Vương Đỉnh đem Bao Cốc cùng Linh Nhi, Đa Bảo Linh Hầu tiến vào sảnh đường Tả sứ phủ, cung thỉnh mấy người nhập tọa. Linh Nhi lấy ra ngọc phù đem bộ dáng thiếu nữ kia khắc vào trên ngọc giản, nàng một hơi phục chế thành ba phần, một phần cho Vương Đỉnh, một phần cho Bao Cốc, hướng Bao Cốc nói: "Bao Cốc, ta đi phái Yêu tộc ra ngoài tìm hiểu." Nàng kêu một tiếng: "Tiểu Hầu Tử, chúng ta đi!" Liền nhanh chóng rời khỏi Tả sứ phủ.
Bao Cốc đứng lên kêu: "Linh Nhi, đừng lại tự tiện tiến vào Hoang Cổ Sơn Mạch."
Linh Nhi cùng Đa Bảo Linh Hầu là tính trở về báo tin sẽ lại lần nữa tiến vào Hoang Cổ Sơn Mạch. Ngọc Mật ở Hoang Cổ Sơn Mạch bị bắt, bọn họ như thế nào có khả năng không đi tìm? Nàng nói: "Ta muốn mau chóng tìm được Ngọc Mật tỷ tỷ."
Bao Cốc thanh âm lạnh lùng, nói: "Nếu sư tỷ thật sự là bị Bạt bắt đi, hai ngươi nắm chắc có thể đem sư tỷ từ trong tay Bạt cứu trở về sao?"
Linh Nhi đón lấy ánh mắt tràn ngập mây đen của Bao Cốc, nói: "Không thử qua làm sao biết được? Bao Cốc, ta biết ngươi lo lắng chúng ta, không muốn chúng ta gặp nguy hiểm. Ta, Ngọc Mật tỷ tỷ, con đường chúng ta đi là đường chí cường giả, nếu chúng ta sợ chết, con đường của chúng ta sẽ bị hủy. Đối với chúng ta mà nói Bạt là cường địch, nhưng cũng là một khối đá mài đao giúp chúng ta rèn luyện. Nếu ngay cả dũng khí đối mặt với Bạt, ta cũng không có, tương lai ta làm sao đánh tới Thượng Giới, làm sao đoạt lại hết thảy những gì thuộc về Thiên Hồ Hoàng tộc chúng ta? Phải biết rằng, kẻ thù của ta, đối thủ của ta vô cùng có khả năng là Yêu Hoàng Thượng Giới, so với Bạt không biết là sự tồn tại cường đại hơn bao nhiêu lần."
Bao Cốc không cách nào cãi lại Linh Nhi, cũng không thể chỉ trích được gì. Lộ số tu hành của mỗi người không giống nhau, có một vài người trời sinh chính là phải đi con đường cường giả nhất tướng công thành vạn cốt khô, như Linh Nhi, như Ngọc Mật, như Cuồng Ma, như Khúc Dĩ Nhu, con đường của các nàng đều là dùng đao trong tay chém ra mà thành, không lo không sợ, dám đánh dám liều. Linh Nhi là hậu duệ Thiên Hồ Yêu Hoàng tộc, tự nhiên không đem một con Bạt ở hạ giới để vào mắt, đem Bạt trở thành đá kê chân, đá mài đao. Ngọc Mật trời sinh thiện chiến, Linh Nhi cũng không sơn, nàng há sẽ sợ?
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, Linh Nhi, Ngọc Mật các nàng nhìn thấy chính tướng công thành, Bao Cốc nhìn đến lại là muôn vạn bạch cốt, thây khô dưới chân tướng công thành. Nàng sợ, sợ Ngọc Mật cùng Linh Nhi trở thành một trong những bạch cốt thây khô kia, lại vô lực đi ngăn cản, bởi vì đây chính là con đường do các nàng lựa chọn, nàng nếu ngăn cản, đó là hủy đi con đường tu hành của các nàng, hủy đi tương lai của các nàng.
Bao Cốc chỉ có im lặng.
