Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 97: Tỏa yêu tháp




Sau khi tiểu Thiên Hồ bị Bao Cốc bứt bách từ huyết thệ lệnh bài di chuyển ra, lại nỗ lực muốn nhảy vào lại huyết thệ lệnh bài, bị Bao Cốc ngăn cản, nó lui bên chân Bao Cốc, tiếng người nhỏ như muỗi kêu phun ra từ trong miệng:
"Không biết." Nó nhìn thấy Bao Cốc lộ vẻ bất mãn tựa hồ chưa rõ, nó giải thích:
"Ta không biết đó là cái gì, chỉ biết là vô cùng cường đại kinh khủng." Nó nói xong liền ghé vào chân Bao Cốc không hề lên tiếng cũng không độn vào huyết thệ lệnh bài.
Bao Cốc nhìn Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La, chỉ thấy Ngọc Tu La trầm mặc không lên tiếng ngồi yên, Ngọc Mật lại có chút do dự cùng giãy dụa.
Nàng rất rõ ràng tiểu Thiên Hồ nhìn không ra đó là cái gì chỉ có một cách giải thích, đó chính là đối phương cực độ cường đại, cường đại đến có thể cắt đứt bất luận thần niệm nào của ngoại giới, khí tức cường giả mang đến sợ hãi khiến tiểu Thiên Hồ run sợ. Nàng rất lo lắng sư tỷ sẽ liều mạng thay nàng tìm kiếm lối ra, nàng biết trước mặt là một tử cục. Rời khỏi tháp sẽ bị xoắn lực không biết tên bên ngoài cắn nuốt, vào trong tháp sẽ kinh động thứ cường đại trong quan tài, thậm chí ngay cả việc có thể đi qua kết giới hay không cũng chưa biết, nhưng nếu bất động ngồi ở chỗ này... Vậy cũng chỉ có thể chậm rãi chờ chết. Nàng sờ sờ trong túi trữ vật, phát hiện Hầu Nhi Tửu đã không còn bao nhiêu, đan dược cũng chỉ còn lại hai bình Trúc Cơ đan cùng một lọ thuốc chữa thương, linh dược, linh quả trái lại còn một ít dưới thất giai, đã ngoài thất giai cũng chỉ có vài quả. Nàng nói cho Ngọc Mật biết các nàng có thể dựa vào linh viên cùng dược điền nàng mới trồng sinh tồn, muốn vậy cũng phải chờ cây non trưởng thành có thể kết quả, dược mầm trưởng thành linh dược, mà linh quả linh dược ở tu tiên giới loại nào không phải cần vài thập niên, thậm chí mấy trăm mấy nghìn năm mới trưởng thành? Các nàng căn bản không có chừng đó thời gian để chờ.
Ngọc Mật khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh tiêu hao đến mức thấp nhất.
Tiểu Thiên Hồ nhìn thấy tất cả mọi người không có cách nào, vì vậy cũng độn trở về huyết thệ lệnh bài tịnh dưỡng.
Bao Cốc không chuyển mắt nhìn bên ngoài tháp, phát hiện ngoài tháp ngoại trừ hắc ám vẫn là hắc ám. Nàng do dự, đứng dậy đi vào trong tháp.
Ngọc Mật bỗng nhiên đứng dậy kéo Bao Cốc, nói:
"Ta vào, nếu có cơ hội ngươi bỏ chạy."
Bao Cốc trở tay chế trụ Ngọc Mật ngăn cản Ngọc Mật đi vào, nàng nói:
"Sư tỷ, ta vào, nếu có vạn nhất, ta còn có thể sống sót."
Ngọc Tu La mở mắt ra ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Bao Cốc, nói:
"Sư tỷ ngươi đi vào cũng chưa chắc có đường sống, ngươi đi vào còn có thể sống sót?"
Bao Cốc nhìn Ngọc Tu La, nói:
"Ngươi biết Thái Âm Môn bởi vì cái gì sống chết cắn ta không nhả, vì bắt ta mà không tiếc để Nam Y lộ thân phận không?"
