Ngọc Mật cực kỳ kiêng kị với Nam Sơn Nhất Kiếm điên điên khùng khùng kia, nhưng lại không thể mặc kệ Bao Cốc. Nàng do dự, khẽ cắn môi chậm rãi đi đến bên cạnh Bao Cốc, thấp giọng hỏi:
"Làm gì?" Thu liễm khí tức trên người đến mức thấp nhất, tận lực khiến bản thân thoạt nhìn giống như một phàm nhân.
Bao Cốc túm cánh tay Nam Sơn Nhất Kiếm như kéo khúc gỗ, nói với Ngọc Mật:
"Quay về Huyền Nguyệt Cổ Thành a!"
Ngọc Mật thật sâu quan sát Bao Cốc, nói:
"Chờ một chút!" Nàng xoay người trở lại bên cạnh Phong sư bá hỏi hắn lấy một truyền tống trận đài, hơn nữa còn xin Phong sư bá chọn tọa độ là Huyền Nguyệt Cổ Thành.
Huyền Nguyệt Cổ Thành rất lớn, trong thành có nhiều pháp trận cấm chế các thứ, nếu như tọa độ truyền tống pháp trận điều chỉnh không tốt, tu tiên giả từ trong hư không đi ra gặp phải pháp trận phòng ngự cùng lực lượng đối kháng, như vậy gần như không có khả năng sống sót.
Ngọc Mật chuyển truyền tống trận đài cho Bao Cốc:
"Ngươi mang theo Nam Sơn Nhất Kiếm từ truyền tống trận đài quay về Huyền Nguyệt Cổ Thành đi, bọn ta sẽ đi sau."
Bao Cốc nhìn ra Ngọc Mật, Phong sư bá bọn họ đối với Nam Sơn Nhất Kiếm có điều kiêng kỵ, không hỏi nhiều vì sao Ngọc Mật muốn nàng về trước, nàng nói với Nam Sơn Nhất Kiếm:
"Chúng ta quay về Huyền Nguyệt Cổ Thành." Nàng nhìn thấy Nam Sơn Nhất Kiếm không phản ứng, liền bày ra truyền tống trận đài, rót linh thạch kích hoạt trận đài, lôi kéo Nam Sơn Nhất Kiếm bước lên, sau đó liền truyền tống đến trước cửa thành.
Gió lạnh thấu xương trong nháy mắt kéo đến khiến Bao Cốc lạnh đến liên tục hắt xì vài cái, không tự chủ được run rẩy. Nàng chịu không được giá lạnh ngoài thành, cũng bất chấp hình tượng, lập tức đem áo da hổ trùm kín người, khiến người đi đường không ngừng ghé mắt xem.
Nam Sơn Nhất Kiếm thân mặc đạo bào đơn bạc tuy rằng thần sắc ngây dại nhưng hắn dung mạo tuấn mỹ, vóc dáng tiêu sái, vô cùng phù hợp với khí chất của tu tiên giả, ngược lại không quá ngứa mắt như Bao Cốc.
Bao Cốc dưới ánh mắt khác thường của mọi người nắm chặt cánh tay Nam Sơn Nhất Kiếm kéo hắn vào trong thành. Nàng nhìn thấy có rất nhiều tu tiên giả chân đạp truyền tống trận đài từ trong hư không lao ra, những người này y phục đều rất đẹp, thực lực tựa hồ cũng rất mạnh, ngay cả truyền tống trận đài dưới chân đều chắc chắn hơn so với của Phong sư bá, cái Phong sư bá cho chỉ có thể dùng một lần thì hỏng mất.
Bao Cốc mới vừa bước vào cửa thành, liền nghe được có người gọi:
"Bao Cốc!" Nàng vô thức dừng bước muốn quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục đi về phía trước!
Người phía sau kêu lên:
"Quả nhiên là ngươi!"
Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Bao Cốc.
Bao Cốc nhìn thấy một nam tử mặc y phục nội môn đệ tử Thái Âm Môn ngăn trở lối đi. Nàng vẻ mặt ngây ngốc nhìn nội môn đệ tử Thái Âm Môn, hỏi:
"Chuyện gì?"
