Tiểu sư thúc hóa thành hình người từ trên bầu trời bay xuống bên cạnh Bao Cốc, buông tiếng thở dài:
"Chín đạo lôi phong, đánh chết ta rồi!"
Nghe nàng nói thế năm vị cứu viện Trưởng Lão Huyền Thiên Môn liếc nàng trắng mắt: Hầu Nhi Tửu uống đến thống khoái đi!
Phong sư bá ôm quyền nói với Lữ các chủ:
"Lữ huynh, thời gian này đã làm phiền, nếu tiếp tục ở lại sợ là sẽ gây bất tiện cho Lữ huynh."
Lữ các chủ vô cùng xin lỗi, nói:
"Việc hôm nay ta nhất định điều tra rõ ràng, cho Phong huynh một lời giải thích."
Phong sư bá nói:
"Lữ huynh không cần để trong lòng, xảy ra chuyện này là khó tránh khỏi. Quấy rầy Lữ huynh lâu như vậy chúng ta đã rất áy náy, hôm nay đã gây phiền phức nhiều lắm, nếu còn tiếp tục ở lại sợ là không hay, thật sự sợ làm liên lụy Lữ huynh." Hắn nặng nề thở dài, nói:
"Chỉ sợ Huyền Thiên Môn ít ngày nữa sẽ cùng Thái Âm Môn sinh tử quyết đấu."
Lữ các chủ thực sự kinh ngạc, nhưng lời này từ trong miệng Phong sư bá nói ra liền không có giả. Hắn nói:
"Nếu có gì cần ta trợ giúp, Phong huynh cứ việc lên tiếng."
Phong sư bá nói:
"Đa tạ Lữ huynh. Thái Âm Môn bức người quá đáng, Huyền Thiên Môn đã ở vào sinh tử nguy nan!" Hắn không hề nhiều lời, ôm quyền nói với Lữ các chủ:
"Sau này còn gặp lại, Lữ huynh bảo trọng, nếu tương lai ta còn sống, nhất định uống rượu ăn mừng cùng Lữ huynh."
Lữ các chủ ôm quyền nói:
"Phong huynh bảo trọng! Việc hôm nay ta nhất định cho Phong huynh một sự giải thích."
Phạm Xuyên Trưởng Lão hỏi Bao Cốc:
"Bao Cốc, sư tỷ ngươi đâu?"
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ bị thương, đang dưỡng thương, Phong sư bá đã cho nàng linh dược chữa trị."
Phong sư bá hỏi:
"Sư tỷ ngươi bây giờ ở đâu?"
Bao Cốc do dự nhìn Tiểu sư thúc.
Phong sư bá hỏi:
"Còn có cái gì không thể nói sao?"
Tiểu sư thúc nhẹ nhàng gật đầu.
Bao Cốc giương cánh tay, Ngọc Mật liền đột nhiên xuất hiện, lăng không vững vàng đứng trên mặt đất, mắng thầm một tiếng:
"Ngu ngốc!"
Người ở đây bao gồm Tiểu sư thúc cùng Ngọc Mật tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Trên người Bao Cốc cư nhiên còn có pháp bảo có thể chứa vật sống? Hơn nữa bọn họ dĩ nhiên không cảm nhận được chút khí tức nào của món pháp bảo kia.
Lữ các chủ cảm thán một câu:
"Phong huynh, nếu không có giao tình giữa ta và ngươi, chỗ ta lại có một vị Hóa Thần Kỳ lão các chủ tọa trấn, ta đều sẽ nhịn không được xuất thủ bắt tiểu sư điệt này của ngươi." Đa Bảo Linh Hầu có thể xuất ra chí tôn Hầu Nhi Tửu, có thể mời Nam Sơn Nhất Kiếm xuất thủ hộ viện, chính mình giấu pháp bảo có thể thu nạp vật sống, thảo nào làm cho đại nhân vật Thái Âm Môn không để ý đến mặt mũi, không tiếc mạo hiểm xuất thủ. Hắn có dự cảm, một là Huyền Thiên Môn từ nay về sau đi lên hưng thịnh, hai là bại vong. Hắn do dự, nói:
"Phong huynh, ngươi ta sinh tử chi giao, nếu Huyền Thiên Môn gặp nạn, Thanh Phong Các ta nguyện toàn lực tương trợ."