Ngọc Tu La nói:
"Ta nghe nói là bởi vì Đa Bảo Linh Hầu, nhưng ta tận mắt thấy Đa Bảo Linh Hầu bị các phái vây buộc ở bên ngoài không cho nó vào trong. Chẳng lẽ, nó lại ẩn thân vào?" Bao Cốc ngay cả Ngọc Mật cũng có thể mang vào, có thể mang Đa Bảo Linh Hầu vào cũng không kỳ quái. Bất quá nàng có hoài nghi, bởi vì nàng tận mắt tận mắt thấy lúc Bao Cốc cùng Ngọc Mật vào Thái Cổ di tích Đa Bảo Linh Hầu còn đang ngồi xổm trên nóc nhà bên ngoài.
Ngọc Mật dĩ nhiên biết Bao Cốc ám chỉ cái gì. Nàng nhíu chặt mi tâm hỏi:
"Ngươi có thể dùng nó?"
Bao Cốc không nói lời nào, chỉ thu phi kiếm từ trong túi trữ vật siêu lớn vào trong đan điền. Phi kiếm của nàng mới vừa tiếp cận đan điền liền bị một cổ sức mạnh vô hình đánh bật ra ngoài, choang một tiếng cắm ở bên ngoài bảo tháp, gần như sắp chạm đến kết giới,không ngừng chấn động. Bao Cốc nói:
"Thấy không, rất bá đạo."
Ngọc Mật biết chỉ có để Bao Cốc đi vào mới có một chút hy vọng, nhưng Bao Cốc hiện tại tu vi quá yếu, căn bản thừa thụ không nổi sức mạnh Huyền Thiên Kiếm, một khi vận dụng Huyền Thiên Kiếm, Bao Cốc sẽ không còn đường sống. Nàng gắt gao chế trụ tay Bao Cốc không muốn buông ra, không muốn để Bao Cốc mạo hiểm, nàng kiên trì nói:
"Ta đi vào." Nếu giữa nàng và Bao Cốc có một người phải chết, nàng hy vọng người chết là nàng, sống sót chính là Bao Cốc.
Bao Cốc biết nếu như để Ngọc Mật đi vào chỉ có một con đường chết. Nàng nhoẻn miệng cười, khuyên nhủ:
"Sư tỷ, nhà ta làm việc thiện tích phúc, tích rất nhiều phúc duyên a, ta không dễ dàng chết như vậy."
Ngọc Mật sắc mặt trầm nặng, lạnh lùng nói:
"Ta là sư tỷ, lại là Quyền Phong chủ, ta nói ai vào thì người đó vào."
Bao Cốc chu môi, nói:
"Ta còn là truyền nhân cách đại của tổ sư gia đây!"
Ngọc Tu La: "...." Nàng lớn như vậy, gặp qua không ít chuyện đồng môn tương tàn, cũng gặp qua chuyện nguy cơ trước mắt bức bách đồng môn mạo hiểm, nhưng chưa từng thấy qua tranh giành chịu chết. Nàng càng chưa thấy qua có ngoại nhân ở đây, lại không bức bách ngoại nhân đi thử, đồng môn sư tỷ muội tranh giành đi chịu chết. Dĩ nhiên, Ngọc Tu La tuyệt đối sẽ không nhắc nhở hai người đang tranh nhau đi chết còn có nàng ở đây. Nàng yên lặng, yên lặng đem sự tồn tại của bản thân hạ đến thấp nhất cầu khẩn hai người kia tiếp tục bỏ qua sự tồn tại của nàng, đồng thời vì một tá tiểu yêu của mình mà lo lắng, nàng lo lắng nếu như Ngọc Mật cùng Bao Cốc uy hiếp nàng phóng xuất tiểu yêu sủng vật đi thử nguy hiểm, nàng có nên liều mạng cùng các nàng hay không.
Ngọc Mật bỗng nhiên nâng chưởng hướng Bao Cốc bổ tới, ý muốn đánh ngất Bao Cốc.
