Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 62: Tử vân thù dạy kiếm kỹ




Bao Cốc từ trên mặt đất đứng lên, lập tức lấy ra một hồ lô lục giai Hầu Nhi Tửu nói:
"Tiểu sư thúc, ta ngốc là ta sai, ngươi uống chút rượu giải giận đi!"
Tử Vân Thù trừng mắt nhìn Bao Cốc, hầm hừ giáo huấn:
"Không chăm chỉ luyện công, còn muốn mua chuộc ta? Ngươi không biết ta là cương trực công chính sao?"
Ngọc chưởng giương lên tản ra một cổ kình phong cuốn Hầu Nhi Tửu Bao Cốc dâng lên vào trong tay, nàng mang theo rượu ngồi trên cành cây tuyết đọng, ngửa đầu rót một ngụm lớn vào miệng nói:
"Rượu tịch thu! Ngây ngốc làm gì? Còn không lập tức luyện tập?"
Bao Cốc nga một tiếng, lại vò đầu hỏi:
"Tiểu sư thúc, luyện phi kiếm có bí quyết gì không?"
"Bí quyết? Có a, ngã nhiều lần, ngã nhiều sẽ biết." Tử Vân Thù thích ý híp mắt tiếp tục uống rượu, giận dữ vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biến mất, lửa giận do không thể ngủ đông cũng không có.
Bao Cốc xuất ra phi kiếm cách ba tấc cao, nàng giẫm lên chậm rãi hướng phía trước bay đi, trước khiến bản thân đứng vững, sau đó mới từ từ tăng tốc.
Tử Vân Thù giương mắt nhìn Bao Cốc, nói:
"Tốc độ quá chậm!" Dứt lời, tay giương lên một đạo băng trùy bắn về phía cái mông Bao Cốc, còn ra lời nhắc nhở nói:
"Cẩn thận phía sau!"
Bao Cốc thấy thế sợ đến hoả tốc thúc dục phi kiếm hướng phía trước phóng đi, nhưng tốc độ của nàng vẫn là chậm, nên bị băng trùy đâm vào mông, lại bị gió lạnh thổi, lạnh đến cái mông một trận tê dại đau nhức. Tư vị đó, nói có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu!
Tử Vân Thù nói:
"Tốc độ của ngươi thiếu nhanh!" Lại một đạo băng trùy bắn ra!
Bao Cốc sao dám chậm trễ, nàng bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước, sau đó cảm thấy hoa mắt, phi kiếm lần nữa bay đi, người lại ngã trên mặt đất. Nàng đau đến lăn một vòng trên mặt đất, kêu lên:
"Tiểu sư thúc, chậm mà chắc a! Sao có thể ăn một lúc thì mập a! Ta cũng muốn nhanh chóng a, nhưng một khi nhanh liền ngã, ta có biện pháp gì? Ta trái lại muốn cho phi kiếm tiếp được ta, nhưng còn không đợi ta phản ứng thì ta đã lăn trên mặt đất rồi."
Tử Vân Thù nói:
"Không phải nói với ngươi phải xem phi kiếm như một phần thân thể, người kiếm hợp nhất sao?"
Bao Cốc thở phì phì đứng lên. Nếu không phải nàng một thân Nguyên Anh cấm khí, ngã một lần cũng có thể khiến nàng chết khiếp. Nàng triệu hồi phi kiếm, lần nữa bước lên, nói:
"Bản thân ta chậm rãi luyện, ngươi không chuẩn đánh lén ta!" Lời của nàng vừa dứt, hơn mười đạo băng trùy xuất hiện trước mặt của nàng, khiến nàng sợ đến ngây ra như phỗng.
Tử Vân Thù do dự một chút, triệt hồi băng trùy nói:
"Vậy ngươi tự mình luyện một chút đi!" Nàng lại cầm lấy Hầu Nhi Tửu nhắm mắt lại bắt đầu ngủ gật.
