Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 83: Có quan tâm hay không




Bảo phiến xích kim trong tay người đó hóa thành một đạo lá chắn kim quang chắn trước mặt hắn, lại đánh ra một cái trùy* hình thoi oanh vào lá linh phù được ném đến.
(*Vũ khí có dạng mũi nhọn.)
Kim trùy giao với linh phù, đạo linh phù Bao Cốc đánh ra bị kích nổ tại chỗ, còn kim trùy lại trở về trong tay nam tử.
Bao Cốc thấy trận thế này là đối phương có chuẩn bị mới đến, nàng hít sâu, lớn tiếng hô lên:
"Người từ phương nào, mời xưng danh!"
Bảo phiến cầm trong tay được người đó thu lại, khóe miệng ngậm ý cười, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Bao Cốc:
"Tiên Môn Tịch đại đệ tử Hàn Vũ!"
Bao Cốc thầm nghĩ: Khó trách hắn có pháp bảo lợi hại như vậy.
Tiên Môn là thế lực đứng thứ sáu ở Huyền Nguyệt Cổ Thành! Nàng suy nghĩ, hỏi:
"Ngươi là thay mặt Tiên Môn hay là thay mặt chính ngươi."
Hàn Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Thế nào? Ngươi còn muốn khai chiến với Tiên Môn của ta sao? Bao Cốc, ngươi chỉ là một hoàng mao tiểu nha đầu, không nên ngông cuồng hao tổn sức lực?"
Bao Cốc nói:
"Ngươi nếu là đại biểu bản thân, lúc quay về bị người khác đánh chết chỉ có thể trách bản thân ngươi tự tìm đường chết. Còn nếu như ngươi thay mặt Tiên Môn, ta sợ ngươi trở lại không tiện ăn nói."
Hàn Vũ ha ha cười to:
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Sắc mặt trầm xuống, vung lên bảo phiến xích kim trong tay hướng Bao Cốc đánh tới.
Bao Cốc nhận ra pháp bảo của Hàn Vũ chính là thuộc hệ kim, nàng không chút nào keo kiệt một lần dùng toàn bộ bốn đạo linh phù đánh về phía hắn. Nàng biết pháp bảo của Hàn Vũ lợi hại, linh phù của bản thân chưa chắc đã tổn thương được hắn, nên trích linh khí trên ba kiện pháp bảo Nguyên Anh Cảnh cùng toàn bộ chân khí trên người quán chú vào trong một Nguyên Anh Cảnh pháp bảo, ném về phía Hàn Vũ, sau đó chân đạp phi kiếm bằng tốc độ nhanh nhất lao đi.
Lúc Bao Cốc bay lên lẩn trốn cảm thấy có người đang nhắm vào nàng dường như muốn đánh nàng xuống, nàng không chút suy nghĩ liền đem Nguyên Anh phù hướng đến người muốn chặn giết mà oanh tạc, một lần đánh ra năm đạo phù, chung quanh bốn đạo, bên dưới một đạo. Nàng chỉ có thể hướng trên đầu nơi không có linh phù bằng tốc độ nhanh nhất lao đi. Cùng lúc nàng cực nhanh phi lên, nàng cảm thấy dưới chân truyền đến một luồng sóng xung động kịch liệt, nghe được có người rống to:
"Mẹ nó. Nguyên Anh Phù không tốn tiền mua a —"
Có tiếng kêu thảm thiết:
"Chạy mau —"
"A —"
Trong tiếng nổ mạnh xung quanh trở thành một mảnh ánh sáng chói mắt, chói đến Bao Cốc đầu váng mắt hoa cả người chao đảo, thân thể của nàng nhất thời tựa như không thuộc về mình.
Bao Cốc nghĩ thầm: Chín đạo Nguyên Anh công kích phù cộng thêm ba kiện pháp bảo Nguyên Anh Cảnh tự bạo, uy lực có phải hơi lớn một chút rồi hay không? Nhưng nàng không có biện pháp khác. Rất nhiều người đến đánh cướp nàng, nàng chỉ có thể xuất thủ đoạn cực mạnh bắn rơi đầu sỏ, khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi không dám ra tay nữa.
Lúc Bao Cốc lấy lại tinh thần phát hiện bản thân đang nằm trên mặt đất, dưới thân đè lên một thứ mềm mại. Nàng cử động thân thể đau nhức vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng đang nằm trên người tiểu Thiên Hồ, miệng mũi của nó đều là máu, tứ chi không ngừng co quắp, hiển nhiên là bị thương rất nặng. Bao Cốc biết vừa rồi bản thân bị nhiều linh phù cùng pháp bảo bạo tạc đánh bay ra ngoài, là tiểu Thiên Hồ cứu nàng. Nàng lập tức lấy thuốc chữa thương cùng tam giai Hầu Nhi Tửu rót cho nó.
