Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 80: Ám sát




Ngọc Mật chậm rãi đứng dậy bay lên không trung, một cổ năng lượng cường đại từ trên người nàng phóng xuất ra, vững vàng bao vây phạm vi mười trượng dưới chân.
Rừng rậm bị năng lượng bao phủ trống rỗng xuất hiện giữa không trung, giống như một hòn đảo di động treo giữa không trung, trên mặt đất lại xuất hiện phương viên mười trượng, hình thành cái hố sâu khoảng hai trượng.
Tiểu Thiên Hồ bị biến cố đột nhiên xảy ra làm sợ đến đôi mắt trợn ngược, hóa thành một đạo thiểm điện tuyết trắng tránh ở phía sau Bao Cốc, móng vuốt tuyết trắng gắt gao bám trên cánh tay Bao Cốc.
Ngay cả bản thân Ngọc Mật cũng bị kinh ngạc.
Bao Cốc quay đầu lại nhìn tiểu Thiên Hồ, nàng đối với Ngọc Mật tán thưởng một câu:
"Sư tỷ quả nhiên lợi hại!" Không chút khách khí vọt tới trước khối sơn lâm bị đào lên đem thu vào túi trữ vật siêu lớn.
Ngọc Mật cũng không để ý tới Bao Cốc, mà lần nữa khoanh chân ngồi ngưng thần nhắm mắt tiến nhập trạng thái luyện công.
Đại khái qua nửa canh giờ, Ngọc Mật bỗng nhiên đứng dậy hơn nữa trong lập tức biến mất, lúc nàng xuất hiện trở lại chính là ở phía sau Bao Cốc, kiếm trong tay nàng không hề dự triệu mà gác trên cổ Bao Cốc, khiến Bao Cốc kinh sợ không thôi.
Bao Cốc nghiêng đầu nhìn Ly Hỏa kiếm sắp đến cổ mình! May mà hỏa diễm của Ly Hỏa kiếm đã thu liễm đi hết, bằng không không đợi kiếm chém vào, thì nàng đã bị hỏa diễm trên Ly Hỏa kiếm thiêu thành tro bụi rồi! Nàng run rẩy hô lên:
"Sư tỷ, kiếm.... để xa một chút."
Ngọc Mật dường như rất không để tâm nhẹ nhàng mím môi. Nàng thu kiếm, hỏi:
"Ngươi có phát hiện không, Đa Bảo Linh Hầu truyền cho ngươi " Bàn sơn di hải " rất tinh diệu về quy tắc không gian? Nó không phải dùng sức mạnh, mà chỉ lợi dụng nguyên tắc không gian để thi triển."
Bao Cốc biết Ngọc Mật là muốn thử nàng, lúc này đáp:
"Trên thế giới khoảng cách gần nhất không phải là hai điểm thẳng tắp, mà là hai điểm trọng điệp, đó cũng là nguyên lý cơ bản của truyền tống pháp trận. Ngươi vừa rồi đem phiến sơn lâm câu đến không trung, vừa nhìn giống như ngươi đem phiến sơn lâm kia trong nháy mắt kéo đến trước mặt, thật ra chính là đem hai thứ bất đồng hoán vị cho nhau mà thôi. Bởi vì ngươi dùng không khí cùng thực vật trên mặt đất tiến hành hoán đổi, nên thoạt nhìn giống như đem khối sơn lâm chuyển đi. Nếu như ngươi đem phiến sơn lâm kia chuyển vào trong nước, nơi bị đào rỗng hiện tại dưới chân sẽ trở thành một hồ nước nhỏ, cái này rất rõ ràng rồi. Tiểu hầu tử truyền "Bàn Sơn Di Hải", tinh diệu ở chỗ nó đối với quy tắc không gian hiểu rõ như lòng bàn tay, nó có thể đem trở lực của hàng rào không gian cùng dao động hỗn loạn giảm thiểu đến thấp nhất, bằng một chút sức lực đả thông khoảng cách giữa "hai điểm", thực hiện thuấn di cùng hoán đổi, còn có chính là giới nguyên lý, sư tỷ ngươi vừa rồi chưa dùng tới."