Nội môn đệ tử Thái Âm Môn cười lạnh nói:
"Chuyện gì? Trộm túi trữ vật của ta còn muốn đi?"
Bao Cốc vẻ mặt khinh bỉ giống như nhìn một kẻ điên liếc hắn một cái, kéo Nam Sơn Nhất Kiếm tránh khỏi tên đệ tử Thái Âm Môn đi vào trong thành.
Đệ tử Thái Âm Môn kia cất tiếng hô:
"Còn muốn chạy?" Vươn tay hướng vai Bao Cốc chộp tới.
Vai Bao Cốc nhún xuống, lui lại một bước, trực tiếp tránh phía sau Nam Sơn Nhất Kiếm.
Đệ tử Thái Âm Môn bị Nam Sơn Nhất Kiếm ngăn trở, nhìn thấy là một phàm nhân bình thường, nâng tay gián một cái tát lên mặt Nam Sơn Nhất Kiếm, quát lên:
"Cút ngay!"
Năm đạo ngón tay rõ ràng hiện lên trên mặt Nam Sơn Nhất Kiếm.
Đệ tử Thái Âm Môn kia lộ vẻ hung ác độc địa, nhất chiêu đánh Nam Sơn Nhất Kiếm ngã trên mặt đất, mắng một câu:
"Phế vật!" Lại một cước đạp vào người Nam Sơn Nhất Kiếm sau đó hướng Bao Cốc chộp tới.
Bao Cốc thấy thế lấy ra bảo kiếm Kim Đan kỳ trong túi trữ vật bổ về phía đệ tử Thái Âm Môn,quát to:
"Đánh một người không biết đánh trả thì có bản lĩnh gì?"
Đệ tử Thái Âm Môn kia cũng không phải ngọn đèn khô dầu. Trong nháy mắt Bao Cốc huy kiếm hắn cũng xuất ra bảo kiếm Kim Đan kỳ thôi động mười phần công lực hung hăng chém xuống Bao Cốc cả người đầy hộ thân pháp bảo.
Bao Cốc chỉ có tu vi Luyện Khí tầng thứ tư, từ phương diện thực lực mà nói, vẫn còn kém xa đệ tử Thái Âm Môn kia. Hai kiếm tương giao, nàng bị kiếm khí của đối phương chấn động rút lui vài chục bước, nếu như không phải gần đây mỗi ngày nàng đều chăm chỉ luyện kiếm lại có toàn thân pháp bảo hộ thể, chỉ sợ một kiếm kia cũng đủ chấn vỡ phế phủ của nàng. Bao Cốc ổn định bước chân, tay cầm trường kiếm, liếc nhìn Thái Âm Môn đệ tử hỏi:
"Thái Âm Môn các người còn không biết xấu hổ?"
Đệ tử Thái Âm Môn kia không nói tiếng nào, lần nữa chấp kiếm hướng Bao Cốc.
Bao Cốc nhìn không ra thực lực của đệ tử Thái Âm Môn này rốt cuộc đến cảnh giới nào, chỉ biết là cảnh giới tu luyện cao hơn nàng. Nhưng cảnh giới tu luyện cao thì thế nào? Sư tỷ nàng lúc ở Trúc Cơ Mạt Kỳ đều có thể giết chết yêu quái Kim Đan kỳ, lấy yếu thắng mạnh, đều là nhất mạch Linh Vân Phong, nàng dĩ nhiên cũng không thể tỏ ra yếu kém, huống hồ nàng một thân bảo bối, gặp phải cao thủ Kim Đan kỳ đều liều mạng qua, nàng hôm nay lại có Nguyên Anh kỳ hộ thân ngọc bội đeo trên cổ, còn sợ một nội môn đệ tử thực lực Kim Đan kỳ không biết sống chết?
