Tác Dụng Chậm

Chương 48: "Có phải cô muốn hôn tôi không?"




Hạ Cẩm Tây cảm thấy có đáp án này là đủ rồi.
Tựa như một đóa hoa mới vừa kết trái, tươi mới, còn non, lông xù xù.
Cô không xác định được đây là đóa hoa gì, cũng không xác định được trái cây này là chua, ngọt hay là đắng, ít nhất ở hiện tại, không ai có thể xác định.
Nhưng cô không sợ thời gian, thời gian có thể phá hủy tất cả, cũng có thể ủ chín tất cả.
Cô biết sức mạnh của số phận, cho nên cô không nôn nóng yêu đương, không nôn nóng đồng ý hoặc là tiếp nhận lời hứa hẹn, trước khi đến thời gian chín mùi, cô chỉ quan sát trái cây này trưởng thành, trong lòng cũng đã đủ vui mừng.
Đột nhiên liền hiểu ra vì sao Trịnh Tiêu khăng khăng nói cô không muốn lên giường, bởi vì có một niềm vui còn vui vẻ hơn nhiều so với □□.
Hạ Cẩm Tây nâng ly rượu lên, lại chạm vào ly của Trịnh Tiêu một chút.
Trịnh Tiêu cầm không chắc, cái ly quơ quơ, rượu đổ ra ngoài một ít, văng lên trước ngực áo.
"Ah......" Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm ngực cô ấy, "Không xong rồi."
"Không có gì." Trịnh Tiêu chuẩn bị đứng dậy, "Lau một chút là được."
"Cô ngồi đi, tôi gây ra họa đương nhiên tôi phải giải quyết." Hạ Cẩm Tây giơ tay đè Trịnh Tiêu ngồi xuống, lấy tờ khăn giấy, phủ lên ngực Trịnh Tiêu, lau chùi bằng một phương pháp mà người bình thường đều có thể nhìn ra là không bình thường.
Trịnh Tiêu: "......"
Hạ Cẩm Tây ném tờ giấy xuống với tâm tình sung sướng: "Được rồi."
Trịnh Tiêu: "Cảm ơn."
Hạ Cẩm Tây chiếm được tiện nghi, hào phóng vô cùng: "Cô có thể lấy quần áo trong ngăn tủ của tôi mặc, lát nữa tắm rửa xong đổi bộ áo ngủ đi."
Trịnh Tiêu: "Được."
Hạ Cẩm Tây vỗ một cái lên đùi Trịnh Tiêu, ý bảo cô ấy duỗi chân ra.
Trịnh Tiêu duỗi thẳng chân, Hạ Cẩm Tây nằm xuống, đầu gối lên đùi cô ấy: "Cô quá gầy."
Trịnh Tiêu lấy gối ôm bị đặt ở một bên trên sô pha, lót lót dưới đầu cô.
"Hoàn mỹ." Hạ Cẩm Tây rốt cuộc tìm được một tư thế cực kỳ thoải mái.
"Ừm." Trịnh Tiêu khảy khảy sợi tóc trên trán cô.
Hạ Cẩm Tây nhìn trần nhà, qua một hồi lâu mới nói: "Tôi bắt đầu nói bí mật cho cô nha."
"Ừm." Trịnh Tiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.
"Ba tôi tới tìm tôi......" Hạ Cẩm Tây nói, "Lúc tôi lái xe đến trước cửa chung cư."
"Ừm." Trịnh Tiêu nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay đặt ở trên vai cô, một đụng chạm thực ấm áp.
"Tôi dẫn ông ấy đi ăn bữa cơm, hỏi ông ấy tìm tôi làm gì." Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Rất kỳ quái, ông ấy nói không cần gì cả, nhưng ông ấy căn bản không phải người như vậy, mấy năm nay, ông ấy đã yêu cầu tôi rất nhiều thứ......"
Kỳ thật kể chuyện trong nhà cũng không quá khó, quan hệ của cô với người nhà là gì, dùng hai ba câu nói là có thể kể hết rõ ràng.
