao Cốc nhìn thấy sắc mặt Ngọc Mật thật không tốt, hỏi:
"Sư tỷ, tiểu hầu tử nói cái gì vậy?"
Ngọc Mật nói:
"Bảo nó ủ Hầu Nhi Tửu, nó nói với ta cần lượng lớn linh quả linh dược trên tầng thứ bảy, còn nói cần một trăm năm cất ủ."
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ đừng buồn bực tiểu hầu tử, nếu đỉnh cấp cực phẩm Hầu Nhi Tửu dễ ủ, cũng sẽ không khiến người khác trả giá cao như vậy. Vật hiếm mới quý, cho dù là thứ tốt, nếu khắp nơi đều có liền không đáng tiền nữa. Chúng ta không phải không thể cất ủ một trăm năm, có thể ủ ra rượu một trăm năm cũng không dài. Việc này giống như bán lương thực, lương thực thượng hạng tuy rằng ngon, nhưng không phải ai cũng có thể ăn, đại đa số người vẫn sẽ lựa chọn mua trần lương giá rẽ một chút."
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc nói đến việc kinh doanh buôn bán giống như biến thành người khác, không khỏi vui mừng nói:
"Không nhìn ra ngươi là người có khiếu buôn bán a!" Bao Cốc hiểu buôn bán như vậy, nàng cũng không cần lao tâm nữa. Đa Bảo Linh Hầu lựa chọn cùng Bao Cốc không phải cùng nàng, nàng không tiện xen vào. Nàng đưa cho Bao Cốc một khối ngọc giản, nói:
"Cái này cho ngươi!"
Bao Cốc tiếp nhận ngọc giản đặt lên trán dùng tâm đọc, nhìn thấy là giới thiệu các loại linh thú.
Ngọc Mật nói:
"Bao Cốc, Đa Bảo Linh Hầu lựa chọn theo ngươi, ngươi hãy đối xử tốt với nó. Cực phẩm linh thạch rất khó có được, chỉ có cực phẩm linh mạch mới có thể sản xuất cực phẩm linh thạch, hơn nữa cực phẩm linh thạch cần hơn mười năm mới sản sinh ra, hôm nay Huyền Thiên Môn trên dưới đều lấy không ra nhiều giai đoạn trước như vậy, nhưng với tư chất Ngũ Linh Căn của ngươi, chỉ sợ chỉ đủ ngươi sử dụng tiến thêm một kỳ."
Bao Cốc nghe Ngọc Mật nói, chỉ dùng lực gật đầu.
Ngọc Mật nói:
"Thừa dịp hiện tại nhàn rỗi, ta nói một chút cho ngươi về thường thức trong tu tiên giới cùng truyền cho ngươi một vài pháp trận thường dùng." Nàng xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, từ linh thạch rất thông thường cùng những thứ thường dùng ở tu tiên giới, linh tửu, linh đan bảo dược bắt đầu nói, nói đến vũ khí tu tiên, cách dùng pháp thuật, cuối cùng lại truyền dạy cho Bao Cốc vài tiểu pháp thuật cùng pháp trận thường dùng. Tìm linh khoáng đào linh thạch, ủ linh tửu, luyện linh đan bảo dược, luyện chế vũ khí, tu tập pháp thuật, trận pháp đều là những kỷ năng phụ trở cần cho tu tiên, tất nhiên sẽ dùng đến, bất luận người tu tiên nào đều phải nắm giữ kỹ năng căn bản, muốn học được cũng không phải một sớm một chiều, nàng chỉ có thể giảng giải sơ bộ một số kiến thức cơ bản cho Bao Cốc, truyền thụ bí kíp để Bao Cốc ngày sau chậm rãi học tập. Nàng bảo Bao Cốc hạ sơn đến Vân Thành còn phải dạy Bao Cốc vài bản lĩnh phòng thân, vì vậy dạy pháp trận cùng pháp thuật thường dùng, lại cho Bao Cốc hai kiện binh khí. Một món là bảo kiếm do tiểu sư thúc luyện chế, là pháp khí Kim Đan kỳ. Một cái khác là — chiến phủ (búa) pháp khí Kim Đan kỳ, là nàng căn cứ theo thói quen của Bao Cốc mua từ cửa hiệu bán linh bảo.