Thực lực của đối phương mạnh hơn so với nàng, nàng vừa ra tay liền liều mạng dốc hết toàn lực, thôi động tất cả phòng ngự pháp bảo Kim Đan kỳ, dùng chân khí trong đan điền chuyển vận lên thân kiếm, thi triển kỹ thuật chiến đấu trong kiếm pháp tấn công đệ tử Thái Âm Môn.
Lập tức Bao Cốc cảm giác được kiếm ý lạnh thấu xương, tâm của nàng tĩnh như giếng cổ, lại cuồn cuộn như nước chảy, kiếm tùy tâm động, thi triển kiếm chiêu nàng luyện tập không dưới mấy trăm lần nhất nhất xuất ra.
Kiếm chiêu trong kỹ thuật chiến đấu chỉ có chiêu thức cơ bản, không cố định chiêu thức, coi trọng kiếm tùy tâm phát, nhân địch biến chế.
Nhìn thấy đối phương chém đến, Bao Cốc huy kiếm đỡ lấy, thuận thế phản kích, tất cả kiếm chiêu sử dụng đều là chiêu thức cơ bản bình thường vẫn luyện tập, nhất chiêu nhất thức đều quy củ, ai nhìn vào cũng biết là nàng vừa mới học kiếm.
Đệ tử Thái Âm Môn kia liên tục cười nhạt, một bên điên cuồng hướng phía Bao Cốc xuất chiêu, một bên nói:
"Đấu chiến kỹ của Huyền Thiên Môn được xưng đấu chiến kỹ vương đây sao? Bao Cốc, ngươi đường đường nội môn đệ tử Huyền Thiên Môn, sư phụ không dạy ngươi phải dùng kiếm như thế nào sao? Không phải nói ngươi chiếm được truyền thừa cao nhất của Huyền Thiên Môn Huyền Thiên Kiếm sao? Ngươi xuất kiếm đi! Ngươi sử dụng đi a!" Hắn càng nói càng đắc ý, thế tiến công càng càng mạnh mẽ.
Bao Cốc không ngừng lui về phía sau, cực kỳ nguy hiểm. Nàng một kiếm cũng không phát, ánh mắt chăm chú nhìn bảo kiếm không ngừng đâm tới cùng thân ảnh trong kiếm ảnh hỗn loạn. Nàng biết rõ một đạo lý: Trên đời không có kiếm pháp hoàn mỹ không khiếm khuyết, càng nhiều chiêu thức càng nhiều kẽ hở. Liều mạng chiến kỹ, liều mạng chính là phòng thủ cùng xuyên qua kẽ hở của đối phương, đắc ý như vậy, khinh địch như vậy, quả thật là tối kỵ khi đánh nhau, Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực.
Bao Cốc quyết tâm chuyên chú đối kháng, nỗ lực phòng thủ, lúc thực sự phòng không được liền chỉ có thể bảo vệ điểm trọng yếu, tận lực né tránh, có đôi khi bất đắc dĩ dùng thương đổi thương dùng yếu điểm của bản thân đổi lấy yếu điểm của đối phương, bức đối phương lui về phòng thủ.
Đệ tử Thái Âm Môn kia đối với một Luyện Khí tứ kỳ, vui đùa kiếm pháp mèo ba chân hồi lâu thắng không được, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, quát to:
"Ngay cả ngươi có pháp bảo Kim Đan kỳ thì đã sao, ta một chưởng cũng có thể chụp chết ngươi." Hắn vung tay phải, ý đồ dùng thực lực Trúc Cơ tầng thứ bảy một chưởng oanh chết Bao Cốc, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông lên bổ một kiếm.
Kiếm là kiếm, chưởng là chưởng, chưa từng có ai dùng kiếm pháp cùng chưởng pháp hỗn loạn như vậy, đệ tử Thái Âm Môn dĩ nhiên cũng không luyện qua kiếm chưởng phối hợp, hôm nay kiếm chưởng cùng ra, phối hợp liền không thể nào hoàn mỹ, lộ ra sơ hở.