Phong sư bá cảm kích vỗ vỗ vai Lữ các chủ nói:
"Huynh đệ, lời cảm kích không cần nói nữa! Lần này Huyền Thiên Môn đối phó Thái Âm Môn còn có chút nắm chắc, nếu không địch lại, ta tất xin người giúp đỡ!" Nói xong, gọi Bao Cốc cùng Ngọc Mật đến, nhóm người mượn truyền tống pháp trận của Thanh Phong Các quay về Huyền Thiên Môn.
Trước khi Bao Cốc bước lên truyền tống pháp trận phát hiện Đa Bảo Linh Hầu không thấy đâu nữa, vội vàng gọi một tiếng:
"Tiểu hầu tử!" Nàng không thấy Đa Bảo Linh Hầu xuất hiện, lại lớn tiếng gọi vài lần.
Phong sư bá hỏi:
"Linh hầu không thấy nữa sao?"
Một tiếng mơ hồ không rõ chi bỗng nhiên vang lên, sau đó Đa Bảo Linh Hầu liền từ trong tường chui ra, trước khi nó nhảy lên truyền tống pháp trận đã khắc tọa độ của Huyền Thiên Môn, hướng Bao Cốc vẫy tay nhanh chóng nhảy lên truyền tống pháp trận.
Cử chỉ này của nó khiến mấy Nguyên Anh Cảnh ở đây cả kinh! Một hầu tử lớn bằng ngón tay cư nhiên hiểu pháp trận!
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng cấp thiết kêu lên, dường như đang thúc giục bọn họ nhanh lên một chút.
Mọi người không dám đình lại, lập tức bước lên truyền tống pháp trận rời đi.
Bao Cốc đứng ở giữa truyền tống trận, nàng cảm thấy tất cả sư bá đều chăm chú nhìn bản thân, sợ đến ngay cả đại khí cũng không dám suyễn.
Đa Bảo Linh Hầu cùng bọn họ bước trên pháp trận, lúc này lại không biết đã trốn đi nơi nào.
Ngọc Mật lặng lẽ truyền âm nói cho Bao Cốc: 'Có Tiểu sư thúc ở đây, đừng sợ!'
Một đường bình an vô sự, an toàn trở lại Huyền Thiên Môn.
Nhóm người từ truyền tống pháp trận đi ra, Tiểu sư thúc liền phân phó:
"Ngọc Mật, ngươi mang Bao Cốc quay về Linh Vân Phong, chủ phong tạm thời không cần về nữa!"
Ngọc Mật trả lời một tiếng:
"Vâng!" Xuất ra phi kiếm, mang theo Bao Cốc trở lại tiểu viện Bao Cốc ở lúc vừa vào Huyền Thiên Môn.
Bao Cốc khó hiểu hỏi:
"Sư tỷ, vì sao chúng ta lại quay về nơi này?"
Ngọc Mật nói:
"Hiện tại chủ phong chính là một cái thùng rỗng, ngay cả pháp trận phòng ngự cũng không có. Ngươi đừng xem chỗ này tầm thường, nơi này là yếu địa Tiểu sư thúc bế quan, có chưởng môn sư công tự mình bày pháp trận bảo vệ! Ngươi an tâm ở lại trong tiểu viện không nên chạy loạn, cánh rừng này toàn bộ pháp trận đã khỏi động, nếu ngươi không cẩn thận tiến nhầm vào pháp trận, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ!"
