"Đại ca, bắt nàng chúng ta sẽ được nhiều thứ tốt! Ta thấy trên người bọn họ không ít bảo bối!" Nam tử trẻ tuổi lại nói:
"Người này giao cho ngươi ta đối đứa còn lại!" Lúc nói chuyện, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, hắn lăng không huy kiếm hướng Bao Cốc bổ tới! Tiếng tim đập thùng thùng quả thực chính là một cái bia ngắm sống! Ngay cả tiếng tim đập cũng đều không biết áp chế, tu vi yếu đến một ngón tay của hắn đều có thể nghiền chết!
Cùng lúc nam tử trẻ tuổi xuất thủ, nam tử lớn tuổi hơn cũng xuất ra một thanh đại kiếm hướng Ngọc Mật, nói:
"Ngươi đã muốn tìm chết, thì đừng trách.." Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy nữ tử bạch y trên dưới quanh thân bỗng nhiên phiếm ra đằng đằng hỏa diễm, xiêm y tuyết trắng đỏ rực. Một thanh bảo kiếm trong suốt rực lửa lưu chuyển xuất hiện trong tay nàng, kiếm ý lạnh thấu xương nương theo băng lãnh sát ý từ trên người nàng bắn ra, trực tiếp hướng hắn công giết. Kiếm ý cùng sát khí khiến hắn trong lòng phát lạnh, hắn không chút do dự đem toàn bộ lực lượng hô chú điều khiển kiếm bổ tới nàng.
Nam tử lớn tuổi cùng Ngọc Mật tốc độ đều là cực nhanh, thế tiến công cũng cực mạnh! Như hai đạo thiểm điện đánh cùng một chỗ! Hắn kêu to một tiếng:
"Đi tìm chết đi!" Bảo kiếm trong tay bỗng nhiên bạo xuất một mảnh lôi phong, hình thành một viên lôi cầu thật lớn đem lôi phong xung quanh hắn một trượng đều thu vào. Một người tu tiên Kim Đan sơ kỳ mà nói, dưới một kích toand lực của hắn, không chết cũng bị lôi điện đánh cho trọng thương.
Cường đại lôi điện tụ trên người Ngọc Mật, dường như trong nháy mắt sẽ đánh vỡ nàng, nàng lại chịu điện quang vọt tới trước mặt nam tử Kim Đan trung kỳ, Ly Hỏa kiếm phiếm lấy đằng đằng hỏa diễm tản ra vô số kiếm hoa đánh tới!
Nam tử lớn tuổi kinh hãi, nghênh kiếm tấn công nhưng mà khắp nơi đều là kích động kiếm khí. Kiếm pháp kia tinh diệu đến cực điểm, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Hắn thở mạnh một hơi, phát ra một cổ cường đại lực lượng ý muốn đem giết Ngọc Mật, đồng thời trường kiếm trong tay đâm đến yết hầu của nàng, tay trái xuất ra một đạo lôi phù lại ném về phía nàng, bức nàng thu kiếm tránh lui.
Ngọc Mật huy động cổ tay, vô số kiếm ảnh đan thành một tấm lưới kín không kẽ hở, tựa như cuồng phong bạo vũ!
Lôi phù nổ tung trong võng kiếm, nổ đến trên bầu trời một mảnh bạch quang chói mắt.
Kiếm ý lạnh lẽo lại xuyên thấu bạo tạc đâm vào tim nam tử.
Khí tức cuồng bạo tiêu tán.
Mũi kiếm của hắn đặt trên vai Ngọc Mật, bị bảo y trên người nàng ngăn trở không thể đâm vào.
Hỏa kiếm trong tay Ngọc Mật tinh chuẩn đâm vào trái tim nam tử lớn tuổi, hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt, đau đến khuôn mặt hắn nữu khúc ngũ quan dữ tợn. Ngọc Mật cắn răng ra sức rút Ly Hỏa kiếm kéo lên yết hầu mở ra hộp sọ. Trái tim hắn bị Ly Hỏa kiếm một đạo phân thành hai, đoạn khí tại chỗ, thẳng tắp từ bầu trời rơi xuống. Nàng quay đầu hướng Bao Cốc nhìn lại. Bao Cốc mở ra vòng ngọc ẩn thân, nàng cái gì cũng không nhìn thấy chỉ có thể cảm giác được phi kiếm đang bất động nâng Bao Cốc.