Sau khi tiểu Thiên Hồ nuốt thuốc chữa thương cùng Hầu Nhi Tửu, liền ném một cái bạch nhãn cho Bao Cốc, trực tiếp biến mất tại chỗ, trở lại trong huyết lệnh lúc trước kết huyết thệ cùng Bao Cốc.
Bỗng nhiên, một cổ năng lượng cực kỳ cường đại từ không trung vỡ ra kéo đến. Cổ năng lượng kia so với một đống lớn Nguyên Anh Phù nàng vừa ném ra còn lớn hơn, có thể khiến bầu trời hình thành một cổ khí tức hủy diệt.
Bao Cốc vô thức nâng cánh tay ngăn trở hai mắt của mình, trong lòng nàng thầm kêu: Lẽ nào có ai đó vận dụng pháp bảo Hóa Thần Kỳ? Sư tỷ! Xung quanh phạm vi quyết chiến ngoại trừ nàng cũng chỉ có sư tỷ! Bao Cốc bất chấp nguy hiểm, chạy về hướng có cổ cường đại lực lượng xuất hiện.
Nàng biết đây nhất định là pháp bảo thiên tôn Hóa Thần Kỳ của Thái Âm Môn ban xuống để đối phó nàng cùng sư tỷ! Sư tỷ mới Kim Đan Trung Kỳ, chống lại pháp bảo Hóa Thần Kỳ oanh kích, há có thể còn sống?
Lúc Bao Cốc rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị thương, đau đến đôi mắt của nàng ngấn lệ, toàn thân càng đau đớn vô lực hơn, mười pháp bảo Nguyên Anh Cảnh trên người không còn lại mấy món, cũng may vẫn còn lại hai kiện. Nàng uống một ngụm Hầu Nhi Tửu, ngăn chặn thương thế trên người, xuất ra phi kiếm bay thẳng không trung, lớn tiếng gọi:
"Sư tỷ —" Nàng nhìn thấy phía trước có người, tập trung nhìn kỹ liền thấy Nam Y một thân lục sắc hoa lệ cẩm y tay cầm bảo kiếm kim xích đứng trên không trung nhìn nàng chằm chằm. Bao Cốc nhận ra y phục trên người Nam Y, trước đó giao thủ với bảy người trong số đó có một người mặc bộ y phục này, bất quá khuôn mặt trước đó nhìn thấy không phải khuôn mặt hiện tại. Nàng trầm giọng hỏi:
"Sư tỷ ta đâu?"
Nam Y mặt không biểu tình nói:
"Dưới uy lực của bảo kiếm Hóa Hình Kỳ, ngươi cho rằng Ngọc Mật có may mắn còn tồn tại hay sao?"
Bao Cốc nghe vậy phút chốc lộ vẻ sầu thảm, cười nói:
"Đã như vậy, tất cả mọi người trong Thái Cổ di tích này cũng không cần phải sống nữa."
Nam Y nhướng mày:
"Nga? Bao Cốc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy với thực lực Luyện Khí cửu giai hiện tại của ngươi có thể thôi động Huyền Thiên Kiếm? Ha ha ha ha!Cho dù ngươi tiêu hao hết tất cả chân khí cũng vận dụng không được nó."
Bao Cốc cười nói:
"Vì sao ta phải thôi động nó? Nó lại ở trong đan điền của ta, ta chỉ cần tự bạo đan điền bức nó ly thể, nó mất đi nơi cư trú tất nhiên sẽ điên cuồng hấp lấy tất cả tinh hoa linh khí của sinh mệnh trong thiên địa...." Trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói:
"Thái Cổ di tích rất nhanh sẽ trở thành di chỉ Linh Vân Phong thứ hai, mà đại môn Thái Cổ di tích đã bị sư tỷ dùng trận pháp phong bế, ai cũng không thoát được, nơi này cách đại môn rất gần, muốn rời khỏi Thái Cổ di tích, trước phải chịu đựng Huyền Thiên Kiếm trừu hấp tinh hoa linh khí cùng phá được pháp trận sư tỷ lưu lại. Nam Y sư huynh.... Chúng ta cùng chết đi!"
Nam Y nghe vậy run sợ, lập tức nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Bao Cốc, ta biết ngươi cùng Ngọc Mật tình cảm sâu nặng, chỉ là có sâu nặng hơn nữa cũng không thể hơn sinh mệnh bản thân, ngươi nói có phải hay không?"
