Từ Tinh Tinh thực hưng phấn, hưng phấn nhưng lại lo lắng.
Những người có liên quan đều ở ngay trước mặt mình trình diễn một cuộc chiến phức tạp ai không muốn xem! Ai không muốn xem người đó là đồ ngốc!
Chỉ cần đừng quậy lớn quá, cho người ta đưa vào bệnh viện hoặc cục cảnh sát, vậy thì không đẹp.
Từ Tinh Tinh sửa sang lại quần áo, thoải mái hào phóng đứng ở phía sau Hạ Cẩm Tây, nhỏ giọng hỏi cô: "Tình huống như thế nào, kích thích như vậy......"
Hạ Cẩm Tây dẫn cô ấy đi tới trước mặt Sơn Tước: "Duyên phận."
Từ Tinh Tinh tranh thủ thời gian kề tai nói nhỏ với cô: "Yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mình đều đứng về phía cậu, mình sẽ bảo vệ cậu."
Hạ Cẩm Tây giơ nắm đấm lên: "Dùng không?"
Từ Tinh Tinh: "Thực xin lỗi, là mình lo lắng nhiều."
Hai người vừa nói vừa cười tới trước mặt Sơn Tước, thoạt nhìn có vẻ thân mật khăng khít.
Sơn Tước vẫn giữ dáng vẻ hơi hơi nhăn mày, giống như hôm nay hàng lông mày không thể duỗi ra được.
Cô ấy nhìn về phía Từ Tinh Tinh: "Vị này chính là?"
"Bạn của tôi." Hạ Cẩm Tây thoải mái hào phóng giới thiệu, "Tinh Tinh trong "chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh", Tinh Tinh, đây là Sơn Tước, là họa sĩ nha ~"
Từ Tinh Tinh làm bộ như lần đầu tiên quen biết, vẻ mặt vui vẻ nói: "Wow! Họa sĩ nổi tiếng!"
"Không có, họa sĩ bình thường trên internet thôi." Ánh mắt Sơn Tước dừng trên cánh tay đang kéo Hạ Cẩm Tây của Từ Tinh Tinh, "Tinh Tinh làm nghề gì vậy?"
"Tôi à." Từ Tinh Tinh khoát tay, "Tôi chỉ là công ty viên chức nhỏ, không có gì thú vị."
Cô ấy nhìn về phía Hạ Cẩm Tây: "Tây chúng ta hôm nay thế nào?"
Hạ Cẩm Tây nhướng mày: "Đi cung điện Hải Vương đi."
Từ Tinh Tinh: "......"
Cung điện Hải Vương là quán bar les nổi danh của thành phố Bắc, nổi danh bằng những màn biểu diễn mới lạ kích thích, mọi người đi đến đó chơi hoặc nhiều hoặc ít đều mong muốn tìm kiếm gì đó kích thích tâm trí, cho nên xác suất thành công có những cuộc tình một đêm vô cùng cao.
Từ Tinh Tinh là gái thẳng, năm đó cô ấy đối với quán bar này cảm thấy rất hứng thú nhưng không dám đi, tìm Hạ Cẩm Tây hỏi thăm, Hạ Cẩm Tây cười tủm tỉm nói với cô ấy: "Đó là nơi gái hư mới đi nha ~"
Từ Tinh Tinh vừa nghe lời này, đương nhiên liền muốn đi, ngày đó vừa gặp đoàn biểu diễn ** múa thoát y, bốn năm cô gái đẹp ngực mông đẩy đà vây quanh Từ Tinh Tinh vừa cọ vừa sờ, sợ tới mức khiến Từ Tinh Tinh chạy như điên ra ngoài, kết quả sau này không đi đến địa phương này nữa.
Trở thành trò đùa của Hạ Cẩm Tây cho đến bây giờ.
Hôm nay là đêm giao thừa, đêm giao thừa có tuyết rơi.