Linh Nhi nói với Bao Cốc: "Trừ phi ta chết, nếu không ta nhất định đem Ngọc Mật tỷ tỷ tìm trở về." Nàng nói xong, mang theo Đa Bảo Linh Hầu bước nhanh rời đi.
Vương Đỉnh sờ lên cằm than thở: "Hậu sinh khả uý." Dám đánh dám liều, cường đại không sợ chết, nhân vật như vậy nếu không chết, tương lai tất trở thành cường giả chí tôn một phương. Hắn phục hồi tinh thần lại, đem thần niệm hướng vào trong ngọc giản Linh Nhi đưa cho hắn tìm tòi, nói với Bao Cốc: "Thuộc hạ sẽ đi điều tra lai lịch của nữ tử này."
Bao Cốc nắm chặt ngọc giản trong tay, đem thần niệm rời khỏi ngọc giản, nàng sâu kín nói câu: "Ấn ký trên mi tâm nữ tử kia chính là Phá Ngục Huyết Liên." Lòng của nàng trầm đến đáy cốc.
Vương Đỉnh cau mày, hỏi: "Phá Ngục Huyết Liên?"
Bao Cốc nói: "Không cần phái người đi tìm hiểu." Vị yêu tiên được Thượng Giới phái xuống kia từng dùng Phá Ngục Huyết Liên trấn Bạt, nay ấn ký Phá Ngục Huyết Liên xuất hiện trên trán nữ tử kia, nữ tử kia cùng Bạt không có khả năng không liên hệ.
Muốn điều tra lai lịch nữ tử kia, vẫn là phải điều tra từ Hoang Cổ Sơn Mạch.
Ngọc Mật đang bị nữ tử kia bắt đi, nàng phải đi một chuyến đem Ngọc Mật cứu trở về, nhưng nàng có thể còn sống trở về hay không, chính nàng cũng không biết.
Bao Cốc muốn đem tất thảy sự tình đều an bài tốt trước khi đi.
Vương Đỉnh sờ không chuẩn tâm tư Bao Cốc, không dám nhiều lời, khom người đứng ở bên cạnh chờ Bao Cốc phân phó. Bao Cốc trầm ngâm một lúc lâu, nàng lấy ra một khối ngọc giản phẩm chất cực cao, dùng thần hồn khắc vào bên trong ngọc giản, sau đó lại bày ra phong ấn cấm chế đưa cho Vương Đỉnh, nói: "Nếu một ngày nào đó phong ấn cấm chế trên khối ngọc bài này tự động giải trừ, ngươi triệu tập Tôn Địa Long, Cuồng Ma cùng với chư vị Đường chủ Khảm Bang trước mặt mọi người công bố."
Vương Đỉnh hỏi: "Lệnh chủ, đây là?"
Bao Cốc nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Nàng không thể nói cho Vương Đỉnh ngọc bài này là di thư nàng lưu lại. Cấm chế trên lệnh bài chỉ có khi nàng đã chết mới có thể tự động giải trừ, nội dung còn lại là nàng đối Khảm Bang làm an bài. Nàng còn sống, Khảm Bang vẫn được nàng nắm trong tay, nàng chết, không có một lời an bài, Khảm Bang tất loạn. Nàng còn sống, nếu ai cường hành giải trừ cấm chế trên lệnh bài, nàng tất sẽ cảm thấy.
Nàng không để ý tới Vương Đỉnh còn đang hoang mang, cho Vương Đỉnh lui ra, sau đó lấy ra ngọc giản khắc vào trận đồ của đại trận phòng ngự Thanh Châu cùng với phương pháp có thể xuất nhập Huyền Thiên thư khố. Nàng đem ngọc giản chế xong, xuất ra Truyền Tống Trận thai trở về Huyền Thiên Môn, lập tức tìm được Tử Thiên Quân, đem tin tức Ngọc Mật gặp chuyện không may nói cho Tử Thiên Quân.
Tử Thiên Quân không cần nghĩ cũng biết Bao Cốc muốn làm cái gì, hắn hỏi: "Ngươi muốn đi Hoang Cổ Sơn Mạch tìm Ngọc Mật?"
Bao Cốc đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Thiên Điện được xây dựng phá lệ khí phái, Huyền Thiên Điện này nàng chưa từng đặt chân đến.