Ngọc Mật nhướng mày kéo dài âm điệu: "Nga?" một tiếng. Dáng vẻ chăm chú lắng nghe cười như không cười nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc hỏi:
"Túi trữ vật lớn bằng bàn tay vì sao có thể chứa nhiều thứ như vậy?" Nàng quay đầu nhìn quanh, tìm được một khối tảng đá đường kính bốn năm xích. Nàng nhảy xuống bên cạnh tảng đá, vận chuyển linh khí trong cơ thể phóng xuất ra một cổ năng lượng bao quanh tảng đá, sau đó nâng tay lên, khối đá kia liền biến mất không thấy nữa.
Bao Cốc mở ra bàn tay, ý bảo Ngọc Mật nhìn vào tảng đá được nàng thu nhỏ còn lại bằng quả trứng.
Ngọc Mật ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay Bao Cốc, mắt mang ngạc nhiên nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc đắc ý nhìn Ngọc Mật, lần thứ hai thi triển thần thông đem tảng đá lớn bằng quả trứng bồ câu thu nhỏ đến còn bằng hạt cát. Cũng đã lường trước nàng hiện tại tu vi yếu kém, đem tảng đá thu nhỏ lại chân khí tiêu hao rất lớn, không được hai chung thời gian liền hao hết chân khí trong đan điền, nàng nhận thấy tảng đá sắp trở lại kích thước cũ, sợ rằng tảng đá sẽ rơi xuống đập vào chân, xấu mặt trước sư tỷ, nên lập tức buông tay đem tảng đó nhỏ bằng hạt cát ném đi, dường như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.
Bao Cốc biểu hiện một phen, lại không nghĩ rằng vì nâng cao bản thân đi mà thi triển thần thông này lại tiêu hao lớn đến vậy. Nàng thẹn thùng vỗ trán mình, chột dạ nhìn về phía sư tỷ, nhìn thấy vẻ mặt sư tỷ khiếp sợ nhìn bản thân, trên mặt tràn ngập khó có thể tin. Nàng nhược nhược gọi một tiếng:
"Sư tỷ.", nói: "Ách, ta sẽ nỗ lực tu luyện."
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, lại nhìn tảng đá rơi trên mặt đất, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Chiêu thức này Bao Cốc biểu hiện không tốt, không dám quấy rối Ngọc Mật ngây người, rất tự giác dẫn tiểu Thiên Hồ Linh Nhi tìm kiếm linh trân.
Tiểu Thiên Hồ vì đổi Hầu Nhi Tửu do Đa Bảo Linh Hầu ủ, nên tương đương ra sức tìm kiếm.
Bao Cốc cố tình trồng dược điền trong túi trữ vật siêu lớn, ngay cả tiểu dược mới vừa nẩy mầm cũng không buông tha, toàn bộ đào cả gốc rễ nhổ trồng vào túi trữ vật siêu lớn của mình.
Túi trữ vật siêu lớn trên không trời, dưới không đáy, không có biên giới, giống như hư không, các loại linh dược kể cả đất đều bị Bao Cốc xắn tay áo đào từ Thái Cổ di tích dọn đến túi trữ vật siêu lớn.
Cũng may nàng tu luyện là thần thông Bàn Sơn Di Hải, lúc đào đất tiết kiếm không ít sức lực, bằng không Bao Cốc muốn đào được những thứ ba bốn mẫu dược điền cần cũng phải mất mấy tháng.
Sau khi nàng chỉnh lý dược điền xong, liền đem toàn bộ linh dược trước đó vẫn đặt trong túi trữ vật siêu lớn trồng lại trong dược điền. Tất cả những quả, hạt linh dược trước đây cũng chuẩn bị dùng làm cây giống, hạt giống.
Bao Cốc cảm thấy linh dược linh quả cũng không thể ít, đã có dược điền đương nhiên là có cần phải chuẩn bị một mảnh đất trồng linh quả thụ.
Nàng mang linh dược cùng những thứ cần thiết để trồng linh dược giao cho tiểu Thiên Hồ, bản thân lại tiếp tục đào đất sửa vườn trong túi trữ vật siêu lớn.
Tiểu Thiên Hồ được thưởng một hồ lô nhất giai Hầu Nhi Tửu, nhiệt tình mười phần.