Không cần nghĩ cũng biết loại quán bar này sẽ dồn hết sức lực để tổ chức hoạt động cuồng nhiệt gì đấy, lông tơ trên sống lưng của Từ Tinh Tinh đều dựng thẳng lên, tay đang kéo cánh tay của Hạ Cẩm Tây biến thành ôm lấy, sắp nhảy lên người Hạ Cẩm Tây: "Chúng ta có thể đổi quán khác không?"
Sơn Tước nói tiếp: "Tôi cảm thấy khá tốt."
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh khó có thể miêu tả, cô ấy hỏi Sơn Tước: "Cô đi rồi sao?"
Sơn Tước nhìn Hạ Cẩm Tây: "Cẩm Tây đề cử khẳng định không tệ."
Mặt Từ Tinh Tinh sắp nhăn thành vỏ quýt, Hạ Cẩm Tây giơ tay vỗ vỗ đầu cô ấy: "Yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu."
Sơn Tước lạnh mặt, nhưng ngọn lửa trong ánh mắt như muốn thiêu cháy Từ Tinh Tinh.
Từ Tinh Tinh lúc này mới phản ứng ra, Sơn Tước đã sớm ghen ghét nhầm đối tượng rồi, chìa mũi dùi vào ngay đầu cô ấy.
Trước có sói sau có hổ, Từ Tinh Tinh nhanh chóng ném cánh tay của Hạ Cẩm Tây ra, cảm thấy mình vì muốn hóng hớt mà thật sự phải trả giá quá nhiều.
Ba người gọi xe cùng nhau tới cung điện Hải Vương, Từ Tinh Tinh tuy rằng vẫn có chút sợ, nhưng không dám thân cận với Hạ Cẩm Tây quá mức, vì thế chỉ có thể vô tình tàn phá Trịnh Tiêu.
Cô ấy không ngừng gửi tin nhắn cho Trịnh Tiêu, hỏi đã đi đến chỗ nào rồi, bao lâu nữa sẽ đến, trên đường có bị kẹt xe không, nói tài xe chạy nhanh lên nha, tiết mục sắp bắt đầu rồi.
Kỳ thật vẫn còn sớm, hơn một giờ nữa mới đến đêm khuya, trong cung điện Hải Vương người đến được khoảng một nửa, màn trình diễn xuất sắc nhất vẫn chưa lên sàn.
Nhưng hôm nay nhìn cách bố trí trong quán không bình thường, chung quanh có mấy cái cột rất cao, đều bị tấm vải che đậy.
Hạ Cẩm Tây nhắm thẳng đến vị trí hấp dẫn người nhìn nhất, Từ Tinh Tinh ngăn không được cũng không dám cản trở, nhưng Sơn Tước, đi theo phía sau Hạ Cẩm Tây, lại tự nhiên thật sự.
Tiếng âm nhạc trong quán rất lớn, sàn nhảy có không ít người, Hạ Cẩm Tây mới vừa ngồi xuống gọi đồ uống, Sơn Tước liền đột nhiên đứng dậy nói: "Chúng ta đến nhảy đi."
Nói với Hạ Cẩm Tây.
Từ Tinh Tinh chóng cầm, chờ bước tiến triển tiếp theo, trong lòng cũng chia buồn cho Trịnh Tiêu.
Thật lo là chiến tranh còn chưa bắt đầu, Trịnh Tiêu bởi vì thua về thời gian mà thất bại thảm hại.
Cũng may Hạ Cẩm Tây cũng không muốn tiêu hao thể lực, cô nói: "Cô đi trước đi, tôi nghỉ một lát."
Sơn Tước dừng một chút, cuối cùng quyết định tự mình đi.
Ánh đèn mờ ảo, Sơn Tước không cởi áo khoác ra ngay từ đầu, cô ấy một đường đi đến sàn nhảy, một đường khẽ đong đưa thân thể, đến khi bị đám ngươi lôi kéo vào giữa trung tâm, lúc này mới đột nhiên ném quần áo ra, theo nhịp điệu mà thực hiện động tác nhanh hơn.
