Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 68: Trở về huyền thiên môn




Ngọc Mật đau nhức nổi giận, nước mắt lưng tròng. Nàng rất muốn một cước đá văng Bao Cốc lại sợ đá Bao Cốc bị thương đồng thời cũng sợ bản thân bị kéo thương, nàng giận không thể trút xấu hổ cùng giận dữ dùng sức chế trụ cổ tay Bao Cốc cố sức xoay người!
Bao Cốc phát ra một tiếng hét thảm thiết như giết lợn, hai tay vô lực buông ra, đau đến quỳ rạp xuống đất.
Ngọc Mật hoả tốc che hai khỏa trước ngực bị nhéo đến đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ hàm hồ mắng:
"Bao Cốc hỗn đản, ngươi là một cái trứng rùa đen, kiếp trước ta đã nợ ngươi cái gì sao?"
Cổ tay của Bao Cốc vừa đau lại tê dại run rẩy không khống chế được, nàng ngồi xổm trên mặt đất ủy khuất mím chặt môi, nhưng đôi môi vẫn vô thức run rẩy, nước mắt lã chả rơi xuống, sau một lúc, Bao Cốc khàn khàn kêu khóc nói một câu:
"Sư tỷ, ta chết đuối, ngươi còn đánh ta....."
Tử Vân Thù ngâm mình trong suối nước cười đến cả người run rẩy, đôi bàn tay trắng như phấn liều mạng vốc nước. Nàng sắp bị hai sư tỷ muội dở hơi này làm cho cười chết rồi.
Ngọc Mật che ngực đau không chịu nổi, đôi mắt phun lửa trừng Bao Cốc, quát to:
"Ta đánh ngươi? Ta đánh ngươi? Ta thật muốn đánh chết! Tiểu sư thúc, ngươi còn cười!"
Tử Vân Thù "ách" một tiếng, rất vô tội nói:
"Có sư tỷ muội các ngươi khóc là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn ta vào góp vui hay sao?" Nàng ngâm mình trong nước khoan thai nói:
"Cho nên a, Ngọc Mật, quá đẩy đà có đôi khi cũng không phải chuyện tốt." Nàng nghĩ đến chỗ Bao Cốc níu mấy, không khỏi xích một tiếng bật cười lần nữa. Nàng hỏi:
"Bao Cốc, ngươi nghĩ như thế nào a, ngươi thế nào lại níu chỗ đó của sư tỷ ngươi."
Bao Cốc nghe không hiểu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tử Vân Thù, khóc thút thít cáo trạng Ngọc Mật:
"Tiểu sư thúc, ta chết đuối, sư tỷ còn đánh ta."
Tử Vân Thù cắn môi nhịn cười, nói:
"Ta nhìn thấy."
Bao Cốc nghe Tử Vân Thù không có ý ra mặt thay nàng, lập tức lên án:
"Tiểu sư thúc, ngươi bao che sư tỷ."
Tử Vân Thù: "......"
Ngọc Mật giơ nắm tay cố sức nện lên đầu Bao Cốc, mắng:
"Nên cho ngươi chết đuối đi! Đau!" Đau chết nàng rồi. Nàng cúi đầu kiểm tra chỗ bị nhéo, ngực bị nhéo đến đỏ bừng, hai khỏa đầy đặn xuất hiện vết xước. Nàng lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương, cũng không có tâm tình xuống nước nữa, hỏi Bao Cốc lấy pháp bảo trữ vật của mình lại, sau đó lấy ra một bộ quần áo.
Bao Cốc nghỉ ngơi một lúc, cảm giác giọng nói cùng cổ tay cũng không đau như trước nữa. Nàng cẩn cẩn dực dực đến chỗ nước cạn tắm rửa, mặc vào bộ Nguyên Anh cấm khí Tử Vân Thù luyện cho nàng.
Tử Vân Thù mặc y phục từ trong nước lên bờ, nhìn thấy hai sư tỷ muội đang giận dỗi không có phản ứng, nàng nói:
"Ngọc Mật, Bao Cốc cũng không phải cố ý nắm chỗ đó của ngươi. Hay là để ta xoa cho ngươi?"