Bao Cốc tránh khỏi tập kích của Ngọc Mật, vọt tới nơi chỉ cách kết giới trước cửa tháp nửa bước, nói:
"Sư tỷ nếu như ngươi cử động, ta lập tức đi vào!"
Ngọc Mật lạnh giọng hỏi:
"Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?"
Bao Cốc lấy ra huyết thệ lệnh bài kết minh cùng tiểu Thiên Hồ, nói: "Sư tỷ, Linh Nhi giao phó...." Lời còn chưa dứt đã thấy Ngọc Mật phóng đến kết giới, nàng vô thức cất bước chắn trước mặt Ngọc Mật, lưng đã dán tại kết giới, Ngọc Mật căn bản không cách nào tránh khỏi người Bao Cốc, khiến nàng sợ đến chỉ có thể dừng lại bước chân, tức giận nói:
"Ngươi muốn chết ta thành toàn ngươi! Ngươi tránh ra không? Ngươi xem đây là trò đùa sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể may mắn từ di chỉ Linh Vân Phong thoát ra thì có vận khí rất tốt có thể luôn giúp ngươi bình an vô sự sao? Chút tu vi đừng nói đến bảo toàn chính ngươi, ngươi đừng đem những thứ tổ sư gia lưu lại cho Huyền Thiên Môn cũng vứt tại đây!"
Bao Cốc thu huyết thệ lệnh bài quay đầu lại vào trong kết giới.
Ngọc Mật sợ đến kinh hãi, kêu một tiếng:
"Bao Cốc —" Cất bước chạy vào trong tháp.
Ngọc Tu La nhanh tay lẹ mắt ôm cổ Ngọc Mật, một chưởng bổ vào gáy Ngọc Mật khiến Ngọc Mật bất tỉnh.
Giọng nói của Bao Cốc từ trong tháp truyền ra:
"Ngọc Tu La, ngươi —"
Ngọc Tu La nói:
"Ngươi an tâm tìm đường ra, ta sẽ chiếu cố sư tỷ ngươi." Nàng bỗng phản ứng, hô lên:
"Di, ngươi chưa chết chứ?" Giương mắt hướng trong tháp nhìn lại, chỉ nhìn thấy quan tài, không có thân ảnh Bao Cốc, nhất thời nghi hoặc
Bao Cốc đứng ở cửa tháp thở hổn hển trừng Ngọc Tu La hô lên:
"Ngươi mới chết a —" Còn chưa nói hết liền cảm thấy sức mạnh kết giới đột nhiên biến cường, mà chỗ kết giới nàng đứng vừa vặn trong nháy mắt mở rộng.
Ngọc Tu La nghe thấy Bao Cốc kêu thảm một tiếng liền im bặt, trong lòng nhất thời căng thẳng, trong đầu xuất hiện một ý niệm: Đây không phải là gặp bất trắc rồi chứ?
Nàng vội vàng hô lên:
"Bao Cốc — Bao Cốc —" lớn tiếng gọi vài lần cũng không có động tĩnh, chỉ nhìn thấy sức mạnh phong ấn trước cửa tháp biến cường. Trong lòng Ngọc Tu La trầm xuống, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự phải bị giam cầm đến chết ở nơi này?
Lúc Bao Cốc bị đẩy lùi lập tức tìm lấy phi kiếm trong túi trữ vật siêu lớn, lại phát hiện ph kiếm của nàng không ở trên người, trong lòng cả kinh, sau đó mới nhớ đến phi kiếm của nàng vừa rồi bị Huyền Thiên Kiếm đánh bật ra vẫn còn cắm bên cạnh kết giới ở ngoài tháp. Lúc này Bao Cốc muốn ổn định thân thể trên không trung cũng không kịp, nàng "oa a a a " thảm thiết hoảng hốt huy động cánh tay ngã vào huyết trì dưới quan tài, trong nháy mắt lúc ngã vào huyết trì trong đầu nàng toát ra suy nghĩ: Xong.... Vận khí thật sự tận...
