Chuyện Khảm Bang thanh lọc người cố ý gây rối do hình đường phụ trách giải quyết, U Ảnh Các hiệp trợ.
Bao Cốc đem mọi chuyện thanh lọc, dàn xếp đều giao lại cho Vương Đỉnh. Loại sự tình này, do Vương Đỉnh tốt hơn nàng, đây là sở trường của Vương Đỉnh, không phải của nàng. Đối với Bao Cốc mà nói, chuyện tối trọng yếu trước mắt là phòng ngự U Ảnh Thành, là phòng ngự đại trận.
Nàng nói với Ti Nhược nếu Bạt nếu dám tìm đến, nàng liền đem Bạt diệt ở đây, đó là nói sau này, không phải hiện tại.
Nói đến địa phương Thanh Châu này, chỉ là lúc Khảm Bang xây dựng U Ảnh Thành vì về lâu dài mà chôn nước cờ, vô luận là Bao Cốc hay là Khảm Bang cũng không nghĩ tới nhanh như vậy lại dùng đến nơi này, lại thoáng cái trở nên quan trọng như thế. Những pháp trận này đều là Pháp Trận sư của Khảm Bang trước kia bố trí, trong mắt Bao Cốc có rất nhiều sơ hở, không đạt được yêu cầu cùng dự đoán của nàng. Đừng nói phòng Bạt, chỉ sợ ngay cả tu tiên giả hơi chút tinh thông trận pháp đều phòng không được.
Cải tạo pháp trận là chuyện vô cùng cấp bách.
Bao Cốc tự mình động thủ cải tạo pháp trận. Nàng trích ra một phần Ngũ Hành Tiên Thạch dùng để xây dựng Thăng Tiên Đài mà các nàng lấy được từ trong Hoang Cổ Sơn Mạch, dùng Ngũ Hành Tiên Thạch làm trận tài bày trận.
Ngũ Hành Tiên Thạch là cơ thạch (nền tảng) của Thăng Tiên Đài giúp Thăng Tiên Đài đứng sừng sững qua vô số năm tháng, mỗi một tiên giả đều đã đạp nó đi vào Thượng Giới, mỗi tiên giả ở thời điểm độ thăng tiên kiếp đều sẽ có lực lượng Thăng Tiên Lôi Kiếp rơi vào trên Ngũ Hành Tiên Thạch. Nó trong vô vạn năm tháng trải qua vô số lần bị Thăng Tiên Lôi Kiếp ngưng luyện, ngưng tụ lực lượng thiên kiếp cường đại, lạc khắc vô số đại đạo chi lực, những thứ này là lực lượng cường đại nhất, bản nguyên nhất trong thiên địa. Thăng Tiên Lôi Kiếp ngưng luyện khiến cho Ngũ Hành Tiên Thạch này sớm đã trở thành chí bảo vô thượng tràn ngập đại đạo chi lực.
Bao Cốc dám nói cho dù cầm thanh tiên kiếm luyện chế từ Chân Long cốt có phong ấn hồn Chân Long của Ti Nhược chém vào Ngũ Hành Tiên Thạch, thứ bị phá hỏng nhất định là Long Hồn kiếm, mà không phải Ngũ Hành Tiên Thạch.
Phi thăng Thượng Giới quá mức xa xôi, hiện tại có Ngũ Hành Tiên Thạch cũng kiến không nổi Thăng Tiên Đài, mà Bạt họa cùng với nhân họa đều gần ngay trước mắt.
Mỗi một khối Ngũ Hành Tiên Thạch dùng để bày trận đều là Bao Cốc tự mình động thủ bày ra, nàng không để cho bất luận kẻ nào nhúng tay vào. Vì phòng ngừa chuyện có người phá trận cướp Thánh Khí giống như lúc ở Hoang Cổ Sơn Mạch tái hiện, Bao Cốc đem ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba khối Ngũ Hành Tiên Thạch nghiêm ngặt sắp xếp thứ tự. Muốn phá trận mang đi Ngũ Hành Tiên Thạch, có thể! Dựa theo trình tự chính xác duy nhất từ trận nhãn chậm rãi mà lấy đi, lấy sai một khối, cứ chờ lực lượng từ ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba khối Ngũ Hành Tiên Thạch tạo thành đại trận oanh sát đi. Về phần trận nhãn — nàng đem Huyền Thiên thư khố làm thành trận nhãn. Muốn động trận nhãn, có thể nha, trước làm cho Huyền Thiên thư khố nhận chủ đi.
