Tiểu Thiên Hồ ngẩng đầu lên nhìn Bao Cốc, miệng phun tiếng người:
"Ta làm sao biết."
Bao Cốc nằm sấp trên phi kiếm cũng ngẩng đầu nhìn tiểu Thiên Hồ, nói:
"Là ngươi muốn vào đây, sư tỷ ta lại muốn ta theo sát ngươi, ngươi không biết đây là chỗ nào, còn có ai biết? Đều đã đến bước này, ngươi gạt ta còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là sợ dọa chết ta? Ta trái lại cho rằng nếu như ngươi vẫn gạt ta, tâm lý ta không có chuẩn bị trước trái lại càng dễ bị dọa chết!" Nàng giả vờ hung ác độc địa uy hiếp nói:
"Đừng quên ta là chủ nhân của ngươi, cùng ngươi lập huyết thệ, nếu như ta chết rồi ngươi cũng sống không được."
Tiểu Thiên Hồ không cho là đúng đảo cặp mắt trắng dã nhìn Bao Cốc, sau đó nói:
"Ta chỉ biết đây là một mảnh táng địa, mai táng thi cốt một con cường đại sinh linh nào đó, ta đoán có khả năng nhất nhất chính là Giao Long, dĩ nhiên cũng có thể là Mãng Xà hoặc Xà tộc, Long Mãng, Đằng Xà đều có khả năng như nhau."
Bao Cốc một bên vận khí chữa thương, một bên mắt léo tinh quang nhìn tiểu Thiên Hồ, hỏi:
"Ý của ngươi là nơi này chính là một mộ táng lớn của xà tộc? Từ đâu nhìn ra điều đó?"
Tiểu Thiên Hồ ném cho Bao Cốc một ánh mắt " ngươi thật sự ngu ngốc", nói:
"Lúc sư tỷ ngươi vừa rồi lấy long tủy, chặt đứt chính là xương sườn của nó."
Bao Cốc nghe vậy ngẩn ngơ, hô lên:
"Xương sườn? Xương sườn dài gần một trượng?" Nàng lại ngơ ngác hỏi:
"Ai nha, lẽ nào chúng ta hiện tại đang ở trong bụng thứ không biết là rồng hay là rắn kia?" Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, trong mắt tràn đầy khó tin.
Tiểu Thiên Hồ ném cho nàng một câu:
"Dù sao thì cũng không phải là long trủng."
Bao Cốc đối với câu này của tiểu Thiên Hồ trái lại vô cùng tán thành:
"Cũng đúng, nếu là long trủng, ở đây phải là một mảnh phong thuỷ bảo địa, mà không phải táng địa đại hung như thế này. Giao thuộc Long tộc, nhưng tính tình hung lệ tàn bạo, nên táng địa đa số là nơi đại hung." Tri thức vè phương diện sơn xuyên địa mạch nàng không hiểu biết nhiều, nhưng về khác biệt giữa Giao cùng Long nàng vẫn biết đến.
Mộ táng đều có thể có ma quỷ, bên trong bụng Giao Long không xuất hiện chút quỷ quái cũng thật xin lỗi hung danh của Giao Long đi, như vậy quỷ dị vừa rồi phát sinh cũng sẽ không có gì đáng kinh ngạc nữa. Bao Cốc nghĩ lại, nếu như nơi này thực sự không có gì đáng kinh ngạc, vừa rồi Linh Nhi nhìn thấy đất hấp huyết vì sao lại có phản ứng mạnh như vậy. Nàng hỏi:
"Linh Nhi, nơi này có phải không chỉ là đại hung táng địa của Giao Long đơn giản như vậy đúng không, có phải còn có gì khác hay không?"
Tiểu Thiên Hồ nghe được Bao Cốc hỏi, liền nói:
"Ân, nơi này không chỉ là táng địa, mà còn là thi sơn*."
(*núi hài cốt)
Bao Cốc nói:
"Thi sơn? Ta chỉ thấy thủy đàm có bạch cốt." Nàng thầm nghĩ: Nơi này quả nhiên không đơn giản.
Tiểu Thiên Hồ nói:
"Đại hung táng địa phần lớn là thi sơn, thi dung nhập sơn, sơn hóa thành thi, gọi là thi sơn."
Bao Cốc nghe vậy liền nhíu mày. Nàng không rõ thi thể là vật chết, chẳng lẽ còn có cái gì kinh khủng? Trong lòng nàng còn nghi vấn, liền trực tiếp hỏi tiểu Thiên Hồ.
