Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 60: Cấm khí pháp bảo




Tử Thiên Quân nói với Bao Cốc:
"Bao Cốc, ngươi giỏi lắm!" Đứng dậy rời khỏi.
Bao Cốc hoang mang quay đầu nhìn thân ảnh Chưởng môn sư công rời đi, nghĩ thầm: 'Sư công đây là đang khen ta sao?' Sao nàng lại cảm thấy Chưởng môn sư công tâm tình tựa hồ có chút trầm trọng nhỉ? Nàng nhún nhún vai, nghĩ: 'Quản hắn làm gì, dù sao thì hiện tại tu vi của ta yếu kém, cũng giúp không được bao nhiêu việc.' Trước đây vẫn luôn nghe nói Huyền Thiên Môn nghèo nàn, nàng không bao nhiêu cảm giác, nhưng sau khi đến Huyền Nguyệt Cổ Thành, một nơi đối lập với Huyền Thiên Môn, Bao Cốc mới sâu sắc cảm giác được Huyền Thiên Môn nghèo thế nào. Nếu như nàng không phải Ngũ Linh Căn, linh khí ở Huyền Nguyệt Cổ Thành các loại phân bố không đều, nàng có chút ít linh thạch bố tụ linh trận tu luyện như vậy là đủ rồi, nhưng mà ở Huyền Thiên Môn, dùng Tụ Linh Pháp Trận đều tụ không đến bao nhiêu linh khí, nàng chỉ có thể dựa vào linh đan, Hầu Nhi Tửu tu luyện. Nàng hiện tại mới ở Luyện Khí Kỳ mà đã tiêu hao lớn như vậy, sau này làm thế nào đây? Chỉ sợ Đa Bảo Linh Hầu đều sẽ bị nàng ăn đến phá sản!
Bao Cốc đợi khi Ngọc Mật trở về, hỏi Ngọc Mật:
"Sư tỷ, linh khí ở Huyền Thiên Môn loãng như vậy, đệ tử các phong làm sao tu luyện a?"
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nói:
"Huyền Thiên Môn chỉ phụ trách truyền thụ tài nghệ, đệ tử các phong muốn hấp thu linh khí tu luyện phải ra ngoài, tìm kiếm chỗ linh khí sung túc tu luyện. Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Bao Cốc nói:
"Hôm nay lúc chưởng môn sư công rời khỏi, sắc mặt có chút không đúng, ta nghĩ là hắn đang chê ta tu luyện quá tốn kém."
Ngọc Mật ân một tiếng, nói:
"Xác thực là tiêu hao cực đại!" Nàng thật sâu liếc mắt nhìn Bao Cốc, nói:
"Ngươi yên tâm đi, hiện tại các phong bởi vì chuyện Thái Âm Môn vây công vẫn chưa yên ổn, hơn nữa ngươi xử sự thỏa đáng, bọn họ tạm thời sẽ không ghét bỏ ngươi lãng phí tu tiên tài nguyên, vẫn trông cậy vào sự giúp đỡ của ngươi!" Nàng lần này đi ra ngoài đưa thiệp trái lại là một buôn bán có lời, các phong đều đang mượn hơi nàng. Nàng chậm rãi bổ sung:
"Ta hôm nay lúc đến Thiên Vân Phong đưa thiệp gặp được Quyền chưởng môn sư bá, hắn đã từ Phong sư bá biết chuyện ngươi ở Thanh Phong Các có được một thái cổ lệnh bài, nói sợ ngươi tiến nhập thái cổ di chỉ gặp nguy hiểm, nên để Nam Y đi cùng ngươi."
Bao Cốc "nga" một tiếng biểu thị nghe thấy.
Ngọc Mật không nói thêm nữa, đi vào tiểu viện tĩnh tọa luyện công.
Bao Cốc nhàn đến hoảng hốt, chuẩn bị một chút thức ăn, sau đó đến trong viện luyện kiếm. Buổi sáng nàng hấp thu thiên địa linh khí tu luyện, buổi chiều luyện tập kiếm kỹ, có đôi khi luyện đến hứng khỏi, luyện đến đêm khuya cũng không nghỉ ngơi. Nếu như nàng quá thời gian còn không nghỉ ngơi, sư tỷ vốn ngồi như tượng ngọc sẽ mở mắt ra đuổi nàng đi.