Nó ở Thái Cổ di tích chung quanh tìm kiếm linh dược kỳ, một khi tìm được liền cẩn cẩn dực dực đào ra cả rễ, vạn phần cẩn thận dùng chân nhỏ đào linh dược linh trân mang đến trước mặt Bao Cốc để Bao Cốc thu vào túi trữ vật siêu lớn, đem linh dược trồng trong dược điền.
Mỗi một gốc cây sau khi tiểu Thiên Hồ tìm về được trồng vào dược điển, cũng không quên từ trong dây đeo ở cổ lấy ra ngọc giản đánh dấu ghi lại.
Mỗi khi tiểu Thiên Hồ đánh dấu đủ số để đổi một hồ lô Hầu Nhi Tửu, liền đem ngọc giản đưa cho Bao Cốc, cùng Bao Cốc kết toán.
Bao Cốc vội vàng chuẩn bị dược điền, Ngọc Mật lại vội vàng lĩnh ngộ thần thông Bàn Sơn Di Hải của Đa Bảo Linh Hầu.
Trong mắt Ngọc Mật, Bàn Sơn Di Hải chỉ là tiểu thuật, thần thông này ngầm sử dụng chỗ tinh diệu của không gian pháp tắc, uy lực chân chính của nó không ở Bàn Sơn Di Hải, mà là thuấn di hư không, ẩn độn. Đó cũng là lý do Đa Bảo Linh Hầu có thể nhiều lần gặp phải nguy hiểm thoát được vô tung vô ảnh chỉ trong nháy mắt.
Ngọc Mật phát hiện thần thông này không chỉ là tuyệt kỹ đào sinh bảo mệnh, mà còn là thủ đoạn ám sát tuyệt hảo. Dùng hư không ẩn độn thuật trong nháy mắt đến gần địch nhân sau đó đột nhiên bạo khởi xuất chiêu, giết đối thủ không kịp trở tay, tuyệt đối có thể tạo thành thương tổn cho đối thủ.
Bao Cốc quật đất, quật mệt thì nghỉ ngơi, những lúc đó sẽ thấy sư tỷ dùng các loại tư thái không ngừng lúc ẩn lúc hiện trên không trung, lúc đông lúc tây lúc nam lúc bắc, tứ tán phiêu hốt, thân ảnh trước đó còn chưa tiêu tan giây tiếp theo một đạo thân ảnh khác đã xuất hiện, không trung thậm chí còn có vài tàn ảnh đồng thời tồn tại, khiến nàng căn bản phân không rõ phương vị của sư tỷ.
Lúc Bao Cốc trãi đều toàn bộ đất của vườn linh quả, Bàn Sơn Di Hải cũng đã luyện đến tùy tâm sở dục.
Nàng xông vào không trung gọi Ngọc Mật đang chợt ẩn chợt hiện:
"Sư tỷ, chúng ta vào Thái Cổ di tích đã bao lâu rồi?" Nàng quay đầu hướng cửa ra vào của Thái Cổ di tích nhìn lại, rất xa còn có thể thấy linh quang trước cửa ra vào.
Thân ảnh của Ngọc Mật từ không trung biến mất, lại trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Bao Cốc. Nàng nói:
"Ngươi đào đất xong rồi?"
Bao Cốc hừ nhẹ một tiếng:
"Còn nói làm nô dịch cho ta, kết quả việc khổ cực toàn đều là bản thân ta làm!"
Một đạo thân ảnh tuyết trắng như thiểm điện vội vàng chạy tới, rơi xuống trước mặt Bao Cốc.
Ngọc Mật hất cằm, cười nói:
"Nha, ở đây không phải còn có một nô dịch sao?" Tiếng nói vừa dứt, trong mũi liền ngửi được mùi máu tươi, nụ cười liền đông cứng trên mặt.
Bao Cốc thấy tiểu Thiên Hồ Linh Nhi trở về, quen tính mở túi trữ vật siêu lớn muốn đem tiểu Thiên Hồ thu vào, lại nhìn thấy nhung mao trắng tuyết trên chân trước của tiểu Thiên Hồ nhiễm đầy máu tươi, máu như hạt châu đang theo chân nó chảy xuống. Trong miệng nó ngậm lấy một cây nhân sâm. Bao Cốc lập tức ngồi xổm xuống đi thăm dò thương thế của tiểu Thiên Hồ.