"Ầm" một tiếng, tiếng nước cùng bọt nước đỏ tươi bắn tung tóe, Bao Cốc nặng nề ngã vào trong Huyết Trì.
Bao Cốc ngừng thở, hoảng loạn quơ tay giãy dụa bơi vào bờ. Nàng tuy rằng nín thở, nhưng thứ gì đó giống như máu loãng trong huyết trì ào ào rót vào tai nàng, nàng giãy dụa thế nào cũng không chạm được đáy hồ, cũng sờ không được bờ.
Huyết trì! Nàng nghĩ hẳn là sẽ tan trong huyết trì, phù phù vài cái có thể biến thành bộ xương khô hay không?
Nàng nhớ đến sư tỷ ngay bên ngoài, nếu sau khi nàng tiến vào mà còn sống, sư tỷ tiến vào cũng nhất định không có việc gì. sư tỷ biết bơi, sẽ cứu nàng lên, nàng lập tức há mồm kêu to:
"Cứu mạng —" miệng vừa mở ra, nước liền chảy vào trong mũi miệng, sặc đến nàng phá lệ khó chịu, càng thêm hoảng loạn.
Tiểu Thiên Hồ trong Huyết thệ lệnh bài bỗng nhiên chui ra từ phía sau ngậm lấy áo của Bao Cốc, tứ chi lội nước kéo Bao Cốc vào bờ.
Bao Cốc chật vật không chịu nổi từ trong huyết trì bò lên, quỳ trên mặt đất liều mạng ho khan nửa ngày mới hòa hoãn lại.
Tiểu Thiên Hồ ghé vào bên cạnh Bao Cốc thu liễm khí tức đến thấp nhất, con mắt dựng thẳng giữa trán nó hơi mở ra, quan sát bốn phía, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
"Tỏa Yêu tháp!" Nó ngẩng đầu nhìn quan tài ở giữa, dập đầu bái lạy.
Bao Cốc ho nửa ngày mới hoãn thần, nhưng miệng đầy mùi mực khiến nàng khó chịu đến cực điểm, lập tức lấy nước ra súc miệng vài lần mới dễ chịu một chút. Nàng xoay người tiến đến bên bờ hồ, dùng tay chạm vào nước trong huyết trì phát hiện nước này tuy rằng đỏ như máu, như lại không phải máu, là một loại chất gì đó nàng chưa thấy qua. Nàng nhìn thấy tiểu Thiên Hồ dập đầu, vội hỏi:
"Trong quan tài chính là yêu tộc tiền bối a? Linh Nhi, vậy ngươi lập tức lôi kéo quan hệ để nó dẫn chúng ta ra ngoài!"
Tiểu Thiên Hồ khấu đầu xong, tứ chi khẽ cong phủ phục tại chỗ, gần như dán mặt đất từng chút di chuyển đến cửa tháp, sau đó phóng ra khỏi kết giới, kết quả không chút nào ngoài dự liệu bị kết giới đánh ngược lại nặng nề ngã vào huyết trì. Nó chật vật từ trong huyết trì bò ra, mệt đến ngay cả đầu lưỡi cũng thè ra, hạ giọng nói:
"Ta trở lại huyết thệ lệnh bài, ngươi mang theo ta đi ra ngoài." Dứt lời trực tiếp chui trở về trong huyết thệ lệnh bài.
Bao Cốc bỗng nhiên cảm thấy trong quan tài có đôi mắt chăm chú nhìn nàng. Nàng nói thầm:
"Đại yêu tinh trong quan tài ngay cả tiểu Thiên Hồ cũng không nguyện cứu càng không nguyện giao du, bị trấn áp ở chỗ này nhất định không phải yêu thú tốt lành gì." Nàng cầm huyết thệ lệnh bài quay đầu lại đi đến cửa tháp, lúc đến cửa mới nhớ đến vừa rồi bản thân cũng bị kết giới này đánh bay, hiện giờ đi ra nhất định sẽ lại bị đẩy lùi rơi vào huyết trì chết đuối. Huống hồ nàng vào được rồi, không phá hủy cấm chế của bảo tháp, các nàng làm sao có thể rời khỏi nơi này? Lẽ nào tiếp tục ngồi ngoài cửa tháp chờ chết?