Bao Cốc dán sát đất luyện tập phi hành, tốc độ từ chậm đến nhanh, nhưng cuối cùng vẫn sẽ từ trên phi kiếm trượt xuống hoặc ngã xuống. Nàng phát hiện chỉ cần tốc độ nhanh đến một mức nhất định sẽ hình thành lực gió rất lớn, phi kiếm mang nàng về phía trước thì sẽ bị gió đẩy về phía sau, cuối cùng ngã xuống phi kiếm. Nàng thử ngồi xổm hoặc thấp người xuống, cảm giác lực cản sẽ giảm đi một chút, tốc độ cũng có thể tăng thêm một ít, nhưng nếu tăng tốc thêm chút nữa, sẽ lại ngã xuống.
Bao Cốc bay đến trước mặt Tử Vân Thù, hô lên:
"Tiểu sư thúc! Không có cách nào phi nhanh, có gió ngăn trở."
Tử Vân Thù đem toàn bộ cử chỉ của Bao Cốc luyện công vừa rồi xem vào trong mắt, không khỏi thở dài, nhảy xuống khỏi cây, xuất ra phi kiếm của bản thân, nàng đứng trên phi kiếm, đem chân khí dung nhập thôi động phi kiếm, nói:
"Ngươi xem rõ ràng ta là làm như thế nào! Đem chân khí của ngươi dung nhập phi kiếm, kích phát hộ thuẫn phòng ngự trong phi kiếm! Ngươi đừng thấy trên bầu trời cái gì cũng không có, thật ra trong không khí tràn ngập ánh mắt cũng những thứ ngươi không biết, bao gồm gió, tốc độ của ngươi càng nhanh, trở lực càng lớn. Để không bị phi kiếm vứt lại, ngươi nhất định phải cùng phi kiếm người kiếm hợp nhất! Người, kiếm dưới chân, phòng ngự hộ thuẫn, đem ba thứ hợp thành một thể!"
Bao Cốc thử đem chân khí rót vào phi kiếm, chỉ cảm thấy trên phi kiếm nổi lên ánh sáng, cũng không có phòng ngự hộ thuẫn gì hình thành. Nàng nói:
"Tiểu sư thúc, thế nào mới kích hoạt phòng ngự hộ thuẫn của phi kiếm được?"
Tử Vân Thù nói:
"Ngươi dùng thần niệm của ngươi tham vào phi kiếm, bên trong có một tòa ngũ hành tụ linh trận. Ngươi rót chân khí vào thì sẽ kích hoạt nó, sau khi kích hoạt tụ linh trận có thể tự chủ hấp thu linh khí trong thiên địa duy trì năng lượng phi hành nó cần."
Bao Cốc dùng thần niệm vô cùng tỉ mỉ tiến hành quan sát bên trong phi kiếm, rốt cục phát hiện trung ương phi kiếm có một khối Ngũ Hành trận trong suốt, gần như cùng màu với phi kiếm. Nàng đem chân khí rót vào, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng từ phi kiếm tuôn ra, một đạo khí hình vòm trong suốt lấy phi kiếm làm trung tâm bắt đầu bao quanh phi kiếm.
Tử Vân Thù còn nói thêm:
"Trong lúc giao chiến, phi kiếm không thể duy trì hướng đi thẳng, ngươi phải khống chế nó không ngừng biến hóa phương vị, góc độ tránh né công kích của địch nhân cùng phản công địch nhân, trong chiến đấu ngươi không cách nào phân tâm đi điều khiển phi kiếm, lúc này việcngươi cần phải làm là dùng phi kiếm thay thế hai chân của ngươi khiến tái nó mang ngươi di chuyển, phi kiếm phải vững vàng dán dưới chân của ngươi, tùy tâm sở dục giống như lúc ngươi dùng hai chân. Trong chiến đấu, một kẽ hở rất nhỏ cũng đủ khiến ngươi mất mạng, giống như ngươi vừa rồi xuất hiện tình huống phi kiếm rời chân, cũng đủ ngươi chết hơn một nghìn vạn lần rồi!"
Bao Cốc ân một tiếng:
"Đúng như ngươi nói, vừa rồi ta điều khiển phi kiếm hơi phân tâm một chút, phi kiếm sẽ mất kiểm soát. Có biện pháp nào khiến phi kiếm đính vào bàn chân không?"