Buổi chiều, Bao Cốc đang luyện kiếm, nàng bỗng nhiên thoáng nhìn thấy thân ảnh của Tử Vân Thù. Bao Cốc thu kiếm đón tiếp:
"Tiểu sư thúc, ngươi trở về rồi!"
Tử Vân Thù ném cho Bao Cốc một cái liếc mắt:
"Cái gì gọi là ta trở về rồi? Ta căn bản không đi ra ngoài!" Đang nói chuyện, dùng thần niệm ném ra một đống thứ cho Bao Cốc:
"Cho ngươi, đổi hết pháp bảo trên người ngươi! Ngươi hiện tại tu vi thấp kém, cho ngươi pháp bảo Nguyên Anh Cảnh ngươi cũng không khởi động được, chỉ có thể dùng pháp bảo tự động phòng ngự, cho nên luyện cho ngươi đều là cấm khí có thể dễ dàng phát động. Về phần phi kiếm dùng như thế nào, bảo sư tỷ dạy ngươi."
Bao Cốc "ách" một tiếng, hô lên:
"Cấm khí? Tiểu sư thúc, vậy không phải ta dùng vài lần sẽ hỏng sao?"
Tử Vân Thù tức giận nói:
"Tất cả những thứ này đều là pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, gặp phải tu tiên giả Kim Đan kỳ, nếu như bọn họ không có pháp bảo Nguyên Anh Cảnh, cho dù ngươi đứng bất động để cho bọn họ đánh, ngươi không cần thôi động những cấm khí này bọn họ cũng không làm ngươi bị thương một sợi lông. Nếu gặp phải tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh, những cấm khí này chí ít có thể bảo vệ ngươi chịu đựng hơn mười kích toàn lực! Nếu cho ngươi Nguyên Anh pháp bảo, với chút tu vi của ngươi, ngay cả một kích cũng đỡ không được. Không nói nữa, một ngày một đêm luyện pháp bảo cho ngươi, mệt chết ta! Ta phải uống Hầu Nhi Tửu ngủ một giấc, trời sập xuống cũng đừng đánh thức ta!" Nói xong lấy ra một bầu rượu bằng ngọc vừa đi vừa uống, lúc đi đến bên giường đã uống hết nửa bình, nàng uống rượu xong liền ngã đầu ra ngủ.
Bao Cốc từ cửa sổ thấy Tiểu sư thúc uống xong Hầu Nhi Tửu rồi đi ngủ, cũng không vận công tiêu hóa, lập tức ghé vào trước cửa sổ hô:
"Tiểu sư thúc, ngươi không vận công hấp thu linh khí của Hầu Nhi Tửu, ngươi không sợ lãng phí a?"
Tử Vân Thù xoay người ngủ, đưa lưng về phía Bao Cốc, tức giận phun ra một chữ:
"Cút!" Không biết ta hiện tại là thân rắn, là yêu thân sao? Không biết yêu hấp thu thiên địa linh vật hiệu quả so với nhân loại lớn hơn sao? Không biết yêu ăn thiên địa linh vật có thể toàn bộ hấp thu không cần vận công luyện hóa sao? Nàng đối với chuyện bản thân vốn là một đại mỹ nữ lại bất đắc dĩ biến thành một con đại Bạch Xà canh cánh trong lòng, đối với việc Bao Cốc nhắc nhở nàng là một con rắn lại càng biểu thị rất không vui vẻ!
Ngọc Mật mở mắt ra đứng lên, nhìn đống pháp bảo trên mặt đất, lại quay đầu nhìn Bao Cốc, nói:
"Bao Cốc, ngươi đem cấm khí Tiểu sư thúc khổ cực luyện cho ngươi đổ đống như rác ở chỗ này cũng không chịu thu dọn?"
Tử Vân Thù tức giận đến lần nữa liếc trắng mắt! Cư nhiên xem cấm khí của một luyện khí thiên tài như nàng luyện ra như rác? Nàng cầm bình rượu ném vào Ngọc Mật ngoài cửa sổ.