Ngọc Mật lập tức quét mắt nhìn vết thương ở chân trước của tiểu Thiên Hồ, nhìn ra đó là bị lưỡi dao sắc bén gây ra, khí tức lưu lại ở miệng vết thương cho nàng biết đây là do tu tiên giả gây nên. Vì phòng có tu tiên giả đuổi theo, nàng lúc này xuất ra Ly Hỏa kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh, cũng phát hiện phụ cận có người. Ngọc Mật hỏi.
"Linh Nhi, kẻ nào đả thương ngươi?"
Bao Cốc nhìn thấy vết thương trên chân trái sâu đến tận xương cốt, nếu sâu thêm hai phân nữa, xương cốt của tiểu Thiên Hồ đều phải bị chặt gãy, thấy vậy nàng liền đau lòng. Nàng sờ sờ đầu tiểu Thiên Hồ, nói:
"Linh Nhi, ngươi ăn nhân sâm đi." Lại lấy ra linh dược cầm máu chữa thương thoa lên vết thương của tiểu Thiên Hồ.
Tiểu Thiên Hồ mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn Bao Cốc, sau đó một ngụm nuốt cây nhân sâm mấy trăm năm vào bụng.
Bao Cốc lại từ trong túi trữ vật lấy ra đan dược chữa thương bổ huyết bổ khí đút cho tiểu Thiên Hồ.
Tiểu Thiên Hồ không chút khách khí nuốt toàn bộ đan dược Bao Cốc cho nó, sau đó quay đầu hướng chỗ sâu trong Thái Cổ di tích chạy vào.
Bao Cốc lập tức xuất ra phi kiếm theo sát phía sau tiểu Thiên Hồ.
Ngọc Mật tay cầm Ly Hỏa kiếm, nửa bước không rời theo sát phía sau Bao Cốc hướng chỗ sâu trong Thái Cổ di tích bay đến. Nàng tuyệt không dám khinh suất, chỉ sợ có người nhận ra tiểu Thiên Hồ là yêu thú của hai người các nàng, cố ý đả thương tiểu Thiên Hồ, để tiểu Thiên Hồ dẫn hai ngươi các nàng đi tìm kẻ đả thương, nhân lúc đó bố trí mai phục.
Bao Cốc đi theo phía sau tiểu Thiên Hồ, mới phát hiện tiểu Thiên Hồ tìm kiếm linh dược kỳ trân đã đi rất xa! Nàng đã liên tục bay qua ba ngọn núi, tiểu Thiên Hồ vẫn còn đang chạy ở phía trước. Vì một chút Hầu Nhi Tửu của Đa Bảo Linh Hầu, tiểu Thiên Hồ này cũng quá liều mạng rồi!
Bỗng dưng, tốc độ của tiểu Thiên Hồ chậm lại. Nó không hề nhanh như trước, mà chỉ cẩn cẩn dực dực liễm đi khí tức trên người mình, yên lặng đi đến phía trước.
Bao Cốc thấy thế cũng lập tức áp chế khí tức của bản thân đến mức thấp nhất, hơn nữa thu phi kiếm rơi xuống trên phi kiếm của Ngọc Mật.
Ngọc Mật dùng khóe mắt liếc nhìn Bao Cốc, âm thầm truyền âm nói: "Khống chế phi kiếm của chính ngươi phi hành đi!" Đãng ra một cổ lực lượng, đem Bao Cốc từ trên phi kiếm của mình đánh bay ra ngoài.
Bao Cốc lập tức xuất ra phi kiếm của bản thân ổn định thân hình, nàng âm thầm nói: Keo kiệt! Nàng truyền âm nói với Ngọc Mật: "Ta còn không phải sợ ta phi kiếm gây động tĩnh kinh động đối phương sao!" Trong miệng nói, dưới chân lại đem phi kiếm khống chế đến vững vàng, hơn nữa khống chế năng lượng chuyển động ở mức thấp nhất, cộng thêm tác dụng của pháp bảo ẩn thân, có thể khiến nàng không lộ ra động tĩnh.
Bao Cốc, Ngọc Mật, tiểu Thiên Hồ lén lút tiềm hành đại khái hai ba dặm, Bao Cốc bỗng nhiên cảm thấy phía trước có năng lượng chuyển động hơn nữa mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện với nhau, nghe động tĩnh kia tựa hồ là đang đi về phía nàng.
