Dần dần, tiểu Thiên Hồ chậm lại tốc độ, từ gấp gáp nhảy vọt sửa thành tiềm hành, có vẻ cực kỳ cẩn thận.
Bao Cốc càng thêm không dám lơ là, cẩn cẩn dực dực theo sát phía sau tiểu Thiên Hồ, chỉ e nhất thời vô ý bản thân liền trở thành một trong những thi thể này. Nàng tính toán qua thương vong ở Thái Cổ di tích, nhân số thương vong chiếm tỷ lệ cao khiến trong lòng nàng rét lạnh.
Bọn họ từ lúc bước vào Thái Cổ di tích liền xuất hiện tử thương, ở đại môn tiêu diệt toàn bộ chín đệ tử Thái Âm Môn, công thêm Trữ Thông, thương vong liền đạt mười người, gặp phải nhóm bảy người của Nam Y dịch dung lại giết hai người, sau đó là nàng cùng sư tỷ bị vây khốn, sư tỷ giết chết mấy người, nàng dùng Nguyên Anh Phù đối đầu, bởi vì uy lực quá lớn, bản thân cũng không rõ rốt cuộc sát thương bao nhiêu người, nhưng phỏng chừng chí ít có vài ba người đi, hơn nữa một đường đi tới nhìn thấy thi cốt — có một số thi cốt coi như hoàn chỉnh, có thể tính là một người, có chút thi cốt chỉ còn lại tàn tích, đại loại như cánh tay, chân, thật không biết là tàn phế hay là đã chết, Bao Cốc chỉ có thể miễn cưỡng đánh giá đại khái nhân số, qua tính toán tối thiểu, cũng có hơn ba mươi người tử thương
Tiền tiền hậu hậu nhân số thương vong tăng lên, chí ít phải có hơn năm mươi.
Mỗi lần mở ra Thái Cổ di tích chỉ phát bốn trăm thái cổ lệnh bài, tổng cộng có bốn trăm người tiến vào,
Lúc này chỉ mới ngắn ngủi hai ba ngày, nhân số tử vong đã đạt hơn năm mươi, hơn nữa con số này còn là Bao Cốc dựa theo số thương vong mà bản thân nàng nhìn thấy tính toán được, không bao gồm nhân số tử vong ở những chỗ khác nàng không thấy được.
Bao Cốc không biết mọi người tiến nhập Thái Cổ di tích là tới tầm bảo tìm cơ duyên hay là đi tìm cái chết! Nàng không muốn chết, nàng chỉ có thể cẩn thận rồi lại cẩn thận, hơi có gió thổi cỏ lay liền chuẩn bị ứng chiến hoặc đào thoát, nàng vốn tưởng rằng bản thân nhát gan cẩn thận sẽ bị tiểu Thiên Hồ cười nhạo, lại không ngờ tới tiểu Thiên Hồ so với nàng còn cẩn thận hơn, rất nhiều thời gian ngang qua những nơi nàng nhìn không thấy gì nguy hiểm nhưng tiểu Thiên Hồ vẫn sẽ mang nàng tận lực tránh đi, bình thường sẽ biểu hiện ra động tác tránh né khó hiểu. Nàng biết rõ động vật mặc kệ là thính giác thị giác hay là cảm giác đối với nguy hiểm đều mạnh mẽ hơn con người, hơn nữa cảnh giới tu luyện của tiểu Thiên Hồ cao hơn nàng, còn là Cửu giai yêu thú, nàng đối với hành động của tiểu Thiên Hồ tuy rằng không giải thích được nhưng cũng không dám hoài nghi, trái lại theo sát phía sau tiểu Thiên Hồ không dám rời nửa bước.
Đi gần nửa ngày, Bao Cốc cùng tiểu Thiên Hồ đi đến bên cạnh một con sông nhỏ.
Tiểu Thiên Hồ bỗng nhiên nhảy đến bên bờ sông bị cỏ dại bao phủ, ẩn nấp trong đám loạn thạch.
Bao Cốc theo sát phía sau cẩn thận ngồi xổm bên cạnh tiểu Thiên Hồ, thu liễm khí tức đến mức thấp nhất. Ẩn thân pháp bảo của nàng vẫn luôn phát động, nàng tin tưởng chỉ cần bản thân không lại ra động tĩnh gì, hẳn là không dễ dàng bị người khác phát hiện. Nàng dựng thẳng lổ tay lắng nghe động tĩnh xung quanh, cảm thấy chỗ không xa có động tĩnh rất nhỏ, rất nhanh nàng liền phát hiện có ba tu tiên giả Trúc Cơ Hậu Kỳ, y phúc rách nát giống như giẻ rách, cả người đầy vết máu lảo đảo dọc theo bờ sông chạy tới.