Mọi người nhìn thấy Bao Cốc mỗi ngày thần thần bí bí bận rộn tới lui, đều biết là nàng đang bố trí pháp trận, nhưng cũng không biết nàng dùng cái gì bày trận, bố trí loại pháp trận gì, ai hỏi nàng cũng không nói.
Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua.
Bao Cốc phát Khảm Đao Lệnh nói thời gian phong bế U Ảnh Thành ngăn cách với ngoại giới đã đến, Vương Đỉnh quyết đoán hạ lệnh phong bế vực môn. Lúc Vương Đỉnh phong bế vực môn lợi dụng truyền âm ngọc phù liên hệ Bao Cốc: "Lệnh chủ, vực môn đã phong bế!"
Bao Cốc hỏi: "Tình huống thế nào?"
Vương Đỉnh đáp: "Người tiến vào rất nhiều, cho tới bây giờ chỉ thanh lọc được hơn hai trăm vạn, ngay cả số lẻ đều không tính." Hắn đau đầu nói: "Người của Tu Tiên Giới cơ hồ đều ồ ạt tiến vào."
Bao Cốc đáp một tiếng, nói: "Không sao, chậm rãi thanh lọc, chiếu theo kế hoạch ban đầu làm việc. Đều chuẩn bị xong chưa?"
Vương Đỉnh trả lời: "Hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Lệnh chủ, quá nhiều người rồi, tất cả đều tụ ở một khu vực, nếu xảy ra biến cố, lấy lực lượng của Khảm Bang cùng Việt Quốc chỉ sợ đều khó có thể ứng đối, một khi trấn áp không được, hậu quả khó mà lường được. Thuộc hạ cho rằng vẫn là nên đưa bọn họ phân tán thỏa đáng."
Bao Cốc quyết đoán nói: "Chiếu theo kế hoạch làm việc." Nói xong, nàng chặt đứt liên hệ cùng Vương Đỉnh, tiếp tục vùi đầu bày trận.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được mảnh khu vực tu tiên giả tụ tập kia bộc phát ra một cỗ lực lượng mãnh liệt oanh kích, Khảm Bang lúc trước bày ra không gian pháp trận ngăn cách một mảnh khu vực liền trong nháy mắt bị phá vỡ!
Ba ngày thời gian, đủ để cho cường giả tinh thông pháp trận trà trộn vào thăm dò được yếu điểm của pháp trận bố trí ở khu vực đó.
Bao Cốc bằng tốc độ nhanh nhất xuyên qua pháp trận đi vào khu vực tu tiên giả tụ tập.
Thân thể lăng không đón gió mà đứng, Bao Cốc chỉ nhìn thấy một lượng đông đảo tu tiên giả đem thảo nguyên một màu xanh biếc đều bao trùm.
Nàng vừa vừa xuất hiện, liền cảm giác được có vô số tầm mắt dừng trên người mình, đồng thời nghe được có người hô to: "Khảm Đao lệnh chủ, lâu ngày không gặp a!"
Khu vực này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chiếm gần ngàn dặm. Phạm vi thần niệm của Bao Cốc yếu, người vừa lớn tiếng gọi nằm bên ngoài phạm vi thần niệm của nàng, nàng căn bản nhìn không thấy là ai đã gọi nàng. Nàng giương mắt nhìn lên, phát hiện những người này đại khái chia làm ba nhóm.
Có hai nhóm đang trong tình trạng giằng co, nhóm người còn lại cách hai nhóm đang giằng co kia rất xa. Nhóm người trung lập này chiếm số lượng thật sự rất lớn, cho dù phân tán cách đám người đang giằng co kia rất xa, lại cơ hồ đem vùng đất trống chung quanh đều chiếm đầy.