Bao Cốc trả lời một tiếng "nga", nàng suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Sư tỷ, vừa rồi vì sao ngươi nói có Tiểu sư thúc ở đây, chúng ta sẽ không cần sợ?" Tiểu sư thúc mới tiến nhập Nguyên Anh Cảnh, thực lực còn kém xa các vị sư bá đi?
Ngọc Mật hỏi:
"Ngươi biết Tiểu sư thúc họ gì sao?"
Bao Cốc lắc đầu.
Ngọc Mật nhất thời không nói nên lời, nàng lại hỏi:
"Vậy ngươi biết chưởng môn sư công họ gì sao?"
Bao Cốc tiếp tục lắc đầu, nàng suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Không phải chưởng môn sư công cùng họ với Tiểu sư thúc chứ?"
"Tiểu sư thúc là nữ nhân duy nhất của chưởng môn sư công, chưởng môn sư công họ Tử, Tử Thiên Quân tiếng tăm lừng lẫy chính là lão nhân gia ngài. Tiểu sư thúc tên gọi Tử Vân Thù!"
Bao Cốc bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: 'Thảo nào Tiểu sư thúc vẫn chưa độ Hóa Hình kiếp mà dám đi tìm Nguyên Anh Mạt Kỳ Chu Đầu sư bá đòi Linh Thủy! Thảo nào vừa rồi độ kiếp có bốn vị sư bá hộ pháp cho nàng!' Nàng suy nghĩ, hỏi:
"Sư phụ chúng ta có phải cũng rất lợi hại không?"
Ngọc Mật:
"Có lẽ đi!"
Bao Cốc hỏi:
"Sư phụ tên gọi là gì?"
Ngọc Mật thực sự không thể nói gì, nghẹn một hồi lâu, quát lên:
"Ngay cả tên của sư phụ ta cũng chưa nói với ngươi?"
Bao Cốc lắc đầu.
Ngọc Mật xoa trán, buông tiếng thở dài, nói:
"Sư phụ tên là Trác Vong Xuyên, Thiên Linh Căn thuộc tính thủy. Hắn là đệ tử mà chưởng môn sư công thu lúc xuất môn du ngoạn. Chưởng môn sư công chỉ có hai chân truyền đệ tử, một chính là đại sư bá, hiện giữ chức đại lý chưởng môn, người còn lại chính là sư phụ của chúng ta!"
Bao Cốc lên tiếng:
"Nga!"
Ngọc Mật nói:
"Bao Cốc, thực lực của ngươi hiện tại quả thật quá yếu, dù Huyền Thiên Môn cùng Thái Âm Môn tranh đấu thế nào, ngươi đều không thể xen vào, cho nên, ngoan ngoãn mà ở tại đây tu luyện, tranh thủ thời gian tiến vào Trúc Cơ Kỳ trước khi Thái Cổ di tích mở ra."
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, ta không còn linh thạch nữa."
Ngọc Mật gật đầu, nói:
"Ta sẽ nói với Tiểu sư thúc!" Nàng nói xong xoay người đi đến trong nhà gỗ.
Bao Cốc đi theo phía sau Ngọc Mật, hỏi:
"Sư tỷ, ngươi cũng muốn ở chỗ này sao?"
Ngọc Mật nói:
"Ta không ở chỗ này, ai bảo vệ ngươi?" Nói xong, tiến vào trong nhà gỗ khoanh chân tĩnh tọa chữa thương. Nàng hôm nay vì che chở Bao Cốc ngã xuống mà cực kỳ bi thảm, nếu không phải đột phá vào Kim Đan kỳ, thể chất đã siêu thoát phàm tục thì cú ngã đó có thể đã khiến nàng không ra hình người chết ngay tại chỗ.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật muốn chữa thương, yên lặng rời khỏi tiểu viện, ngồi xuống bên dòng suối nhỏ. Sau khi nàng bước vào tu tiên giới lúc ban đầu đặt chân đến chính là chỗ này, trở lại đây cảm giác gần gũi giống như về nhà. Hiện tại nàng gây ra một đại phiền toái cho người nhà. Nếu như không phải nàng tiết lộ chuyện trên người có trọng bảo sẽ không dẫn đến Thái Âm Môn có hành động như vậy, làm cho Huyền Thiên Môn muốn cùng Thái Âm Môn sinh tử tương đấu.