Nhưng khó nói chính là tại sao lại như vậy.
Việc này cần nhiều thời gian, cần nói một ít vấn đề mà đến nay cô cũng không có được đáp án, cần lột ra vết thương lòng lớn mà cô đã vấp ngã khi còn trẻ, nhiều ít cũng khiến người cảm thấy khiếp đảm.
Cho nên mấy năm nay, Hạ Cẩm Tây không kể việc này với bất kỳ ai. Cho dù bạn thân như Từ Tinh Tinh, đã gặp qua ba mẹ cô, biết được quan hệ của cô với người nhà, cũng không biết được ngọn nguồn sự việc.
Thật ra không phải bởi vì không tin tưởng, chỉ là Hạ Cẩm Tây cảm thấy không cần thiết.
Hôm nay vào giờ này khắc này, thiên thời địa lợi nhân hoà.
Hạ Cẩm Tây mới vừa gặp ba của mình, ba cô có hành vi quái dị, dẫn tới cô cũng làm ra hành vi quái dị ở trước mặt Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu an ủi cô nhẫn nại với cô và thích cô, Hạ Cẩm Tây kể mình đã xảy ra chuyện gì, là hợp tình hợp lý.
Huống chi, Trịnh Tiêu còn là một thính giả tuyệt vời, cô ấy vĩnh viễn sẽ dùng sự dịu dàng để đáp lại, sẽ dùng cảm xúc ổn định, tiếp nhận mọi vui buồn hờn giận của cô.
Nhưng, hôm nay dường như có chút khác thường.
Khi Hạ Cẩm Tây nói đến bạn cùng bạn, Trịnh Tiêu lên tiếng đánh gãy lời nói của cô, nói: "Tôi đi toilet một chút."
"À, được." Hạ Cẩm Tây ngồi thẳng thân mình.
Chân của Trịnh Tiêu có lẽ hơi tê vì bị cô đè lên, lúc đứng dậy hơi lảo đảo, Hạ Cẩm Tây đỡ một phen, cô ấy có chút hoảng loạn vẫy vẫy tay với cô, nói: "Không sao đâu."
"Ừm, cô cẩn thận một chút." Hạ Cẩm Tây nói.
Trịnh Tiêu què chân đi vào toilet, qua một hồi lâu, mới ra ngoài.
Lúc đi ra cô ấy quẹo vào phòng ngủ cầm thêm tấm thảm mỏng, ngồi xuống phủ lên vai Hạ Cẩm Tây.
"Hơi lạnh nhỉ." Hạ Cẩm Tây kéo kéo thảm, còn phê bình với Trịnh Tiêu, "Máy sưởi dừng rồi mà vẫn lạnh."
"Ừm ha." Trịnh Tiêu xê dịch bình rượu qua bên cạnh, "Uống ít rượu thôi, ngày mai phải đi làm."
"Vậy nói ít nha." Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, ngưỡng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy những cảm xúc đã không còn nữa vì bị gián đoạn, "Cô còn muốn nghe bí mật hay không?"
Trịnh Tiêu: "Nghe."
Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn vào đôi mắt cô ấy: "Thật sự muốn nghe?"
Nét mặt của Trịnh Tiêu rất kiên định: "Nghe."
"Được, vậy tôi nói nhanh hơn chút." Hạ Cẩm Tây bắt đầu tiếp tục, nhưng giống như cô đã nói vậy, cô nói nhanh hơn, bớt đi rất nhiều sự thổi phồng cùng biểu đạt của cảm xúc, bớt đi rất nhiều chi tiết của quá khứ, chỉ kể lại rõ ràng hoàn cảnh, quá trình và phát triển của sự việc.
Tốc độ thật sự rất mau, Hạ Cẩm Tây nói xong, vỗ vỗ tay: "Đây là bí mật lớn nhất của tôi."
Trịnh Tiêu cười cười, hỏi cô: "R1 rốt cuộc có bao nhiêu thành viên đang yêu đương?"
"Hả!" Hạ Cẩm Tây trừng mắt nhìn cô, "Tôi nói sai rồi, đây là bí mật lớn thứ hai của tôi."