Tiểu Thiên Hồ nhìn Bao Cốc:
"Sinh là bắt đầu của tử, tử là bắt đầu của sinh. Ngươi chưa đi qua U Minh Quỷ Giới đúng không?"
Bao Cốc hô lên:
"Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, ta trường mệnh bách tuế, thế nào lại đến U Minh Quỷ Giới."
Tiểu Thiên Hồ lại ném cho Bao Cốc một cái bạch nhãn. Đại khái là đang khinh bỉ Bao Cốc thân là tu tiên giả cư nhiên còn kiêng kỵ những chuyện này.
Bao Cốc không để ý đến ánh mắt của tiểu Thiên Hồ, nàng nói:
"Ý của ngươi là chỗ này là thi sơn sống lại?"
Tiểu Thiên Hồ gật đầu, hỏi:
"Thương thế của ngươi tốt rồi sao?" Hiển nhiên là không muốn cùng Bao Cốc ở đây tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.
Bao Cốc xoay xoay vai trái, phát hiện chỗ bị thương vẫn rất đau, hô lên:
"Thương đến gân cốt một trăm ngày, đâu có khỏi nhanh như vậy." Nàng nhìn thấy tiểu Thiên Hồ trừng mắt nhìn bản thân, hé miệng cười, lại uống một chút Hầu Nhi Tửu cùng đan dược chữa thương, sau đó khoanh chân ngồi trên phi kiếm chuyên tâm chữa thương.
Tiểu Thiên Hồ nhảy lên trên phi kiếm ngồi, thỉnh thoảng nhìn quanh có vẻ vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn Bao Cốc.
Đại khái qua hai canh giờ, Bao Cốc mới thu công. Nàng mất máu quá nhiều, cho dù có linh đan diệu dược trị liệu thương thể, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó khôi phục hoàn toàn, sắc mặt vẫn như cũ có chút tái nhợt.
Bao Cốc nhìn vào túi trữ vật siêu lớn, nhìn thấy Ngọc Mật đứng trước hư không trong túi trữ vật siêu lớn, vết máu trên người từ lâu đã xử lý sạch sẽ. Nàng lập tức mang Ngọc Mật từ trong túi trữ vật siêu lớn đi ra, hỏi:
"Sư tỷ, thế nào, thương thế của ngươi tốt rồi sao?"
Ngọc Mật nhìn Bao Cốc thật sâu hít và một hơi, ngữ khí trầm thống nói:
"Bao Cốc, phiền ngươi lần sau chụp Nguyên Anh Phù cẩn thận một chút. Sư tỷ ta không phải Cửu Mệnh Miêu, Cửu Vĩ Hồ, ta không có chín cái mạng a."
Bao Cốc cúi đầu nói:
"Xin lỗi sư tỷ, nhưng nếu như không chụp đạo linh phù đó, ta sợ ngươi đã...."
Ngọc Mật hỏi:
"Người của Ngự Thú Cốc đâu? Thế nào rút lui rồi?"
Bao Cốc nói:
"Không rút đi, bọn họ chết hết, bị ta cùng tiểu Thiên Hồ liên thủ tiêu diệt rồi."
Ngọc Mật cả kinh đôi mắt đều trợn tròn, hô lên:
"Toàn bộ đã chết? Hai ngươi? Thế nào có khả năng?"
Bao Cốc đem tình hình chiến đấu cùng Ngự Thú Cốc nói một lần, sau khi nói xong lại chuyển đề tài:
"Sư tỷ, Linh Nhi nói nơi này có thể là Giao Long tán địa, hơn nữa còn là thi sơn."
Ngọc Mật nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Xác thực là thi sơn." Nàng nói với tiểu Thiên Hồ:
"Linh Nhi, dẫn đường, đi thôi." Đang nói chuyện, lại quay đầu nhìn Bao Cốc, trong mắt hàm chứa tình tự sâu kín giống như muốn thu Bao Cốc vào trong ánh mắt. Nàng thật không ngờ Bao Cốc cư nhiên sẽ vì nàng bị thương mà liều lĩnh tiêu diệt toàn bộ đám người Ngự Thú Cốc ở nơi này, phải biết rằng tính cách Bao Cốc cho đến bây giờ đều là thích động não không thích động thủ lại càng không thích giết người.
Bao Cốc đón nhận ánh mắt của Ngọc Mật, khuôn mặt nàng biểu lộ một nụ cười ôn nhu yếu ớt.
Ngọc Mật thầm cảm thán, dời mắt, khống chế phi kiếm dọc theo thông đạo phi hành về phía trước. Nàng chậm rãi cân nhắc phi hành, giống như tùy ý mà hỏi thăm:
"Bao Cốc, ngươi biết cái gì là thi sơn sao?"