Hai nhóm đang giằng co kia đều đang kết thành trận, một phương nhân số rất nhiều, do hơn mười ngươi mặc phục sức bất đồng đứng dưới mười đại kỳ khác nhau hợp thành. Một nhóm khác nhân số tương đối ít, chỉ bằng một phần mười đối phương, treo Khảm Bang đại kỳ, mặc Khảm Bang phục sức.
Bao Cốc chân đạp Truyền Tống Trận thai đi đến tiền phương của Khảm Bang đại quân. Phía sau nàng là hai mươi vạn đại quân của Khảm Bang, phía trước nàng – phạm vi của quân đội phía trước đã muốn vượt qua phạm vi thần niệm nàng, chỉ dùng mắt thường nhìn lại, đó là nhìn không đến cuối a.
Ở phía trước quân đội đối phương, có một nhóm Động Huyền Kỳ đứng xếp thành hình chữ nhất, nhân số hơn bốn mươi bảy người, vị trí trung tâm chính là một cái tu tiên giả Động Huyền Kỳ đại viên mãn. Người này một đầu tóc bạc, chòm râu trắng dài hơn một thước, mặc một bộ huyền sắc trường bào phiêu dật, theo khí chất mà nói, phiêu nhiên như tiên. Cổ áo hắn đính một đóa Tử Vi nho nhỏ, làm sáng tỏ thân phận của hắn. Thế lực lớn thứ nhất Tu Tiên Giới Tử Vi Tông, Chưởng đà - Tử Vi Thánh Quân.
Tử Vi Thánh Quân mang vẻ mặt mỉm cười hòa ái nhìn Bao Cốc, giống như không phải dẫn hơn hai trăm vạn người đến đánh giặc, mà giống như là đến thăm tiểu bối.
Bao Cốc vẻ mặt thản nhiên theo đảo mắt qua một loại tu tiên giả Động Huyền Kỳ phía đối diện, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Tử Vi Thánh Quân, hỏi: "Có gì chỉ bảo?"
Tử Vi Thánh Quân nói: "Lệnh chủ là người sảng khoái, vậy lão hủ cứ việc nói thẳng."
Bao Cốc gật đầu.
Tử Vi Thánh Quân nói: "Tu Tiên Giới náo động không ngớt, tranh đấu không ngừng, cũng có Bạt họa loạn thế khiến sinh linh đồ thán sơn hà huỷ diệt. Nếu mặc cho Bạt Họa tứ lược, tất khiến thiên hạ thương sinh vô tồn, Tu Tiên Giới vô tồn, đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong. Lệnh chủ nói, có đúng hay không?"
Bao Cốc gật đầu.
Tử Vi Thánh Quân còn nói thêm: "Người tu hành, lúc này phải lấy hộ vệ thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, lệnh chủ nói, có đúng hay không?"
Bao Cốc lại gật đầu.
Tử Vi Thánh Quân nói: "Bạt họa trước mặt, sinh tử tồn vong trước mắt, Tu Tiên Giới nên bỏ xuống mọi ân oán hiềm khích, vì thiên hạ thương sinh, vì tồn vong của Tu Tiên Giới mà hợp sức chống lại Bạt họa. Lệnh chủ nói có đúng hay không?"
Bao Cốc lạnh lùng nhìn Tử Vi Thánh Quân, nói: "Tử Vi Thánh Quân sao không quay đầu nhìn lại phía sau xem? Hơn hai trăm vạn đại quân binh lâm tổng đường Khảm Bang, ta thấy không giống như là đến vì thiên hạ thương sinh chống lại Bạt họa, mà thực chính là đến để huyết tẩy tổng đường Khảm Bang a!"
Tử Vi Thánh Quân nói: "Lệnh chủ lời ấy sai rồi! Đây là liên minh đại quân Tu Tiên Giới đối kháng Bạt họa, đây là đang hướng Lệnh chủ cho thấy thực lực cùng quyết tâm của các lộ thế lực Tu Tiên Giới liên hợp kháng Bạt. Lão hủ thành tâm khẩn cầu Lệnh chủ dẫn đại quân Khảm Bang cùng đại quân chống Bạt của Tu Tiên Giới cùng nhau kháng Bạt.