Ngọc Mật thiếu chút nữa phun ra một chữ "cút", nhưng người này là Tiểu sư thúc không phải người bên ngoài, chữ "cút" vừa đến miệng lại phải nuốt vào, oán hận mím chặt môi sinh hờn dỗi.
Tử Vân Thù nhìn thấy Bao Cốc cũng giận dỗi Ngọc Mật, nàng sợ lại làm Ngọc Mật tức giận nên lặng lẽ truyền âm đem chuyện vừa rồi Bao Cốc chết đuối nắm sai chỗ nói cho nàng biết.
Bao Cốc chột dạ nào dám giận dỗi nữa, xám xịt lui đến phía sau Tử Vân Thù, nhỏ giọng nói một câu:
"Sư... Sư tỷ, xin lỗi a!"
Ngọc Mật lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu lại hung hăng trừng Bao Cốc đang nấp sau Tử Vân Thù.
Bao Cốc không dám nhìn Ngọc Mật, nàng nhỏ giọng hỏi:
"Có phải chúng ta cần đi tìm tiểu hầu tử hay không? Có phải nó đã chạy đến Thái Âm Môn trộm linh dược linh thảo rồi không?" Lời của nàng vừa ra, chợt nghe Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, sau đó liền thấy nó từ trên ngọn cây cách dòng suối không xa nhảy lên vai của nàng. Bao Cốc hỏi:
"Ngươi không đi Thái Âm Môn?" Nàng nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu bình yên vô sự xuất hiện bên người âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái Âm Môn có ba cao thủ Hóa Thần Kỳ tọa trấn, dù Đa Bảo Linh Hầu chạy có nhanh hơn nữa, nhưng gặp phải ba cao thủ Hóa Thần Kỳ vây bắt cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tử Vân Thù nói:
"Ta đoán là nó đã đi qua Thái Âm Môn rồi!"
Bao Cốc nghi hoặc nói:
"Ai? Đi rồi?"
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, lại kéo âm thanh chi một tiếng, ôm cổ Bao Cốc ra vẻ ủy khuất.
Bao Cốc cảm giác khác thường, cho rằng Đa Bảo Linh Hầu bị thương lập tức hỏi:
"Tiểu hầu tử, không phải ngươi đã gặp ba tu tiên giả Hóa Thần Kỳ của Thái Âm Môn, bị bọn họ đả thương chứ?"
Đa Bảo Linh Hầu thật dài chi một tiếng, gật đầu.
Tử Vân Thù cười nói:
"Nó có nhiều kỳ trân linh bảo như vậy, lại da dày thịt béo chỉ sợ vài vết thương nhỏ đó cũng đã sớm khỏi rồi."
Đa Bảo Linh Hầu "nha" hung ác độc địa hướng Tử Vân Thù nghiến răng, làm như đang tức giận Tử Vân Thù vạch trần nó.
Ngọc Mật hỏi:
"Hầu tử xấu xa, ngươi sẽ không đại náo Thái Âm Môn đấy chứ?"
Đa Bảo Linh Hầu chi chi hai tiếng, cố sức gật đầu, rồi lại rất đắc ý dùng tiểu móng vuốt vỗ vỗ cái bụng tròn nho nhỏ.
Tử Vân Thù nói:
"Lần này Thái Âm Môn chỉ sợ tổn thất nghiêm trọng."
Ngọc Mật bổ sung một câu:
"Sợ rằng Thái Âm Môn đã nổi điên rồi, đang suy nghĩ cách tóm cổ chúng ta."
Tử Vân Thù hơi trầm ngâm, nói:
"Quay về Huyền Thiên Môn! Hiện tại Huyền Thiên Môn có Nam Sơn Nhất Kiếm tiền bối tọa trấn, Thái Âm Môn chưa hẳn đã dám đến xâm phạm." Nói xong nói xong, triệt hồi pháp trận ẩn thân, xuất ra truyện tống trận mang theo Ngọc Mật các nàng chạy về Huyền Thiên Môn.
Huyền Thiên Môn có môn phái pháp trận phòng hộ, truyện tống trận đài chỉ có thể truyền các nàng đến bên ngoài Huyền Thiên Môn.