Bao Cốc nói:
"Đại hung táng địa tích tụ thành thi sơn, thi dung nhập sơn, sơn hóa thành thi, gọi là thi sơn. Sinh là bắt đầu của tử, tử là khởi đầu của sinh. Thi là chết, thi tích thành sơn....sống?" Đối mặt sư tỷ khảo nghiệm, nàng lập tức đem những gì tiểu Thiên Hồ dạy nàng nguyên văn dọn đi khoe khoang.
Ngọc Mật lắc đầu, nói:
"Sau khi quay về, mỗi mùng một, mười lăm, ngươi đến Truyền Công điện nghe truyền pháp."
Bao Cốc nghe vậy biết bản thân trả lời sai rồi, nàng dùng khóe mắt hung hăng trừng tiểu Thiên Hồ, lại lập tức quay đầu nói với Ngọc Mật "ân" một tiếng.
Tiểu Thiên Hồ đối với ánh mắt của Bao Cốc hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ dựng đứng lỗ tai yên lặng nghe Ngọc Mật nói tiếp.
Ngọc Mật nói:
"Ta nghĩ ngươi hẳn là biết đạo Âm Dương Hỗ Chuyển, đạo lý cực âm sinh dương, cực dương sinh âm?"
Bao Cốc cùng tiểu Thiên Hồ đồng thời gật đầu.
Ngọc Mật nói tiếp:
"Đại Hung Táng Địa này cũng là đạo lý đó. Nơi này hung đến cực điểm, nhưng ta dám chắc trong bụng nó tuyệt đối sẽ có chỗ chứa chí bảo, thậm chí vô cùng có khả năng sinh Phúc Thiên Bảo Địa." Trong mắt nàng nổi lên ánh sáng, rất có tư thế không tìm được chỗ giấu chí bảo không dừng tay.
Bao Cốc nghĩ thầm: Nếu như nơi này Phúc Thiên Bảo Địa, các thế lực lớn trong Huyền Nguyệt Cổ Thành nhiều người lợi hại như vậy sao lại không phát hiện ra? Thế nào không đào đi? Có lẽ có đại cơ duyên, nhưng tuyệt đối cũng sẽ có đại hung hiểm. Nàng đem lo lắng của nàng nói cho Ngọc Mật nghe.
Ngọc Mật nói:
"Đúng vậy. Người của Ngự Thú Cốc có thể xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ chỗ này chỉ sợ đã bị phát hiện rồi. Có thể là đã sớm có người tiến đến điều tra qua, chỉ là... Không thể sống sót ra ngoài, hoặc có thể đã xảy ra chuyện gì đó buộc phải buông tay — nhưng khả năng này cực kỳ thấp, nếu thật có chí bảo, dù cho chết thêm bao nhiêu người bọn họ cũng sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm lấy. Ngươi còn nhớ rõ chúng ta mới vừa vào nhìn thấy bạch cốt dưới đáy thủy đàm không? Những người đó chết đi cũng không lâu lắm, không vượt quá mấy trăm năm!" Nàng quay đầu lại nhìn về phía Bao Cốc, nói:
"Bao Cốc, ngươi dám cược hay không? Cược xem phúc duyên của ta và ngươi thâm hậu có thể đoạt được chí bảo, hay là mạng của ta vào ngươi chôn tại nơi này."
Bao Cốc mỉm cười, nói:
"Sư tỷ, ngươi ở đâu, ta ở đó."
Ngọc Mật dừng chân, xoay người đứng trước mặt Bao Cốc, nghiêm mặt nói:
"Việc này quan hệ đến sinh tử của chúng ta, ta không hy vọng ngươi ở đại sự sinh tử của chúng ta xử trí theo cảm tính, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, nghĩ rõ ràng hãy nói cho ta biết. Tuy rằng ngươi tuổi nhỏ, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi có chủ kiến hơn ta. Ta sợ phán đoán của ta có sai lầm khiến ba chúng ta mất mạng, dù sao thì hiện tại chúng ta đi cũng chưa sâu, muốn trở ra vẫn còn kịp, thu được mười giọt long tủy, chuyến này thu hoạch cũng xem như xa xỉ."
Bao Cốc nói:
"Sư tỷ, ngươi nói cho ta nghe về Thi Sơn."
Ngọc Mật nói:
"Về Thi Sơn này, ta biết được cũng chỉ là những gì người đã thấy, tiếp tục đi vào, ta cũng không biết bên trong có cái gì, gặp phải cái gì."