Nàng đang lo lắng có cần ẩn nấp trên cây thăm dò tình hình bên dưới hay không, đã thấy Ngọc Mật bỗng nhiên lôi kéo tay áo của nàng, nâng tay chỉ chỉ một bụi cây. Bao Cốc theo phương hướng ngón tay Ngọc Mật chỉ thị nhìn lại, nhìn thấy vài vét máu tươi trên ngọn cỏ.
Bao Cốc nghe được tiếng hô vang ở phía trước:
"Ở phía trước!"
Một mình tiếng nói khác lại vang lên:
"Vu huynh, tuyết hồ yêu thú rõ ràng là chạy về phía lối ra của Thái Cổ di tích, cẩn thận đụng vào Hỏa Bạo Long."
"Sợ cái gì? Hiện tại chúng ta đều bước vào Kim Đan kỳ, bốn cao thủ Kim Đan Sơ Kỳ cộng thêm một Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, đối phó chính là Hỏa Bạo Long nàng! Hừ hừ, chỉ cần bắt Hỏa Bạo Long cùng Bao Cốc thì chuyến này xem như thu hoạch lớn."
"Vu huynh nói đúng. Song quyền khó địch tứ thủ, một Ngọc Mật cho dù có lợi hại hơn cũng không phải đối thủ của bảy người chúng ta. Nam huynh, ngươi nói đúng không?"
"Đừng khinh địch!"
Bao Cốc nghe được giọng nói của người được gọi là Nam huynh cực kỳ quen tai, không khỏi từ bên cạnh Ngọc Mật nhìn qua, nhìn thấy Ngọc Mật nhíu chặt mày, đôi mắt băng lãnh sát khí ngùng ngụt! Bao Cốc trong nháy mắt nghĩ đến người kia là ai, Nam Y!
Đang muốn tìm hắn, hắn lại tự minh đưa đến cửa!
Bao Cốc vừa muốn xuất ra bảo kiếm, lại bị Ngọc Mật túm lấy kéo lên, giấu trong một gốc cây cổ thụ,
"Aiz, các ngươi nói tuyết hồ chạy không được nhanh như vậy đi?"
"Tuyết hồ đã sắp kết đan, chạy trốn dĩ nhiên nhanh!"
"Súc sinh này, lão tử thấy cây nhân sâm trước, cư nhiên để nó nhanh chân hơn! Lá gan của nó cũng đặc biệt to!"
"Ta thấy tám phần là sủng vật của Bao Cốc cùng Hỏa Bạo Long!"
"Sẽ không phải là hai người các nàng nuôi chứ, ta không có nghe nói qua hai người các nàng có nuôi tuyết hồ yêu thú."
Trong lòng Bao Cốc thầm mắng một tiếng: 'Kẻ phản bội!' Nàng lại thầm sung một câu: 'Trần Sư Bá mắt chó bị mù!'
Mấy người kia ngươi một câu ta một câu dọc theo vết máu của tiểu Thiên Hồ đi đến dưới tàng cây nơi Bao Cốc cùng Ngọc Mật ẩn thân.
Bao Cốc thấy bảy nam tử kết bạn đồng hành, trong đó lớn nhất thoạt nhìn cũng không hơn hai mươi, ít nhất mới mười bảy mười tám tuổi. Nàng cũng không thấy thân ảnh của Nam Y bên trong đám người. Trong lòng Bao Cốc khả nghi: "Lẽ nào Nam Y dịch dung?" Nàng nhìn bảy người vài lần, cũng không thấy Nam Y.
Mấy người kia bỗng nhiên dừng bước, cảnh giác nhìn phía gốc cây các nàng đang ẩn nấp.
Giọng nói của Ngọc Mật bỗng nhiên vang lên trong đầu Bao Cốc: "Ngu ngốc! Đừng chăm chú nhìn người khác! Ngươi đừng động!"
Bảy người kia nhìn nhau, xoay người vây quanh đại thụ Bao Cốc cùng Ngọc Mật đang ẩn thân.
Bao Cốc thầm nghĩ: "Sư tỷ, khi nào thì động thủ a? Nếu không động thủ, bọn họ sẽ động thủ! Lẽ nào sư tỷ đúng như bọn họ nói, bọn họ nhiều người, chúng ta ít người, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ?" Bỗng nhiên, Ngọc Mật vẫn luôn ở bên cạnh nàng đột nhiên không thấy đâu nữa.