Những động tác đơn giản như rung rung cánh tay rung rung chân hay lắc đầu, cô ấy đều làm rất đẹp, vừa nhìn là biết có cơ bản về vũ đạo.
Chung quanh không ít người bị cô ấy hấp dẫn lực chú ý, Sơn Tước lại trước sau chỉ hướng tới nới của Hạ Cẩm Tây, thường thường cười với cô.
"Chậc." Từ Tinh Tinh cảm thán nói, "Cậu chọn nơi này thật tốt nha, như mang trộm tiến vào ổ cướp."
"Cậu không có sức chiến đấu một chút nào." Hạ Cẩm Tây giơ ngón trỏ chỉ chỉ cô ấy, "Cậu không khiến cho người ta cảm giác được nguy cơ."
Từ Tinh Tinh: "Hễ ai tinh mắt đều có thể nhìn ra được mình là gái thẳng chứ?"
Hạ Cẩm Tây: "Gái thẳng cũng sẽ thích mình nha."
Từ Tinh Tinh: "Mình không thích cậu."
Hạ Cẩm Tây: "Vì sao?"
Từ Tinh Tinh: "Quá tự luyến."
Hạ Cẩm Tây: "Đây là sự tự tin vì dày dạn kinh nghiệm."
Từ Tinh Tinh: "Quá trơ trẽn."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trạng thái hôm nay của cô thật sự rất thả lỏng, bắt đầu từ lúc nhận được tin nhắn của Trịnh Tiêu, là đã rất thả lỏng.
Cơ thể thư giãn, những ý nghĩ nho nhỏ không thể hiểu được liền nổi lên, đặc biệt là khi ngồi trong một quán như thế này, bị bầu không khí mờ ám bao vây, ánh mắt sẽ trở nên mềm mại, tứ chi cũng sẽ trở nên ngượng ngùng, hận không thể dùng một hành động để nói lên một lời.
Sơn Tước vẫn đang nỗ lực dùng thân thể của mình để biểu đạt với Hạ Cẩm Tây, khách quan mà nói, dáng người của Sơn Tước không tệ, khuôn mặt cũng xinh đẹp, bộ dáng câu dẫn người đó, rõ ràng vẫn rất có lực hấp dẫn.
Trong khoảng thời gian này bận bận rộn rộn, Hạ Cẩm Tây đã lâu rồi, không ăn mặn.
Nếu không phải đêm nay còn có việc kích thích khác muốn làm, không biết chừng cô sẽ chọn một người tại sàn nhảy này, ** một lần.
Vì sao không chọn Sơn Tước?
Người làm nghệ thuật, thật sự là quá phiền phức.
Hạ Cẩm Tây chờ mãi chờ mãi, Từ Tinh Tinh cũng chờ mãi chờ mãi, Sơn Tước cũng nhảy mệt mỏi, Trịnh Tiêu vẫn chưa đến đây.
Sơn Tước có lẽ đã hoạt động thoải mái rồi, thân thể nóng lên khiến trong lòng cũng nóng, trở về liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hạ Cẩm Tây.
Sô pha mà Hạ Cẩm Tây ngồi, dành cho một người thì quá rộng, dành cho hai người lại quá hẹp, cố chen vào hai người thì sẽ hơn một nửa thân thể dính sát vào nhau, quả thật là món đồ nội thất mà cung điện Hải Vương sẽ chọn mua.
Hạ Cẩm Tây đang nghĩ ngợi nên tìm cớ để dịch ra một chút hay không, đột nhiên có một bóng người lay động trước mặt cô.
Là Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu ăn mặc phổ phổ thông thông bình bình thường thường, trên mặt càng tự nhiên sạch sẽ không hề trang điểm.
Khuôn mặt trông trẻ con của cô ấy xuất hiện tại nơi như thế này, có cảm giác như đến đây để kêu người lớn về nhà.