Có thể, các sư bá thèm muốn trọng bảo trên người nàng, thèm muốn hi thế kỳ trân trong bụng Đa Bảo Linh Hầu, nhưng bọn họ chưa bao giờ cường đoạt, vì nàng bọn họ không tiếc đánh cược bằng số phận toàn bộ môn phái. Bởi vì trên người nàng có truyền thừa của tổ sư gia, bởi vì trên người nàng nhiều trọng bảo, bởi vì nàng đặc biệt có năm nhánh linh căn, bọn họ đem nàng trở thành hy vọng của Huyền Thiên Môn.
Nàng không cảm thấy trên người có trọng bảo là tội lớn tày trời, ngược lại, trong tu tiên giới có trọng bảo mà không phát huy công hiệu của nó, tùy ý để người cướp đoạt mới là trọng tội.
Nàng không muốn sống dưới sự che chở của sư môn, nàng không muốn mỗi lần có việc đều cầu cứu tìm kiếm che chở, nàng muốn mạnh hơn, nàng muốn bảo vệ sư tỷ của nàng, bảo vệ Tiểu sư thúc bọn họ. Nàng muốn sống thật lâu thật lâu, tìm một đạo lữ, cùng ái nhân ngao du thiên hạ. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Ngọc Mật, Bao Cốc sợ đến lập tức lắc đầu, đạo lữ tương lai của nàng thế nào lại là sư tỷ chứ?
Nhưng ngoại trừ cha nàng, chưa từng có người bảo vệ nàng như Sư tỷ. Cha nàng là cha của nàng, là quan hệ huyết thống, Sư tỷ ở Thanh Sơn quận nhặt nàng về, từ đó đến nay vẫn luôn che chở nàng, hôm nay thậm chí không tiếc liều mình cứu giúp, ách, hiểu sai rồi.
Sư tỷ sư tỷ sư tỷ, sư tỷ đối tốt với nàng, làm sao sẽ là đạo lữ chứ! Huyền Thiên Môn, Huyền Thiên Môn trọng trách! Thu tâm tính thần, tĩnh tọa luyện công!
Bao Cốc không dám nghĩ tiếp, lập tức khoanh chân tĩnh tâm. Nàng lại đang suy nghĩ, bản thân vài lần bị sư tỷ nhìn thấy thân thể, may mà sư tỷ và nàng đều là nữ nhi, nếu không còn không phải gả cho nàng sao! Ai nha, luyện công!
Bao Cốc thở sâu, ép buộc bản thân định thần, dụng tâm cảm thụ Huyền Thiên Kiếm tổ sư gia truyền lại trong cơ thể. Nàng biết thanh kiếm kia đang ngay trong đan điền của, nếu không lúc sư tỷ cùng Tiểu sư thúc lột y phục của nàng, đan điền của nàng thế nào lại sợ hãi đến rút nhỏ lại.?
Nàng đoán thanh kiếm này đã có linh tính, ngay cả Tiểu sư thúc đều nói Huyền Thiên Kiếm so với Đa Bảo Linh Hầu còn tinh ranh hơn, còn biết trốn.
Bao Cốc cũng không trông cậy chỉ thoáng chốc mà tìm ra nó.
Nàng khoanh chân ngồi bất động bên dòng suối, hấp thu linh khí phiêu tán trong thiên địa, vận chuyển chân khí trong đan điền tĩnh tọa luyện công, trầm tĩnh yên lặng cảm thụ được chân khí trong đan điền biến hóa, nỗ lực thông linh với Huyền Thiên Kiếm.