Ngọc Mật tiếp được bầu rượu Tiểu sư thúc ném đến, nghĩ thầm: 'Thật là nóng tính!' Nàng lại nghĩ, rắn đều là động vật ngủ đông, đại Bạch Xà Tiểu sư thúc trong mùa đông dường như lại chưa từng ngủ, băng thiên tuyết địa, cơn giận này đúng là khó tránh khỏi. Chậc, đáng lắm! Ai bảo ngươi hiện tại rõ ràng là rắn còn cố hóa thành người, khiến ta đều đã quên nguyên hình của ngươi là rắn rồi!
Bao Cốc lập tức trở lại trước đống cấm khí nhanh nhẹn thu tất cả vào trong pháp bảo trữ vật siêu lớn. Nàng vốn dĩ muốn trở về phòng mới thay ra, nhưng vừa nghĩ đến gian phòng của nàng hiện tại bị Tiểu sư thúc chiếm, mà thay y phục trong viện không chỗ che chắn này thì lại không thích hợp lắm. Phòng bếp? Khách đường? Nhà xí? Tựa hồ cũng không thích hợp, nàng cắn răng một cái, vẫn là trở lại phòng ngủ thay y phục.
Bao Cốc trở lại trong phòng, lấy pháp bảo Tử Vân Thù luyện chế cho nàng ra kiểm kê, phát hiện Tử Vân Thù làm cho nàng rất đầy đủ các loại pháp bảo a! Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài toàn bộ đầy đủ, ngay cả nội khố cũng có! Nội khố cấm khí Nguyên Anh kỳ? Bao Cốc trong nháy mắt có một loại cảm giác giống như sét đánh ngang đầu? Lẽ nào là Tiểu sư thúc trả thù nàng đem nội khố của Chưởng môn sư công.... Phi phi phi, không phải đâu! Không nên suy nghĩ bậy bạ! Đây là lòng tốt của Tiểu sư thúc! Nhiều cấm khí thêm nhiều đảm bảo!
Bao Cốc tim đạp nhanh cởi hết y phục, đem nội khố Nguyên Anh kỳ cấm khí dùng ti tàm dệt kia mặc vào.
Ngọc Mật khoanh tay đứng trong viện nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, đôi mắt đều trợn tròn! Nội khố cấm khí Nguyên Anh kỳ? Nhìn khắp tu tiên giới chỉ sợ đây là cái độc nhất đi? Chiếc nội khố độc nhất này cư nhiên còn có người mặc! Người mặc nội khố này còn là người nàng quen biết, còn là sư muội của nàng! Người làm ra nội khố này nàng cũng quen biết, là Tiểu sư thúc của nàng! Ngọc Mật rất không mặt mũi xoa trán! Nàng khống chế không được mà suy nghĩ, nếu như ngày nào đó Bao Cốc gặp phải người Nguyên Anh Cảnh đánh cướp nàng, đem một thân cấm khí đều bạo phá, lộ ra nội khố kia, không biết tu tiên giả đi cướp Bao Cốc sẽ có cảm tưởng thế nào! Nhất định sẽ muốn đem Bao Cốc lột sạch hoặc nổ sạch! Ngọc Mật ho nhẹ một tiếng, đình chỉ suy nghĩ, cười nhắc nhở:
"Bao Cốc a, ngươi xác định ngươi không cần mặc thêm một cái tiểu khố ở bên trong sao?"
Bao Cốc ngây người, nghĩ thầm: 'Đúng nga! Pháp bảo sợ ô uế, vạn nhất đi nhà xí một lần làm bẩn sẽ mất đi công hiệu thì phải làm sao?' Nàng đáp:
"Cảm ơn sư tỷ nhắc nhở!" Sau đó lại kéo nội khố xuống, lấy ra tiểu khố của bản thân mặc vào. Bỗng nhiên nàng phản ứng lại, tức giận quát to:
"Sư tỷ, ngươi lại nhìn lén ta!"
Tử Vân Thù trên giường xoay người tàn bạo nói:
"Ngươi còn làm ồn ta ngủ nữa, cẩn thận ta luyện một cái mặt nạ bịt miệng ngươi lại."