Trong điện pho tượng Huyền Thiên tổ sư đứng sừng sững, trên đỉnh vòm hình tròn có khắc chu thiên tinh tú đồ.
Bao Cốc đứng dưới chân pho tượng Huyền Thiên tổ sư, nàng còn không cao bằng đôi hài của pho tượng Huyền Thiên tổ sư gia. Tử Thiên Quân mặt bình tĩnh đi theo phía sau Bao Cốc bước vào Huyền Thiên điện, nói: "Ta có hạ ấn ký trong hồn thức của Ngọc Mật, nàng nếu gặp chuyện không may, ta tất có cảm ứng. Ta sẽ cho Phong Dịch suất lĩnh đệ tử Huyền Thiên Môn đi Hoang Cổ Sơn Mạch tìm kiếm nàng, nhưng ngươi thì không thể đi, đây chính là lệnh của chưởng môn."
Bao Cốc không nói được một lời.
Tử Thiên Quân hướng bồ đoàn bên cạnh ngồi xuống, nói: "Nếu nữ tử bắt đi Ngọc Mật là Bạt, mục đích bắt đi Ngọc Mật là muốn tìm kiếm Yêu Thánh, lấy thực lực của Bạt chắc chắn sẽ trực tiếp sưu hồn Ngọc Mật, hoặc là dùng Ngọc Mật ép Yêu Thánh ra mặt, làm gì cần phải làm điều thừa thải đem nàng bắt đi? Nếu nữ tử không phải là Bạt, cho dù nàng chiến lực trác tuyệt, lấy trí tuệ cùng tỉnh táo của sư tỷ ngươi, thoát vây ắt có thể. Bao Cốc, ngươi không thể cứ việc gì liên quan đến Ngọc Mật đều mất hết tỉnh táo, rối loạn như vậy."
Bao Cốc tâm nói: "Có thể không loạn sao?" Quan tâm sẽ bị loạn a.
Tử Thiên Quân ánh mắt nặng nề nhìn Bao Cốc, nói: "Tu Tiên Giới đều cho rằng sẽ có một hồi đại họa diệt thế, như lâm đại địch, toàn diện chuẩn bị chiến tranh. Huyết sát tử khí trong Việt Quốc, Hoang Cổ Sơn Mạch lại bỗng nhiên toàn bộ biến mất, ngược lại xuất hiện rất nhiều linh trân dị thú chưa từng gặp qua. Lúc đầu không hề thiếu tông môn tu tiên lo lắng có trá, thật cẩn thận phái ra tử sĩ tiến hành điều tra, kết quả trừ bỏ phát hiện xuất hiện rất nhiều linh trân dị thú cường đại cũng không cái gì nguy cơ hung hiểm, ngược lại là ở bên trong phát hiện không ít linh trân kỳ bảo.
Sau khi tin tức truyền ra, tu tiên giả tiến vào Hoang Cổ Sơn Mạch ngày càng nhiều, không phát hiện cái gì không ổn. Không có dấu vết của Bạt, ngay cả thi yêu, thi quỷ cũng không có xuất hiện qua, khô lâu quái cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi."
Hắn ngưng một chút, nói: "Ngươi biết hiện tại Huyền Thiên Môn đang phải xây dựng sơn môn, ta không thể đi ra, liền cho Ngọc Mật nhiều hơn lưu ý động tĩnh Hoang Cổ Sơn Mạch."
Bao Cốc lẳng lặng nghe.
Tử Thiên Quân tiếp tục nói: "Hiện tại Tu Tiên Giới có hai loại tin đồn, một là Bạt họa không giống với trước đây, tương lai như thế nào không biết. Thứ hai đó là –" Hắn nhìn về phía Bao Cốc nói: "Bạt họa là một tay nguơi âm mưu chế tạo. Bởi vì tràng Bạt họa này mà Khảm Bang cùng các thế lực lớn giao chiến, diệt vài mười mấy cái thế lực, mà một nửa tài phú của các thế lực này đều tiến nhập vào hầu bao của Khảm Bang, Khảm Bang trong hai năm này hướng thế lực bốn phía trắng trợn bán pháp bảo khí giới khắc chế Bạt họa, kiếm được đầy bồn đầy bát."