Chỉ có Tu Tiên Giới liên hợp một lòng đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mới có thể từ trong đại họa diệt thế tìm ra một đường sinh cơ, đấy mới chính là đường đúng, tránh ở một góc, phong thành tị thế, cũng không phải kế sách lâu dài. Tu Tiên Giới không thể lại tự giết lẫn nhau, oan oan tương báo đến khi nào? Lão hủ lại khẩn cầu Lệnh chủ hãy nhớ đến thiên hạ thương sinh buông bỏ hiềm khích ân oán, cùng Tu Tiên Giới liên thủ kháng Bạt."
Hiên ngang lẫm liệt a! Một câu oan oan tương báo biết đến khi nào liền đem hết thảy trước kia đều phủi sạch a! Nói thật giống như là Khảm Bang, là Khảm Bang lệnh chủ nàng muốn khơi mào tranh đấu Tu Tiên Giới, tự giết lẫn nhau. Nếu nàng muốn truy cứu là ai đâm sau lưng nàng một đao, là ai làm cho Thương Đô Thành gặp hoạ diệt thành, thì chính là không để ý đến đại nghĩa, không để ý đến thiên hạ thương sinh, oan oan tương báo, tiếp tục khơi mào nội đấu, tự giết lẫn nhau.
Bao Cốc cười lạnh một tiếng, nói: "Vâỵ theo ý kiến của Tử Vi Thánh Quân, làm thế nào liên thủ kháng Bạt?"
Tử Vi Thánh Quân nói: "Kháng Bạt, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cuộc chiến này vạn phần khó khăn. Thiên hạ Tu Tiên Giới đều biết Lệnh chủ có thủ đoạn cùng bản sự kháng Bạt, bên ngoài Thương Đô Thành, một kích kinh diễm của lệnh sư càng làm cho thiên hạ bọn ta tin phục. Lão hủ thỉnh Lệnh chủ lấy U Ảnh Thành làm đại doanh kháng Bạt, thỉnh lệnh sư xuất thủ, liên hợp tu tiên giả công Bạt, đem Bạt họa bóp chết từ trong nôi, không thể để càng nhiều sinh linh, vô tội gặp nạn."
Lấy U Ảnh Thành làm đại doanh kháng Bạt, đây là "Cưu chiếm thước sào" (Chim cắt chiếm tổ chim khách) a, còn muốn Thánh di đi ra ngoài xung phong diệt Bạt? Chậc, này bàn tính, thực vang!
Bao Cốc nói: "Tại hạ thỉnh gia sư đến Thương Đô Thành kháng Bạt, nhưng lúc gia sư vừa đến Thương Đô Thành liền bị kẻ bụng dạ khó lường ám toán, thân chịu trọng thương, nay tung tích không rõ, sinh tử không biết. Muốn nói kháng Bạt, tại hạ cảm thấy Minh Nguyệt Tông nên vì Tu Tiên Giới đi đầu làm gương, nghĩ đến Minh Nguyệt Tông không sợ Bạt họa, phái ra tử sĩ cùng chiến hạm đi đến Hoang Cổ Sơn Mạch ném Truyền Tống Vực Môn dẫn Bạt công Thương Đô Thành, phần can đảm này thật làm tại hạ bội phục. Tử Vi Thánh Quân sao không mời vị tông chủ Minh Nguyệt Tông hùng tài đại lược bên cạnh ngươi thống lĩnh Tu Tiên Giới đi trước đến Hoang Cổ Sơn Mạch kháng Bạt? Hắn quen đường đấy! Thỉnh hắn xuất thủ, so với đi tìm sư phụ ta đang không biết sinh tử như thế nào, hiệu suất liền nhanh hơn a."