Bao Cốc nói:
"Hiện tại khuyên ta? Vừa rồi ta khuyên ngươi, ngươi sống chết không nghe. Hôm nay giết sư tỷ ta, ngươi nghĩ đến khuyên ta? Nam Y, nếu như ta chết rồi, sư tỷ ta còn sống, ta vì để sư tỷ có thể sống sót, còn có thể thủ hạ lưu tình. Nhưng sư tỷ đã chết, ta cũng không muốn sống, các ngươi hại bọn ta, ngồi xem bọn ta bị cướp mà không ra tay giúp đỡ, toàn bộ đều phải chết!"
Nam Y hô lên:
"Còn Lữ Vấn Đạo? Hắn là người bên phía các ngươi, ngươi cũng muốn khiến hắn chôn cùng với các ngươi sao? Bao Cốc, ngươi làm như vậy không có đạo nghĩa!"
Bao Cốc nói:
"Ta có thể đem Huyền Thiên Kiếm đưa cho hắn, như vậy sau khi Huyền Thiên Kiếm giết chết các ngươi lại nhận hắn làm chủ nhân, coi như là trả nợ ân tình của hắn!"
Lữ Vấn Đạo xa xa hô lên:
"Bao Cốc, chuyện gì cũng từ từ nói!"
Bao Cốc chỉ vào Nam Y, quát:
"Giết hắn! Nếu hắn không chết, tất cả mọi người phải chôn cùng sư tỷ ta! Ta chỉ cho các ngươi thời gian một nén hương!" Nàng hừ lạnh một tiếng, hô lên:
"Nam Y, ngươi đừng nghĩ đột ngột xuất thủ đối với ta, nếu tự bạo đan điền trước mặt ngươi, người chết đầu tiên chính là ngươi!"
Nam Y thần sắc trầm xuống, lạnh lùng chăm chú nhìn Bao Cốc. Hắn do dự, nói:
"Thái Cổ di tích lớn như vậy, Huyền Thiên Kiếm có khả năng bao phủ bất quá chỉ là một góc nhỏ..." Xuất ra một truyện tống trận đài, trong nháy mắt rời đi. Viễn phương truyền đến giọng nói của Nam Y:
"Bao Cốc, ta đợi ngươi tự bạo đan điền!"
Lữ Vấn Đạo vọt tới trước mặt Bao Cốc hô lên:
"Bao Cốc, ngươi có sao không?" Hắn xoay người hướng đám người tu tiên ở phía sau hô lên:
"Mọi người hỗ trợ tìm kiếm Ngọc Mật."
Giọng nói của một nữ tử đáp lại:
"Được!"
Bỗng nhiên Bao Cốc cảm thấy có người xuất hiện ở phía sau, không chờ nàng phản ứng hộ thân pháp bảo trên người đã tản ra một cổ lực lượng đánh vào người đó, sau đó Bao Cốc liền cảm thấy hộ thân pháp bảo của mình bị pháp bảo của đối phương đánh vỡ, đồng thời thắt lưng đau đớn, nghe được nữ nhân kia hô lên:
"Một kiếm này là thay đệ đệ ta trả lại cho ngươi."
Trữ Dĩnh!
Bao Cốc bưng vết thương bên hông bị trường kiếm đâm, quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy Trữ Dĩnh vẻ mặt dữ tợn chăm chú nhìn nàng, khóe miệng mang theo cười lạnh. Trên cổ Trữ Dĩnh bỗng nhiên có một đạo kiếm ảnh mang theo tia máu xẹt qua, nụ cười của nàng trong nháy mắt đọng lại trên mặt, nhất thời nhìn vô cùng quỷ dị. Bàn tay cầm kiếm của Trữ Dĩnh vô lực buông thõng, phi kiếm dưới chân mất đi khống chế bắt đầu lao xuống, người đứng trên phi kiếm cùng rơi theo, đầu cùng cổ chia tách, máu tươi tuôn ra.
Ngọc Mật hiện thân bên cạnh Trữ Dĩnh, một tay đỡ lấy Bao Cốc, thấp giọng mắng:
"Ngu ngốc! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, người khác nói ta chết ngươi liền tin là thật?"
Bao Cốc chỉ ngây ngốc nhìn Ngọc Mật khó tin hô lên:
"Sư tỷ?" Sư tỷ nàng cư nhiên dưới sự oanh kích của pháp bảo Hóa Thần Kỳ vẫn có thể sống sót.
Lữ Vấn Đạo cùng Hồng Trần và đám người xung quanh gần như vô thức thối lui, cùng Ngọc Mật bỗng nhiên xuất hiện kéo giãn cự ly.
Ngọc Mật có thể sống sót dưới sự oanh kích của pháp bảo Hóa Thần Kỳ, quả thực....
Lại có người gọi một tiếng:
"Triệu huynh!"
Một nam tử đồng hành cùng Trữ Dĩnh thẳng tắp từ bầu trời hạ xuống mặt đất, đầu của hắn cùng thân thể rơi xuống.
