Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ cửa vang lên:
"Bao Cốc!" Bao Cốc nghe thấy giọng nói kia liền kinh hỉ ngẩng đầu nhìn ra cửa tháp nhưng không nhìn thấy thân ảnh Ngọc Mật chỉ nhìn thấy nham thạch cùng nắp quan tài, tâm nàng trầm xuống, thầm kêu một tiếng: 'Có cổ quái!' Lập tức nhìn vào trong quan tài, thấy da bọc xương nằm trong quan tài đang ngụm lớn uống rượu của nàng.
Bao Cốc lại nghe thấy giọng nói của sư tỷ:
"Bao Cốc! Bao Cốc, trả lời ta!" Nàng không dám lên tiếng trả lời, sợ có cổ quái. Nàng nhìn vào quan tài, chỉ thấy cụ da bọc xương chỉ trong nháy mắt đã uống hết một hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu quý giá của nàng. Da bọc xương vẫn gầy yếu như cũ, nhưng đối mắt sáng lên vài phần. Nàng nhìn da bọc xương, hồ nghi mà gọi một tiếng:
"Sư tỷ." Giọng nói vừa ra liền thấy nham thạch trong nháy mắt biến mất, cửa tháp lộ ra. Sư tỷ cùng Ngọc Tu La đang đứng trước cửa tháp nhìn vào, hai người vẻ mặt khiếp sợ há miệng nhìn nàng.
Bao Cốc nhớ đến hành động bất nhã tưới nước tiểu lên quan tài vừa rồi, xấu hổ mỉm cười, nói:
"Bất đắc dĩ, chớ trách chớ trách a!"
Ngọc Tu La hàm răng đều đang run lên, thầm nói: Loại đại yêu tinh cấp bậc này ngươi cũng dám động, ngươi ăn gan hùm mật gấu ngại sống quá lâu sao?
Ngọc Mật còn đang cảm thấy may mắn vì Bao Cốc tạm thời không có việc gì cũng sợ đến cả người như nhũn ra.
Bỗng nhiên, một bàn tay gầy trơ cả xương khoác lên mép quan tài.
Ngọc Mật sợ đến trái tim cũng ngưng đập, lập tức hô lên:
"Bao Cốc cẩn thận."
Bao Cốc nhìn da bọc xương đang cố gắng chống người ngồi dậy nói:
"Sư tỷ, bị giam ở đây đúng là một con người."
Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La trăm miệng một lời hô lên một tiếng:
"Người?"
Bao Cốc nói:
"Đúng nha, hắn sắp chết đói, nếu như là yêu tinh thì đã sớm hiện ra nguyên hình rồi, sao có thể duy trì hình người?" Thấy sư tỷ xuất hiện, sợ hãi cùng bất an trong lòng nàng nhất thời biến mất, ngược lại có chút lo lắng.
Ngọc Tu La "ngạch" một tiếng, nói:
"Trên trán ngươi trấn nhiều linh phù như vậy làm gì?"
Bao Cốc nói:
"Ta cho rằng trong quan tài giam giữ chính là yêu ma, ta sợ nó mới vừa thoát khỏi trói buộc sẽ liền muốn 'đoạt nhà' hại ta này nọ, nên đề phòng một chút." Nói xong liền nhìn da bọc xương đang cực lực ngồi dậy. Theo da bọc xương ngồi dậy, Bao Cốc bỗng nhiên có cảm giác trầm trọng như bị núi cao đè ép, chỉ cảm thấy da bọc xương trước mặt càng lúc càng lớn bản thân càng ngày càng nhỏ, đối phương lớn lên giống như một người khổng lồ, bản thân nhỏ đến giống như một con kiến.