Minh Nguyệt Tông tông chủ sắc mặt âm trầm trách mắng: "Hồ ngôn loạn ngữ, ngậm máu phun người. Khảm Đao lệnh chủ, Bạt họa vào đầu, ngươi ác ý hại, còn muốn khơi mào nội đấu? Ngươi đây là muốn đẩy thiên hạ thương sinh đến bước đường cùng hay sao?"
Bao Cốc cười lạnh nói: "Thiên hạ thương sinh? Trong mắt các ngươi có từng có thiên hạ thương sinh sao? Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói đến hiên ngang lẫm liệt, các ngươi có từng bảo hộ thiên hạ thương sinh ư? Các ngươi có từng bảo hộ bọn họ à? Các ngươi có từng quan tâm đến sinh tử của bọn họ sao? Nếu Khảm Bang nhập bọn với các ngươi, mới đẩy thiên hạ thương sinh đến bước đường cùng! Khảm Bang ta, Huyền Thiên Môn ta tự nhiên sẽ bảo hộ thiên hạ thương sinh, diệt Bạt bình họa! Bao Cốc ta lúc này lập hạ huyết thệ, Bạt họa không diệt, thiên hạ thương sinh không an, Bao Cốc ta, Khảm Bang ta, Huyền Thiên Môn ta quyết không phi thăng Thượng Giới!
Trước lúc đó, Bao Cốc ta, Khảm Bang ta, Huyền Thiên Môn ta vì thiên hạ thương sinh, vì nhân tộc, vì Tu Tiên Giới thanh lý môn hộ, trước bình nhân họa!" Nàng nói xong, một cỗ kiếm khí lạnh thấu xương bộc phát mà ra giống như muốn chém rách thương khung, Huyền Thiên Kiếm kiếm khí đằng đằng, ngũ thải quang hà lượn lờ, xuất hiện trên tay nàng, nàng lớn tiếng quát: "Quét sạch Tu Tiên Giới, trả lại một Tu Tiên Giới trong sạch! Giết!"
Theo Bao Cốc ra lệnh một tiếng, phía sau nàng hai mươi vạn đại quân Khảm Bang cùng kêu lên: "Giết –" Chiến xa, chiến hạm tiến lên, trong tay binh khí toàn bộ chỉ về phía trước!
Một gã Động Huyền Kỳ tu tiên giả trầm giọng quát: "Buồn cười! Con kiến hôi há có thể lay động đại thụ, chỉ là hai mươi vạn quân liền dám chống đối cùng hai trăm bảy mươi vạn đại quân ta!"
Tử Vi Thánh Quân cất cao giọng nói: "Bao Cốc, ngươi không để ý Bạt họa, khởi xướng chiến tranh, uổng cố thương sinh đạo nghĩa, trời không dung ngươi!" Nói xong, hét lớn một tiếng: "Bắt giữ Bao Cốc, dẹp yên Bạt họa, giết –"
Hơn hai trăm vạn đại quân nghe lệnh hướng đại quân Khảm Bang tiến lên.
Hai quân nhân số cách xa, chênh lệch khiến cho bọn họ khí thế như hồng.
Tán tu bốn phía nhìn thấy số lượng chênh lệch thật làm người ta tuyệt vọng, mặt mũi trắng bệch! Còn không ít tán tu có tâm huyết lớn tiếng kêu gọi tán tu chung quanh gia nhập đại quân Khảm Bang, cùng Khảm Bang kề vai chiến đấu. Rất nhiều tán tu đều lộ ra thần sắc phấn khích, hận không thể lập tức xông lên hỗ trợ, nhưng bọn họ rất rõ ràng, lấy thực lực yếu ớt của bọn họ, chỉ có thể là làm vật hi sinh, chết đi, một chút giá trị đều không có. Loại quy mô chiến đấu này, căn bản không phải bọn họ có thể nhúng tay. Viêc duy nhất bọn họ có thể làm chính là trốn, bằng tốc độ nhanh nhất rời xa chiến trường miễn cho bị chết oan.
