Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 87: Thám động tầm bảo




Ngọc Mật đáp:
"Không cần nhất thời nóng lòng." Nói xong chậm lại tốc độ, theo sát tiểu Thiên Hồ bay vào trong rừng.
Bao Cốc nhất thời thương tâm. Sư tỷ vì truy sát Nam Y, từ chỗ nàng lấy đi Hầu Nhi Tửu, bỏ lại nàng một mình lúc đang bị thương. Hiện tại vì chí bảo có thể mặc kệ Nam Y, trong lòng sư tỷ nàng không hơn Nam Y càng không hơn chí bảo. Bao Cốc không cam lòng hô lên:
"Sư tỷ, ngươi bỏ rơi ta, sẽ không sợ ta gặp phải nguy hiểm a?"
Ngọc Mật xích một tiếng, cũng không quay đầu lại mà nói:
"Tiên Môn đại đệ tử Hàn Vũ cầm trọng bảo vọt tới trước mặt ngươi cũng bị người đánh một trận Nguyên Anh phù, pháp bảo oanh kích lung tung, rơi vào cảnh cháy đen tại chỗ, ai còn dám dòm ngó ngươi?"
Bao Cốc hầm hừ hô lên:
"Vậy cũng khó nói, tục ngữ nói người chết vì tài, chim chết vì ăn. Ngươi không thấy những người đó vì cướp ta mà không quản thứ gì hay sao?"
Ngọc Mật biết Bao Cốc lời này chính là ám chỉ nàng, nàng tức giận trả lời:
"Ta còn không rõ ngươi có năng lực tự vệ hay không sao?" Nàng nhìn thấy Bao Cốc bị nàng bức đến không nói ra lời, lại nói tiếp:
"Lần này vào Thái Cổ di tích, chúng ta gần như là mục tiêu công kích, trong mấy ngày ngắn ngủi đã tiêu hao rất lớn, nếu như không bù lại những tổn thất này, chẳng phải là không công mạo hiểm vào Thái Cổ di tích sao? Đuổi bắt Nam Y chỉ là thuận tiện, tầm bảo mới là trọng điểm!"
Bao Cốc cùng Ngọc Mật theo sau tiểu Thiên Hồ bay đến sắc trời tối đen mới trở lại chỗ Bao Cốc luyện công gặp phải đại Bạch Xà.
Tiểu Thiên Hồ hạ xuống trước cửa động, quay đầu hướng Ngọc Mật kêu to một tiếng, liền tiến vào hang động đường kính hoảng một thước..
Sau khi Ngọc Mật phóng xuất thần niệm dò xét xà động, thi triển Bàn Sơn Di Hải Đa Bảo Linh Hầu truyền thụ đem cửa động mở rộng đến đủ một người vào, tay cầm Ly Hỏa kiếm đi vào trong động. Nàng nói với Bao Cốc:
"Ngươi cẩn thận một chút, ở đây yêu khí rất nặng. Nếu như ta đoán không sai, nơi này hẳn là có yêu thú thuộc họ rắn."
Bao Cốc cũng không nói cho Ngọc Mật biết nàng ở chỗ này gặp phải đại Bạch Xà, hỏi:
"Sư tỷ, ngươi thế nào biết nơi này có một con đại Bạch Xà?"
Ngọc Mật quay đầu lại nhìn Bao Cốc, lại tiếp tục đi về phía trước. Nàng nói:
"Ngươi không thấy được vết tích rắn bò trên mặt đất sao? Không ngửi thấy mùi tanh nồng trong động sao?" Nàng càng không ngừng phóng xuất thần niệm tìm kiếm bốn phía, nói:
"Động này rất sâu, hẳn là hợp với địa mạch."
Bao Cốc hỏi:
"Làm sao biết được?" Nàng biết động này có dòng nước chảy qua, nhưng có dòng nước không có nghĩa là dưới nơi này có mạnh nước? Nước đều từ trên mặt đất chảy qua, nơi này sẽ có mạch nước sao?"