Bên cạnh gã thiếu niên dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi đứng gần đại thụ nhất trong số bảy người bỗng nhiên có một đạo bóng người chợt lóe!
Bọn họ ở vào cao độ cảnh giác, cho dù là năng lượng chuyển động cực nhẹ cũng sẽ kinh động bọn họ, lập tức quay đầu lại chạy đến bên cạnh thiếu niên kia.
Một nam tử Kim Đan Sơ Kỳ hai mươi tuổi hỏi thiếu niên đứng bất động tại chỗ:
"Tư Mã, người đâu?"
Thiếu niên kia trừng mắt, đầu của hắn lại bỗng nhiên từ trên cổ rơi xuống mặt đất, một dòng máu từ vết cắt chỉnh tề trên cổ hắn phun ra như suối! Thân thể lung lay, liền ngã xuống mặt đất.
Một người kêu to một tiếng:
"Nhanh, cứu người a!" Một người lao đến ôm lấy cái cổ không ngừng tuôn máu, luống cuống tay chân lấy thuốc trị thương bôi lên vết cắt,. Hắn gọi:
"Tư Mã, chịu đựng! Chịu đựng a."
Thiếu niên bị cắt đầu mở miệng, yếu ớt phun ra hai chữ:
"Có quỷ!" Miệng trương lên, đôi mắt không có nửa điểm ánh sáng.
Thiếu niên kia muốn gắn đầu người đó trở lại,hét to một tiếng:
"Tư Mã —" Trong mắt kinh sợ đến khó tin.
Một nam tử Kim Đan Sơ Kỳ mặc lục sắc trường bào hô lên:
"Người nào giả thần giả quỷ, có gan thì lăn ra đây cùng gia —" lời nói còn chưa dứt, hắn liền cảm thấy phía sau tuôn ra một tia khác thường, hắn không hề nghĩ ngợi cũng không chú ý đến mặt mũi mà bỏ chạy, đồng thời vươn tay từ trong chiết phiến bắn ra một đám lớn ám khí tú hoa châm!Cùng lúc hắn phóng xuất ám khí, hắn nhìn thấy có có một đạo thân ảnh không rõ chợt lóe rồi liền biến mất.
Mấy người cảm giác được động tĩnh, đồng thời xuất kiếm hướng chỗ vừa xuất hiện năng lượng oanh kích, nhưng cái gì cũng không chạm được.
"Mẹ nó, tình huống gì đây?"
"Lẽ nào thực sự có quỷ?"
Một gã thiếu niên Kim Đan Sơ Kỳ mười tám mười chín tuổi bỗng nhiên kêu to một tiếng:
"Chia nhau chạy, lập tức!" Hắn dẫn đầu quay đầu lại tháo chạy!
Còn lại mấy người nghe tiếng kinh hô, lúc này phản ứng đến, không hẹn mà cùng bỏ chạy theo nhiều hướng khác nhau.
Một đạo bạch quang bỗng nhiên từ trong rừng cây lao ra, thẳng tới một thiếu niên Trúc Cơ Kỳ cửu giai.
Trong nháy mắt đạo bạch đánh vào tu tiên giả kia, thiếu niên Kim Đan Sơ Kỳ chạy trốn trước nhất quay đầu lại nhìn đạo bạch quang đánh tới. Ngay trong nháy mắt hắn xoay người, một thanh lợi kiếm cùng một bóng người chợt lóe, lấy đi đầu thiếu niên Trúc Cơ Kỳ cửu giai.
Lúc tiểu Thiên Hồ tấn công đến, thiếu niên Kim Đan Sơ Kỳ thấy thế lập tức đánh ra hai tầng sương mù dày đặc bao quanh bản thân, sau đó xuất ra truyện tống trận đài trong nháy mắt chạy xa!
Bao Cốc ở trên cây kinh sợ nháy nháy đôi mắt, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần
Tất cả phát sinh cũng quá đột ngột, quá nhanh rồi! Ngay cả trong đám người có Nam Y hay không nàng cũng chưa xác định rõ thì.... đã chết hai người, còn lại toàn bộ trong nháy mắt đều chạy hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.