Tử Vân Thù nói:
"Không. Ngươi chỉ có thể luyện nhiều ngã nhiều, mau chóng quen thuộc cùng nắm giữ phi kiếm dưới chân ngươi." Nàng suy nghĩ, nói:
"Nếu phi kiếm ly thể bay ra, ngươi lập tức triệu hồi nó, còn có chính là nếu địch nhân quấn đấu gần người, chân của ngươi sẽ không thể đứng bất động trên phi kiếm, phải chú ý dùng nó mượn lực một chút, phối hợp ngự phong bí quyết, khinh thân bí quyết các loại thủ đoạn xoay quanh phi kiếm mà hành động, bằng không ngươi mất chỗ đứng trên không trung, sẽ trở thành bia ngắm cố định để cho ngươi ta bắn, hoặc là trực tiếp rơi xuống đất ngã chết."
Bao Cốc ách một tiếng, nói:
"Ta không biết bí quyết ngự phong, bí quyết khinh thân."
Tử Vân Thù nhìn chằm chằm Bao Cốc, hỏi:
"Sư tỷ ngươi dạy ngươi tu luyện như thế nào?" Nàng rốt cuộc đã nhìn ra, dù cho Bao Cốc một thân cực phẩm pháp bảo hộ thân, Bao Cốc nhiều lắm cũng chỉ là một đống cát mà thôi. Nàng xoa trán nhẫn nại nói:
"Được, ta dạy ngươi!Cái khác có thể không biết, nhưng thủ đoạn tháo chạy giữ mạng, thoát khỏi địch nhân cùng người quấn đấu phải biết." Nàng gọi Bao Cốc đến trước mặt, trước đem bí quyết truyền thụ cho Bao Cốc, để Bao Cốc trước nghe hậu lĩnh pháp quyết, sau đó mới dạy thân pháp.
Ngọc Mật mang cơm nước đã làm xong lên bàn, gọi Tử Vân Thù cùng Bao Cốc quay về ăn cơm.
Sau khi Tử Vân Thù vào nhà ngồi xuống liền nhìn Ngọc Mật, nói:
"Lúc nhàn rỗi ngươi cũng không dạy nàng một ít bản lĩnh phòng thân? Ngươi làm sư tỷ như thế nào vậy?"
Ngọc Mật gắp một đũa rau cho Tử Vân Thù, nói:
"Ngươi cũng không phải không biết ta là tính tình gì, có thể dạy đồ đệ sao? Tiểu sư thúc, giấy trắng phải vẽ tranh đẹp. Nếu như ta dạy nàng kém cõi, ngươi lại phải dạy lại cho đúng càng tốn nhiều sức lực."
Tử Vân Thù mắng Ngọc Mật một câu:
"Ngươi cùng sư phụ ngươi chỉ có một tính tình."
Bao Cốc không lên tiếng, vùi đầu gắp rau. Sư tỷ nấu ăn rất ngon, là món ăn ngon nhất đời này nàng từng ăn.
Ngọc Mật nhìn về phía Bao Cốc nói:
"Bao Cốc, ăn ít một chút, nếu không một hồi nhổ ra thì rất khó coi."
Bao Cốc nuốt cơm trong miệng xuống, nói:
"Ta cũng không phải oa nhi, ăn nhiều còn có thể nhổ ra?"
Ngọc Mật cười không nói nhìn Tử Vân Thù.
Tử Vân Thù quay đầu nói với Bao Cốc:
"Ngươi ăn no bảy phần là đủ rồi! Nếu không lát nữa ăn no đi không nổi, vận động mạnh những thứ trong dạ dày nhảy ra thì rất khó coi."
Bao Cốc ý thức được có chút không ổn, nàng lập tức lùa vài miệng cơm rồi chạy ra sân luyện công.
Tử Vân Thù nói với Ngọc Mật:
"Bao Cốc đi rồi, hai ta ăn." Hai người uống Hầu Nhi Tửu của Bao Cốc cơm nước trên bàn ăn đến không còn một chút dư thừa. Nàng nói với Ngọc Mật:
"Qua một canh giờ gọi ta."