Bao Cốc bị cơn giận của Tử Vân Thù hù dọa, lập tức cấm khẩu, yên lặng ủy khuất mặc một đống lớn Nguyên Anh Cảnh cấm khí. Trong lòng nàng càng không ngừng nói: 'Sư tỷ bại hoại, sư tỷ bại hoại, sư tỷ bại hoại.....'
Làm một Luyện Khí lục giai tiểu tu sĩ có nhiều pháp bảo Nguyên Anh Cảnh vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng sư tỷ nhìn lén khiến nàng rất không hài lòng, dù cho ngươi muốn xem cũng phải chờ đến lúc ta trưởng thành trở nên xinh đẹp rồi hãy nhìn, ta hiện tại ngực nhỏ như vậy, ngươi nhìn thấy hẳn là cảm thấy bản thân rất đáng tự hào đi!
Rất nhanh, Bao Cốc liền y phục chỉnh tề bước ra, mi mục phi dương, vài phần đắc ý dương khởi tự đắc nhìn Ngọc Mật. Tiểu sư thúc luyện cho nàng một thân cấm khí đã tốn không ít tâm tư, xinh đẹp nhưng không quá nổi bật, nhìn qua chính là y phục thông thường do thợ may khéo léo may ra, căn bản nhìn không ra nửa điểm cấm khí pháp bảo vết tích, đặc biệt là chiếc váy trên người nàng, cư nhiên là một cái Lưu Tiên váy đạm lục sắc.
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc bước ra đôi mắt không khỏi sáng lên, nhưng nhìn thấy Bao Cốc đắc ý lại thực sự rất không nhẫn tâm đả kích nàng, khinh phiêu phiêu hỏi một câu:
"Trước ngực ngươi nhét thứ gì vậy? Thế nào lại sưng lên?"
Bao Cốc: "........" Sưng lên? Sưng lên? Sưng lên?
Ngọc Mật nhìn thấy mức độ ngây ngẩn ủy khuất của Bao Cốc, xích một tiếng bật cười, nói:
"Đùa ngươi thôi! Rất đẹp!"
Bao Cốc lộ ra một nụ cười xinh đẹp, xoay người đến phòng bếp nấu ăn. Nàng bây giờ còn đang tuổi dậy thì, nàng muốn ăn đầy đủ dinh dưỡng một chút, tương lai cũng muốn được như sư tỷ, Tiểu sư thúc, vóc dáng hoàn hảo.
Ngọc Mật theo vào phòng bếp giành lấy con dao trên tay Bao Cốc, nói:
"Đi nghỉ ngơi đi, để ta làm cơm. Chờ Tiểu sư thúc tỉnh ngủ, chúng ta phải xuất môn rồi!"
Bao Cốc thất kinh, hỏi:
"Đi đâu?"
Ngọc Mật hỏi:
"Chúng ta không phải đã nói với ngươi rồi sao?"
Bao Cốc ù ù cạc cạc chớp chớp mắt hỏi:
"Nói với ta lúc nào?"
"Chính là lần trước Huyền Thiên Môn bị vây ngươi còn chưa mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến, lúc chúng ta thương nghị muốn ra ngoài lánh nạn đã xác định nơi muốn đi a!"
Bao Cốc chu môi, có chút không vui nói:
"Hai ngươi lúc đó cố ý thừa nước đục thả câu!" Nàng chậm rãi nói:
"Hiện tại không cần lánh nạn nữa, còn muốn đi?"
Ngọc Mật ảm đạm nhìn Bao Cốc, nói:
"Ngươi tu luyện cần lượng lớn linh khí, lẽ nào ngươi muốn ở trong Huyền Thiên Môn ăn sập Huyền Thiên Môn mới chịu rời khỏi?"
Bao Cốc vô lực cãi lại, hỏi:
"Chúng ta đây đi đâu? Huyền Nguyệt Cổ Thành sao?"
Ngọc Mật từ vòng ngọc trữ vật lấy ra thịt yêu thú, rửa trong chậu nước, trên tay bận rộn, miệng đáp:
"Bây giờ ngươi đi Huyền Nguyệt Cổ Thành không phải tự tìm phiền toái sao? Chúng ta đi Thái Âm Môn!"
