Lữ Các Chủ dẫn Bao Cốc, Lữ Vấn Đạo, Hồng Trần đến trước một phiến đại môn linh khí lượn lờ.
Đại môn của Thái Cổ di tích linh vụ đằng đằng, đại khái là bởi vì hạ cấm chế nên đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong chỉ thấy được sương trắng.
Hai bên đại môn là hai bậc thềm bằng ngọc, cao thủ các phái tu tiên ngồi như Bồ Tát được cung phụng trong miếu, trong tay mỗi người đều cầm một kiện pháp bảo, mỗi người cầm thái cổ lệnh bài tiến nhập Thái Cổ di tích phải đi qua những pháp bảo này, tu tiên giả không đúng cảnh giới yêu cầu, trên người giấu một ít linh vật, thậm chí yêu thú đều bị theo luật đuổi ra ngoài.
Bao Cốc nhìn thấy không ít tu tiên giả ở phía trước bị chiếu rọi gần như sạch sẽ. Trong lòng nàng thầm kêu: "Đây quả thực còn hơn cả kính chiếu yêu." Cũng may những pháp bảo này chỉ đem những thứ mang trên người chiếu ra, không đem y phục che đậy thân thể chiếu thấu. Nàng nhìn một chút, không phát hiện thực lực nào nhân cơ hội đục nước béo cò. Nghĩ cũng phải, muốn thông qua lần kiểm tra này cũng quá khó khăn, phiêu lưu lại lớn, nếu như phát hiện ẩn dấu thực lực trà trộn vào, tuyệt đối sẽ bị một chưởng chụp chết. Bao Cốc thậm chí hoài nghi có nhiều cao thủ lợi hại ở chỗ này, dù cho sư công của nàng tự mình đến, có thể cũng sẽ bị một chưởng chụp chết hay không? Nàng không khỏi có chút lo lắng, vạn nhất túi trữ vật siêu lớn của nàng không tránh thoát lần tra xét này, chẳng phải nàng hại chết bản thân cùng sư tỷ sao?
Lữ Các Chủ nhìn ra Bao Cốc thấp thỏm, nói với Bao Cốc:
"Bao Cốc, hiện tại quay đầu lại còn kịp."
Bao Cốc rất rối rắm, nàng đang do dự có nên mang sư tỷ mạo hiểm như vậy không? Bỗng nhiên, nàng nghe được Đa Bảo Linh Hầu "chi chi" kêu to, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đa Bảo Linh Hầu đứng cách đó không xa trên đỉnh điện vừa nhảy vừa gật đầu, bộ dạng gấp đến phát điên.
Bao Cốc chỉ vào đại môn ở phía trước, hỏi:
"Đi vào?"
Đa Bảo Linh Hầu nặng nề mà chi một tiếng, tựa như nói: "Đi vào!" Lại lay động nắm tay, nghiến răng, dường như đang uy hiếp Bao Cốc nói: nến như ngươi không đi vào, cẩn thận ta đánh ngươi.
Tuy rằng Bao Cốc cảm thấy Đa Bảo Linh Hầu gặp chuyện bỏ chạy có chút không phúc hậu, nhưng nàng đối với nó vẫn vô cùng tin tưởng. Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra thái cổ lệnh bài nắm trong tay cất bước hướng đại môn Thái Cổ di tích.
Lữ Các Chủ nhìn Bao Cốc thầm than trong lòng. Hắn không biết Bao Cốc vì sao lại mạo hiểm lớn như vậy để vào trong Thái Cổ di tích. Hắn nói với Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần:
"Hai người các ngươi cũng vào đi, nếu nàng gặp nạn, các ngươi có thể cứu thì cứu, nếu thực sự không thể cứu, tính mệnh bản thân quan trọng hơn."
Lữ Vấn Đạo đáp:
"Nhi tử biết."
Khuôn mặt non nớt của Hồng Trần một chút biểu tình cũng không có, đáp:
"Đồ nhi biết."
Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần hướng Lữ Các Chủ hành lễ bái biệt, tay cầm thái cổ lệnh bài hướng Thái Cổ di tích đi đến.