Các nàng mới bước ra truyền tống pháp trận của Huyền Thiên Môn, liền nghe được có người kích động hô to:
"Là Tiểu sư thúc! Là Tiểu sư thúc các nàng, Tiểu sư thúc các nàng trở về!"
"Nhanh, nhanh đi bẩm báo chưởng môn, là Vân Thù Trưởng Lão các nàng trở về."
Bao Cốc nghe được tiếng ầm ĩ, giương mắt vừa nhìn, phát hiện các nàng đã bị hơn mười đồng môn vây quanh.
Những đồng môn này chăm chú nhìn Đa Bảo Linh Hầu trên vai nàng như nhìn hi thế trân bảo.
"Đây là Đa Bảo Linh Hầu a, thật lợi hại!"
"Có thể không lợi hại sao? Bọn ta phát động toàn lực lượng cũng không bắt lấy nó!"
"Thái Âm Môn ba vị Hóa Thần Kỳ lão tổ tông ra tay cũng không bắt được nó, ngược lại bị nó nhân cơ hội đem tất cả dược điền của Thái Âm Môn...."
"Bao Cốc thật đúng là mệnh tốt, không chỉ có truyền thừa của tổ sư gia, còn có Đa Bảo Linh Hầu đi theo...."
"Bao Cốc sư muội, ngươi trở về a, ta là Thủy Vân Trạch....."
Bao Cốc thấy trước mặt chen chút một đống đồng môn, lại nhìn trên không trung các đồng môn điều khiển phi kiếm bay đến, không khỏi nấp vào phía sau Tử Vân Thù. Nàng mơ hồ cảm thấy lần này lại có đại họa giáng xuống rồi! Nhưng nghĩ lại, Huyền Thiên Môn cùng Thái Âm Môn tranh chấp đã lâu, cũng không thiếu một chuyện này.
Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật ngoắc mắt nhất tề quay đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu: Ngươi đây là hạ thủ một chút cũng không nương tay a!
Các nàng đã sớm biết Đa Bảo Linh Hầu đi qua nơi nào thì nơi đó một cành cây ngọn cỏ cũng không lưu lại, nghĩ Thái Âm Môn có ba vị Hóa Thần Kỳ tọa trấn, Đa Bảo Linh Hầu có thể trộm nhiều lắm cũng chỉ vài phiến dược điền mà thôi, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên trộm sạch toàn bộ! Toàn bộ! Thái Âm Môn chỉ sợ phải phát điên!
Tử Vân Thù biết gây ra chuyện lớn, cũng không ở lại lâu, lúc này dẫn theo Bao Cốc đi tìm cha nàng.
Rất nhanh, Tử Vân Thù liền dẫn Bao Cốc rơi xuống chính điện Thiên Vân Phong. Các nàng vừa xuống liền nghe được giọng nói của Tử Thiên Quân vang lên.
"Vào đi!"
Bao Cốc đi theo phía sau Tử Vân Thù bước vào Thiên Vân Điện, thấy trong điện cư nhiên ngồi mười mấy người, có một số người nàng quen biết, đều là Nguyên Anh Cảnh Trưởng Lão các Phong, còn có mấy người nàng không nhận ra. Nàng ôm quyền hành lễ với Tử Thiên Quân, nói:
"Tham kiến chưởng môn sư công!" Sau đó nàng liền thấy Tiểu sư thúc ôm quyền hướng mấy người xa lạ ngồi bên thủ tịch bồ đoàn hành lễ:
"Tham kiến sư tổ, Bất Ngữ sư thúc tổ!"
Ngọc Mật cũng hành lễ:
"Tham kiến nhị vị Lão Tổ! Tham kiến sư phụ."
Sư phụ? Bao Cốc kinh ngạc ngẩng đầu ba người xa lạ ngồi thành một dãy bên kia, chỉ thấy ba người này thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi đều chỉ hai ba mươi tuổi, họ đều đang nhìn nàng, dùng nhãn lực đương nhiên là nhìn không ra ai niên kỉ lớn hơn, ai bối phận cao hơn, ai là sư phụ nàng. Nàng chỉ có thể chiếu Ngọc Mật dùng tương tự hành lễ, sau đó lén lút hỏi:
"Sư tỷ, ai là sư phụ vô trách nhiệm của chúng ta?"