Bao Cốc cả kinh kêu to một tiếng:
"Thái Âm Môn?" Nàng nhíu mày nói:
"Thái Âm Môn vắt óc tìm cách bắt ta, chúng ta còn đi Thái Âm Môn tự chui đầu vào lưới?"
Ngọc Mật nói:
"Nhìn khắp Vân Lĩnh thì Thái Âm Môn giàu nhất, không tìm Thái Âm Môn thì tìm ai?" Lời của nàng vừa dứt thì Tử Vân Thù ngủ ở trong phòng không thể nhịn được nữa nhảy dựng lên, cuộn thân trở lại trong hồ của mình mà ngủ! Nàng hô một câu:
"Tiểu sư thúc, đừng ngủ trầm, qua hai canh giờ nữa trở lên ăn cơm!" Nói xong tiếp tục vùi đầu xử lý nguyên liệu trong tay.
Bao Cốc gọi một tiếng:
"Sư tỷ." Nàng cảm thấy đi Thái Âm Môn không thích hợp, có chút do dự. Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Ngọc Mật, cảm thấy tư thái lúc sư tỷ làm cơm nhìn rất được, rất hiền lành. Giờ phút này, nàng giống như cảm nhận được không khí giai đình.
Nhà!
Từ lúc Thanh Sơn quận yêu ma tác quái đến nay, đã thật lâu nàng không cảm nhận được không khí gia đình. Nàng bỗng nhiên nghĩ nếu như ai cưới được sư tỷ làm đạo lữ nhất định rất có phúc khí. Nàng nghĩ đến nếu như nam nhân nào đó cưới sư tỷ lại cảm thấy cả người khó chịu, rất có cảm giác giống như thứ trọng yếu bị người khác cướp đi. Nàng đi đến bên cạnh giúp Ngọc Mật rửa linh dược trong nước, hỏi:
"Sư tỷ, ngươi sẽ tìm đạo lữ sao?"
Ngọc Mật kinh ngạc quay đầu nhìn Bao Cốc, nói:
"Tìm đạo lữ làm gì? Ta đã gặp qua vài trường hợp vì tài nguyên tu tiên cùng bảo vật mà phản bội đạo lữ, nhẫn tâm hạ thủ. Cũng có gặp qua những đôi ân ái, như Nam Sơn Nhất Kiếm, kết quả là một người không thể vượt qua bình cảnh không thể tiếp tục thọ nguyên, người kia....." Tâm tình của nàng cũng trở nên trầm nặng, nàng mỉm cười, lắc đầu.
Bao Cốc hỏi:
"Sư tỷ mấy năm nay sống rất khổ cực đi?" Huyền Thiên Môn nghèo như vậy, Linh Vân Phong cũng nghèo, mấy năm nay sư phụ bế quan, Tiểu sư thúc cũng ở trong hồ sâu bế quan tu luyện, một mình sư tỷ chống đỡ Linh Vân Phong, muốn cái gì đều phải tự thân tranh giành.
Ngọc Mật đáp:
"Rất tốt! Tự mình đánh liều ra sức*, ngược lại cũng rất khoái hoạt!"
Bao Cốc hỏi:
"Sư tỷ, đánh cướp rất vui sao?"
Ngọc Mật quay đầu trừng Bao Cốc, sửa đúng:
"Là đánh liều ra sức, không phải đánh cướp! Nếu ta đánh cướp, người đầu tiên ta cướp chính là ngươi."
Bao Cốc nhược nhược nói:
"Vậy sư tỷ ngươi cướp sắc là được rồi!" Dù sao thì ngươi cũng đã cướp qua sắc của ta rồi, có cướp nữa cũng không tổn thất gì!
Ngọc Mật bị lời không biết xấu hổ của Bao Cốc cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, một lát mới nói:
"Xuất môn không nên nói cho người khác biết ta là sư tỷ của ngươi!" Nàng lại hừ một tiếng:
"Ngươi có sắc gì tốt để mà cướp? Muốn cướp sắc cũng là cướp Tiểu sư thúc a!"
Bao Cốc buông linh dược trong tay, khẽ hừ một tiếng xoay người ra khỏi bếp, để sư tỷ tự mình nấu cơm đi!
p/s: đánh liều, ra sức và đánh cướp đồng âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.