Bao Cốc nhận lấy vô số ánh mắt cùng pháp bảo khẩn trương đến mồ hôi như mưa, đoạn đường chỉ hơn hai trượng dường như đi cả đời không hết. Đôi mắt kia rất giống đem nàng nhìn thấu.
Càng chặt càng khẩn trương, mọi người lại càng cảm thấy nàng có cổ quái, hết lần này tới lần khác mặc kệ dùng pháp bảo chiếu thế nào cũng nhìn không ra nửa điểm kỳ lạ, bởi vậy cho dù hoài nghi, nhưng không bằng không cứ cũng không thể ngăn nàng lại.
Lữ Các Chủ nhìn thấy dáng vẻ của Bao Cốc như vậy, mi tâm đều nhanh vặn ra một đống nếp nhăn. Hắn hướng bốn phía nhìn quét qua một vòng, phát hiện các phái đều ngầm có động tĩnh, những nhân tài mới nổi vốn đang nghe trưởng bối nhà mình phân phó đều nhích người theo sát phía sau Bao Cốc hướng trong Thái Cổ di tích đi đến.
Lữ Các Chủ thực sự vì an nguy của Bao Cốc cùng hai vãn bối nhà mình cảm thấy lo lắng, muốn gọi Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần trở về, nhưng lại lo trước mắt bao người làm như vậy sẽ khiến Thanh Phong Các mất mặt, còn nghĩ đến Bao Cốc làm đại sự coi như trầm ổn, nếu nàng dám kiên trì đi vào, nhất định là có chỗ dựa. Trong lúc Lữ Các Chủ do dự, Bao Cốc, Lữ Vấn Đạo, Hồng Trần đã hướng đến đại môn Thái Cổ di tích.
Rốt cục, Bao Cốc bình yên vô sự đi qua con đường dài hai trượng dẫn đến cánh cửa sương mù mênh mông, nàng thật dài thở ra, trong lòng nói: "Túi trữ vật siêu lớn quả thật là hảo bảo bối!" Phía sau có một giọng nói như vịt chết vang lên:
"Bao Cốc, đừng khẩn trương, có ta cùng Hồng Trần sư muội ở đây, người bình thường không tổn hại được ngươi." Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Lữ Vấn Đạo đang hướng nàng nhếch miệng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, thần sắc phi dương tự đắc, nào có nửa phần dáng vẻ khiêm tốn nhu thuận như vừa rồi lúc theo sau Lữ Các Chủ.
Hồng Trần đứng ở một bên tuy rằng so với Bao Cốc còn nhỏ hai ba tuổi, cũng là cử chỉ đoan trang trầm tĩnh, nàng kêu một tiếng:
"Sư ca, chúng ta đi bên này." Dẫn đầu xuất ra phi kiếm hướng phía khác bay đi.
Bao Cốc theo sát phía sau Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần đi sâu vào Thái Cổ di tích, nhanh chóng rời khỏi đại môn.
Bao Cốc mới vừa phóng lên cao liền phát hiện một đống người vừa rối đứng trước đại môn cũng theo sau phóng lên, theo sát ba người bọn họ, thậm chí có người điều khiển viễn trình pháp bảo trực tiếp tấn công nàng, nhưng đều bị Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần nhất nhất ngăn lại. Bao Cốc hít sâu một hơi, đẩy tốc độ phi kiếm đến mức nhanh nhất, hô lên:
"Chúng ta trước bay sâu vào Thái Cổ di tích, sau đó sẽ đem bọn họ một lưới bắt gọn!"
Một kẻ chân đạp cực phẩm phi kiếm Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn thiếu niên theo sát phía sau Bao Cốc, cười to nói:
"Đem chúng ta một lưới bắt gọn, khẩu khí thật lớn! Bao Cốc, ngươi xem ở chỗ này có lão già họ Lữ kia bảo vệ ngươi không!"
Lữ Vấn Đạo nghe thiếu niên kia gọi gia gia mình kính trọng nhất là "lão già họ Lữ", hắn tức giận đến giương kiếm hướng thiếu niên đã sắp bay ngang với mình, mắng: "Trữ Thông, ngươi ngủ dậy chưa súc miệng sao? Miệng của ngươi thế nào thối như vậy?"