Ngọc Mật nói:
"Ngươi không nhìn qua bên ngoài động sao? Từ vết nước bên ngoài có thể thấy nước mưa ở phụ cận cuối cùng đều sẽ hợp dòng đến trong hang động này, hơn nữa rãnh đất cực sâu, chứng tỏ dòng nước rất lớn, dưới động mấy trượng là cây cỏ cùng thủy động. Trên mặt đất không sông hồ thậm chí ngay cả đường dẫn nước cũng không có, vậy nước chảy vào đây đã đi nơi nào? Chỉ có thể theo thủy đạo chảy vào mạch nước ngầm, lượng nước lớn như vậy quét qua, dưới đất chắc chắn là một dòng sông ngầm dẫn đi nơi khác. Trong động yêu khí tràn ngập, có yêu thú thuộc họ rắn cư ngụ, chứng tỏ hai việc, một, thủy động có đủ linh khí để yêu thú tu luyện, hai, thủy động ẩm ướt hơn nữa không gian không nhỏ, bằng không xà yêu chẳng phải ba ngày hai buổi sẽ bị nước cuốn đi hay sao?"
Bao Cốc đáp:
"Có đạo lý!" Nàng cũng lấy ra bảo kiếm nắm trong tay, cảnh giác lưu ý động tĩnh bốn phía.
Ngọc Mật hỏi Bao Cốc làm thế nào đi đến nơi này gặp phải đại Bạch Xà. Nàng nói:
"Theo ta được biết, Thái Cổ di tích mở ra trong một tháng, tất cả yêu thú đều ẩn náo trong động không ra ngoài, đại Bạch Xà kia thế nào lại chạy ra?"
Bao Cốc nói:
"Có thể là ta ở bên ngoài bày bày Tụ Linh Pháp Trận tu luyện dẫn đến đi? Ta thấy lúc nó đến là đang hấp thu linh khí do Tụ Linh Pháp Trận đưa đến?"
Ngọc Mật: "...." Nàng quay đầu chăm chú nhìn Bao Cốc, hô lên:
"Ngươi ở cửa động của yêu thú tu luyện đột phá cảnh giới? Ngươi chán sống rồi! Nếu như yêu thú nhân lúc ngươi đột phá cảnh giới một ngụm nuốt ngươi, ngươi không chết cũng tàn phế!"
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm:
"Ta lại không biết nơi này có yêu thú, ta tra xét qua ở đây không có nguy hiểm?"
Ngọc Mật quát:
"Không nguy hiểm? Ngươi không phát hiện trên mặt đất ngay cả con kiến cũng không có sao?"
Bao Cốc nói:
"Không phải bởi vì có hồng thủy quét qua sao, tiểu động vật không sống được."
Ngọc Mật muốn một chưởng chụp chết Bao Cốc, nàng quát lên:
"Nơi ẩm ướt nhiều cây có thế nào lại không có tiểu động vật? Ngươi không xem ếch nhái là động vật?" Nàng nhất thời vì an nguy của Bao Cốc biểu thị sâu sắc lo lắng. Nếu đem Bao Cốc một mình ném tới hoang cốc có yêu thú, chỉ sợ Bao Cốc sống không quá một đêm.
Bao Cốc bỗng nhiên lên tiếng:
"Sư tỷ, cẩn thận dưới chân." Nàng còn phát hiện tiểu Thiên Hồ đã biến mất vô tung vô ảnh, lại gọi một tiếng:
"Linh Nhi!"
Ngọc Mật cúi đầu nhìn quét một vòng thủy đàm sâu khoảng hai trượng đường kính ước có ba bốn trượng dưới chân, xuất ra phi kiếm, nói với Bao Cốc:
"Ngự kiếm phi hành tầm thấp, cẩn thận một chút."
Bao Cốc phóng xuất thần niệm dò xét đáy thủy đàm, nhất thời run sợ. Dưới đáy thủy đàm không lớn này đầy bạch cốt, còn thấy không ít hài cốt của con người. Nàng hô lên:
"Sư tỷ, thế nào dưới đáy thủy đàm lại có nhiều bạch cốt như vậy a?"