Ngọc Tu La không tự chủ được lui lại mấy bước, tim đập như trống đánh. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù có suy yếu đến đâu cũng có thể nhất chiêu bắt giữ các nàng. Loại tồn tại cường đại này, trong những năm tháng bị giam cầm dài dằng dặc thông thường sẽ không có được bất luận linh khí hay tài nguyên gì để duy trì, thông thường chỉ có thể dựa vào giảm bớt tự thân tiêu hao, trong năm tháng vô tận tiếp tục chống đỡ, oán niệm sẽ tăng sinh, ham muốn đối với linh khí đối với thức ăn càng lúc càng lớn, sau khi ra ngoài chuyện đầu tiên tuyệt đối chính là bổ sung linh khí cùng trả thù — nói ngắn gọn chính là ai phóng xuất thứ bị phong ấn loại này thì sẽ rước họa vào thân thậm chí vô cùng có khả năng mất mạng tại chỗ. Nàng không biết là nên bội phục Bao Cốc can đảm hay là nên nói Bao Cốc không biết trời cao đất rộng hành vi ngu xuẩn, đổi lại là bất cứ tu tiên giả nào, cho dù bị giam cầm ở đây đến chết cũng tuyệt không dám phóng xuất loại cường đại sinh linh không biết bị phong ấn bao nhiêu năm này.
Ngọc Mật nắm Ly Hỏa kiếm trong tay, vận sức chờ phát động bước đến gần tháp. Nàng mới vừa bước vào trong tháp liền cảm thấy một cổ áp lực vô hình bức tới, linh lực nàng điều động cư nhiên đều tan rã! Nàng vô thức cho rằng là do sinh linh trong quan tài giở trò quỷ, trầm giọng nói:
"Tiền bối, Bao Cốc để ngài ra ngoài, lấy oán trả ơn có vẻ không thích hợp? Ngài mới vừa thoát khỏi phong ấn, nếu bọn ta liều mạng đọ sức, tiền bối cũng không được tốt lành."
Da bọc xương kia nhìn cũng chưa nhìn ai một cái, chỉ nhìn chằm chằm Bao Cốc hỏi:
"Hài tử, còn có thức ăn không?" Giọng nói khàn khàn đến không giống người đang nói chuyện.
Bao Cốc ách một tiếng, lại lấy ra hai quả linh quả, nói:
"Ngươi ăn tiết kiệm một chút a, những thứ ta có cũng sắp hao hết trong Thái Cổ di tích. Ta biết ngươi đói, ta đói, ta cùng sư tỷ còn có Ngọc Tu La đều bị giam ở nơi này, ta còn trông cậy vào ngươi dẫn bọn ta đây."
Da bọc xương tiếp nhận linh quả ăn như lang thôn hổ yết, hai ba cái liền nuốt hai linh quả vào trong bụng.
Ngọc Tu La rất giống bị sét đánh kinh sợ đứng tại chỗ. Trong lòng nàng hét lên: Bao Cốc, ngươi là ngốc hay là đầu óc hỏng rồi? Ngươi cho hắn ăn no chẳng phải là giúp hắn dưỡng khí đối phó ba người chúng ta....
Lời này nàng không dám nói thẳng ra, nàng sợ da bọc xương kia sẽ tiêu diệt nàng đầu tiên! Nếu như thật sự phải chết, người đầu tiên chết cùng người thứ ba chết có cái gì khác nhau? Chi bằng nhân lúc da bọc xương chưa kịp khôi phục, xuống tay trước. Ngọc Tu La bỗng nhiên xuất ra loan đao biến mất tại chỗ, sau đó liền 'Ai nha' hét thảm một tiếng từ trong hư không văng ra. Kinh hoàng ngẩng đầu nhìn về phía da bọc xương, trầm giọng hô lên:
"Cho dù muốn bọn ta chết cũng nên để bọn ta chết một cách rõ ràng, ngươi rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến linh lực của ta trong nháy mắt tiêu hao hết, không cách nào vận dụng bất cứ pháp lực gì..."
Bao Cốc lại ách một tiếng, nói:
"Ngọc Tu La, bảo tháp này có cấm chế."
Da bọc xương nói:
"Không có cách nào. Hài tử, ngươi còn có Hầu Nhi Tửu không? Cho ta vài hồ lô nữa, đợi ta khôi phục một ít khí lực liền có thể giải trừ cấm chế."
Bao Cốc lắc đầu nói:
"Rượu này rất quý...không còn nữa!"
Da bọc xương lại hỏi:
"Ngươi nói Thái Cổ di tích là chuyện gì xảy ra?"
Bao Cốc nói:
"Đại khái là thật lâu trước đó, tiểu thế giới Thái Cổ di tích bỗng nhiên xuất hiện, các môn phái tu tiên lục soát qua cảm thấy không có gì nguy hiểm, nên biến chỗ này thành nơi khảo nghiệm đệ tử Trúc Cơ Kỳ."