Thiếu niên được gọi là Trữ Thông tức giận mắng một tiếng:
"Con mẹ ngươi!" Bỏ qua việc đánh chết Bao Cốc, trước cùng Lữ Vấn Đạo giao đấu trên không trung.
Bao Cốc vùi đầu tiếp tục chạy, ra sức tránh né pháp bảo, kiếm khí các loại tấn công đến, nàng hô lên:
"Lữ Vấn Đạo, đừng dây dưa với bọn họ, bay sâu vào trong một chút nữa, đỡ phải để lát nữa bọn họ sợ hãi lao ra khỏi Thái Cổ di tích đem mấy lão già nhà bọn họ dọn đến đây!"
Một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi bên cạnh Trữ Thông khinh thường nhẹ xích một tiếng:
"Chậc, đã sắp chết đến nơi còn cuồng ngôn loạn ngữ!" Bảo kiếm trong tay áo phóng ra, từ bên cạnh hướng Bao Cốc chém tới.
Một gã thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm tay vun hai lưỡi búa túm lấy Bao Cốc ở phía sau kêu to:
"Bao Cốc, giao ra Ngũ Hành Kiếm cùng linh trân trên người, ta sẽ tha chết cho ngươi!" Hắn giương búa lăng không bổ xuống, lưỡi búa sắc bén mang theo kình khí chém thẳng xuống nhắm vào phía sau lưng Bao Cốc.
Dưới sự đuổi đánh của Tử Vân Thù, Bao Cốc còn có thể tránh được trên trăm chiêu bất bại, nàng lại có một thân phòng ngự pháp bảo, chân đạp cực phẩm phi kiếm, dưới công kích của hơn mười tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ né tránh trở nên dễ dàng hơn cả oanh kích của Tử Vân Thù.
Phi kiếm của Bao Cốc vốn là Tử Vân Thù chuyên luyện cho nàng dùng để chạy tìm đường sống, vốn là cực phẩm phi kiếm, tính năng càng chú trong "nhanh, mạnh". Phi kiếm của nàng cho dù so với phi kiếm của dòng chính chân truyền đệ tử các đại môn phái, phẩm giai, tốc độ cũng chỉ có cao không thấp. Phi hành với tốc độ cao nhất, mơ hồ tách xa bọn họ một khoảng, càng bay càng xa.
Thiếu nữ theo sát bên trái công kích Bao Cốc nhìn thấy Bao Cốc càng bay càng xa, nàng đứng trên phi kiếm buồn bực giậm chân, hướng Lữ Vấn Đạo đang gắt gao đánh Trữ Thông hô lên:
"Trữ Thông, đừng dây dưa cùng hắn nữa, cẩn thận Bao Cốc chạy mất!"
Trữ Thông cao giọng đáp lại một câu:
"Nàng chạy không thoát!" Hắn hướng Lữ Vấn Đạo hô lên:
"Thằng nhãi họ Lữ, bản công tử quay lại sẽ tìm ngươi tính sổ!" Lại quay đầu lại hướng một thanh niên hơn hai mươi tuổi bên cạnh thiếu nữ hô lên:
"Triệu Càng, người đi cùng tỷ tỷ ta, chúng ta chia nhau vây đánh nàng!"
Thanh niên được gọi Triệu Càng đáp:
"Công tử, ngươi cẩn thận một chút!"
Trữ Thông quay đầu lại nói chuyện với những đạo hữu cách đó không xa, dàn lại trận thế, lập thành cái lưới đuổi theo Bao Cốc.
Lữ Vấn Đạo vốn dĩ không dự định buông tha Trữ Thông, nhưng sau khi Trữ Thông lui lại, lập tức có vài tên cùng cảnh giới với hắn đến chèn ép, khiến cho hắn phải quay đầu lại đuổi theo Bao Cốc. Hắn hô lên với Hồng Trần:
"Sư muội, sư ca thiếu chút nữa bị vây đánh, ngươi cũng không đến giúp đỡ!"
Hồng Trần mặt không biểu tình, ngay cả nhìn cũng không có nhìn Lữ Vấn Đạo một cái, chuyên chú huy kiếm ngăn đỡ binh khí pháp bảo phía sau lao đến.