Trịnh Tiêu nói: "Thực xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe."
Tầm mắt dừng trên mặt Hạ Cẩm Tây, một chút đều không muốn tránh ánh mắt của cô, cũng không có cảm giác khách sáo xa lạ nào bởi vì đã lâu không gặp mặt.
"Không sao." Hạ Cẩm Tây cười cười, "Vốn dĩ lúc hẹn cũng khá muộn rồi."
Trịnh Tiêu ngồi xuống đối diện Hạ Cẩm Tây, gật gật đầu với Từ Tinh Tinh rồi sau đó thẳng đến chủ đề, hỏi Hạ Cẩm Tây: "Hôm nay sao lại có hứng thú thế này?"
Hạ Cẩm Tây: "Giao thừa mà."
Trịnh Tiêu: "Chúc mừng năm mới."
Hạ Cẩm Tây: "Còn chưa tới."
Trịnh Tiêu: "Nói trước, miễn cho đến lúc đó không giành được đầu tiên."
Hạ Cẩm Tây cảm thấy cô ấy rất chấp niệm đối với việc chúc mừng năm mới này, vì thế cong thân mình, tới gần Trịnh Tiêu, hỏi cô ấy: "Đầu tiên có gì tốt sao?"
Trịnh Tiêu cũng tiến đến trước cung kính khom người, khoảng cách của hai người vô cùng gần, cô ấy chớp chớp mắt: "Vậy muốn xem Cẩm Tây có khen thưởng gì không."
Cẩm Tây.
Trịnh Tiêu hiếm khi kêu cô như vậy.
Số lượng không nhiều lắm chỉ vài lần, đều là diễn, trong lòng hai người biết rõ ràng, cho nên Hạ Cẩm Tây sẽ không có phản ứng gì với việc này.
Nhưng hiện tại lại không giống, khả năng Trịnh Tiêu vẫn giống, nhưng Hạ Cẩm Tây đêm nay không giống.
Một ngày ý nghĩa quả thật nên cùng người đặc biệt cùng nhau trải qua, riêng bầu không khí cũng quả thật nên làm một chút việc riêng.
Trịnh Tiêu gửi tin nhắn trêu chọc cô, Trịnh Tiêu đồng ý lời mời nửa đêm uống rượu của cô, Trịnh Tiêu cũng không hỏi nhiều hai câu đã ngồi ở nơi này, gần sát với cô như thế, trong mắt chỉ có một mình cô.
Kêu cô là Cẩm Tây.
Giọng nói nhàn nhạt, giọng điệu lại nóng hừng hực. Hạ Cẩm Tây cảm thấy tên của mình nghe thật hay.
Cô cười rộ lên, rũ mắt lùi thân thể trở về, không đồng ý cũng không phản bác: "Bao nhiêu tuổi, một câu chúc phúc cũng phải khen thưởng."
Trịnh Tiêu quét mắt đến trên bàn, ba người đều gọi rượu Cocktail, còn dư lại là bia của quán đưa.
Trịnh Tiêu cau mày, thật sự coi mình như trẻ con, mềm mại nói với Hạ Cẩm Tây: "Tôi không có rượu."
Hạ Cẩm Tây: "Muốn uống cái gì?"
Trịnh Tiêu: "Cái của cô."
Hạ Cẩm Tây: "Món mới của họ, Black Beach."
Trịnh Tiêu: "Tôi sẽ không gọi."
Câu này nói ra thật là đúng lý hợp tình.
Nói nghe đơn giản bình thường, trôi chảy đến mức không tốn một chút thời gian ngập ngừng hay là thay đổi nét mặt, phảng phất như đang tường thuật một sự thật không thể giả được.
Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu, dùng ánh mắt tỏ vẻ mình kinh ngạc. Trịnh Tiêu vẻ mặt vô tội, chờ đợi Hạ Cẩm Tây tiến vào cái bẫy vụng về này, để hai người cùng nhau đi đến quầy tiếp tân.
