Ngọc Tu La bị lời nói của Bao Cốc làm cả kinh chu môi há miệng, nửa ngày cũng không có khép lại. Nàng còn tưởng rằng Bao Cốc là muốn tìm ra sinh lộ, lại không nghĩ rằng cư nhiên — đang đào cột sống Giao Long! Lúc này còn nghĩ đến chuyện đào Long cốt, lá gan này không phải quá lớn rồi sao!
Ngọc Mật trong mắt cũng đầy nghi hoặc. Các nàng đã đào đến bên dưới xương sườn, xương sườn cũng đào được cả gốc, duy nhất không nhìn thấy chính là xương cột sống. Nàng hỏi:
"Có thể là có người cố ý lấy đi, đem xương cột sống tách ra hay không?"
Ngọc Tu La hỏi:
"Các ngươi... Còn muốn tiếp tục đào sao?" Không nói những cái khác, chỉ sự can đảm của Bao Cốc cũng khiến nàng bội phục sát đất.
Bao Cốc không để ý Ngọc Tu La, xuất thần tinh tế đánh giá lại tất cả những thông tin liên quan đến nơi quỷ quái này một lần, sau đó kiên định không gì sánh được cắn răng nói:
"Tiếp tục đào!"
Ngọc Tu La hô lên:
"Các ngươi sẽ không sợ đào đến thứ lấy mạng người gì đó sao?"
Bao Cốc quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Tu La, hỏi:
"Không đào lẽ nào ngồi ở chỗ này chờ chết? Đào hai bên sẽ gặp sơn động sống cổ quái, đào phía trên thi tương chảy xuống sẽ chôn vùi bản thân, chỉ có đào xuống là an toàn nhất." Miệng nàng thảo luận, trên tay một khắc cũng không nghỉ ngơi tiếp tục đào,
Ngọc Tu La nói:
"Ngươi có thể nghĩ đến, người xây dựng nơi này sẽ không nghĩ đến? Không ở phía dưới thiết đặt cơ quan?"
Bao Cốc nhìn Ngọc Tu La, ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, tiếp tục đào!"
Thi vụ càng ngày càng đậm càng không ngừng ăn mòn pháp bảo hộ thân của Ngọc Tu La, kiện hộ thân pháp bảo trên người nàng quang tráo càng ngày càng yếu, linh khí trong pháp bảo tiêu hao rất nhanh, nơi này chỉ có thi độc không có nửa điểm linh khí. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hộ thân pháp bảo của nàng chống đỡ không được một nén hương liền hoàn toàn phá hủy, đến lúc đó nàng sẽ bị thi độc ăn mòn. Ngọc Tu La khó tránh khỏi có vài phần run sợ, nàng hỏi:
"Bao Cốc, chúng ta thật có thể đi ra ngoài?" Đại khái là sự trấn định của Bao Cốc ảnh hưởng đến nàng, tuy rằng biết rõ không có khả năng nhưng vẫn cảm thấy có vài phần hy vọng.
Lại qua thời gian một nén hương, hộ thân pháp bảo của Ngọc Tu La hoàn toàn phá hủy. Nàng lại đau lòng lấy ra một kiện hộ thân pháp bảo, pháp bảo này so với kiện trước đó hao tổn còn nhanh hơn, thi vụ ở đây đã nồng đậm đến ngay cả Bao Cốc cùng Ngọc Mật đang gần trong gan tấc nàng cũng sắp không nhìn thấy nữa rồi. Pháp bảo trên người nàng có nhiều hơn nữa thì cũng chịu đựng không được một nén hương liền phá hủy một kiện! Pháp bảo trên người có kiện nào không phải vất vả theo sư phụ làm nũng hoặc là bản thân liều mạng lấy đến? Pháp bảo phá hủy nàng rất đau lòng, pháp bảo nếu bị hủy hết mạng nhỏ của nàng cũng thực sự xong rồi. Nàng cũng không cách nào duy trì trấn định, nói:
"Có cái gì cần ta hỗ trợ sao? Hai ngươi có ổn không?"