Ngọc Mật đem hai món binh khí đưa cho Bao Cốc, nói:
"Ta biết ngươi quen dùng búa, nên chuẩn bị một cái cho ngươi. Kiếm là binh khí chi vương, là vật đại đa số người tu tiên sử dụng, còn có một việc chính là ngươi vô cùng có khả năng đã lấy được Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia truyền lại, có thể hắn đã đem kiếm đặt trong người ngươi, dùng kiếm hay dùng búa chính ngươi quyết định. Đây là hai món pháp khí Kim Đan kỳ,với thực lực hiện tại của ngươi không cách nào phát huy uy lực của nó, nhưng ngươi có pháp khí Kim Đan kỳ trong tay, gặp phải kẻ thù cũng có thêm vài phần sinh cơ."
Bao Cốc nhận lấy kiếm cùng chiến phủ, đáp:
"Đa tạ sư tỷ."
Ngọc Mật thần sắc ngưng trọng:
"Bất luận đệ tử của môn phái tu tiên nào thậm chí tu tiên thế gia tài nguyên cũng không phong phú như ngươi. Đây là dùng toàn bộ tài nguyên của Linh Vân Phong bồi dưỡng ngươi, của cải cuối cùng của Linh Vân Phong đều ở trên người ta và ngươi, ta và ngươi là hi vọng cuối cùng của Linh Vân Phong. Ngươi hiểu không?"
Bao Cốc gật đầu nói:
"Sư tỷ, ta biết!"
Ngọc Mật vừa cười vừa nói:
"Nói những thứ này với ngươi cũng quá nặng nề rồi, ngươi mới Luyện Khí tầng thứ ba."
Bao Cốc nói:
"Ta sẽ chăm chỉ tu luyện."
Ngọc Mật nói:
"Ta vốn tưởng rằng ta sẽ là hy vọng quật khởi Linh Vân Phong, nhưng hầu tử xấu xa này khiến ta biết được có thể ngươi mới là hy vọng của Linh Vân Phong." Lúc nàng đang nói chuyện, hầu tử xấu xa trong lời nàng từ mái tóc sau gáy Bao Cốc lộ ra một đôi mắt to tròn nhìn sang, lại hướng nàng nghiến răng. Ngọc Mật tức giận trừng mắt nhìn Đa Bảo Linh Hầu, nói:
"Ngươi còn nghiến răng, nếu không phải ngươi ăn sạch dược điền, Linh Vân Phong há có thể rơi xuống hoàn cảnh như vậy!"
Đa Bảo Linh Hầu co rụt cổ, lại trốn trở về trong tóc sau gáy Bao Cốc.
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, chúng ta không phải có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy sao? Mua một ít linh dược bù vào là được rồi a!"
Ngọc Mật tức giận cười:
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng! Tu tiên giới tuyệt đại bộ phân linh dược đều khống chế trong tay các thế lực tu tiên, dùng để bồi dưỡng truyền nhân đệ tử của mình, gần như không lấy ra bán. Linh Vân Phong nghèo như vậy, nhưng ta cũng không đem linh dược của Linh Vân Phong đi bán, huống hồ là tu tiên các đại thế lực nhu cầu cực lớn? Trong thành có thể mua được đều là linh dược cấp thấp dễ trồng dễ thu hoạch ngẫu nhiên hái bán, hơn nữa trên cơ bản công dụng không cao, chỉ có thể luyện đan không thể mang đi trồng. Linh dược trong dược điền phía sau Linh Vân Phong là Linh Vân Phong tích lũy hơn ba vạn năm, thậm chí ở bên ngoài đã tuyệt tích!" Nhắc tới linh dược, nàng tức giận đến đôi mắt ngấn lệ, trong lòng còn đang chảy máu.
Bao Cốc không hề lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nâng tay sờ đầu Đa Bảo Linh Hầu đang chui rút trong tay áo.