Trữ Thông vốn dĩ dự định vây đánh Bao Cốc, nhưng Bao Cốc căn bản là không rẽ vào trận thế, bằng vào phi kiếm mơ hồ bỏ rơi bọn họ một bậc nhanh chóng bay về phía trước, mắt thấy tốc độ so với Bao Cốc càng kéo càng xa. Bọn họ ở phía sau công kích, lại nhiều lần bị Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần tiểu nha đầu đỡ được, cho dù ngẫu nhiên có tập kích đến trước mặt Bao Cốc, cũng bị Bao Cốc linh xảo tránh thoát.
Trữ Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi chạy trốn!" Xuất ra hư không ẩn độn phù, lúc này hư không tiêu thất, tiếp theo trong nháy mắt trực tiếp xuất hiện trước mặt Bao Cốc, hai tay hắn cầm đại kiếm, giương lên bồ về phía Bao Cốc, hét lớn:
"Nạp mạng đi!"
Bao Cốc đang vui vẻ vì chạy thoát, bỗng nhiên cảm thấy Trữ Thông biến mất rất không ổn, nàng gần như không chút suy nghĩ liền đem Ngọc Mật trong túi trữ vật siêu lớn ném ra phía trước nơi có năng lượng đang thôi động, hơn nữa kêu to một tiếng:
"Ngọc Mật sư tỷ lập tức nhận mệnh, cho mời sư tỷ hiện thân!"
Ngọc Mật đang ở trong tiểu thế giới tĩnh tọa, đột nhiên bị ném ra ngoài, nàng vừa định liền rống lên:
"Gọi ta đi ra cũng không báo trước một tiếng." sau đó liền cảm thấy một cổ cương khí thiếp thân đánh xuống! Nàng một thân bản lĩnh đều là từ trong núi đao biển lửa luyện ra được, năng lực ứng biến rất mạnh, cảm giác được nguy cơ phủ xuống nàng lập tức nhận biết được thực lực của đối phương, không hề nghĩ ngợi liền xuất ra bản mạng pháp bảo toàn lực một kích oanh giết! Trong lòng nàng hừ lạnh:
"Ngươi có Nguyên Anh bảo kiếm thì đã sao? Ly Hỏa kiếm của bản tiên tử dung nhập Hỏa Chủng cùng với vô số hi luyện luyện tài một lần nữa đúc luyện, thực lực có thể chém tu tiên giả Nguyên Anh Cảnh!" Đối phó một tu tiên giả Trúc Cơ Đại Viên Mãn, cho dù đối phương người mang Nguyên Anh Cảnh trọng bảo, Ngọc Mật vẫn nắm chắc phần thắng.
Trữ Thông vốn dĩ cho rằng có thể một kiếm đánh gục Bao Cốc, lại không ngờ một kích oanh xuống bỗng nhiên cảm thấy một cổ năng lượng cường đại hơn nữa cực nóng ba động xuất hiện, hắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, vốn dĩ muốn cầm hư không ẩn độn phù phi độn, nhưng vừa nghĩ, bản thân có một thân pháp bảo lão tổ ban cho, lại là Trúc Cơ Đại Viên Mãn, dù cho gặp phải cường giả sau khi tiến vào đây lập tức đột phá Kim Đan Sơ Kỳ cũng không phải sợ, há có thể sợ kẻ phục kích này! Nếu để các huynh đệ phía sau nhìn thấy, chẳng phải mất mặt lắm sao? Trong nhất thời do dự, kiếm của hắn đã cùng kiếm của người phục kích chạm vào nhau, nhưng lại nghe một tiếng kim loại gãy vỡ thanh thúy vang lên, một đạo khí nóng rực đánh thẳng vào đỉnh đầu, đồng thời hắn cảm ứng được thực lực của người đến — Kim Đan trung kỳ!
Trữ Thông kinh hãi quát to một tiếng: "Không —" Lúc này muốn nắm lấy hư không ẩn độn phù cũng đã không kịp, khí tức nóng rực chém sâu vào đầu hắn!
Lữ Vấn Đạo quá sợ hãi thất thanh kêu to:
"Kiếm hạ lưu nhân, đừng..." Nói chưa xong, Trữ Thông bị một kiếm từ từ đỉnh đầu kéo xuống giữa người, một phân thành hai, trong nháy mắt trở thành một thi thể tách hai! Thi thể của hắn bị hừng hực hỏa diễm bao vây mà rơi xuống, tro tàn theo thi thể bị thiêu đốt nhẹ nhàng vương vãi khắp bầu trời, thi thể vẫn chưa rơi xuống mặt đất, liền cháy thành tro cốt, tiêu tan thành mây khói!