Ngọc Mật không lên tiếng.
Bao Cốc đáp:
"Hoàn hảo. Giọng nói của ngươi run kìa, đang sợ sao?"
Ngọc Tu La hỏi ngược lại:
"Ngươi không sợ?"
Bao Cốc nói:
"Vô luận như thế nào ta cũng phải mang theo sư tỷ còn sống đi ra ngoài, ta sẽ không khiến nàng chết ở chỗ này." Nàng nói xong, lại quán một ngụm Hầu Nhi Tửu, quét mắt nhìn vào túi trữ vật siêu lớn thi tương chất thành núi, thầm than thở.
Bỗng nhiên, Ngọc Mật lên tiếng:
"Bao Cốc!"
Bao Cốc nghe được Ngọc Mật gọi một tiếng lại thấy dưới cái hố sâu mấy trượng có linh quang của trọng bảo lóe lên, ngây ngốc tại chỗ.
Ngọc Tu La hô lên:
"Thật sự có chí bảo? Giống như trân châu, chẳng lẽ là nội đan của Giao Long?"
Bao Cốc kinh ngạc chăm chú nhìn trọng bảo léo linh quang dưới đáy hố, vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm:
"Thế nào không phải là cột sống Giao Long?"
Ngọc Mật cũng cảm thấy rất không hợp lý. Phía dưới thi tường thế nào sẽ có ánh sáng của trọng bảo? Nàng nói:
"Bao Cốc, ngươi thả Linh Nhi ra."
Bao Cốc ân một tiếng, đem tiểu Thiên Hồ đang nằm trong huyết thệ lệnh bài uống Hầu Nhi Tửu triệu hồi đến, nói:
"Linh Nhi, ngươi xem dưới hố là cái gì?"
Sau khi tiểu Thiên Hồ đi ra quan sát một vòng cả kinh đến đối mắt hồ ly trừng thành mắt trâu, nàng lại nhìn kỹ dưới hố, lông trên người nhất thời dựng thẳng, đứng ở bất động tại chỗ.
Ngọc Mật hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tiểu Thiên Hồ nói:
"Còn nhớ rõ đất hút máu không?" Nó giơ lên móng vuốt hồ ly chỉ xuống:
"Nó hút!"
Bao Cốc cùng Ngọc Mật nhìn nhau, lại cùng nhìn vào tiểu Thiên Hồ. Bao Cốc hỏi:
"Đó là cái gì?"
Tiểu Thiên Hồ kêu một tiếng:
"Chính ngươi xem đi!" Phát sinh một tiếng kêu thảm, bằng tốc độ nhanh nhất độn trở về huyết lệnh bài, quả thực chính là chạy trối chết a.
Bao Cốc, Ngọc Mật, Ngọc Tu La, trong lòng ba người đồng thời dâng lên dự cảm bất thường: Các nàng nhất định là đào đến thứ đáng sợ gì đó rồi.
Dưới hố bỗng nhiên vang lên một âm thanh "đông" cực yếu ớt. Âm thanh này rất nhỏ, lại hù dọa đến trái tim treo tận cổ của ba người, ba người nhìn nhau đều muốn từ trong mắt đối phương nhận được sự phủ định, không có âm thanh gì cả, nhưng lại đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh hãi.
Sau đó tiếng thứ hai lại vang lên "đông", so với vừa rồi lớn hơn một chút.
" Đông"! Tiếng thứ ba, đã rõ ràng có thể nghe được.
" "Đông đông —— đông đông ——" giống như có cái gì sống lại, đông đông, từng tiếng không ngừng vang lên, từ nhỏ đến lớn ân thanh giống như một trái tim suy yếu đang chậm rãi khôi phục cường kiện.
Theo âm thanh càng lúc càng rõ ràng, ánh sáng trọng bảo chậm rãi dâng lên, tựa hồ đang hướng đến ba người.
Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La sợ đến trong nháy mắt ẩn độn vào trong hư không.
Bao Cốc nhìn thấy sư tỷ cùng Ngọc Tu La cùng nhau biến mất, cũng muốn trốn vào trong hư không, bỗng nhiên nhớ đến nếu như thứ này nhiều năm hấp thụ máu huyết, không biết đã tu luyện thành thứ kinh khủng gì, các nàng trốn vào hư không cũng sẽ bị nói oanh ra! Nếu như nàng ở lại bên ngoài, còn có thể thay sư tỷ chắn một kích. Nàng nhanh chóng tìm kiếm trong túi trữ vật siêu lớn thứ gì đó có thể đối phó, rất nhanh liền đem vài đạo Nguyên Anh Phù còn sót lại nắm chặt trong tay.
Âm thanh kia càng lúc càng gần, ánh sáng trọng bảo cũng càng lúc càng gần.
Mỗi một tiếng "đông" vang lên đều giống như dùi trống đánh vào tim Bao Cốc. Âm thanh càng lúc càng vang càng lúc càng gần, Bao Cốc chỉ cảm thấy nó vang một tiếng thì tim nàng chấn động một lần, chấn động đến đau đớn.
Nó càng đến gần, thi vụ xung quanh càng nhạt đi.
Bao Cốc cũng thấy rõ thứ đến gần là cái gì?
Đó là một trái tim lớn bằng nắm tay, phát ra ánh sáng trọng bảo, rất hiển nhiên hạt châu cùng ánh sáng vừa rồi các nàng nhìn thấy chính là nó phát ra.
Trái tim này giống như do máu đúc thành, đỏ tươi, trong suốt, bên trong còn có máu đang chảy. Theo nó đến gần, Bao Cốc thấy nó còn có huyết quản thông xuống bên dưới.
Bao Cốc dám dùng đầu mình đánh cược dưới cùng cái hố này có gì đó.
Trái tim kia cách nàng rất gần, mỗi một lần đập đều giống như muốn đem nàng chấn ra nội thương, chấn động tâm can, nàng chỉ cảm thấy một cổ huyết khí dâng lên, mùi máu tanh tiến thẳng lên cổ họng. Nàng sợ máu tươi khiến trái tim thích hấp huyết này kinh động, gắt gao mím chặt môi không cho bản thân nhổ máu tươi ra, càng ngoan cố nuốt máu tươi vào. Nàng biết thứ hút nhiều máu huyết để nuôi dưỡng sẽ không phải thứ tốt lành gì! Nếu đợi thêm lát nữa, các nàng cũng không có khả năng sốt sót. Nàng nhìn vào không trung nơi Ngọc Mật biến mất, bỗng nhiên khống chế phi kiếm lao xuống đáy hố, đồng thời quát to một tiếng:
"Sư tỷ, nếu có cơ hội ngươi bỏ chạy đi." Liền xuất ra bảo kiếm Kim Đan kỳ của nàng cố sức chém vào huyết quản liền với trái tim kia.
Một tiếng âm thanh bén nhọn vang lên, quanh quẩn bốn phía.
Trái tim chậm rãi bay lên co rút trên không trung, máu tươi trong trái tim theo huyết quản phun ra. Bao Cốc tinh tường nhìn thấy trong máu tươi có quang trạch kim sắc. Nàng nhớ máu của Đa Bảo Linh Hầu cũng có loại quang trạch này, loại máu này được xưng là thần huyết.
Trái tim kia co rút sau đó liền quấn đến Bao Cốc.
Bao Cốc thi triển chiến quyết, cố sức cầm song kiếm bổ vào trái tim kia.
Ngọc Mật bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh trái tim, vung lên Ly Hỏa kiếm trong tay chém xuống! Ly Hỏa kiếm chém trúng trái tim chỉ tạo ra một vết chém nhỏ, nhưng hỏa diễm trên thân kiếm thiêu đốt, hỏa thế vây lấy nó, trong nháy mắt lan tràn.