Bao Cốc hỏi: "Sư tỷ sợ có người lợi dụng Bạt họa làm khó dễ ta, gây bất lợi cho ta, cho nên muốn đi Hoang Cổ Sơn Mạch điều tra rõ ràng?"
Tử Thiên Quân gật đầu, nói: "Đây cũng là quyết định của ta. Hoang Cổ Sơn Mạch liên lụy quá lớn, nếu không điều tra rõ ràng, trong lòng của ta luôn không yên, lo lắng sẽ bị người có tâm cầm đến thổi phồng."
Bao Cốc nói: "Mấy ngày nay ta luôn luôn tìm hiểu ấn lạc phù văn khắc trên Ngũ Hành Tiên Thạch, có điều ngộ ra."
Tử Thiên Quân đối với việc Bao Cốc đột nhiên đem đề tài chuyển đến Ngũ Hành Tiên Thạch có chút sửng sốt. Hắn nhìn về phía Bao Cốc, nói: "Không tệ, đã Nguyên Anh trung kỳ rồi. Rất tốt." Quả nhiên, Ngũ Linh Căn một khi đột phá tiến vào Nguyên Anh Kỳ, tiến bộ phi thường thần tốc.
Bao Cốc ngẩng đầu nhìn pho tượng Huyền Thiên tổ sư gia cao gần mười trượng, nói: "Sư công, thế giới có thể thành tiên cùng thế giới không thể thành tiên là không giống nhau. Thế giới có tiên sẽ lớn hơn nữa, càng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng."
Tử Thiên Quân nghe không hiểu, hỏi: "Lời này hiểu thế nào?"
Bao Cốc lắc đầu, nói: "Thời gian ngắn, sở ngộ của ta có hạn. Sư công có thời gian có thể tự mình đi xem." Nàng nói xong, lấy ra ngọc giản có khắc trận đồ của Thanh Châu đại trận cùng với phương pháp xuất nhập Huyền Thiên thư khố giao cho Tử Thiên Quân. Nàng nói: "Ta mất gần hai năm dùng Ngũ Hành Tiên Thạch bày ra trận này, trận nhãn chính là Huyền Thiên thư khố, Huyền Thiên thư khố ngay tại Huyền Thiên Môn. Huyền Thiên thư khố có cấm chế, chỉ có người Ngũ Linh Căn tu hành Huyền Thiên công pháp chính thống mới có thể vào. Ngọc giản này có khí tức của ta, đeo ngọc bài liền có thể bình an xuất nhập."
Tử Thiên Quân tiếp nhận Bao Cốc trình cho hắn ngọc bài, thở dài: "Ngươi so với ta cùng Ngọc Mật càng thích hợp làm chưởng môn."
Bao Cốc nói: "Sư công biết tính tình của ta lãnh tịch không phải là lựa chọn thích hợp làm chưởng môn."
Tử Thiên Quân cảm khái hít câu: "Ngươi trước đây là một tiểu nha đầu lanh lợi." Hắn vội chuyển lời, nói: "Nếu trở về, liền đi xem viện của ngươi cùng Ngọc Mật đi."
Bao Cốc lắc đầu, nói: "Không được, ta phải trở về Khảm Bang, sai người tìm tin tức của sư tỷ."
Tử Thiên Quân gật đầu, nói: "Ngươi phái người đi có thể, nhưng không thể tự mình mạo hiểm."
Bao Cốc đáp một tiếng, lấy ra Truyền Tống Trận thai trở về Khảm Bang, lại vận dụng vực môn truyền tống đến bên ngoài Hoang Cổ Sơn Mạch. Nàng vừa từ Truyền Tống Vực Môn đi ra liền khởi động ẩn nặc pháp trận.