Ngay tại lúc tán tu trốn đi, đối phương hơn hai trăm vạn đại quân trong nháy mắt đã lao đến, Bao Cốc cầm trong tay Huyền Thiên Kiếm, kiếm chỉ trời cao, một cỗ cường đại lực lượng khiến người sợ hãi từ trong Huyền Thiên Kiếm bộc phát ra!
Trên bầu trời chợt xuất ra một cỗ năng lượng dao động thật lớn, theo sát sau, ở phía cuối chân trời đột nhiên xuất hiện một đại quân sắc diện nghiêm nghị sung mãn, khí tức tiêu điều lao đến. Đội quân kia, hoành áp ở phía chân trời, lực áp thiên địa, nặng nề áp ở trong lòng mỗi người.
Một tiếng quát tràn ngập uy nghi vang lên: "Các huynh đệ Việt Quốc, còn nhớ rõ họa diệt thành của Thương Đô Thành! Còn nhớ rõ họa diệt quốc của Việt Quốc! Dùng binh khí trong tay các ngươi khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu, giết!"
Hơn sáu mươi vạn đại quân Việt Quốc từ cánh phải của quân liên minh Tu Tiên Giới giết tới!
Khảm Bang, chiến đấu là vì thương sinh chính nghĩa!
Việt Quốc, chiến đấu chính là quốc thù gia hận!
Quốc gia của bọn họ, đô thành của bọn họ, nơi sống yên ổn của bọn họ, đều là hủy ở trong tay quân liên minh Tu Tiên Giới! Cừu hận, nợ máu, chỉ có thể dùng máu tươi đến trả!
Giết–
Đây chính là thanh âm trong lòng mỗi một binh tướng Việt Quốc!
Việt Quốc chiến hạm, chiến xa, đại quân phô thiên cái địa hướng Quân liên minh giết tới.
Ở cánh trái của Việt Quốc, lại xuất hiện một đại quân Khảm Bang. Đây chính là đại quân gồm các tán tu vừa mới gia nhập Khảm Bang, có lẽ trang bị không đồng đều, có lẽ binh lính cảnh giới tu hành không đồng đều, nhưng trong lòng bọn họ đều biết trận này chỉ có thể thắng không thể bại! Thất bại, bọn họ sẽ mất đi con đường sống duy nhất, trở thành tán tu bị thế lực lớn vứt bỏ, chết thảm trong Bạt họa! Bên cạnh đại quân Khảm Bang này, là mười vạn đệ tử Huyền Thiên Môn y phục ngăn nắp, quanh thân đầy đủ pháp bảo!
Động Huyền Kỳ tu tiên giả đối phương ngay đầu tiên đã xông đến hướng Bao Cốc. Giá trị của nàng làm cho bọn họ liên hợp lại khuynh sào xuất động, uy hiếp của nàng càng làm bọn hắn không muốn cho nàng cơ hội thở dốc. Binh lực Khảm Bang cùng Việt Quốc cũng không bì kịp một nửa của bọn họ, Bao Cốc lại dám không chút do dự khởi xướng chiến tranh, điều này chứng tỏ nàng có đầy đủ sức mạnh! Sức mạnh của Bao Cốc là gì? Đây là địa bàn Khảm Bang, là sân nhà của Bao Cốc, mà thủ đoạn của nàng ở pháp trận tạo nghệ làm người ta rợn cả tóc gáy.
Công kích của Động Huyền Kỳ tu tiên giả trong nháy mắt ập đến.
Thân ảnh Bao Cốc lại không hề do dự biến mất ngay tại chỗ.
Một đạo lôi trụ thật lớn bao phủ phạm vi mười trượng xuyên qua thiên địa oanh kích, không hề báo trước oanh hạ, ánh sáng chói mắt đâm đến mọi người không mở mắt ra được.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên! Một tiếng liên tiếp một tiếng, một tiếng lại một tiếng, kia hằng hà sa số lôi trụ thật lớn giống như vũ bão đổ ập đến từ trên bầu trời oanh xuống! Hơn hai trăm vạn nhân đại quân hãm ở trong biển lôi, từng người từng người ngay cả kêu thảm thiết đều không kịp đã bị oanh thành kiếp bụi!