Bao Cốc "nhìn thấy" bọn họ bước đi chếnh choáng, hô hấp trầm trọng, ngay cả vết thương trên người cũng đang chảy máu, liền biết mấy người này đang lẫn trốn, bằng không thế nào có khả năng ngay cả vết thương cũng không xử lý, thậm chí không ngồi xuống tĩnh tọa điều tức khôi phục tinh lực cùng chân khí trong đan điền?
Bọn họ cảnh giác hướng bốn phía nhìn một lần, liền hướng loạn thạch cỏ hoang nơi nàng ẩn thân bước đến.
Bao Cốc sợ đến lập tức điều động chân khí trong đan điền, hơn nữa lén lút đem bảo kiếm Kim Đan kỳ nắm trong tay.
Ba người kia dìu đỡ nhau đi đến trong đống loạn thạch cách nàng hai trượng, người thương thế nặng nhất trực tiếp tê liệt ngồi dưới đất, hai người khác lại lấy tài nguyên dùng loạn thạch cùng gỗ đơn giản bố trí một ẩn thân pháp trận ngay tại đó. Rất hiển nhiên bọn họ đã đến bước đường cùng, ngay cả hạ phẩm linh thạch cũng không có.
Bao Cốc không có thói quen đánh chó rơi xuống nước, không muốn ra tay với bọn họ, rồi lại rất lúng túng. Nàng nên bước ra hay không bước ra đây? Đi ra ngoài, sẽ kinh động ba người này, động thủ hay không cũng không phải do nàng định đoạt! Không ra, cứ ngồi ở đây như vậy sẽ làm lỡ thời gian nàng tìm sư tỷ a. Nàng suy tư, từ túi trữ vật lấy ra một đạo Nguyên Anh Phù, tay cầm Kim Đan kỳ bảo kiếm từ nơi ẩn thân lao ra, một bước lao đến trước mặt ba người kia.
Ba người nọ mới vừa khoanh chân ngồi xuống vận công chữa thương ngay cả mông cũng ngồi chưa nóng đã bị Bao Cốc bỗng nhiên vọt tới làm kinh động.
Hai người trong số đó nhảy dựng lên, rút lui một trượng.
Ngươi bị thương nặng nhất trầm tĩnh ngồi yên ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có nữa rồi.
Ba người nhìn rõ, đều kinh hô:
"Bao Cốc!"
Bao Cốc hé miệng cười nói:
"Ta nói ba vị, thật sự trùng hợp nga!" Nàng chỉ đến chỗ vừa rồi nàng ẩn thân, nói:
"Vừa rồi ta trốn ở đây, ngươi xem chúng ta tìm chỗ ẩn thân cũng gần như vậy, coi như là hàng xóm đi? "
Nam tử lớn tuổi nhất, khoảng hai mươi tuổi nói:
"Ngươi muốn thế nào?" Hắn nhìn Nguyên Anh Phù trên tay Bao Cốc, nhìn nhìn tiểu Thiên Hồ bên cạnh thân Bao Cốc, thầm than, chủ động buông tha dự định chống cự.
Thiếu niên Trúc Cơ bát giai khoảng mười sáu tuổi thấy thế, cũng thu hồi khí tức, thu trường kiếm trong tay.
Thiếu niên ngồi trên mặt đất ngay cả đứng dậy đều khó khăn, dĩ nhiên cũng thành thật ngồi bất động tại chỗ.
Bao Cốc thấy bọn họ lui bước, cũng thu Nguyên Anh Phù, nói:
"Các ngươi biết ta rất không thích đánh nhau, người làm ăn mà, dĩ hòa vi quý." Nàng nói xong liền thấy khóe miệng thiếu niên trẻ tuổi co quắp, tựa hồ rất không tán thành.
Nam tử lớn tuổi hơn trái lại vô cùng tán thành gật đầu phụ họa một câu:
"Tại hạ có nghe qua. Không biết ngươi muốn hỏi cái gì?"
Bao Cốc hỏi:
"Các ngươi là ai?"