Ngọc Mật nhíu mày nói:
"Không biết, khí tức trong động này có chút cổ quái!" Vừa rồi ở bên ngoài, nếu như không phải tiểu Thiên Hồ ghé vào cửa xà động, cho dù nàng đứng trước cửa cũng sẽ bỏ qua cái khẻ cửa nhỏ như vậy, ở bên ngoài gần như không cảm nhận được khí tức trong động, lúc dùng thần niệm tham tiến vào trong mới nhìn thấy vết tích trên mặt đất cùng ngửi được yêu khí lưu lại. Nàng lại gọi một tiếng:
"Linh Nhi!"
Bao Cốc ân một tiếng, nói:
"Chỗ có chí bảo khẳng định có thủ hộ, nếu không sớm bị lấy đi rồi. Sư tỷ, ngươi nói động này trước đây có phải đã từng có người đến hay không?"
Ngọc Mật nói:
"Có lẽ đi!" Khống chế phi kiếm vững vàng bay qua thủy đàm. Lúc nàng ngang qua thủy đàm rõ ràng cảm giác được khí âm hàn từ bên dưới bốc lên. Loại khí âm hàn này rất dễ sinh sôi âm tà. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Bao Cốc, lần thứ hai cảnh cáo:
"Ngươi nghìn vạn lần cẩn thận, trong động này chỉ sợ có nguy hiểm rất lớn." Mới vừa nói xong, lại thấy khe hở trước đó nàng mở ra trên cửa động đột nhiên biến mất, chỉ để lại một khe hở khoảng một xích đủ cho động vật nhỏ chui vào. Ngọc Mật hít một ngụm lãnh khí, vặn chặt mi tâm. Trong khoảng cách gần xuất hiện biến cố lớn nhưng nàng cư nhiên không cảm giác được một chút năng lượng chuyển động, hay khí tức thôi động. Đây là sức mạnh pháp trận hay là có điều kỳ quái gì khác?
Bao Cốc chạy vội tới bên cạnh Ngọc Mật,, nhìn thấy Ngọc Mật thần sắc khác thường, hỏi:
"Sư tỷ, làm sao vậy?"
Ngọc Mật không chuyển mắt chăm chú nhìn cửa động trở lại nguyên dạng. Nàng cùng Bao Cốc tiến vào bất quá mới mấy trượng, dùng thị lực cũng có thể thấy rõ ràng cửa động, nhưng mà lúc này lại phát hiện hai người các nàng đang cách cửa động càng ngày càng xa, ánh sáng bên ngoài càng ngày càng nhỏ. Ngọc Mật nói với Bao Cốc:
"Ngươi theo sát ta!" Chân đạp phi kiếm hướng phía cửa động, nàng mới vừa động, liền phát hiện thủy đàm dưới chân cư nhiên nổi lên bọt nước, trong bóng nước không ngừng có sương mù lục sắc thổi nhẹ.
Bao Cốc nhìn thấy biến cố, kêu một tiếng:
"Sư tỷ!"
Ngọc Mật thối lui, nói với Bao Cốc:
"Đi tìm Linh Nhi, theo sau Linh Nhi."
Bao Cốc lập tức lấy ra huyết thệ lệnh bài, bằng vào huyết thệ lệnh bài cùng liên hệ với tiểu Thiên Hồ triệu hoán tiểu Thiên Hồ.
Ngọc Mật ôm Bao Cốc bay vào sâu trong huyệt động. Huyệt động này khúc khúc lách lách, ngã rẽ rất nhiều, đáy động tất cả đều là nước, chỗ cạn thì đến mắc cá chân, chỗ sâu thì — không biết thông đến thủy đạo nào. Nếu không phải hai người các nàng là tu tiên giả có thể ngự kiếm phi hành, chân không dính nước, đổi lại là chân không lội nước, chỉ sợ đi sai một bước sẽ chìm vào thủy đạo xác cũng vớt không được.
Đại khái qua hơn mười chung thời gian, một đạo bạch quang đạp vách động lao đến.
Bao Cốc gọi một tiếng:
"Linh Nhi!" Nhìn thấy tiểu Thiên Hồ trở về, nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Có tiểu Thiên Hồ ở đây, chí ít có thể báo trước nguy hiểm cùng tìm được lối ra.