Trận quân nghiêm mật trong nháy mắt tan vỡ, tử thương thành phiến, quân lính tan rã.
Trong lôi mang, ngay cả phương hướng trốn tránh đều thấy không rõ, rất nhiều người ngay lúc lôi mang đánh đến bên người may mắn tránh được một kiếp, vừa nhảy đi, liền lại bị một tia cự sét khác đánh trúng!
Lôi đình phích lịch tới không hề dự liệu, đi vô thanh vô tức.
Chỉ trong nháy mắt vài cái hô hấp, tất cả đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quân liên minh đại quân cũng là tử thương thảm trọng, quân lính tan rã.
Tiếng la giết nổi lên bốn phía! Tán tu xung quanh đang chạy trốn nhìn thấy tình hình này liền xung phong liều lên!
Việt Quốc đại quân, Khảm Bang đại quân, Huyền Thiên Môn đệ tử, tán tu, cùng với các lộ thế lực cùng Khảm Bang đứng chung một chỗ đều vọt vào quân liên minh vừa bị lôi hải oanh cho quân lính tan rã, chết thảm trọng.
Giờ phút này, không phải là hai mươi vạn quân đối đầu hai trăm bảy mươi vạn đại quân, mà là lấy nghìn vạn tu tiên giả tàn sát hơn hai trăm vạn tàn quân.
Tu tiên giả Động Huyền Kỳ vừa đánh về phía Bao Cốc tránh được lôi đình oanh kích, lại bị Động Huyền Kỳ tu tiên giả các lộ thế lực nương tựa Khảm Bang tấn công triền đánh.
Sát thủ Truy Hồn Các xuất quỷ nhập thần thu gặt đầu người.
Khúc Dĩ Nhu mang theo loan đao thẳng hướng Tử Vi Thánh Quân mà đến. Nàng vừa sờ đến bên người Tử Vi Thánh Quân một đao tước qua, lại bị một lão đầu Động Huyền đại viên mãn chống gậy dẫn theo vài tên Động Huyền Kỳ khác đột nhiên hướng Tử Vi Thánh Quân đánh tới, đánh Tử Vi Thánh Quân bay ra ngoài,
Khúc Dĩ Nhu một kích thất bại, tức giận đến quát to một tiếng: "Các ngươi đừng cướp đầu người a!" Đáng thương Tử Vi Thánh Quân ngay tức khắc liền rơi vào một đám tu tiên giả cùng cảnh giới vây công. Một loạt oanh kích đánh ra làm cho hư không đều vặn vẹo, đánh cho Khúc Dĩ Nhu sở trường cận chiến bác đấu hoàn toàn không nhúng tay vào được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Chưởng đà giả thế lực lớn thứ nhất Tu Tiên Giới a, chém được đầu hắn sẽ được thể diện thế nào!
Ôm ý tưởng này không chỉ Khúc Dĩ Nhu một người! Tử Vi Thánh Quân bị tu tiên giả Động Huyền Kỳ trọng điểm "chiếu cố", tất cả đều muốn đầu hắn.
Động Huyền Kỳ chiến đấu thật sự quá mạnh mẽ, đem vách tường không gian giới đều đánh xuyên, đánh ra một cái động đường kính ước chừng hai thước.
Một gã tu tiên giả bị oanh bay ra, sau khi bị đánh xuyên qua không gian giới vách tường lại bị một gã tu tiên giả Động Huyền Kỳ khác một chưởng oanh bay ra ngoài đụng vào một khối đá tỏa ra khí tức cổ xưa, quanh thân lượn lờ ngũ hành linh lực khắc đầy phù văn. Ngay lúc tên Động Huyền Kỳ kia bị đánh vào cự thạch, một cỗ vô lực cường đại hơi thở đột nhiên từ trong hư không bổ tới, một cái tu tiên giả Động Huyền Kỳ ngay cả hừ cũng chưa tới kịp hừ một tiếng liền hóa thành tro bụi, ngay cả đầu lâu bột phấn cũng chưa lưu lại.