Bao Cốc cắn răng một cái, ngay lúc đệ tử Thái Âm Môn một chưởng bổ tới liền giương kiếm từ khe hở của kiếm chiếm đâm vào!
Nàng biết tu tiên giả thực lực càng cao thể chất càng tốt, thương thế rất nặng của phàm nhân đối với tu tiên giả mà nói lập tức có thể khôi phục, cho nên lúc một kiếm của nàng đâm trúng cổ hắn liền kéo lên trên vài tấc.
Mũi kiếm đâm vào, lập tức thấy máu!
Đệ tử Thái Âm Môn kia cũng một chưởng đánh vào ngực Bao Cốc, hộ thân ngọc trên cổ nàng dưới sự tác động của cường lực nhất thời phóng ra một đoàn ánh sáng phản chấn lại, Bao Cốc bị chấn động không nhỏ thối lui tám bước mới đứng vững.
Lúc nàng lui lại đồng thời cũng thấy đệ tử Thái Âm Môn kia bay ngược ra ngoài, bên cạnh còn có hai đạo thân ảnh lao đến, sau đó liền bay lên không trung.
Nàng đứng vững, giương mắt nhìn, chỉ thấy đệ tử Thái Âm Môn nằm bất động trên mặt đất, ở giữa trán có một đạo vết máu dài hơn một tấc, máu tươi đang ồ ạt chảy ra. Nàng lại nhìn lên không trung, chỉ thấy Phong sư bá cùng một người mặc hắc sắc đạo bào đang chiến đấu kịch liệt trên không trung.
Ngọc Mật vọt tới bên cạnh Bao Cốc, trên dưới quan sát nàng, hô to:
"Đi mau! Luyện Khí tầng thứ tư cư nhiên giao đấu với Trúc Cơ tầng thứ bảy!"
Bao Cốc nghiêm túc nói:
"Ta có pháp bảo hộ thể Nguyên Anh kỳ, hắn không so kiếm cùng ta mà lại xuất chưởng chính là muốn chết, hắn không phải ta giết, là do hắn ngu ngốc mà chết." Một chút cảm giác thành tựu khi chiến thắng đối thủ cũng không có. Nàng trông mong nhìn Ngọc Mật hỏi:
"Người của Thái Âm Môn có phải đều không có đầu óc không? Thế nào ngu ngốc như vậy?" Đang nói chuyện, lấy ra Luyện Khí đan ném vào trong miệng nhai giống như nhai kẹo sau đó nuốt xuống, dùng dược tính của Luyện Khí đan khôi phục chân khí trong đan điền vận công điều tức, điều tiết cơn đau do chấn động vừa rồi.
Một giọng nói nghiêm nghị mang theo tức giận từ không trung truyền đến:
"Huyền Thiên Môn uy phong thật lớn, nhiều lần giết đệ tử Thái Âm Môn ta giữa ban ngày ban mặt, thật sự khinh Thái Âm Môn ta dễ bắt nạt đúng không?"
Bao Cốc hướng phía không trung nhìn, chỉ thấy rất xa một đoàn một đoàn bóng đen bay tới, cũng không biết là người hay là chim, nhưng nghe giọng nói hẳn là từ hướng đó truyền đến. Bên cạnh nàng có sư tỷ, phía sau còn có Lữ Các Chủ tuyên bố sẽ bảo vệ nàng, cao thủ đến dĩ nhiên không cần nàng ứng phó! Nàng rất bình tĩnh thu kiếm kéo Nam Sơn Nhất Kiếm trên ngực in dấu giày vẫn đang nằm như tượng gỗ trên mặt đất kéo dậy, nâng tay vỗ vỗ dấu giày trước ngực Nam Sơn Nhất Kiếm, hiếu kỳ nhìn Nam Sơn Nhất Kiếm. Hắn bị đánh như vậy nhưng cũng không phản ứng, nàng thật sự hoài nghi hắn bị điên hay là bị ngốc rồi. Nàng vừa đỡ Nam Sơn Nhất Kiếm dậy thì thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng, đồng thời nói hai chữ:
"Rất tốt!"