Nàng đứng ở không trung, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện huyết sát tử khí vốn tràn ngập ở Hoang Cổ Sơn Mạch đã không thấy, chỉ có trên đất khô cằn còn lưu lại dấu vết lúc Bạt họa lan tràn. Trên mặt đất mới mọc ra rất nhiều thực vật, cùng với thực vật trước kia bất đồng, thực vật này cư nhiên lại có răng, có vài thứ còn có cả mắt. Những thực vật có mắt này cứ nhìn chăm chăm nàng, ánh mắt kia cực kỳ giống mắt người, mới nhìn lại giống như là đem linh hồn người sống phong vào trong những thực vật hóa yêu này.
Thực vật sinh trưởng cũng không tươi tốt, rất thưa thớt, mỗi một loại thực vật đều phân tán ra, tựa như mỗi buội cây thực vật đều có địa bàn của mình, ở khu vực này, chỉ có một gốc thực vật này tồn tại.
Những thực vật này cực kỳ quái dị, làm cho Bao Cốc cảm thấy thực không thoải mái. Nàng đem thần niệm tiến vào một gốc cây cao tới mấy trượng, lại được phủ đầy một đá cây mây huyết sắc to bằng cánh tay, thần niệm của nàng vừa tiến vào liền nghe được tiếng cười chói tai, liên tiếp tựa như tiếng đùa giỡn lại như kêu thét tức giận mắng của nữ tử, thanh âm kia đâm thẳng vào lòng, xỏ xuyên qua màng tai, làm lòng nàng phát run, sợ tới mức nàng nhanh chóng thu hồi thần niệm, lại liếc mắt một cái thấy đám dây leo trên đỉnh thực vật kia đột nhiên tản ra, lộ ra một nữ nhân da thịt tuyết trắng, nữ nhân kia cuộn mình ở trên tán cây, trên người bị huyết đằng trói chặt, đang ngước mắt nhìn nàng, đôi môi khẽ run, không tiếng động hô câu: "Bao Cốc, cứu ta!" Mi nhãn kia, tướng mạo kia, khí tức kia, không phải Ngọc Mật thì là ai! Trong nháy mắt, tim Bao Cốc đều co rút, cả người run run.
Nàng biết đó không phải là Ngọc Mật, Ngọc Mật bị bắt đi, không có khả năng ở đây. Nhưng người trước mắt, rõ ràng như vậy...
Cây mây đột nhiên siết chặt người "Ngọc Mật", trong nháy mắt, "Ngọc Mật" hóa thành bạch cốt.
Bao Cốc sợ tới mức thét thảm một tiếng, cúi người muốn hướng Ngọc Mật bị hóa thành bạch cốt lao đến, bên tai của nàng lại vang lên một tiếng quát chói tai: "Này!" Theo sát sau một trường tiên cuốn trên lưng nàng túm trở về, sau đó lại là một tiếng quát khẽ như nước suối uyển nhược thanh lương luồn qua thần thức của nàng, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác thanh tỉnh.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử một thân hỏa hồng sắc chiến y, xinh đẹp minh mị đang đứng bên cạnh nàng, nữ tử kia một tay nắm trường tiên, trường tiên còn đang quấn trên eo của nàng, tay kia thì bắt lấy cánh tay của nàng, nhíu mày kêu lên: "Ngươi muốn chết a! Xông đến đó, ngươi không biết những thứ quỷ này sẽ ăn thịt ngươi sao? Di? Dung mạo của ngươi rất giống với Khảm Đao lệnh chủ a!" Khi nói chuyện, tay nàng buông lỏng Bao Cốc ra.
Bao Cốc cúi đầu hướng về phía thực vật kia nhìn lại, chỉ thấy thực vật biến thành "Ngọc Mật" đã không thấy đâu, phần đỉnh của nó vẫn khép lại. Nàng hỏi: "Thứ này sẽ tạo ra huyễn tưởng?"
Nữ tử kia liếc mắt nhìn Bao Cốc, hỏi: "Ngươi là ngày đầu tiên tiến vào nơi này? Xem ngươi tướng mạo nghĩ đến ngươi là Khảm Đao lệnh chủ, nghe ngươi hỏi vấn đề ngu xuẩn này liền biết là không phải rồi! Khảm Đao lệnh chủ tinh nhân thế nàoa, nào có bộ dáng đần độn như ngươi!"
Bao Cốc: "....."