Ngọc Tu La cũng hiện thân, loan đao trong tay hung hăng đâm vào trái tim, nhưng cũng chỉ đâm vào được một chút.
Chấn động thê lương quanh quẩn, khiến Bao Cốc, Ngọc Mật, Ngọc Tu La thống khổ, chỉ cảm thấy màng tai đều phải nứt ra, đau đầu giống như có cương châm đâm vào.
Trong mắt, mũi, tai, ba người đều có máu chảy ra.
Trái tim kia bị thiêu cháy rơi xuống.
Chấn động kia cũng dần suy yếu.
Bao Cốc chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngay cả phi kiếm dưới chân đều lay động bất ổn. Dưới chấn động nàng không chống đỡ được bắt đầu suy yếu, bằng không nàng sẽ bị chấn động ép chết.
Bao Cốc nghẹn lấy một ngụm khí lực cuối cùng ngoan cường uống ngụm lớn Hầu Nhi Tửu, trong Hầu Nhi Tửu có dược tính cùng linh lực chảy vào toàn thân nàng, cuối cùng cũng khiến nàng hồi khí.
Không chờ nàng thở ra, nàng liền nghe được dưới hố có động tĩnh, bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng không dò được động tĩnh phía dưới, lập tức nhìn phản ứng của Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La, nhìn thấy hai người các nàng đồng thời nhìn nàng, sau đó trong nháy mắt trốn vào hư không. Đây rõ ràng là nghe thấy động tĩnh nên lao xuống thăm dò tình huống!
Bao Cốc sợ sư tỷ có nguy hiểm, không muốn lạc hậu, nàng khống chế phi kiếm bằng tốc độ nhanh nhất lao xuống.
Cự ly mấy trượng thoáng chốc đã đến nơi!
Xuyên qua hắc ám, trước mắt thình lình sáng ngời!
Từ sau khi tiến nhập Thi Sơn, Bao Cốc vẫn dựa vào khả năng nhìn trong bóng tối cùng thần niệm nhận biết sự vật, ánh sáng chợt đến khiến nàng gần như không thích ứng. Nàng nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, chưa mở mắt thì thần niệm đã thăm dò tất cả xung quanh.
Đây là một sơn động, nham bích cũng giống như nhanh bích ở phía trên kia. Khác biệt duy nhất chính là trong nham bích ở đây vươn ra rất nhiều ống nhỏ kết thành một khối ở giữa sơn động,trên đỉnh quả cầu nằm một người? Bộ xương khô?
Đây rõ ràng là một bộ xương khô, nhưng trong lồng ngực đã có một ít cơ thịt cùng nội tạng.
Bao Cốc tinh tường cảm giác được bộ xương khô này là sống, nó đang nhìn chăm chú nàng. Tầm mắt của nàng rơi vào cái ống thật dài buông xuống trong lồng ngực của bộ xương khô, khóe mắt liếc nhìn trái tim đã cháy sạch chỉ còn lại một chút ngọn lửa tàn dư cách đó không xa. Nàng tự trấn định nói:
"Tiền bối, hạnh ngộ a!"
Trong hốc mắt bộ xương khô bỗng nhiên bốc lên hai đám hỏa diễm dường như quang mang, trong quang mang hỏa diễm tinh tường chiếu ra cái bóng của Bao Cốc. Cái ống trong nham bích kịch liệt lay động, giống như có dịch thể đang nhanh chóng chảy vào quả cầu vậy bọc bộ xương khô ở trung tâm.
Bao Cốc sợ đến trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ:
"Đây sẽ không phải là đôi mắt đi? Hay là ma trơi? Trong những cái ống chảy sẽ phải là thi tương chứ?" Nói chung mặc kệ là cái gì, nàng biết lập tức sẽ có đại biến cố.