Sơn Tước đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi giúp cô gọi."
Cô ấy đứng dậy hỏi Trịnh Tiêu: "Muốn cùng tôi đi qua gọi không?"
Trịnh Tiêu đứng lên: "Có thể."
Sơn Tước vòng qua ghế dài, hướng quầy bar đi đến, Trịnh Tiêu lại không đuổi theo cô ấy, dưới chân vừa chuyển, tới trước mặt Hạ Cẩm Tây, lấp vào khe hở mà Sơn Tước vừa mới chừa ra chỉ vài giây.
Hạ Cẩm Tây Bị ép đến nghiêng thân mình: "......"
Sơn Tước đi hai bước phát hiện người không theo kịp: "......"
Từ Tinh Tinh quan sát toàn bộ hành trình lúc này hận không thể tán thưởng Trịnh Tiêu: "Oh wow ~"
Cô ấy đã cân nhắc cả đêm khi Trịnh Tiêu tới nhìn thấy Sơn Tước sẽ phản ứng ra sao, biết được quan hệ của Sơn Tước cùng Hạ Cẩm Tây sẽ hành động như thế nào, liệu cuộc so tài của hai người có thể bay đến cấp độ chuyên nghiệp hay không, nhưng trăm triệu không nghĩ đến tình huống hiện tại sẽ như thế này.
Trịnh Tiêu mau lẹ, dũng mãnh, and không biết xấu hổ.
Từ giây phút đầu tiên cô ấy đến trước mặt bọn họ, tất cả lực chú ý đều ở trên người Hạ Cẩm Tây, không chia cho Sơn Tước một cái ánh mắt.
Thậm chí ngay cả Từ Tinh Tinh cũng chỉ được cô ấy cho một cái gật đầu thăm hỏi mau lẹ.
Cô ấy bá chiếm Hạ Cẩm Tây, hơn nữa không tiếc hạ thấp mình xuống cấp bậc như học sinh tiểu học không thèm đi gọi rượu, gạt cho người ta hành động, để đánh vỡ cục diện hiện tại.
Sơn Tước không muốn cho hai người này có cơ hội ở chung với nhau, vì thế Sơn Tước quyết định dẫn tình địch đi.
Khả năng cô ấy còn tính toán trong lúc gọi rượu sẽ nói bóng nói gió gì đó với tình địch chói lọi này, nhưng hiển nhiên, cô ấy và mọi người giống nhau đều không nghĩ tới, người này thế mà lại nói không giữ lời quay đầu đổi ý, đoạt đi vị trí của mình.
Tình huống nhất thời giằng co xấu hổ.
Trịnh Tiêu có lẽ đã ném cả mặt xuống mương, còn có thể giơ tay nói với Sơn Tước: "Cảm ơn, cho thêm hai cục đá."
Sơn Tước: "......"
Hạ Cẩm Tây mới phản ứng kịp, cười đến đôi mắt đều cong lên, cô thật sự sợ Sơn Tước sẽ bùng nổ cầm lấy bình rượu trên bàn đập vào đầu Trịnh Tiêu, vì thế nhanh chóng nói một câu làm dịu: "Làm phiền cô nha, Tước nhi ~"
Tước nhi......
Từ Tinh Tinh không nhịn xuống, "Chậc" một tiếng.
Tước nhi giữ mặt mũi cho Hạ Cẩm Tây, cuối cùng vẫn đi.
Lúc này Trịnh Tiêu đột nhiên đổi thành ga lăng, rụt rụt cơ thể qua bên cạnh: "Ép cô rồi sao?"
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, giống như nhìn một tên trộm sờ soạng bao tiền của cô còn giả vờ đỡ cô.
Cô nói: "Ép chứ, vậy cô ngồi bên kia đi."
Trịnh Tiêu nhìn nhìn vị trí trống rỗng bên kia, thân mình không nhúc nhích: "Vốn phải có người ép, vẫn là để tôi làm."