Một tiếng kinh hê thê lương vang lên:
"Đệ đệ —"
Hai người kia mắt mở muốn nứt ra nhìn thẳng Ngọc Mật bỗng nhiên xuất hiện.
Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần cũng cả kinh choáng váng, đứng bất động trong không trung.
Đám tu tiên giả theo sau Trữ Thông chấn kinh, không ít người hét lớn:
"Thế nào sẽ có một tu tiên giả Kim Đan Trung Kỳ!"
"Là Ngọc Mật tiên tử của Huyền Thiên Môn."
Có người hét lớn một tiếng:
"Là Hỏa Bạo Long! Chạy mau!"
Chúng phái tu tiên ở Huyền Nguyệt Cổ Thành trong lòng coi thường Huyền Thiên Môn là môn phái nhỏ bé rừng rú, nhưng đối với Ngọc Mật ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Kim Đan Sơ Kỳ lại dám giết người trước mặt Trưởng Lão Nguyên Anh Cảnh của Thái Âm Môn, ngay cả khi trúng vài chưởng cũng không đánh chết được nàng! Trưởng tử Trữ gia đứng hàng thứ ba trong ba đại gia tộc tu tiên ở Huyền Nguyệt Cổ Thành nói giết là giết a, đã giết một thì không sợ giết hai đi, nói không chừng còn muốn đem toàn bộ bọn họ giết chết ở chỗ này để diệt khẩu a!
Mười mấy người nhất thời giống như chim thú bỏ chạy tán loạn, phân tán về những hướng khác nhau, xem ai không may bị Hỏa Bạo Long đuổi theo.
Tỷ tỷ của Trữ Thông quát to một tiếng:
"Đền mạng cho đệ đệ ta!" Thôi động toàn thân pháp bảo hướng Ngọc Mật công giết. Triệu Càng ở phía sau nàng cũng xuất ra một truyện tống trận đài, một tay lấy túm nàng vào trận đài trong nháy mắt truyền tống đi xa.
Ngọc Mật cũng không truy đuổi bất kỳ ai, quay đầu đè lại Bao Cốc, phẫn nộ hô lên:
"Một tiếng cũng không báo trước thì đã ném ta ra ngoài, ném ra cũng thôi đi, còn ném vào ngay dưới đường kiếm, ngươi là dùng ta làm tấm chắn che người dùng đến nghiện rồi sao?"
Hồng Trần kinh ngạc nhìn Ngọc Mật, đem Ngọc Mật nhìn từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn từ chân lên đầu. Nàng thế nào cũng nghĩ không ra, Ngọc Mật cảnh giới tu luyện ở Kim Đan Trung Kỳ làm thế nào trà trộn vào được?
Lữ Vấn Đạo lau mồ hôi lạnh, hô lên:
"Ngươi... Các ngươi..... Bao.... Ngọc...." Vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nên nói chuyện cũng không rõ ràng!
Hồng Trần nhìn Lữ Vấn Đạo, hỏi:
"Ngọc Mật tiên tử là vào bằng cách nào? Ngươi.... Ngươi giết Trữ Thông, Trữ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.. Ngươi đang ở cảnh giới Kim Đan Trung Kỳ lại trà trộn vào, tin tức truyền ra, các phái cũng không bỏ qua cho ngươi....."
Ngọc Mật hừ lạnh một tiếng, nói:
"Rời khỏi Thái Cổ di tích chỉ có một lối ra....." Nói xong, nàng buông Bao Cốc, quay đầu lại nhìn phương hướng cửa ra, lấy ra một đài truyền tống, lập tức đi đến cửa.
Lữ Vấn Đạo do dự một chút, nói:
"Bao Cốc, Hồng Trần, đi, chúng ta đến trước cửa vào xem thử!" Hắn nói xong, cũng vứt ra một truyện tống trận đài mang theo Bao Cốc cùng Hồng Trần đi đến trước đại môn.