Bao Cốc lôi tiểu Thiên Hồ từ trong huyết thệ lệnh bài, nói:
"Không ra ngoài được! Ngươi không thấy vừa rồi ta bị kết giới đánh bay ra sao?" Nàng cẩn cẩn dực dực đi đến cửa tháp nói với Ngọc Mật vẻ mặt khẩn trương đang xông đến trước cửa:
"Sư tỷ, ta không sao, đừng lo lắng cho ta, các ngươi vào đi, tạm thời không nguy hiểm."
Ngọc Mật lại giống như không nghe thấy nàng nói gì, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tu La, dường như đang hỏi gì đó.
Ngọc Tu La lại nói với Ngọc Mật vài câu gì đó, sau đó hai người các nàng nghiêng người khoanh chân tĩnh tọa trước cửa tháp.
Bao Cốc vẫy tay hô lên:
"Này, các ngươi đừng ngồi nữa, mau vào. Ở đây không nguy hiểm." Nàng đề cao âm lượng đến mức lớn nhất, thậm chí quán chú chân khí rống lên âm hưởng như sét đánh, nhưng Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La ngoài cửa vẫn không phản ứng.
Tiểu Thiên Hồ lại bị tiếng hô của Bao Cốc làm sợ đến nhảy lên trên người nàng gắt gao che miệng nàng lại, quát to:
"Ngươi đừng rống lên."
Bao Cốc dời móng vuốt của tiểu Thiên Hồ từ miệng mình xuống. Nàng đoán trong tháp bị kết giới phong tỏa, Ngọc Mật các nàng không thấy cũng không nghe được giọng nói của nàng. Nàng xoay người khom lưng thi lễ với quan tài bị dây xích treo trên không trung, nói:
"Bao Cốc tham kiến tiền bối. Chúng ta lạc vào nơi đây, nếu có quấy rầy mong tiền bối bao dung." Dứt lời liền nhìn sang tường tháp khắc đầy phù chú, suy nghĩ phải làm thế nào giải trừ một ít cấm chế, khiến vị trong quan tài có thể giao lưu đàm phán cùng nàng. Các nàng bị nhốt bên ngoài tháp, bằng vào lực lượng của chính mình không cách nào đi ra ngoài, vậy chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của đại yêu tinh trong quan tài.
Tháp này tổng cộng chín tầng, mặc dù chia làm chín tầng, nhưng lại trống rỗng. Từ chân tháp ngẩng đầu có thể nhìn thấy đỉnh tháp. Đỉnh tháp có nhiều sợ phù quang đổ xuống quan tài cùng huyết trì bên dưới, dưới đáy huyết trì lại mọc lên huyết sắc phù quang tương hợp hình thành một vòng tròn bao phủ quan tài. Dây xích quấn trên quan tài kéo dài đến bốn phương tám hướng các mặt tường. Tường tháp, tháp trụ, dây xích, đều dán đầy phù chú.
Bao Cốc đứng dậy muốn nhảy lên quan tài, nhưng lại phát hiện dĩ nhiên không cách nào đề khí, rất mất mặt chỉ nhảy được một thước. Nàng phỏng chừng cấm chế trong tháp này không chỉ là khóa yêu, mà còn có thể khiến người tu tiên không cách nào điều động chân khí hoặc linh khí thi triển công pháp. Bao Cốc nhìn quanh, tầm mắt rơi vào dây xích từ trong trụ tháp kéo dài quấn lấy ngọc quan. Nàng xắn tay áo, nhấc váy bám lấy dây xích trèo lên quan tài.
Tiểu Thiên Hồ cả kinh kêu lên:
"Bao Cốc, ngươi làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.