"Ha ha ha ha ha......" Trịnh Tiêu cười rộ lên, Hạ Cẩm Tây cũng cười theo cô ấy, cảm thấy vui vẻ thật sự.
Bầu không khí sung sướng, một chút cũng không giống với dự tính của Hạ Cẩm Tây, đó là nói đến những việc này cô sẽ khóc thành con sên, cũng sẽ làm cho cảm xúc của người nghe rơi vào thung lũng.
Thái độ tản mạn nghiêm túc của Trịnh Tiêu, luôn tạo cho Hạ Cẩm Tây một ảo giác, chính là những việc này đều đã qua đi.
Đã kết thúc đến triệt triệt để để, một chút tiếc nuối cũng không cần, một chút thống khổ cũng không cần, cô có cuộc sống hoàn mỹ, đã vượt qua tất cả khó khăn, đứng ở trên đỉnh ngọn núi.
Hạ Cẩm Tây cầm lấy ly rượu, chạm vào ly của Trịnh Tiêu một chút: "Một ngụm cuối cùng."
Trịnh Tiêu nhận mệnh bưng ly lên, một hơi uống hết rượu trong ly.
Hạ Cẩm Tây giơ ngón tay cái lên cho cô ấy, sau đó tiến đến trước mặt cô ấy, lặng lẽ nhìn cô ấy chớp chớp mắt: "Mười người nha......"
Trịnh Tiêu: "Ah......"
Hạ Cẩm Tây nhăn mày lại, hùng hổ: "Nói ra ngoài tôi giết cô."
Trịnh Tiêu: "Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Mười một." Hạ Cẩm Tây chọc chọc lên mặt cô ấy, "Người ta có bao nhiêu người cũng không biết, còn hỏi việc cơ mật thương mại này."
"Hiện tại đã biết." Trịnh Tiêu tỏ vẻ cảm khái, "Ma lực của tình yêu thật sự lớn nha."
"Đúng vậy." Hạ Cẩm Tây cảm thán theo cô, mùi rượu dạt dào, cô cách gương mặt đỏ bừng của Trịnh Tiêu, chỉ mấy centimet.
Ánh mắt Trịnh Tiêu rơi xuống, đối diện tầm mắt cô: "Có phải cô muốn hôn tôi không?"
"Đúng vậy." Hạ Cẩm Tây chỉ nói mà không hành động.
Trịnh Tiêu cũng không nhúc nhích, cô ấy cứ như vậy nhìn Hạ Cẩm Tây, chờ đợi hỏa tiễn phóng ra, theo tiếng tim đập, ba hai một......
Hạ Cẩm Tây sắp nhịn không được, Trịnh Tiêu đột nhiên cong cong khóe môi, nói: "Vậy cô hôn đi."
Hạ Cẩm Tây ném ly rượu trên tay xuống, nhào qua đè người ngã lên mặt đất, đương nhiên không chỉ có khuôn mặt, cô muốn đóng dấu ở mọi nơi trên người Trịnh Tiêu.
Vừa nãy cô chờ thêm một lát, rốt cuộc Trịnh Tiêu đã đồng ý, việc này không dễ dàng đến cỡ nào, chiếm được tiện nghi đến cỡ nào.
Ba phút sau, Hạ Cẩm Tây hôn đầu Trịnh Tiêu đến sắp tróc da.
Trịnh Tiêu cười không chịu được, kéo ra chút khoảng cách với người ở trên, hỏi cô: "Cô đang nựng mèo à?"
Đôi mắt Hạ Cẩm Tây sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm cô ấy, kiêu căng ngạo mạn mà trả lời: "Cô không phải mèo sao?"
Trịnh Tiêu: "Cô thích mèo."
Hạ Cẩm Tây: "Thích nha."
Trịnh Tiêu: "Cô hôn mèo chỉ hôn đầu sao?"