Nam tử trẻ tuổi chỉ ở Kim Đan sơ kỳ liên tục công ra vài kiếm cũng không bắt được tiểu tu sĩ đứng trên phi kiếm, lại thấy đồng bọn bị thua nhất thời luống cuống, bay nhanh lui ra phía sau quay đầu muốn chạy trốn.
Giọng nói của Ngọc Mật băng lãnh vang lên:
"Ngươi nếu lại bước ra một bước, ta lấy mạng ngươi tại chỗ!" Lúc nói chuyện còn có một cổ bạch khí nóng bỏng mùi thịt từ trong miệng phun. Kim Đan trung kỳ hệ lôi toàn lực oanh kích quả nhiên lợi hại, cho dù nàng có Lưu Tiên váy cùng vài món pháp bảo phòng ngự Kim Đan kỳ cũng bị đánh đến ngũ tạng đau nhức nóng rát, khó chịu vạn phần. Nếu như không phải trên người nàng nhiều pháp bảo, Ly Hỏa kiếm cùng Lưu Tiên váy đều là pháp bảo Kim Đan hậu kỳ sư phụ ban, thì vừa rồi liều mạng cũng đủ khiến nàng chết trên mười lần tám lần! Ngay cả như vậy, lúc này nàng cũng có chút trở khí, đừng nói gì ra lại xuất chiêu.
Nam tử trẻ tuổi không biết tình huống của Ngọc Mật, sợ đến xoay người quỳ gối trên phi kiếm, cố sức đánh bản thân một bạt tai nói:
"Tiên tử, tiểu nhân có mắt không tròng đến cướp trên đầu tiên tử, cầu tiên tử cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện đem toàn bộ đồ vật trên người cho ngài, nguyện ý bồi thường cho ngài, chỉ cần tiên tử để tiểu nhân sống, bắt tiểu nhân làm gì đều nguyện ý! Là tiểu nhân có mắt không tròng, cầu tiên tử tha mạng." Đang lúc nói chuyện cố sức dùng hai tay tát vào mặt 'ba ba', dường như tát không phải là mặt mình.
Ngọc Mật lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hỏi:
"Bao Cốc, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói suy yếu của Bao Cốc vang lên:
"Có chuyện!" Nàng thu lại vòng ngọc ẩn thân hiện hình giữa không trung, ngã ngồi trên phi kiếm sắc mặt tái nhợt, hai tay cầm búa không khống chế được mà run rẩy, không phải bởi vì sợ mà là lúc cầm búa chống đỡ bị chấn động làm tay tê dại run rẩy.
Nam tử trẻ tuổi thấy Bao Cốc, nước mắt thoáng chốc lăn ra! Này rõ ràng là một tiểu nha đầu lừa gạt a, tu vi mới Luyện Khí tầng thứ ba, bản thân đường đường Kim Đan kỳ cư nhiên không thể bắt được nàng. Quá đáng nhất chính là tiểu nha đầu Luyện Khí tầng thứ ba này cư nhiên từ tay đến chân tất cả đều là pháp bảo Kim Đan kỳ! Khó trách hắn xuất liên tục ba bốn kiếm đều bị nàng đỡ được! Bọn họ vừa mới cướp xong một người, cảm thấy bên cạnh có năng lượng không gian truyền tống thôi động, còn nghe được cố tình nghe được tiếng tim đập, động tĩnh này liền là biết tu vi không cao, có thể ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng không đến. Không được Trúc Cơ Kỳ lại được không gian truyền tống đến vùng hoang vu này, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là một con dê béo! Trên thực tế đây xác thực là dê béo nhưng dê béo cũng quá phì rồi, bọn họ không chỉ không ăn được, còn phải bồi thường sạch sẽ.
Ngọc Mật lén lút lấy hai viên trung phẩm linh thạch khôi phục linh khí một chút, lại lấy ra một lọ linh tửu uống hai ngụm, lúc này mới hòa hoãn. Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi mặt đầy nước mắt đánh mặt mình sưng lên, không hề dự triệu lại lần nữa xuất kiếm! Nàng chân đạp phi kiếm, tay cầm Ly Hỏa kiếm dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng nam tử công giết.