Đa Bảo Linh Hầu dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi gãi trên đầu ngón tay của nàng, phát sinh một tiếng chi yếu ớt gần như không nghe thấy.
Ngọc Mật nói:
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi Tụ Bảo Các đi!" Dứt lời thu hồi pháp trận vốn dùng ngăn chặn tai mắt ngoại giới, chuẩn bị rời khỏi.
Đa Bảo Linh Hầu từ sau gáy Bao Cốc chui ra ngồi trên vai hướng Ngọc Mật phát sinh một tiếng "chi" một hồ lô rượu được nó nâng trên đầu!
Ngọc Mật ngoắc mắt quay đầu lại, khiếp sợ nhìn hồ lô rượu! Hầu tử xấu xa, không ngươi phải nói không còn Hầu Nhi Tửu nữa sao?
Bao Cốc cũng khiếp sợ quay đầu nhìn hồ lô rượu vàng rực dưới mí mắt! Nàng không thấy trên người Đa Bảo Linh Hầu có cái gì pháp khí trữ vật a, nó là từ đâu lấy ra nữa rượu?
Đa Bảo Linh Hầu ném hồ lô rượu trên đầu cho Ngọc Mật, sau đó lại chui trở về sau gáy Bao Cốc trốn đi.
Ngọc Mật tiếp được hồ lô rượu, mở nút hồ lô, phát hiện đây cư nhiên vừa tròn một hồ lô cực phẩm Hầu Nhi Tửu! Vừa rồi hầu tử xấu xa không phải nói đã hết rồi sao? Nó lại còn nói dối! Nàng Ngọc Mật cư nhiên bị một con khỉ lừa gạt! Hầu tử trộm cắp này cư nhiên còn là một kẻ lừa gạt! Hầu tử xấu xa này rốt cuộc trong lòng có cảm thấy thẹn với nàng không?
Bao Cốc hô một tiếng:
"Sư tỷ —"
Ngọc Mật phục hồi tinh thần lại, đem Hầu Nhi Tửu thu vào túi trữ vật. Nàng nói với Bao Cốc:
"Đi thôi!"
Bao Cốc kinh ngạc theo sát phía sau Ngọc Mật, hỏi:
"Sư tỷ, nó giấu hồ lô ở đâu a?"
Ngọc Mật đáp:
"Trong bụng Càn Khôn! Ngươi đừng xem nó chỉ lớn bằng bàn tay, thật ra bụng nó so với túi trữ vật của ngươi còn lớn hơn." Bằng không thế nào gọi Đa Bảo Linh Hầu!
Hai người ra khỏi quán trọ, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, không bàn luận gì nữa.
Ngọc Mật dẫn Bao Cốc đi đến phòng đấu giá Tụ Bảo Các.
Nhờ thư mời của Bao Cốc, hai người trực tiếp được mời đến tầng hai.
Thị tỳ cung kính mời hai người nhập tọa, dâng trà, sau khi giảng giải quy tắc phòng đấu giá liền lui xuống.
Bức tường đối diện là do pháp trận cấu thành, ngồi trên nhã gian có thể nhìn bao quát tầng một, không thể nghi ngờ là có thể xem tất cả những người dưới lầu, thậm chí ngay cả giọng nói bên ngoài đều nghe được rõ ràng., cho dù mọi người trong nhã gian lớn tiếng giết người nhưng chỉ cần pháp trận bố trí trong nhã gian không bị phá, người bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy được. Trền bàn trà bày một thứ giống như kính bát quái, người trong nhã gian có thể thông qua kính bát quái tham dự bán đấu giá. Ngoài cửa còn có tỳ nữ cùng sai vặt đợi sai phái bất cứ lúc nào.
Ngọc Mật lần đầu tiên ngồi vào nhã gian. Bởi vì nghèo, nên nàng chỉ ghé qua đấu giá hội một lần, còn là đứng phía sau đám người dưới tầng một, pháp bảo giá hai trăm viên trung phẩm linh thạch cũng không mua nổi, dáng vẻ hiện tại lại là thắt lưng đeo vạn quan tài phú ngất trời. Nàng nhìn thấy Bao Cốc chỉ lúc vừa nhìn thấy bức tường trong suốt mới lộ chút kinh ngạc, liền không có bất luận phản ứng gì nữa, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên tham gia đấu giá hội, cười nói:
"Ngươi trái lại rất bình tĩnh!"