Ngọc Mật đối với biến cố bên cạnh ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, nàng nói với Bao Cốc:
"Ngươi uống vài viên đan dược chữa thương cùng Hầu Nhi Tửu trước đi!" Tay nàng che trên miệng vết thương của Bao Cốc, sau khi nhìn thấy Bao Cốc uống xong mới nói:
"Nhịn đau một chút!" Lúc đang nói, lập tức phong bế vài huyệt vị đề phòng lúc rút kiếm xuất hiện tình huống mất máu, một tay cầm chuôi kiếm rút ra.
Bao Cốc chỉ cảm thấy một trận đau nhức hơn cả lúc mới bị kiếm đâm vào, nàng hét to một tiếng, đau đến đầu váng mắt hoa.
Ngọc Mật lén lút đem một khối ngọc bài ném cho Lữ Vấn Đạo, ôm lấy Bao Cốc, lập tức biến mất tại chỗ.
Bao Cốc chỉ cảm thấy đến trước mắt tối sầm, lúc nhìn xung quanh mới phát hiện bản thân đang nằm trong bụi cỏ dưới tàng cây. Ngọc Mật thấp giọng nói:
"Cho ta mượn một chút Hầu Nhi Tửu, giai tầng càng cao càng tốt, rượu của ta vừa rồi trong lúc giao đấu cùng Nam Y đã dùng hết."
Bao Cốc đem hai ống trúc Hầu Nhi Tửu còn sót lại đưa cho Ngọc Mật, cả hai hồ lô thất giai Hầu Nhi Tửu cuối cùng trong túi trữ vật siêu lớn cũng cho Ngọc Mật, sợ Ngọc Mật không đủ dùng, lại đưa thêm bốn hồ lô lục giai Hầu Nhi Tửu.
Ngọc Mật nhận lấy Hầu Nhi Tửu, lại nói:
"Sau khi Nam Y thôi động một kích chí cường đã lực kiệt, nhân lúc hắn còn không kịp hồi phục, chính là thời cơ tốt nhất để truy sát hắn."
Bao Cốc ôm cánh tay Ngọc Mật, nói:
"Sư tỷ...." Nàng lắc đầu: "Không cần nóng lòng nhất thời."
Ngọc Mật nói:
"Chờ hắn khôi phục lại, chúng ta sẽ nguy hiểm, pháp bảo trên người ta đã hỏng hết, không có năng lực tiếp thêm một lần pháp bảo Hóa Thần Kỳ."
Bao Cốc do dự mà không muốn buông tay.
Ngọc Mật nhẹ nhàng vỗ bàn tay Bao Cốc:
"Ngươi trước hết dưỡng thương cho tốt. Chờ ta giải quyết Nam Y xong sẽ tìm ngươi."
Bao Cốc do dự mãi, cuối cùng chỉ có thể buông tay, nói:
"Sư tỷ, ngươi phải không tổn thương gì mà trở về, nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không...." còn chưa nói dứt lời, đã bị Ngọc Mật cắt đứt:
"Nói ngu ngốc gì đó? Nếu ta có chuyện gì, trọng trách của Linh Vân Phong sẽ rơi vào trên người ngươi, ngươi phải vực dậy Linh Vân Phong cùng Huyền Thiên Môn! Ngươi phát bệnh ngu đần gì vậy? Trên tay ngươi có nhiều tài nguyên tu tiên, còn có Huyền Thiên Kiếm, chờ ngươi trưởng thành, ân oán gì mà báo không được? Có cần nhất thời cùng người liều mạng không? Đầu óc ngươi hỏng rồi?" Vừa trách mắng, lại cố sức xỉ trán Bao Cốc:
"Được rồi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, ta không có thời gian giáo huấn ngươi!" Vội vàng đứng dậy biến mất tại chỗ, rời đi rồi.
Bao Cốc chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, lại không biết vì sao. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy lần này đến Thái Cổ di tích chỗ tốt không vớt được bao nhiêu, tiểu Thiên Hồ cùng nàng bị trọng thương, một thân Nguyên Anh Cảnh pháp bảo cùng linh phù cũng gần như không còn! Buôn bán này không có lời, quá ấm ức rồi. Bao Cốc tức giận đến nghiến răng, trong lòng nàng âm thầm phát thệ, chờ nàng dưỡng thương xong, nhất định phải kiếm đủ vốn lẫn lời.
Bao Cốc khoanh chân ngồi vận chân khí trong đan điền thôi động dược hiệu cùng linh tính chữa thương của Hầu Nhi Tửu. Không bao lâu, vết thương trên người liền khép lại, nàng tâm tình trầm nặng thở dài, thì thào hỏi:
"Sư tỷ có quan tâm đến sống chết của ta hay không? Có quan tâm suy nghĩ của ta hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.