Tiểu Thiên Hồ nhảy lên phi kiếm, ngẩng đầu nhìn Bao Cốc, trong mắt đầy nghi vấn. Nó ngoài miệng vẫn ngậm một thứ gì đó giống cỏ lại giống rồng.
Bao Cốc mới vừa thấy rõ, đầu lưỡi tiểu Thiên Hồ đã nhẹ cuốn một cái, đem cây Tiểu Long Thảo nuốt vào bụng. Bao Cốc kinh hô:
"Tiểu Long Thảo!" Tiểu Long Thảo trợ yêu thú biến hóa, tẩy yêu khí, cửu giai linh dược a! Lúc trước Đa Bảo Linh Hầu xuất ra xuất ra một cây, tiểu sư thúc vô cùng vừa ý, trực tiếp cầm đi. Nàng than thở:
"Nơi này quả nhiên có chí bảo."
Sau khi tiểu Thiên Hồ ăn Tiểu Long Thảo liền nằm trên phi kiếm, trên người nó hơi phiếm ra linh quang, yêu khí từ từ tiêu tán đến khi một chút cũng không còn.
Bao Cốc buồn cười nhìn tiểu Thiên Hồ ghé vào trên phi kiếm của nàng, nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, thì ra nơi này có Tiểu Long Thảo, thảo nào khiến Linh Nhi gấp đến độ phun ra tiếng người!"
Ngọc Mật vẻ mặt cảnh giác lưu ý động tĩnh bốn phía, trầm giọng nói:
"Chuẩn bị chiến đấu!" Lưu Tiên trên người nàng trong nháy mắt biến thành hỏa hồng, quanh thân trên dưới hỏa quang đằng đằng, ngay cả Ly Hỏa kiếm trong tay cũng phiếm ra hỏa diễm bức nhân, dường như muốn thiêu cháy tất cả những gì cản trước mặt.
Bao Cốc lập tức nghĩ đến động này hẳn là hang yêu thú đi? Tiểu Thiên Hồ ở trong động yêu thú trộm cửu giai linh dược, yêu thú trong động còn không tức điên sao! Tuy nói Tiểu Long Thảo không lớn như cây trước đó của Đa Bảo Linh Hầu, còn không có kết xuất long châu, nhưng — đây là linh thảo mới vừa thành hình so với cây trưởng thành bị trộm càng khiến người ta — a không, khiến yêu thú hận a. Bao Cốc sợ bị yêu thú trong động một ngụm nuốt chửng, không chút do dự nắm chặt Nguyên Anh Phù trong tay, quán chú chân khí vào trong linh phù kích hoạt lực lượng, chờ yêu thú yêu thú xuất hiện liền trực tiếp một đạo phù oanh chết nó.
Bao Cốc đợi hồi lâu cũng không cảm thấy có động tĩnh. Nàng hỏi:
"Sư tỷ, thế nào không có động tĩnh?" Nàng nhìn thấy Ngọc Mật thần sắc khẩn trương, tựa hồ thời khắc đều phòng bị có yêu thú kéo đến.
Ngọc Mật nói:
"Chính ngươi nghìn vạn lần cẩn thận!" Thân ảnh trực tiếp biến mất tại chỗ.
Bao Cốc một tay cầm Nguyên Anh Phù một tay chấp kiếm, cẩn cẩn dực dực nhìn quanh.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy tiểu Thiên Hồ vốn nằm bất động trên phi kiếm cường liệt thôi động năng lượng, sau đó thấy nó hóa thành một tiểu cô nương tám tuổi ghé vào phi kiếm.
Tiểu Thiên Hồ biến thành tiểu cô nương chậm rãi đứng dậy, thật dài phun ra khẩu khí:
"Rốt cục có thể biến hóa rồi!"
Bao Cốc nghe vậy vẻ mặt kinh tủng nhìn tiểu Thiên Hồ, hô lên:
"Cái gì gọi là rốt cục a?"