Mùi thịt quay cùng mùi linh dược bay đến, bụng của nàng cũng đúng lúc cảm thấy đói.
Bao Cốc thu công quay về tiểu viện, chỉ thấy sư tỷ của nàng đang ở trong sân nhóm lửa nướng thịt.
Đa Bảo Linh Hầu ghé vào bên cạnh đống lửa trừng mắt chăm chú nhìn thịt quay, khóe miệng càng không ngừng chảy nước bọt.
Ngọc Mật chuyên tâm nướng thịt, thỉnh thoảng lại nhắc một câu nếu như có loại linh dược gì đó mùi vị sẽ càng ngon hơn nữa, Đa Bảo Linh Hầu lập tức sẽ lấy ra một cây linh dược như Ngọc Mật nói đưa cho nàng.
Không mất nhiều thời gian, hơn mười cây linh dược tứ giai ngũ giai liền rơi vào trên tay Ngọc Mật bị nàng nhu nát thành nước quét lên thịt giống như nước sốt.
Bao Cốc ngồi bên cạnh Đa Bảo Linh Hầu, ngửi được mùi thịt cùng linh dược không dời một bước, ngồi đợi thịt nướng chín.
"Thơm quá! Ngọc Mật, kẻ vô dụng ngươi lại đang nướng món ngon gì vậy?" Giọng nói của Tiểu sư thúc Tử Vân Thù vang lên.
Ngọc Mật cười nói:
"Thịt con yêu thú báo tuyết lần trước chúng ta săn được."
Tử Vân Thù tiếu ý ôn nhu ngồi xuống bên cạnh, nhìn Đa Bảo Linh Hầu:
"Vừa rồi có tin tức từ Huyền Nguyệt Cổ Thành truyền đến, nói Huyền Nguyệt Cổ Thành có nhiều dược điền bị trộm sạch, bị trộm đến trống rỗng, có phải ngươi làm hay không?"
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, che khuôn mặt, ngón tay khỉ di chuyển, từ trong kẽ tay chăm chú nhìn thịt quay thơm ngào ngạt.
Tử Vân Thù nói:
"Người bắt gặp cũng có phần."
Đa Bảo Linh Hầu oạch một tiếng thoáng chốc nhảy lên trên vai Bao Cốc, dùng Bao Cốc làm vật chắn giữa mình và Tử Vân Thù.
Ngọc Mật hỏi:
"Tiểu sư thúc, Thái Âm Môn bên kia thế nào?"
Tử Vân Thù nói:
"Còn có thể thế nào? Huyền Thiên Môn bên ngoài bây giờ bị bao vây kín kẽ, bọn họ đang vắt hết óc nghĩ cách phá hộ sơn pháp trận."
Ngọc Mật nói:
"Vậy ngươi còn có tâm tình đến ăn thịt?"
Tử Vân Thù nói: "Để ta xem hai ngươi có mạnh khỏe hay không? Nguyên Anh Trưởng Lão bế quan trong môn đều đã xuất quan, sư phụ của ngươi cũng xuất quan rồi, bất quá, hắn từ chỗ ta lấy đi nửa bình Hầu Nhi Tửu liền đi bế quan tiếp." Nàng phun ra từng chữ:
"Hiện nay đệ tử tu vi thấp trong phái đều đã bỏ chạy rồi. Hôm nay cha ta cũng xuất quan, hắn bảo ta đến thu xếp cho các ngươi."
Ngọc Mật nhíu nhíu mày, hỏi:
"Thực lực của chúng ta không qua Thái Âm Môn, giao chiến không có phần thắng. Lữ các chủ Thanh Phong Các cùng Phong sư bá giao hảo, hắn trên có lão Các chủ, dưới có Trưởng Lão nghị sự đường, chưa hẳn đã có thể xuất toàn lực tương trợ Huyền Thiên Môn, chỉ sợ giúp ích không lớn."