Hạ Cẩm Tây: "Có xấu hổ hay không."
Trịnh Tiêu: "Không."
Hạ Cẩm Tây: "Tôi sẽ đi."
Trịnh Tiêu liền nhấc mông ngồi xuống trên tay vịn của sô pha: "Được rồi, không ép cô."
Từ Tinh Tinh vỗ tay không tiếng động cho cô ấy.
Trịnh Tiêu nhìn qua, cười nói với cô ấy: "Chị Tinh tinh, dạ dày của chị không tốt, uống ít rượu thôi."
Từ Tinh Tinh: "Ah......"
Hạ Cẩm Tây: "Giả vờ ngoan."
Trịnh Tiêu: "Chị Tinh tinh em có ngoan hay không ngoan?"
Từ Tinh Tinh vẫy vẫy tay: "Các cô cứ làm các cô cứ làm không cần để ý tôi, tôi chỉ là một người xem vô tội."
Làm, rốt cuộc muốn làm cái gì, trong lòng mọi người giống như đều biết rõ, nhưng dường như cũng không thể nói rõ là cái gì.
Trịnh Tiêu ngồi xuống trên tay vịn, thân thể đã kéo ra khoảng cách với Hạ Cẩm Tây, không dựa gần dù chỉ một chút.
Hạ Cẩm Tây cầm rượu lên uống, ống hút bị nghiền nát trong hàm răng của cô, chất lỏng lạnh lẽo rót vào bụng, tác dụng chậm lâu dài, nóng hừng hực lan đến trên mặt.
Trịnh Tiêu không dựa gần cô, cô thật ra lại rất muốn dựa gần Trịnh Tiêu.
Trong quán đầy người này, muốn thiệt tình thực lòng chọn một người, cô chính là thích gương mặt của Trịnh Tiêu, thân thể của Trịnh Tiêu, rốt cuộc, những gì cô chứng kiến trước mắt, quen thuộc cũng chỉ có mỗi thân thể của Trịnh Tiêu.
Hơn nữa đồng dạng đều làm nghệ thuật, Trịnh Tiêu đã từng có giai đoạn gút mắt với cô, hoặc nói, trước nay Trịnh Tiêu cũng không dây dưa với cô, cho nên đối mặt với dụ dỗ của dục vọng, Hạ Cẩm Tây thật sự tràn ngập cảm giác an toàn đối với Trịnh Tiêu.
Đây thật là một loại trải nghiệm thần kỳ, tâm lý thần kỳ.
Sơn Tước cầm rượu lại đây, lúc đặt xuống trước mặt Trịnh Tiêu, cố ý nghiêng nghiêng cơ thể, làm cho mình có thể tới gần Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy, cố ý xịt lên vào lúc nãy, mùi vị xa hoa lãng phí. Hạ Cẩm Tây lại chỉ cảm thấy phiền phức.
Vì để điều chỉnh tâm tình này của mình, cô hỏi Sơn Tước: "Cô thích tình một đêm hay yêu đương?"
Vấn đề đến quá mức đột nhiên và bất ngờ, Sơn Tước sửng sốt, ánh mắt lắc lư, cuối cùng lựa chọn cách bảo thủ nói: "Nhìn xem tình huống."
Hạ Cẩm Tây không buông tha cho cô ấy, sau khi cô ấy ngồi xuống, nói: "Nói cụ thể đi."
Từ Tinh Tinh và Trịnh Tiêu cũng đều nhìn về phía Sơn Tước, Hạ Cẩm Tây cố ý quan sát nét mặt của Trịnh Tiêu, phát hiện cô ấy nhìn thực nghiêm túc.
Giống như rất tò mò đáp án của vấn đề này vậy.
Sơn Tước bị nhiều người nhìn như thế, cũng không hề không được tự nhiên, cô ấy thấp giọng khụ một tiếng, nhích ra sau ngã vào sô pha.