Tiểu Thiên Hồ so với Bao Cốc thấp hơn một đoạn lớn nghiêng đầu trắng mắt liếc Bao Cốc, giương mắt nhìn quanh một vòng, nói:
"Đi, đi theo ta." Nhấc chân, lăng không nhảy lên nham bích, cánh tay nàng vừa chạm nham bích liền kinh hoảng hô một tiếng:
"A — đón lấy ta!" Chân trước lập tức hóa thành hồ trảo, liên tục cào mấy cái trên không trung.
Bao Cốc cho rằng tiểu Thiên Hồ bị tập kích, lập tức điều khiển phi kiếm tiến lên đón lấy tiểu Thiên Hồ đang rơi xuống, đồng thời vung lên bảo kiếm trong tay hướng phía nham bích bổ tới.
Kiếm bổ trúng nham, trên nham bích xuất hiện một đạo vết chém thật dài, hơn nữa còn tuôn ra máu tươi.
Bao Cốc hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng đang hỏi tiểu Thiên Hồ, đôi mắt lại không rời chăm chú nhìn nham bích nhiễm máu. Nếu như nói trong nham thạch có chu sa các loại gì đó, bị ẩm nên chảy ra dịch thể hồng sắc nàng tin, nhưng chu sa không có mùi máu tươi a!
Tiểu Thiên Hồ Linh Nhi không trả lời Bao Cốc, lại hóa thành một con tiểu hồ ly tuyết trắng đạp nham bích chạy về phía trước.
Ngay lúc Bao Cốc chăm chú nhìn nham bích thất thần, nham bích đã từng chút từng chút đến gần nàng.
Bao Cốc chỉ cảm thấy cả người rợn cả tóc gáy, lập tức đuổi theo tiểu Thiên Hồ. Trong đầu nàng toát ra một ý nghĩ: Lẽ nào ngọn núi này là sống? Núi đá thành tinh rồi?
Ngọc Mật hiện thân bên cạnh Bao Cốc, Ly Hỏa kiếm trong tay lăng không bổ ra! Kiếm khí mang theo cuồn cuộn hỏa diễm phát động, biến phía sau Bao Cốc thành một biển lửa, kiếm khí giăng khắp nơi như mật võng thắt chặt.
Phía sau cách Bao Cốc không xa trong không khí bỗng nhiên tuôn ra một mảnh huyết vụ tanh hôi, vô số tiếng kêu thê lương vang lên trong biển lửa.
Bao Cốc nghe được tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trong biển lửa có rất nhiều thứ gì đó giống như đầu người thống khổ quằn quại, bị hỏa diễm của Ly Hỏa kiếm đốt thành từng sợi khói xanh biến mất. Nàng chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, hỏi:
"Sư tỷ, đây là thứ gì?"
Ngọc Mật túm lấy cánh tay Bao Cốc, nói:
"Theo sát tiểu Thiên Hồ." Nàng nghiến răng nghiến lợi hô lên:
"Linh Nhi xấu xa, nếu ngươi chỉ vì một cây Tiểu Long Thảo mới thành hình mà dẫn bọn ta vào nơi quỷ quái này, ta mà không....." 'lột da hồ ly của ngươi' đến bên miệng liền nuốt trở lại. Nàng ta vẫn chỉ là một hài tử tiểu hồ ly, thực sự nói không được lời độc ác.
Tiểu Thiên Hồ ở phía trước chạy vội, chân đạp nham bích tả đằng hữu thiểm, móng vuốt sắc bén càng không ngừng cào trên không trung. Chân trước loạn cào, không ngừng có khói xanh nhấp nhoáng, thỉnh thoảng còn có thể tuôn ra máu tanh.
Phía trước có tiểu hồ ly mở đường, phía sau có Ngọc Mật hỗ trợ, Bao Cốc tuy rằng sợ hãi đến mồ hôi lạnh ứa ra nhưng vẫn rất ung dung. Nàng theo phía sau tiểu Thiên Hồ, trong động khúc khúc lách lách chạy vội một đoạn, nhìn thấy Ngọc Mật cùng tiểu Thiên Hồ giết những thứ yêu quái gì đó, cũng nhìn ra một chút mấu chốt, nàng hỏi:
"Sư tỷ, có phải những thứ này là linh thể a... Là quỷ phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.