Da bọc xương lại hỏi:
"Vậy các ngươi làm thế nào đến được đây?"
Bao Cốc đem chuyện bản thân gặp phải đại Bạch Xà, tiểu Thiên Hồ nói nơi này có trọng bảo, dẫn nàng đến đây, cùng những chuyện sau khi tiến vào, kể lại. Trong quá trình thuật lại nàng đặc biệt lưu ý thần sắc phản ứng của da bọc xương, nàng phát hiện lúc nói đến xương sườn Giao Long nhãn thần của da bọc xương rõ ràng ảm đạm, lúc nói đến lão quỷ xương khô cuối hố, thần sắc hắn lại trở nên rất phức tạp. Bao Cốc kể lại những chuyện các nàng trải qua xong, hỏi:
"Ngươi biết Giao Long cùng lão quỷ xương khô?"
Da bọc xương trầm mặc không nói, qua một lúc mới nói:
"Ngươi cứu ta ra, ta nợ ngươi một phần nhân tình."
Bao Cốc vội vàng cười nói:
"Vậy lập tức trả nợ nhân tình đi, dẫn bọn ta bình an rời khỏi đây là được rồi, như vậy chúng ta xem như không ai nợ ai."
Da bọc xương quét mắt nhìn đan điền của Bao Cốc, chậm rãi từ trong quan tài đứng dậy, mở song chưởng ngẩng đầu lên hấp linh khí từ đỉnh tháp đỗ xuống. Linh khí từ đỉnh tháp đổ xuống ngưng tụ thành một làn khói chui vào trong miệng hắn.
Linh khí tinh thuần không ngừng rót vào trong miệng da bọc xương.
Da bọc xương tựa như cây khô gặp mùa xuân, da thịt trên người lập tức no đủ, mái tóc rụng sạch cũng mọc dài ra.
Ngọc Tu La thấy thế, nhận mệnh nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Lần này sống hay chết chỉ xem vị này có muốn lấy mạng các nàng hay không thôi.
Ngọc Mật từng nhìn thấy Bao Cốc mượn hơi Nam Sơn Nhất Kiếm, mặc dù không thể chắc nói Bao Cốc lần này dùng kế cũ có thành công hay không, nhưng đã có một lần kinh nghiệm thành công, trong lòng cũng thêm vào phần hy vọng. Nàng ở một bên lẳng lặng nhìn lão người chết suy yếu tựa như nghịch chuyển thời gian càng lúc càng trẻ tuổi, cuối cùng dĩ nhiên trở thành một nam tử hơn ba mươi tuổi. Y phục bị năm tháng hóa thành giẻ rách trên người hắn không cách nào che đậy thân thể.
Bao Cốc xấu hổ quay mặt đi, đưa cho hắn mấy tấm da hổ phơi khô, nói:
"Ta không có nam trang, tiền bối, ngươi tạm nhận lấy mặc vào đi."
Người đó vung tay lên, nói:
"Không cần." Hắn toàn thân phủ lấy một tầng ánh sáng mông lung, có thể khiến người bên ngoài căn bản nhìn không rõ.
Bao Cốc bị cự tuyệt cũng không cảm thấy xấu hổ nàng thu hồi da hổ sau đó lại nhìn người đã không còn là da bọc xương kia, tuy rằng thấy không rõ tướng mạo của hắn, nhưng đôi mắt lại có thể nhìn rõ. Lúc nàng nhìn ánh mắt hắn, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, thầm nghĩ: Xong rồi, nó không phải người.
Đôi mắt kia tròng mắt hoàn toàn không giống như con người, hình thoi dựng thẳng, mơ hồ có chút giống rắn lại có chút giống như mắt mèo, nói chung là giống như mắt thú không phải mắt người. Trong lòng nàng mặc dù trầm nặng, nhưng trên mặt vẫn như cũ trấn định.
"Tiền bối, ngươi là yêu tinh gì a, vì sao còn có thể duy trì hình người?"
Ngọc Mật: "...."
Ngọc Tu La: "...."
Giọng nói trầm thấp từ cổ họng của hắn bật ra:
"Hài cốt Giao Long ngươi nhìn thất là chân thân của ta, ở cuối hố nhìn thấy ảo ảnh Giao Long hẳn là oán khí tích tụ trong thiên địa của ta tạo thành ác linh!"