Nam tử lớn tuổi nhất nói:
"Chúng ta xuất thân từ Tư Mã phủ, là một chi của Tư Mã phủ, bởi vì căn cốt không tệ, may mắn được Trưởng Lão trong tộc xem trọng đưa đến Thái Cổ di tích khảo nghiệm. Ta là Tư Mã Quân, hai người bọn họ là đường đệ của ta Tư Mã Du, Tư Mã Trân."
Bao Cốc nghe được hai chữ Tư Mã, cảm thấy quen tai, hơn nữa người này cố ý nói bọn họ là dòng tộc xuất thân, mơ hồ cảm giác khác thường. Nàng hồi tưởng lại nhớ đến lúc trước Nam Y dẫn trong bảy người đến vây giết có một người gọi là "Tư Mã", bị sư tỷ nàng một kiếm cắt đầu, lại có một người ôm hắn hô "Tư Mã", nàng hỏi:
"Tư Mã bị sư tỷ ta giết ở đại môn Thái Cổ di tích có quan hệ gì với các ngươi?"
Tư Mã Quân đáp:
"Đó cũng là đường đệ của ta, là ấu tử của gia chủ."
Bao Cốc âm thầm ti một tiếng. Giết nhi tử của gia chủ Tư Mã gia, dường như lại cùng Tư Mã gia kết đại thù rồi, nhưng chỉ là con của tiểu thiếp, tựa hồ địa vị không cao đi? Nghe khẩu khí của Tư Mã Quân, hiển nhiên cùng một mạch gia chủ Tư Mã mà không phải một tông. Nàng suy nghĩ một chút:
"Gia chủ của các ngươi có mấy nhi tử?"
Tư Mã Quân đáp:
"Một."
Khóe miệng Bao Cốc khẽ co rút, lại hỏi:
"Còn nữ nhi?"
"Một!"
"Nàng không có tới Thái Cổ di tích?"
Tư Mã Quân tựa hồ đối với vấn đề của Bao Cốc rất kinh ngạc, hắn nói:
"Thiếu chủ đã là cao thủ Nguyên Anh Cảnh, thế nào có thể tiến nhập Thái Cổ di tích?"
Bao Cốc thầm nghĩ: Ngay cả nữ nhi của gia chủ đều đã Nguyên Anh Cảnh?
Nàng lại nghĩ, sư công nàng là chưởng môn Huyền Thiên Môn, tiểu sư thúc của nàng, các sư bá của nàng cũng đều là Nguyên Anh Cảnh, thậm chí có Hóa Hình Kỳ, lại cảm thấy bình thường. Mặc kệ là cảnh giới gì chỉ cần không ở Thái Cổ di tích thì có tranh đấu cũng không tới phiên nàng! Nàng lại hỏi:
"Ai đánh các ngươi trở thành như vậy? Các ngươi có nhìn thấy sư tỷ ta không?"
Tư Mã Quân nói:
"Chúng ta bị thương lúc khai quật một kiện linh bảo, lúc đó đang hỗn chiến, cũng không thể nói rõ là ai đánh ai bị thương. Về phần Hỏa Bạo.... Ngọc Mật tiên tử, chúng ta có gặp qua."
Bao Cốc lập tức hỏi:
"Nàng ở đâu?"
Tư Mã Quân nói:
"Đi theo hướng Liệt Diễm Lĩnh có thể tìm được nàng."
Bao Cốc hỏi:
"Lúc các ngươi nhìn thấy nàng, nàng có ổn không? Là dáng vẻ gì?"
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất lại bĩu môi, nói:
"Chưa từng thấy ai ổn hơn nàng cả."
Bao Cốc hỏi:
"Vậy là sao?"
Thiếu niên trẻ tuổi hầm hừ chăm chú nhìn Bao Cốc nói:
"Một tay dẫn theo trọng bảo có thể chống được thần binh Hóa Thần Kỳ, một tay mang theo hồ lô Hầu Nhi Tửu....."