"Tôi kỳ thật......" Cô ấy rũ mắt nói, "Không quá để ý đến hình thức của tình cảm."
"Thời điểm phát sinh tình cảm chính là phát sinh, hết chính là hết, nó không cố định, không thể dùng logic để phán đoán, cho nên mới có vẻ mê người."
"Chúng ta đặt cho tình cảm rất nhiều định nghĩa, crush, tình một đêm, bạn giường, mập mờ, người yêu...... Vân vân, nhưng chúng ta vẫn như cũ không thể tổng kết được quy luật của nó, khống chế phương hướng nó chảy về."
"Cho nên, thuận theo tự nhiên là được." Sơn Tước nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, "Mình nảy sinh tình cảm, thì phải biểu đạt, tình cảm của mình không biến mất, thì phải tiếp tục tới gần, mặc kệ tiêu hao năng lượng nhiều hay ít, cũng mặc kệ cuối cùng mình có thể bị thương hay không."
Trong lúc Sơn Tước nói những lời này, vừa lúc quán bar mở âm nhạc nhẹ nhàng.
Trang bị thêm phong cảnh cho mọi người tán tỉnh nhau, tỏ ra đặc biệt cao cấp, đặc biệt có bầu không khí.
Từ Tinh Tinh thật sự vỗ tay cho cô ấy, tán thưởng nói: "Nói rất đúng."
Hạ Cẩm Tây cong cong khóe môi, tiếp tục tung ra đề tài thường được thảo luận: "Vậy cô yêu người hơn, hay yêu tác phẩm hơn?"
Sơn Tước: "Người tôi yêu chính là tác phẩm của tôi, tác phẩm của tôi chính là người tôi yêu."
Từ Tinh Tinh: "Kỳ diệu nha."
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, cầm ly rượu lên chạm vào ly của cô ấy, không hề dò hỏi nữa.
Quả nhiên thực phiền phức.
Hạ Cẩm Tây đã bị phiền phức như vậy một lần, cũng không muốn bị trêu chọc lần thứ hai.
Cô không muốn trở thành linh cảm của mỗi nhà nghệ thuật, không muốn trở thành tác phẩm của bọn họ, thời điểm cô muốn lên giường, cũng chỉ là muốn lên giường mà thôi.
Mọi người đơn giản như đi trên mặt đất, không tốt sao?
Hạ Cẩm Tây đã mở ra đề tài cho Từ Tinh Tinh, Từ Tinh Tinh ngồi gần Sơn Tước, dứt khoát tìm hiểu tình cảm mà cô ấy đã trải qua.
Sơn Tước tựa như cô ấy đã nói, có tình cảm liền trơ trẽn biểu đạt, cho nên Từ Tinh Tinh hỏi, cô ấy cũng liền nói.
Hai người trò chuyện còn rất hợp ý, chỉ là khi Sơn Tước vừa nói đến chỗ trọng điểm, ánh mắt sẽ ngắm qua đây, quan sát nét mặt của Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây tùy tiện nghe, thỉnh thoảng cười cười.
Trịnh Tiêu vẫn ngồi ở trên tay vịn, uống rượu giống như cô, nghe câu chuyện giống như cô, nhưng không có giao lưu.
Gần đến đêm khuya, bầu không khí trong quán bar càng ngày càng nóng.
Mọi người đều tụ lại trước các đài cao bị che đậy, chờ đợi năm mới công bố trò chơi.
Một phút trước khi đếm ngược, Sơn Tước đứng dậy kéo tay của Hạ Cẩm Tây đang đặt trên mặt bàn, Trịnh Tiêu tay mắt lanh lẹ nửa đường ngăn chặn.
Đầu ngón tay cô ấy hơi lành lạnh, khi nắm lấy lòng bàn tay của Hạ Cẩm Tây, giống như nước trong chảy vào làm xao động thân thể.
Hạ Cẩm Tây nhìn về phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu trợn mắt nói dối: "Tay cô có lạnh hay không?"