Bao Cốc hiếu kỳ nhìn người trước mặt:
"Vậy thân thể hiện tại của ngài...." Nàng nghĩ là đoạt xác. Chẳng lẽ là hắn đoạt thân thể người khác?
"Đây là đạo thân của ta."
Bao Cốc kinh hô một tiếng:
"Đạo thân!Đạo thân! Đạo thân! Ngươi tu luyện ra đạo thân! Giao Long cư nhiên có thể tu ra đạo thân hình người?" Nàng cả kinh miệng há hốc! Nàng bỗng nghĩ đến tiểu sư thúc, tiểu sư thúc tuy là xà thân, nhưng chỉ sợ tương lai cũng sẽ rời khỏi con đường yêu tu này, tuyệt đối sẽ không nguyện ý dùng yêu thân đắc đạo, liền thoải mái nói:
"Ta hiểu được, ngươi nhất định giống như tiểu sư thúc của ta, có nhân tâm, đúng không? Ta nghe ngươi vừa rồi gọi ta hài tử liền cảm thấy ngươi nhất định là người nhân hậu, a không, là Giao Long tốt, aiz, người tốt....."
Trong tháp một mãnh tĩnh mịch.
Trong lòng Ngọc Tu La nói thầm: Vạn nhất hắn lừa gạt ngươi, gạt ăn gạt uống dùng kế hoãn binh thì sao?
Ngọc Mật không có gì để nói. Nàng mơ hồ cảm thấy trên người Giao Long này ẩn dấu đại bí mật. Nếu như các nàng nhìn thấy chính là đạo thân, vậy thi hài Giao Long bên ngoài chính là chân thân của nó, như vậy lão quỷ xương khô là ai? Thi Thành này là ai tạo ra? Nó lại bị ai phong ấn ở đây? Ngọc Mật thật không biết Bao Cốc phóng xuất Giao Long này từ trong quan tài ra là phúc hay là họa. Nếu là họa, chỉ sợ sẽ là ngập trời đại họa, hơn nữa loại khả năng này là rất lớn. Giao Long chủ ác —
Bao Cốc bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt nhìn vào đan điền của nàng, mà Huyền Thiên Kiếm luôn luôn bá đạo trong đan điền vốn không thấy tâm hơi bỗng nhiên chấn động, nàng thậm chí nghe thấy một tiếng kiếm động cùng cảm thấy một trận kiếm ý sát phạt ngập trời, một kiếm chém ra sơn băng địa chuyển quét ngang, uy mãnh bá đạo trấn áp tứ phương.
Giao Long kia không hề báo trước cả người run lên lui lại hai bước, khóe miệng chảy ra máu tươi đen đặc, có một cổ tanh hôi nồng đậm.
Bao Cốc thấy thế biết ngay Giao Long này nhất định đã nhìn ra Huyền Thiên Kiếm trong đan điền của nàng, muốn hạ thủ đối với Huyền Thiên Kiếm, lại bị đánh bại, nhìn đến máu đen bên môi hắn, ngửi thấy mùi hôi tanh, trong lòng nàng nhất thời trầm xuống đáy cốc, nhưng vẻ mặt lại không chút biển hiện, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
"Giao Long tiền bối, ngươi làm sao vậy?" Lại chớp mắt với Giao Long, sau đó sáng sủa cười, cười đến phá lệ đắc ý. Giao Long thổ huyết. Nàng không có việc gì, như vậy dĩ nhiên là Huyền Thiên Kiếm chiếm thượng phong.
Giao Long khoát khoát tay, đạm nhiên nói:
"Không có việc gì, thanh kiếm trong đan điền của ngươi thật bá đạo!"
Bao Cốc cười nói:
"Đó là dĩ nhiên. Đây là sư phụ ta ban cho ta hộ thân."
Ngọc Mật: "....." Trong lòng nàng yên lặng nói: Sư phụ Trác Vong Xuyên của chúng ta nếu như nghe được lời này nhất định sẽ rống lên: "Là lão tử ban kiếm cho ngươi sao? Nếu như đúng vậy, cầm kiếm lại đây để lão tử sử dụng trước đã!"