Khí tức kia, làm cho hết thảy tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, tất cả đều hướng mắt về cự thạch mà nhìn.
Một gã tu tiên giả quát to một tiếng: "Cái quái gì!"
Chưa đợi mọi người thấy rõ, vách tường không gian bị đánh vỡ kia liền khép lại, tất cả đều biến mất trong hư không.
Quân liên minh thấy tình thế không đúng, muốn đào tẩu, lại phát hiện địa phương bị bọn họ bài trừ cấm chế đã bị một cỗ cường đại lực lượng cấp tốc che lại. Lúc bọn hắn cường ngạnh xé mở hư không lại gặp được một cổ lực lượng giảo sát khiến bọn họ tuyệt vọng. Khí tức mà cỗ lực lượng kia tỏa ra giống như đến từ niên đại tuyên cổ cửu viễn, khiến người ta tuyệt vọng, đối mặt khí tức kia giống như là đối mặt với đại đạo chi lực.
Trước mặt cổ lực lượng kia, bọn họ nhỏ bé giống như bụi bậm.
"Đầu hàng, ta đầu hàng..." Quân liên minh không còn đường nào chạy trốn liền hô to đầu hàng, bọn họ không ngừng la hét cũng không được quan tâm, vẫn lọt vào giết chóc.
Ở lực lượng chênh lệch tuyệt đối trước mặt, chiến đấu giằng co không đến hai canh giờ liền đã xong!
Trên thảo nguyên sớm bị đạp đến ngay cả thảm cỏ cũng mất đã thây phơi khắp nơi, trong thiên địa tràn ngập một cỗ khí huyết tinh.
Chiến đấu chấm dứt chiến trường loạn thành một đoàn!
Tu tiên giả còn đang đi bắt cá lọt lưới, phát hiện có người còn chưa chết, lại bổ một đao. Sau đó lại từ trên tàn thi toái thể tu tiên giả lấy đi pháp bảo, trữ vật, vũ khí.
Các lộ thế lực tương trợ Khảm Bang chỉnh hợp nhân thủ, kiểm kê tình huống thương vong.
Vương Đỉnh bị các lộ thế lực cường giả bao quanh vây quanh, nhao nhao hỏi cố định ở trong hư không phong tuyệt phương thiên địa này này là thứ gì! Nhìn khí tức thứ kia tỏa ra còn kinh khủng hơn cả Thánh Khí, ít nhất là cấp bậc tiên bảo. Động Huyền Kỳ tu tiên giả bị dính bào đều trong nháy mắt hôi phi yên diệt.
Vương Đỉnh nơi nào biết! Hắn cũng không hiểu ra sao a! Vì đối phó Quân liên minh, hắn thỉnh rất nhiều thế lực có giao tình vững vàng trà trộn vào trong đám tán tu, ở thời điểm mấu chốt xuất thủ tương trợ, nhưng bây giờ lại có hơn một nửa tán tu hắn không nhờ ra tay lại xuất thủ hết mình a. Lệnh chủ "Đóng cửa đánh chó, ai đến cũng không cự tuyệt" đem mọi người đều đưa tới! Thỉnh thần dễ dàng tiễn thần lại khó a, giờ vật cố định trong hư không vừa lộ ra, muốn đưa những người này đi liền càng khó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:=.= Khảm Bang cùng quân liên minh song phương đều không có nghĩ đến có nhiều như vậy thế lực xen lẫn trong tán tu trung thời cơ ra tay đi.
Quân liên minh: đột nhiên đi ra nhiều người như vậy bỏ đá xuống giếng, lão tử người đông thế mạnh thời điểm như thế nào không gặp các ngươi xuất thủ!!!!
Khảm Bang: đột nhiên ra nhiều người như vậy đến làm cho lão tử nợ nhân tình...
Thời cơ xuất thủ nhân: Đâu có đâu có, Khảm Bang chuyện chính là chuyện của chúng ta, hôm nay chúng ta giúp ngươi, sau này các ngươi giúp ta...
Đầu tường thảo a đầu tường thảo!
Bao Cốc: Địa bàn của ta ta tác chủ!