Nam tử sớm có chuẩn bị, thấy tình thế không ổn, chân đạp phi kiếm quay đầu chạy vội, đồng thời đưa tay sờ túi trữ vật muốn lấy ra đạo phù tấn công Ngọc Mật, tranh thủ thời gian tháo chạy.
Hắn tốc độ rất nhanh, Ngọc Mật tốc độ còn nhanh hơn, nàng điều khiển phi kiếm từ bên cạnh xẹt qua, Ly Hỏa kiếm xẹt qua cổ hắn! Nam tử chỉ cảm thấy một trận nóng rát, liền thấy bản thân rơi xuống, mà thân thể hắn vẫn giẫm lên phi kiếm phi về phía trước. Hắn mở lớn miệng, muốn gọi lại gọi không ra, mở to mắt nhìn bản thân cực nhanh rơi xuống, thân thể dẫm trên trên phi kiếm lao ra vài chục trượng xa, lúc này mới rơi xuống.
Ngọc Mật lại lăng không một kiếm bổ tới, kiếm khí đánh vào đầu nam tử trẻ tuổi, trực tiếp nổ nát đầu hắn. Nàng điều khiển phi kiếm đáp xuống, tìm được thi thể không đầu của nam tử trẻ tuổi, lấy sạch những thứ trên người hắn cuối cùng hỏa thiêu thi thể, lại tìm được thi thể không ra hình dạng của nam tử Kim Đan trung kỳ trước đó, lục soát thi thể hắn, lần thứ hai hỏa thiêu. Nàng xử lý sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn chính là không phải chỉ làm chuyện này một lần.
Bao Cốc lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy giết người cướp của. Nàng nơm nớp lo sợ hô lên:
"Sư... Sư tỷ...." Sư tỷ nàng lúc này giống như biến thành một người khác. Nàng nhược nhược hỏi một câu:
"Hắn cũng đã xin tha còn đánh mặt mình đến sưng lên, vì sao còn muốn giết hắn?"
Ngọc Mật nhìn mắt Bao Cốc.
"Là bọn hắn muốn cướp giết chúng ta trước. Đi ra cướp đường, đánh thắng được thì giết người cướp của, đánh không được lại quỳ xuống cầu xin tát bản thân vài bạt tay, lưu lại một chút thứ cướp được đã nghĩ xong việc, buôn bán như vậy chẳng phải là quá lợi rồi sao?" Lời của nàng trầm trầm, nói:
"Loại cướp bóc như thế này, nếu chúng ta buông tha hắn, hắn lại có đồng bọn khác, đợi hắn trở lại gọi đồng bọn, chúng ta liền nguy hiểm rồi. Cho dù hắn không có đồng bọn, vạn nhất hắn gặp được người truy tìm hành tung của chúng ta rồi tiết lộ thì làm sao bây giờ? Buông tha hắn, đó là đem chúng ta đặt vào nguy hiểm. Hôm nay buông tha hắn, ai có thể cam đoan sau này hắn sẽ không cướp giết người khác? Bọn họ nếu đã đi cướp bóc, thì phải biết trước sẽ bị giết lại."
Bao Cốc suy nghĩ một chút, rất cẩn thận hỏi:
"Sư tỷ cũng sẽ làm việc cướp đoạt giết người sao?" Nàng nhìn Ngọc Mật rõ ràng là tay lão luyện a!
Ngọc Mật tức giận cười nói:
"Ta hiện tại không phải đang giết người cướp của sao?" Nàng biết ý tứ của Bao Cốc, lại nói:
"Hành tẩu ở tu tiên giới, không dễ dàng gây sự, nhưng nếu tránh cũng không thể tránh, một khi xuất thủ liền không thể lưu tình, không thể do dự, xuất thủ phải quả quyết sạch sẽ, bằng không chính là dùng tính mệnh ra đùa, chỉ có thể chết trong tay người khác, làm đá lót chân cho người khác tiến giai."
Bao Cốc gật đầu, nói:
"Ta biết!"