Giao Long gật đầu đáp:
"Không biết lệnh sư tu luyện ở cảnh giới nào?"
Bao Cốc đáp:
"Động Hư Kỳ a! Vốn là muốn độ kiếp, kết quả thất bại, sau đó bế quan, sợ ta có nguy hiểm nên cho ta thanh kiếm này."
Giao Long lại nói:
"Lệnh sư tựa hồ rất xem trọng ngươi?"
Bao Cốc đáp:
"Đó là dĩ nhiên, ta là chưởng môn kế nhiệm a."
Khóe mắt Giao Long co rút, đưa tay ngăn lại, tiễn Bao Cốc, Ngọc Mật, cùng Ngọc Tu La ra khỏi tháp, nói:
"Ta tiễn các ngươi rời khỏi đây."
Bao Cốc đáp:
"Đa tạ!" Nàng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói:
"Tiền bối, tuy nói sư phụ dạy bọn ta thi ân bất cầu báo, nhưng ngươi... Tháp này...." Nàng chỉ chỉ Ngọc Tu La, nói: "Nàng rất lao lực mới lấy được tháp này, hơn nữa, ngươi bị phong ấn ở nơi này nhiều năm như vậy, nhất định rất căm hận tháp này, đúng không... Không bằng đem tháp này đưa cho Ngọc Tu La đỡ phải nhìn tháp chướng mắt."
Khóe mắt Giao Long lần thứ hai co rút, thật sâu nhìn Bao Cốc vài lần, tay giương lên đem tháp nâng trong tay phất đến trước mặt Ngọc Tu La.
Ngọc Tu La muốn nhận những lại không dám nhận, vẻ mặt kinh tủng nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc cười nói:
"Ngọc Tu La, Giao Long tiền bối tặng tháp cho ngươi, ngươi mau nhận đi!" Nàng lại lấy bàn tính của mình ra đánh, nói:
"Ách, tiền bối, tuy rằng Hầu Nhi Tửu này là linh sủng nhà ta ủ ra, nhưng nguyên liệu trân quý, ngươi vừa rồi uống đầy một hồ lô, phải tính tiền...." Nàng trông mong nhìn Giao Long:
"Ta biết ngài hiện tại rất nghèo, nhưng ta nghĩ ngài nhất định là một trong những chủ nhân của Thái Cổ di tích này, ngài nhất định biết nơi nào có trọng bảo! Ta không phải lòng tham không đáy, chẳng qua ta thân là kế nhiệm chưởng môn, sư phụ ta từ nhỏ đã dạy buôn bán lỗ vốn không thể làm — hơn nữa, vừa rồi ngươi âm thầm ra tay với ta, ta muốn bồi thường."
Ngọc Tu La sau khi thu tháp khiếp sợ nhìn Bao Cốc, thầm nghĩ: Ngươi đây là lừa bịp tống tiền? Đại yêu tinh đánh lén ngươi? Ngươi còn có thể vui vẻ đứng ở chỗ này? Còn dám tống tiền hắn?
Giao Long lần này không chỉ khóe mắt co rút mà ngay cả khóe miệng cũng rút, giọng nói của hắn lạnh lẽo, nói:
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Bao Cốc vẻ mặt vô tội nhìn Giao Long, nói:
"Đánh xong một cái dù sao cũng phải đàm phán bồi thường a, người thắng lấy chiến lợi phẩm, thu tiền bồi thường, dù thế nào, ta thả ngươi ra, ngươi đánh lén ta, bây giờ còn quỵt nợ, thực lực của ngươi ta hơn ta nhiều như vậy không thể không cần mặt mũi a!"
Cơ thịt trên mặt Giao Long đều đang run rẩy, tựa hồ rất muốn rống một câu: Lão tử chính là không biết xấu hổ, lão tử một chưởng chụp chết ngươi!
Nhưng khi ánh mắt quét qua đan điền của Bao Cốc, hắn yên lặng phóng ra một cổ sức mạnh bình ổn đẩy hai tay ra trước, tiễn bước ba người Bao Cốc.
Bao Cốc bị cổ sức mạnh cuốn đi, không cam lòng hô lên:
"Ngươi mơ tưởng quỵt nợ, không trả tiền ta sẽ còn trở lại —"