Hạ Cẩm Tây lập tức ấm ức lên: "Tôi chưa từng hôn mèo mà, mấy người thân quen với tôi không có ai nuôi mèo hết. Nhà Trịnh Đậu Đậu có hai con mèo, lúc ghi hình phỏng vấn tôi có đi qua một lần, nó rất nhát gan, gặp người liền trốn, tôi cũng chưa được sờ......"
Trịnh Tiêu vuốt vuốt tóc cô thể hiện sự dỗ dành: "Chưa đi đến quán café mèo sao?"
"Đi rồi nha, mèo trong quán café mèo đều rất đáng thương. Bị bắt buôn bán, bị nhiều người quấy rầy như vậy......" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, nghiêng đầu, tìm được lý do thoái thác tuyệt hảo, "Tôi chỉ hôn mèo của mình."
Trịnh Tiêu: "À......"
Hạ Cẩm Tây tránh thoát khỏi kiềm chế của cô ấy rồi cúi người xuống, ghé vào ngực cô ấy cọ cọ: "Mèo ngủ cùng tôi nha."
"Được." Trịnh Tiêu nhẹ nhàng đồng ý.
Hạ Cẩm Tây gục xuống một cái như vậy, thế mà thật sự ngủ rồi. Hô hấp của cô phả vào ngực Trịnh Tiêu, nóng hầm hập, đều đều bằng phẳng.
Trịnh Tiêu không dám động, chờ Hạ Cẩm Tây ngủ đến khi vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, lúc này mới nghiêng người chậm rãi rút ra khỏi, sau đó bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ.
Hôm nay Hạ Cẩm Tây thật sự mệt mỏi, vừa rồi còn uống không ít rượu.
Trong lúc Trịnh Tiêu đi, cô mơ mơ màng màng tỉnh mà như không tỉnh, sau khi bình an rơi xuống trên giường lớn mềm mại, rầm rì nói một câu: "Sức của cô thật lớn nha......"
Trịnh Tiêu cúi đầu nhìn cánh tay của mình, thầm nghĩ, còn ổn đi.
Hạ Cẩm Tây xoay người, đưa lưng về phía Trịnh Tiêu, tự giác kéo chăn lên đắp kín mít, tiếp tục ngủ.
Trịnh Tiêu nhẹ nhàng lui về sau, đến trước tủ quần áo, dừng lại một chút để lấy đồ ngủ đi tắm rửa.
Vừa mở cửa tủ ra, liền thấy được Hoa Nhài đoan đoan chính chính ngồi trên một chồng quần áo. Hoa Nhài mặc trang phục xinh đẹp chỉnh chỉnh tề tề, tóc giả được xử lý không một chút cẩu thả, hai mắt to nhìn cô ấy, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Trịnh Tiêu cười rộ lên, vươn một ngón tay vỗ vỗ lên đầu em ấy, cũng không nhúc nhích em ấy, cầm đồ ngủ vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô ấy nhìn sô pha trong phòng khách, đi qua xếp lại thảm mỏng mà hai người đắp, sau đó thu dọn ly rượu ở trên thảm.
Đến khi trong phòng khách không còn gì để làm nữa, lúc này mới đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng lên giường.
Nệm lún xuống, Hạ Cẩm Tây không hề phản ứng.
Trịnh Tiêu chậm rãi tới gần, cuối cùng tiến đến trước mặt cô, hơi thở đều là mùi hương mê người của Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây rầm rì một tiếng, đột nhiên rụt rụt cơ thể ra phía sau.
Khoảnh cách chỉ còn lại một đường khe hở lúc ban đầu cũng hoàn toàn biến mất, Trịnh Tiêu thành thật kiên định dựa sát vào lưng của Hạ Cẩm Tây.
Đường cong đi xuống, vô hạn mơ màng.
"Cẩm Tây......" Trịnh Tiêu nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức chỉ sợ có mỗi cô ấy nghe thấy.
Hạ Cẩm Tây không đáp lại, ngủ ngon lành, Trịnh Tiêu yên lòng, nâng cánh tay lên ôm cô.
Sau đó, vùi đầu vào sau gáy cô, hít một hơi thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.