Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 117:




Hứa Mỹ Lam cảm thấy Trương Hùng nói cũng có lý, vì thế cô không rối rắm nữa, vẫy tay ý bảo Trương Hùng bận gì thì đi làm đi, cô chậm rãi nhặt đồ dưới đất lên, vừa lúc buổi trưa lấy hai miếng thịt làm thịt kho tàu ăn!
Bị Hứa Mỹ Lam dùng xong liền ném đi, Trương Hùng không khỏi bật cười, may mà anh vẫn còn hữu ích, ít nhất Hứa Mỹ Lam không còn rối rắm nữa, anh lắc đầu, Trương Hùng quay trở lại phòng kho và tiếp tục dọn dẹp phòng cho Hứa Bưu.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, vừa mới chớp mắt Hứa Bưu sống ở thôn Trương Gia cũng đã được hai ngày, hai ngày này đối với Hứa Bưu mà nói là khoảng thời gian thư thái nhất, đặc biệt là khi đến giờ cơm, anh ta là người năng động nhất trên bàn.
Hứa Mỹ Lam ở nhà không có chuyện gì để làm, ngoài việc may quần áo bằng vải thừa ra, cô chỉ làm thêm một ít đồ ăn nhẹ, cái này lại hợp với Hứa Bưu cái này đồ tham ăn, suốt ngày vây quanh Hứa Mỹ Lam ở phía sau, làm cho Trương Hùng ghen ghét.
Này không, bởi vì những con gà trong chuồng siêng năng đẻ trứng, nên Hứa Mỹ Lam đã tiết kiệm được rất nhiều trứng, khi cô không có việc gì làm, liền nghĩ đến kiếp trước mình ăn qua món sủi cảo trứng, liền nhịn không được mà làm một ít.
Mấy người cũng chưa từng nếm thử món ăn này, Hứa Mỹ Lam nghĩ rằng người đến nhà chính là khách, vì vậy cô đặt một cái vào bát để Hứa Bưu nếm thử, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Trương Hùng cướp mất.
Ở Hứa Bưu còn chưa kịp đưa tay ra về phía trước, anh đã cầm lấy cái bát trên bàn lên. Khi Hứa Bưu nhìn thấy màu vàng óng ánh và mùi thơm của sủi cảo trứng, anh ta thèm đến mức sớm đã chảy nước miếng.
Thấy đồ ăn của chính mình bị cướp đi như vậy, với tính tình hung bạo của anh ta sao có thể bỏ qua được.
Anh ta lao tới để giành lại, nhưng lại bị Trương Hùng một cái nhẹ nhàng lắc mình tránh đi. Hứa Bưu thấy thân thủ của Trương Hùng lưa loát như vậy, ánh mắt anh ta sáng lên.
Khi đứng vững lại, Hứa Bưu lại lần nữa lao tới, nhưng lần này không chỉ giành lại sủi cảo trứng mà buông nắm đấm, cùng Trương Hùng đánh lên.
Hai người đánh nhau càng lúc càng nhanh, thậm chí ngay cả chiếc sủi cảo trứng mà Trương Hùng cầm trên tay cũng không biết từ lúc nào đã đặt lại lên bàn, giống như cảm thấy trong bếp chật chội không thể thoải mái động tay động chân, trận chiến giữa hai người dần chuyển ra ngoài sân. Hứa Mỹ Lam thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết vì một cái sủi cảo trứng dẫn đến đánh nhau!
Cả hai đánh nhau kịch liệt, Hứa Mỹ Lam đứng xem một lúc thấy bọn họ có chừng mực, cũng không có hướng chỗ yếu hại của đối phương đánh. Hứa Mỹ Lam cũng không còn chú ý đến nữa và cô đi làm việc của mình.
Sau khoảng hai mươi phút, có tiếng ồn ào ngoài cửa, khiến hai người bọn họ cuối cùng phải dừng lại động tác.
Sau cuộc vận động này, hai người đánh nhau rất vui vẻ, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, nghe qua có vẻ như có rất nhiều người, dừng lại một chút, Trương Hùng đi tới: “Có người tới, anh Bưu, có thời gian chúng ta lại luyện tập.”
Hứa Bưu lau mồ hôi trên trán, cười toe toét trả lời, “Được rồi, chàng trai, cơ thể của cậu cũng không tồi chút nào, về sau nếu có thời gian, tôi muốn cùng cậu tiếp tục đánh vài chiêu nữa.”
Trong lòng Hứa Bưu hiểu rất rõ, bề ngoài có vẻ như anh ta và Trương Hùng sức đánh ngang nhau, nhưng trên thực tế Trương Hùng có khống chế lại sức lức, vì không muốn làm xấu mặt anh ta mà thôi.
Hai người nhìn nhau cười, chạm tay nhau, rồi cùng nhau đi về phía cổng.
Trương Hùng đánh giá thời gian, đi ra mở cửa, nhìn thấy trước cửa nhà mình đứng một đám người, Trương Hùng trầm mặc, tại sao anh cảm thấy người đến không có ý tốt, anh liền chậm rãi lui lại về sau, anh đang suy nghĩ có nên trở vào trong nhà và khóa cửa lại không!
Ý nghĩ này của anh vừa nảy ra đã bị đại đội trưởng từ trong đám người bước ra dập tắt!
Trương Quốc Hưng đi đến trước mặt Trương Hùng, trực tiếp đ.ấ.m thẳng vào vai anh một cái.
“Được lắm chàng trai, không tồi, vợ chồng cháu và Ái Quốc đều là chúng ta thôn Trương gia kiêu ngạo! Làm cho chú cả nở mày nở mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.