Một vị nam tử tuấn lãng tuổi chừng hai mươi sáu ngồi vị trí thứ ba ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh hỏi:
"Vi sư có chỗ nào vô trách nhiệm?"
Bao Cốc hắc cười gượng một tiếng, lập tức hành lễ:
"Đồ nhi Bao Cốc tham kiến sư phụ. Sư phụ, ngươi xuất quan rồi a? Ngươi hiện tại là Hóa Thần Kỳ rồi sao?"
Trác Vong Xuyên nói:
"Ta nghe Phong sư huynh nói các ngươi muốn đi Thái Cổ di tích, ngày mai chính là thời điểm di tích mở ra, ngươi về Linh Vân Phong chuẩn bị cho tốt, ngày mai vi sư cùng Bất Ngữ sư thúc công cùng đi với ngươi. Ngọc Mật, ngươi dẫn Bao Cốc về nghỉ ngơi đi."
Ngọc Mật đáp:
"Vâng."
"Chậm đã!" Phạm Xuyên Trưởng Lão của Trác Vân Phong nói:
"Đa Bảo Linh Hầu dọn sạch dược điền của Thái Âm Môn, không biết ý Linh Vân Phong muốn xử trí như thế nào với những linh dược trân quý của Thái Âm Môn?"
Phạm Xuyên Trưởng Lão vừa nói xong, chư vị đang ngồi toàn bộ hướng nàng nhìn đến.
Bao Cốc biết, đây là đến chia của.
Ngọc Mật nhỏ giọng nói thầm một câu:
"Hầu tử xấu xa keo kiệt như vậy, đã vào bụng nó còn hy vọng nó có thể nhổ ra sao.?"
Bao Cốc biết Đa Bảo Linh Hầu dã dọn sạch dược điền Thái Âm Môn, lại từng gặp qua ba vị tu tiên giả Hóa Thần Kỳ của Thái Âm Môn, người của Thái Âm Môn bắt không được Đa Bảo Linh Hầu dĩ nhiên sẽ tìm tới Huyền Thiên Môn. Như vậy, nếu muốn sư môn thay Đa Bảo Linh Hầu hốt phân, lại không chịu ra chút lợi ích mà được sao? Nhưng Đa Bảo Linh Hầu chưa hẳn sẽ đem linh trân kỳ dược bản thân "dốc sức kiếm được" nhổ ra! Đa Bảo Linh Hầu không chịu cho, các phong thấy lợi ích không chiếm được, đỏ mắt, có thể bỏ qua sao? Nàng thấy sư phụ Trác Vong Xuyên cũng đang nhìn nàng trầm ngâm không nói, biết việc này còn phải dựa vào chính mình giải quyết. Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Đa Bảo Linh Hầu tuy rằng là theo ta, nhưng ta cùng nó từ trước đến nay đều là giao dịch công bằng. Lần này nó một mình vào Thái Âm Môn đoạt được thu hoạch, ta cũng không có tư cách phân chia."
Một vị Trưởng Lão Thủy Vân Trạch hàm ý "nga —?" một tiếng, nói:
"Nhưng hành động của Đa Bảo Linh Hầu đã dẫn đến Thái Âm Môn bất kể hậu quả dốc hết cao thủ trong phái vây đánh Huyền Thiên Môn. Tuy nói phái ta hiện nay có bốn vị Hóa Thần Kỳ, nhưng... Thứ ta nói một câu khó nghe, chưởng môn, sư thúc công, sư công cũng chỉ là mới vừa đột phá vào Hóa Thần Kỳ, vẫn cần củng cố, tạm thời không thích hợp gây chiến."
Bao Cốc thầm than. Lợi ích chi tranh, chuyện này cũng tránh không được! Trong mỏ của Thái Âm Môn là trắng trợn đến cướp, còn đây là bức ép. Bọn họ không làm gì được Đa Bảo Linh Hầu, liền nhắm vào nàng!
Trác Vong Xuyên nói với vị Trưởng Lão Thủy Vân Trạch kia:
"Minh Tu sư huynh, Thái Âm Môn cũng đã đánh tới cửa, còn nói cái gì không thích hợp động can hoa? Ngươi sợ, nhưng ta không sợ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.