Ngọc Mật còn nói thêm:
"Còn có, thời điểm đối địch phải lợi dụng tất cả tài nguyên xung quanh! Ngươi so với kẻ Kim Đan sơ kỳ kém xa như vậy, vì sao không tìm hầu tử xấu xa trên vai ngươi hỗ trợ?"
Đa Bảo Linh Hầu được gọi là "hầu tử xấu xa" chi một tiếng, lập tức dùng tiểu móng vuốt bưng kín hai mắt cùng khuôn mặt!
Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu trên vai.
"Nó nhỏ vậy, thế nào có thể bảo nó hỗ trợ!"
Đa Bảo Linh Hầu lập tức mở móng vuốt, gật đầu như giải tỏi, còn vươn cánh tay khỉ ôm lấy Bao Cốc vuốt mông ngựa!
Ngọc Mật tức giận xích một tiếng bật cười. Nó nhỏ? Một kẻ nhỏ bé không đồng nghĩa là thực lực kém!
Bao Cốc nói:
"Nếu như ta thật có nguy hiểm, sư tỷ nhất định sẽ trở về cứu ta."
Ngọc Mật nghe vậy phẫn nộ trừng Bao Cốc.
"Ta cứu ngươi? Hắn so với ta cao hơn một giai cảnh, nếu ta phân thần, tự thân khó bảo toàn ta còn có thể có công phu tới cứu ngươi? Ngươi nằm mơ! Gặp phải nguy hiểm bản thân tự nghĩ biện pháp giải quyết, trông cậy vào người khác tới cứu chẳng khác nào chờ chết!" Nàng nói:
"Nếu ngươi dám làm gánh nặng của ta, có tin ta đem ngươi ném trong thâm sơn mặc cho ngươi tự sinh tự diệt hay không?"
Bao Cốc cố sức gật đầu, nói:
"Sư tỷ, ta biết rồi!"
Ngọc Mật lại uống nửa bình linh tửu bổ sung linh khí, ngay cả chiến lợi phẩm cũng không kiểm kê, liền kéo Bao Cốc lên phi kiếm, lập tức rời khỏi. Ở đây phát sinh kịch liệt tranh đấu, lại ở trên gió, trong phương viên hơn mười dặm rất nhanh nhất định sẽ có người tìm đến.
Bao Cốc đứng giữa không trung nhìn thấy sơn lĩnh dưới chân một tòa tiếp một tòa tựa hồ không nhìn thấy đầu cuối. Nàng biết Ngọc Mật tốc độ cực nhanh, chiếu theo tốc độ này hẳn là sớm ra khỏi Vân Lĩnh tám trăm dặm mới đúng a. Nàng nói:
"Sư tỷ, đời này ta là lần đầu tiên rời khỏi Vân Lĩnh, chúng ta hiện tại đến đâu rồi? Phiến sơn lĩnh này thật lớn a!"
Ngọc Mật nói:
"Đây vẫn còn trong núi non Vân Lĩnh."
Bao Cốc nhíu mày nói:
"Không đúng a, chúng ta ngồi truyện tống trận rời khỏi, ngươi lại bay lâu như vậy dùng tốc độ của ngươi, sớm phải bay ra khỏi tám trăm dặm Vân Lĩnh rồi mới đúng!"
Ngọc Mật kinh hô một tiếng:
"Vân Lĩnh tám trăm dặm!" Nàng dừng bước, phi kiếm đều run lên, nàng quát lên:
"Ai nói cho ngươi Vân Lĩnh chỉ có tám trăm dặm? Tám trăm dặm cái rắm, Huyền Thiên Môn cũng không chỉ có tám trăm dặm!" Nàng bị Bao Cốc làm tức giận đến đau tim! Nàng nghiêm trọng hoài nghi nếu như đem Bao Cốc một mình ném tới tu tiên giới, Bao Cốc có thể sống qua một ngày hay không. Nàng thở sâu, nói:
"Vân Lĩnh được xưng mười vạn dặm, mười vạn Vân Lĩnh núi non! Bao Cốc, sư tỷ cầu xin ngươi, sau này xuất môn nghìn vạn lần đừng nói cái gì tám trăm dặm Vân Lĩnh, mặt ta biết vứt vào đâu!" Bao Cốc ngu ngốc khiến nàng muốn khóc.