Giọng nói của Ngọc Mật bỗng nhiên vang lên:
"Cẩn thận!" Nàng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Bao Cốc, hỏa quang của Ly Hỏa kiếm vây kín bốn phương tám hướng quanh. Nàng hô lên:
"Đây là lão quỷ tu luyện bao nhiêu vạn năm a? Bộ xương khô cũng có thịt!"
Bao Cốc vừa nghe sợ đến tâm can run rẩy, vội vàng nhét toàn bộ Nguyên Anh Phù trong tay cho Ngọc Mật, hô lên:
"Sư tỷ, lần này đến ngươi oanh phù!"
Ngọc Mật bổ ra hỏa quang, chụp toàn bộ linh phù trong tay về phía bộ xương khô, sau đó túm lấy Bao Cốc liều mạng chạy về phía miệng hố.
Bao Cốc nhắm mắt kêu một tiếng:
"Nguyên Anh Phù của ta a, một đạo cũng không còn nữa!"
Giọng nói của Ngọc Tu La bỗng nhiên vang lên:
"Đi!" Dẫn đầu từ trong hư không lao tới, chạy trối chết hướng phía cửa động.
Bao Cốc hô lên:
"Làm sao vậy..." Lời của nàng còn chưa nói xong thì bên tai "ong" một tiếng, lỗ tai ù ù một hồi. Chỉ cảm thấy dưới chân chiếu ra một mảnh ánh sáng chói mắt, lôi quang phóng xuất biến tất cả thành một mảnh biển sét, nàng thậm chí cảm thấy bản thân bị lôi điện đánh tê liệt... Xem uy lực này — sẽ không phải Hóa Thần Phù chứ?
Cuối hố bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu kéo dài bén nhọn, âm thanh này Bao Cốc chưa từng nghe qua, nhưng cho nàng cảm giác rất âm khí.
Bao Cốc mơ mơ hồ hồ nghĩ: Nhất định ảo giác! Lỗ tai ta hiện tại tất cả đều là ong ong ù ù, thế nào có thể nghe thấy giọng nói!
Bỗng nhiên, nàng tinh tường cảm ứng được có một đạo bóng đen từ trong biển lôi điện vọt ra, bóng đen kia nữu khúc như trường Long, nhưng hình dạng của nó móng có sừng. Tuy là một đoàn bóng đen, nhưng Bao Cốc lập tức nhận ra đây là một con Giao Long!
Giao Long kia ở trên không trung xoay quanh, bỗng dưng lại chui vào biển lôi phong dưới hố!
Bao Cốc nhất thời thầm hô một tiếng: Đây là hồn phách của Giao Long muốn sống lại một lần cuối cùng sao?
Tâm niệm mới vừa động, Giao Long kia đã chạy vào quả cầu gì đó, sau đó Bao Cốc thấy được cột sống Giao Long nàng vốn không đào được.
Một cái cột sống thật dài đính lấy móng vuốt cùng đầu Giao Long phá tan biển lôi phong ngẩng đầu lên, lại như vô lực giãy dụa trong lôi phong.
Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân đối với thế giới này nhận thức quá hạn hẹp rồi! Cha a, ai có thể nói cho ta biết xảy ra chuyện gì, vì sao xương cốt của Giao Long đã chết không biết bao nhiêu năm còn có thể lăn lộn trong biển lôi phong.
Phiến lôi phong cùng khung xương Giao Long đều nằm ngoài thần niệm nhận biết của nàng, tình huống dưới hố càng tồi tệ hơn. Đôi mắt của nàng một mảnh tuyết trắng, thần thức nhìn thấy sư tỷ đang gắt gao bảo hộ bên cạnh nàng:
"Sư tỷ, ngươi rất quan tâm ta, đúng không?" Nói ra, lại không nghe được chính giọng nói của mình, vội vàng hô lên:
"Sư tỷ, không phải ta bị điếc chứ?" Sợ đến lấy tay sờ cái lỗ tai, chạm đến niêm dịch, nhìn thấy có máu. Bao Cốc sợ đến choáng váng!