Ngọc Mật nói cho Bao Cốc biết, thừa dịp Tiểu sư thúc ngủ tiêu thực bảo nàng tranh thủ luyện công, học thuộc tất cả những gì Tiểu sư thúc vừa dạy nếu không đợi lát nữa Tiểu sư thúc đi ra sẽ không tha cho nàng.
Bao Cốc hỏi:
"Sau khi Tiểu sư thúc thức dậy sẽ thế nào?"
Ngọc Mật nói:
"Tiểu sư thúc dạy người thích dùng phương thức thực chiến, nói trực tiếp một chút chính là từ trên đầu ngươi đánh xuống, yên tâm đi, ta đã thay ngươi chuẩn bị thuốc trị thương rồi. Bị người trong nhà đánh bị thương so với bị người bên ngoài đánh mất mạng tốt hơn."
Bao Cốc sợ đến run rẩy, lập tức tranh thủ luyện công.
Ngọc Mật chờ đúng thời gian liền đánh thức Tử Vân Thù.
Tử Vân Thù sau khi rời giường liền xách Bao Cốc đến rừng cây đối diện, trảm đinh chặt sắt nói:
"Bây giờ ta xuất chiêu, ngươi có thể né tránh cũng có thể phản kích, tránh không khỏi cũng không sao cả, luyện nhiều thì sẽ thuần thục thôi. Chuẩn bị xong chưa?"
Bao Cốc đáp:
"Ân!"
Tử Vân Thù nói:
"Tốt lắm, bắt đầu đi." Đang nói, nàng nâng chưởng hướng Bao Cốc đánh tới!
Lúc Tử Vân Thù nói bắt đầu Bao Cốc đã điều khiển phi kiếm quay đầu chạy gấp.
Tử Vân Thù chân đạp phi kiếm trong nháy mắt đuổi theo, băng trùy, băng kiếm, quyền ảnh ánh đao trong nháy mắt bao phủ xuống, đem Bao Cốc từ không trung đuổi đến mặt đất, đau đến Bao Cốc nửa ngày không đứng lên được.
Tử Vân Thù nói:
"Lúc chạy nghìn vạn lần đừng chỉ lo chạy, phải đề phòng người đuổi theo công kích ngươi. Cho dù là chạy trốn cũng phải tùy lúc phản kích hoặc tránh né truy kích!" Nàng kéo Bao Cốc dậy, nói:
"Làm lại!"
Mấy ngày kế tiếp Tử Vân Thù càng không ngừng đuổi đánh Bao Cốc, ngày đêm không ngớt.
Lúc Bao Cốc mệt đến không biết trời trăng, nàng cũng chỉ cho Bao Cốc uống vài ngụm Hầu Nhi Tửu hồi sức.
Bao Cốc hỏi:
"Tiểu sư thúc, nghỉ ngơi một chút hay tiếp tục được không?"
Tử Vân Thù hỏi:
"Lúc kẻ thù truy sát ngươi sẽ để ngươi nghỉ ngơi sao?"Liên tục đuổi đánh, nhưng nàng xuất thủ có chừng mực đánh không chết, đánh không tàn phế, nhưng tuyệt đối sẽ đánh cho Bao Cốc sống không bằng chết, phải vắt hết óc mà ứng đối.
Bao Cốc muốn đầu hàng cũng không được.
Tử Vân Thù xuất thủ quả thực chính là dày vò hành hạ.
Bao Cốc mỗi lần rơi xuống đều toàn thân đau nhức, tiếng kêu thảm thiết không ngừng quanh quẩn trong rừng cây.
Để tránh né Tử Vân Thù công kích, nàng không chỉ đem ngự kiếm phi hành mới vừa học được vận dụng đến cực điểm, thậm chí còn dùng công phu tháo chạy Tử Vân Thù dạy nàng phát huy đến cực độ, nhưng vẫn không chạy khỏi tay Tử Vân Thù, nàng vừa học vừa chạy vừa phản kích. Tu vi của nàng yếu, chân khí trong đan điền hữu hạn, hao hết chân khí trong đan điền lại còn bị ăn đòn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.