Tử Vân Thù nói:
"Cho nên quyết định buông tha mấy vạn năm cơ nghiệp, bỏ chạy."
Ngọc Mật bật dậy hô to:
"Buông tha cơ nghiệp Huyền Thiên Môn?"
Tử Vân Thù nói:
"Huyền Thiên Môn hôm nay đã trống rỗng rồi, ngoại trừ những thứ này không còn bất cứ linh mỏ linh quặng gì, ngay cả linh khí đều khô kiệt đỉnh núi còn có cái gì? Trước đây tử thủ Huyền Thiên Môn là bởi vì lịch đại chưởng môn đều tin tưởng vững chắc cựu phong Linh vân Phong còn có Huyền Thiên Môn truyền thừa, hôm nay truyền thừa cũng rơi vào trên đầu Bao Cốc, dược điền các phong đều bị Đa Bảo Linh Hầu trộm sạch, ngoại trừ một tòa hộ sơn pháp trận, lúc này Huyền Thiên Môn còn lại cái gì? Đánh tiếp, có lẽ ngay cả những công pháp truyền thừa cùng đệ tử đều sẽ mất. Cha ta nói bảo trụ Bao Cốc cùng Đa Bảo Linh Hầu, Huyền Thiên Môn sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi, hắn bảo ta dẫn theo các người rời đi."
Bao Cốc nhẹ nhàng mà nói một câu:
"Nơi này là nhà của ta."
Tử Vân Thù thật sâu nhìn Bao Cốc, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đạm nhạt:
"Ngươi không phải có một tiểu thế giới trống rỗng sao? Đem Linh Vân Phong cất vào đi! Đem Huyền Thiên Môn cất vào đi."
Bao Cốc nghe vậy hai mắt vô thần, kinh ngạc nói:
"Chúng ta pháp lực không đủ để di chuyển núi non?"
Tử Vân Thù cười nói:
"Cha ta có thể a!"
Ngọc Mật cả kinh há hốc miệng.
Tử Vân Thù cười nói:
"Cứ làm như vậy đi."
Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói:
"Lần này dẫn đến Thái Âm Môn tấn công sơn môn, ngay cả cơ nghiệp các phong đều buông tha, bọn họ... Trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Có thể đồng ý sao? Tiểu sư thúc, nếu các phong lòng có bất mãn, ta sợ, ta lo lắng sẽ có người sinh biến."
Tử Vân Thù tiếu ý ôn nhu nhìn Ngọc Mật, nói:
"Trên người Bao Cốc có Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia, bọn họ không dám hạ sát Bao Cốc. Có Đa Bảo Linh Hầu theo sau Bao Cốc, chứng tỏ bọn họ có hy vọng đột phá Hóa Thần Kỳ. Sinh biến? Biến đi đâu? Cướp không được, bức không xong, tìm Thái Âm Môn nương tựa cũng không đột phá được Hóa Thần Kỳ, chi bằng che chở Bao Cốc, không có việc gì thì đến lừa gạt một chút chí tôn Hầu Nhi Tửu! Huống hồ, bọn họ cũng giống như chúng ta, bước vào tu tiên giới tu luyện ở Huyền Thiên Môn, đối với Huyền Thiên Môn cảm tình sâu đậm, sẽ không sinh biến. Ngươi xem hai vị Nguyên Anh Cảnh của Thái Âm Môn không tiếc liều mạng chính là vì cái gì? Còn không phải vì muốn đột phá Hóa Thần Kỳ! chẳng lẽ lại vì một ngọn núi trống rỗng mà đến?"
Bao Cốc suy nghĩ một chút, hỏi:
"Chúng ta đi đâu?"
Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù nhìn nhau, đôi môi khẽ động, yên lặng phun ra ba chữ.
Bao Cốc không hiểu ra sao hỏi:
"Nơi nào a?" Tiểu sư thúc cùng sư tỷ ăn ý như vậy thật đáng ghét.