Bao Cốc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
"Sư tỷ, nếu như ta là một tu tiên giả như trong sách viết, chuyên tâm hướng đạo, lòng mang chính nghĩa, thương xót thương sinh linh tu tiên giới, ta sẽ lựa chọn rời khỏi nơi này. Nhưng mà ta hiện tại là ở một loạn thế tu tiên, thân ở loạn thế nơi nào không hung hiểm? Chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm. Chúng ta nhìn như có lựa chọn, thật ra không lựa chọn, trước mặt chúng ta vĩnh viễn chỉ có hai con đường, chiến thắng tất cả trắc trở đoạt, được càng nhiều tu tiên tài nguyên, tiếp tục sống; hoặc là chết."
Ngọc Mật nghe được Bao Cốc nói lời này, không hiểu sao có một tia không đành lòng, nói:
"Bao Cốc, mang ngươi vào một tu tiên giới như thế này, có thể đối với ngươi cũng không phải tốt...." Bao Cốc mới mười bốn tuổi lại phải trải qua những chuyện này, nếu không phải nàng dẫn Bao Cốc đến tu tiên giới, có lẽ Bao Cốc bây giờ còn đang ở nhân gian qua cuộc sống tiểu phú thương.
Bao Cốc cười nói:
"Sư tỷ, nếu như ngươi không thu ta vào Huyền Thiên Môn, ta có thể đã chết trong nạn đói rồi. Ta biết nhân tính là dạng gì, có tốt cũng có xấu, mặc kệ là ở tu tiên giới hay là nhân gian, nhân tâm thật ra đều như nhau. Ba năm thiên tai, người chết đói khắp nơi trên đất, ta đã thấy nhiều lắm."
Ngọc Mật bỗng nhiên muốn hỏi một câu, ngươi đã hiểu rõ nhân tâm như thế, vậy ngươi nói ngươi chung tình với ta để làm gì? Là có điều sở cầu hay thuần túy là thích? Lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Nàng cảm thấy có hỏi Bao Cốc cũng sẽ không có đáp án, đáp án chỉ có thể chính nàng suy nghĩ, dùng đôi mắt nhìn, hơn nữa bên cạnh còn có con tiểu Thiên Hồ vị thành niên,. Thực sự không thích hợp đàm luận vấn đề này. Nàng nói:
"Đi thôi, xem nơi này rốt cuộc có hung hiểm cùng đại cơ duyên gì." Có một chút thứ không tốt nàng không muốn nghĩ sâu, nàng chỉ cần biết bản thân muốn cái gì là đủ rồi.
Tiểu Thiên Hồ dẫn Ngọc Mật cùng Bao Cốc đi sâu vào trong.
Bao Cốc chân đạp phi kiếm phi hành trong bụng bộ xương khô Giao Long khúc khúc lách lách. Các nàng ba người tốc độ đều thật chậm, chỉ sợ phi quá nhanh nhất thời đụng vào hung hiểm trí mệnh gì đó.
Đại khái bay về phía trước bảy tám trượng, nhìn thấy cũng chỉ có nham bích cùng xương sườn cứng rắn. Những xương sườn này phần lớn đều ghim sâu trong nham bích cứng rắn, chỉ có một phần cực nhỏ lộ ra ngoài, đều bị Ngọc Mật dùng Ly Hỏa kiếm chém xuống tìm kiếm long tủy, nàng tổng cộng chém mười bốn chiếc, nhưng ngay cả một giọt long tủy cũng không tìm được.
Bao Cốc suy nghĩ một chút, hô lên:
"Sư tỷ, chúng ta trở lại."
Ngọc Mật hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tiểu Thiên Hồ cũng hoang mang nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc nói:
"Đạo động nơi ngươi tìm được long tủy, vì sao nó lại có một không gian lớn như vậy? Còn có, Giao Long này... Vì sao chúng ta chỉ tìm được xương sườn của nó, lân giáp của nó đâu, gân đâu? Nếu như nói nội tạng có thể hư thối ta tin, vảy giáp cùng gân há có thể dễ dàng thối rửa biến mất? Chúng ta vào đạo động đó, trước sau thông thoáng, hẳn là ở vào đoạn giữa thân của Giao Long, cửa vào vì sao không xuất hiện ở nơi khác mà nhất định phải là ngay giữa thân? Đạo động kia hình thành như thế nào?"
Ngọc Mật bị vấn đề của Bao Cốc hỏi đến mờ mịt, bất quá ý của Bao Cốc nàng trái lại hiểu được, chính là Bao Cốc cảm thấy bên kia có cổ quái, phải trở lại tìm hiểu.