Bao Cốc vẻ mặt khó hiểu hỏi:
"Cái gì?"
Ngọc Mật cười nói:
"Không có gì!"
Bao Cốc đặt tách trà xuống, cười nói:
"Thanh Sơn quận có đấu giá hội vàng ngọc đồ cổ, cũng có một nhã gian, nhưng đấu giá hội ở Thanh Sơn quận lúc gọi giá đều gọi bằng miệng, có đôi khi phú thương trong thành đấu đến kích động còn có thể đứng lên vén tay áo rống to, gọi đến đỏ mặt tía tai."
Ngọc Mật kinh ngạc hỏi:
"Ngươi ở thế gian cũng đi đấu giá hội?"
" Ân, cha ta đi ta phải đi. Trà cũng điểm tâm ở hội đấu giá ăn rất ngon, nhìn phú thương đấu phú cũng rất thú vị! Trong số của hồi môn của ta có vài món là cha ta từ đấu giá hội ra giá mua cho ta." Bao Cốc nói đến đây thần sắc buồn bã, nói:
"Lúc đó tiêu rất nhiều tiền, kết quả đến tu tiên giới hoàn toàn không đáng một xu."
Ngọc Mật nói:
"Cha ngươi thương ngươi, nếu như biết ngươi có thể đi vào tu tiên giới cũng sẽ vui mừng thay ngươi. Nhà ta nhiều huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu có thể nuôi sống chúng ta đã không dễ, mua không nổi của hồi môn. Đại tỷ ta xuất giá chỉ dùng hai cái tủ làm của hồi môn, nhà tướng công chê nàng của hồi môn ít, nên đối đãi nàng cũng không tốt. Ta thấy tình cảnh của tỷ tỷ, cũng không muốn lập gia đình chịu ủy khuất, nhận thấy bản thân sắp đến tuổi thành gia, lại đúng lúc nghe được lão nhân trong thôn nói đến Vân Thành, ta liền chạy đến Vân Thành." Nàng lại hỏi Bao Cốc:
"Ngươi muốn thành thân sao?"
Bao Cốc liên tục lắc đầu.
Ngọc Mật nói:
"Không muốn lập gia đình còn nhớ đến của hồi môn?"
Bao Cốc đáp:
"Của hồi môn đáng giá, ta dĩ nhiên phải nhớ."
"Hiện tại không đáng tiền nữa."
"Đó là cha ta cho ta!"
Ngọc Mật không thể nói gì nữa, bởi vì nàng vẫn cất của hồi môn của nàng trong túi trữ vật. Rất nhiều người tu tiên cho rằng tu tiên nên chặt đứt trần duyên, khỏi bị trần duyên quấy nhiễu, ảnh hưởng tu luyện. Nhưng nàng vẫn cho rằng mặc kệ là tu tiên hay là đối nhân xử thế, trong lòng đều nên có những thứ không thể gạt bỏ, nếu cái gì đều có thể chặt đứt, tu luyện đến cuối cùng còn có ý nghĩa gì? Truy cầu trường sinh lại có ý nghĩa gì?
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của Ngọc Mật lại rơi trên người Bao Cốc. Nàng bỗng nhiên cảm thấy có Bao Cốc cùng nàng trùng chấn Linh Vân Phong, trên đường tu tiên có Bao Cốc làm bạn cũng không tệ, nhưng không biết nha đầu ngốc thoạt nhìn chỉ biết vùi đầu ăn linh dược cùng tu luyện này trong lòng có nàng hay không, có Linh Vân Phong hay không.
Ngọc Mật thấy quản sự đấu giá hội bước lên bàn đấu giá, liền nói với Bao Cốc:
"Hội đấu giá bắt đầu rồi!" Thu liễm tâm tình, không nghĩ chuyện khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.