Bao Cốc thế nào lại nhìn không ra ánh mắt hắn nhìn nàng đặc biệt u oán? Nàng bán Hầu Nhi Tửu, cho bảo bối sư tỷ nhà mình vài hồ lô Hầu Nhi Tửu thì làm sao? Phải sợ ai chứ? Bao Cốc hỏi:
"Sư tỷ ta mang theo Hầu Nhi Tửu thì có cái gì sai sao?" Nàng nói xong phát hiện ba người cùng nhau lặng lẽ nhìn nàng. Bao Cốc không giải thích được hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tư Mã Quân tức giận hô lên:
"Mười mấy tu tiên giả Kim Đan kỳ xuất thủ cướp trọng bảo, nàng một tay nâng kiếm, một tay xách rượu, tới tới lui lui vào vào giết ra, lúc bị thương, chân khí hao hết uống một ngụm rượu hoặc nhét vài viên linh dược chữa thương, vết thương, chân khí lập tức khôi phục về trạng thái tốt nhất, Huyền Nguyệt Cổ Thành mấy năm gần đây mới đào tạo được một nhóm thanh niên ưu tú đều bị nàng tiêu diệt! Nàng không phải đang truy sát Nam Y sao? Nàng đến đoạt trọng bảo cái gì nữa a! Chu Tước Linh của ta —" Hắn nói đến một nửa liền nuốt trở vào, hít sâu, mạnh mẽ ngăn chặn lửa giận. Đệ tử gia tộc, có thể được một kiện Nguyên Anh pháp bảo thực sự không dễ, cứ như vậy mà bị phá hủy! Chỉ trách bản thân hạ tiện, nấp ở chỗ tối muốn chiếm tiện nghi! Hiện tại hay rồi, liều mạng còn mất trắng, có thể giản hồi cái mạng cũng không tệ rồi!
Bỗng nhiên, Thiên Hồ phá ra một tiếng kêu bén nhọn, sau đó chân sau lăng không nhảy lên, lại ở không trung liên tiếp vọt lên cao.
Ba người kia ngẩng đầu vừa nhìn không trung, vốn dĩ vì thương thế quá nặng sắc mặt không chút máu liền trở nên trắng hơn, trắng bệch.
Bao Cốc ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh y phục hỏa hồng điều khiển một cực phẩm phi kiếm lướt nhanh trên không trung, kích động đến lớn tiếng hô hoán:
"Sư tỷ, sư tỷ —" nàng nhảy về phía trước phất phất hai tay.
Thân ảnh đang ở trên không trung vốn đã bay ngang qua đầu Bao Cốc, lại quay đầu lại, trực tiếp hướng phía Bao Cốc hạ xuống.
Ngọc Mật cả người bốc lên hừng hực hỏa diễm, tay phải chấp Ly Hỏa Kiếm, tay trái mang theo một hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu, tức giận trừng mắt nhìn Bao Cốc hô lên:
"Ngươi không có phi kiếm a!"
Bao Cốc cười ha ha, vò đầu nói:
"Thấy ngươi nên ta vui mừng đã quên dùng phi kiếm."
Ngọc Mật mắng một tiếng.
"Ngu ngốc!" Tầm mắt đảo qua ba vị nhân sĩ trọng thương phía sau Bao Cốc liền di chuyển, nói:
"Ngươi theo ta!" Liền phi nhanh về phía trước.
Bao Cốc lập tức khống chế phi kiếm theo sau.
Tiểu Thiên Hồ nhảy lên trên phi kiếm của Bao Cốc, nhảy rồi lại nhảy, càng không ngừng dùng móng vuốt kéo váy Bao Cốc, thậm chí đứng dậy kéo cánh tay Bao Cốc.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật tốc độ cực nhanh, sợ bị bỏ lại, nàng quát tiểu Thiên Hồ:
"Đừng nháo!"
Tiểu Thiên Hồ bỗng nhiên há mồm phun ra hai chữ:
"Chí bảo!"
Ngọc Mật đang đi nhanh ở phía trước bỗng nhiên dừng gấp, quay đầu hô lên:
"Ở đâu?" Đôi mắt phát quang.
Tiểu Thiên Hồ quay đầu lại chạy về hướng nó phát hiện chí bảo.
Bao Cốc vẻ mặt kinh hách nhìn tiểu Thiên Hồ miệng phun tiếng người, con nhóc tiểu Thiên Hồ! Đến khi Ngọc Mật theo sau tiểu Thiên Hồ quay đầu lại, nàng mới hô lên:
"Sư tỷ, ngươi không truy sát Nam Y sao? Hay là đã bắt được Nam Y rồi?"
Ngọc Mật đáp:
"Vẫn chưa bắt được hắn!" Nàng do dự bất định nhìn thân ảnh tiểu Thiên Hồ, nghiến răng đuổi theo.