Hạ Cẩm Tây: "Cô nói xem?"
Trịnh Tiêu: "Tôi cảm thấy rất lạnh, nắm chặt đi."
Sơn Tước: "......"
Từ Tinh Tinh: "......"
Chung quanh đã không ai còn ngồi, Sơn Tước quyết định dùng phương pháp Trịnh Tiêu bỏ qua cô để bỏ qua Trịnh Tiêu.
Cô ấy trực tiếp hỏi Hạ Cẩm Tây: "Muốn cùng tôi xem biểu diễn đêm nay sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Đây không phải đang cùng xem sao."
Sơn Tước: "Muốn cùng tôi đếm ngược không?"
Hạ Cẩm Tây: "Khẳng định sẽ cùng nhau."
Sơn Tước: "10, 9, 8, 7......"
Hạ Cẩm Tây thích con số này, cô giật giật miệng: "6."
Sơn Tước đột nhiên nói: "Muốn ở bên cạnh tôi không?"
Giọng nói cô ấy rất lớn, hấp dẫn một ít người ở xung quanh nhìn qua xem náo nhiệt.
Ánh mắt của mọi người tạm thời không biết nên lắc lư nơi nào, ngoài miệng lại đang hưng phấn đếm ngược.
"3, 2, 1......"
Tựa như đếm ngược để chờ câu trả lời.
Hạ Cẩm Tây sợ nhất là kiểu thông báo trước công chúng này, cô không muốn đem chuyện yêu đương hay việc ** dính dáng đến tự tôn cùng thể diện, khiến cho người lui không được, tiến không được.
Cô cảm thấy mình trải qua nửa năm nay thật sự hỗn loạn, hiện tại một người nắm chặt tay cô, một người tỏ tình với cô, nhưng không thể nhìn ra được là ai thiệt tình bao nhiêu.
Hạ Cẩm Tây nghiêng nghiêng đầu, không tính toán trả lời.
Cô quay đầu hỏi Trịnh Tiêu: "Cô có cảm tưởng gì?"
Nhưng những lời này bị tiếng kinh hô nhiệt liệt trong nháy mắt nuốt sống, đêm giao thừa vượt năm, cung điện Hải Vương mang đến cho mọi người trải nghiệm mới, tất cả đài cao đều được mở màn, bên trong là nhà giam thật lớn.
Mỗi nhà giam đều có một cô gái mặc trang phục thú, mèo gợi cảm lười biếng, chó sói hung dữ, nai dịu ngoan vô tội, rắn quyến rũ lạnh lùng......
Các cô ấy vặn vẹo thân thể, liếm móng vuốt, các cô ấy sẽ yên tĩnh bò nằm, cũng sẽ đột nhiên hung bạo, nhe răng nanh dính máu với mọi người.
Khắp nơi vang lên tiếng kêu sợ hãi, âm nhạc chấn động, mọi người hưng phấn tụ tập bên nhau, sắp ném bay nóc nhà.
Sơn Tước vọt tới trước mặt Hạ Cẩm Tây, thẳng tắp tắp nhìn chằm chằm cô: "Cô không muốn bị trói buộc có phải hay không, ở bên cạnh tôi, cô được tự do, cô muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, cô thích con nào, tôi đều có thể mua cho cô......"
Hạ Cẩm Tây nhướng mày, thật không nghĩ tới cô ấy có thể nói ra lời như vậy.
Từ Tinh Tinh luôn miệng wow, không biết là đang kinh ngạc về điều gì.
Hạ Cẩm Tây muốn chơi, muốn quậy, cho nên mím môi, nghĩ một câu trả lời thích hợp.
Bàn tay lại bị người ta nhéo nhéo, Trịnh Tiêu - người cả đêm đều cách xa cô mười cm - dùng bả vai cọ cọ phía sau lưng cô.
"Chọn tôi." Trịnh Tiêu bình tĩnh nói, "Thích cái nào, tôi hóa trang cho cô chơi."