Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 1:




Ân.. Ở một cái buổi tối trời trong nắng ấm.
A Ba một tay lôi kéo cổ áo, một tay vuốt bàn phím, ngậm chân của bút.
Vắt hết óc nghĩ đại cương.
《 Nửa đời An Lương 》 đoạn văn này, vốn là ở trong một ngày, bởi vì một số nhân tố không thể đối kháng, bất đắc dĩ chém đứt rồi.
Nhưng mà phát hiện vẫn có không ít độc giả cũ yêu thích Lương Lương, muốn nhìn xem Lương Lương nữa.
A Ba mất hứng rồi.
Rõ ràng ta cao lãnh hơn, nữ thần hơn.
Khụ..
Văn này cũng nghĩ xong một trận rồi, nhưng vẫn luôn chỉ nghĩ ra mấy cái tình tiết đại khái, chi tiết nhỏ hoàn toàn không có manh mối.
Nói thật, lúc trước khi viết Khuynh Thành Tuyết, không nghĩ tới sẽ viết rộng hơn, thì càng khỏi nói sẽ có chuyện của Lương Lương khi nhỏ.
Chậc.. Nửa đời An Lương.. Lịch ghi chép sự việc lớn..
Ân.. Thời điểm bốn tuổi, bởi vì nạn đói, cửa nát nhà tan, được An Lạc Thành mang đi thu dưỡng..
Mười tuổi ra chiến trường, nhìn thấy Mục Khuynh Tuyết, ân.. Vừa gặp đã thương.
Hả? Nữ thần tốt như vậy, A Ba cũng muốn a, tại sao phải tiện nghi Mục Khuynh Tuyết?
Một mặt lờ mờ gãi gãi tóc rối ngổn ngang.
Không nghĩ ra, ai bảo ta viết GL An Mục, tan học ngươi đừng đi.
* * *
Cứu bách tính Thương Lan Thành, bị An Lạc Thành đánh độc..
Đập bàn!
Tức giận nga! An Lạc Thành này, động một chút là đánh Lương Lương nhà ta, không được, không thể để cho cô ** (Edit: Chỗ này tác giả để hai ô vuông, tui k biết dịch sao nên để ** chứ k phải ** theo nghĩa đen nga).
Vỗ đùi!
Để nữ nhi cô là thiểu năng trí tuệ!
Khà khà, ý kiến hay, nhanh ghi xuống.
Huh? Không được, thiểu năng trí tuệ không phải ** rồi sao..
Gạch đi gạch đi.
Ân.. Cô yêu thích ngược đãi Lương Lương nhà ta, vậy.. Aiz! Liền để nữ nhi cô yêu thích Lương Lương nhà ta!
Thế nhưng! Lương Lương không thích nàng, còn muốn thẳng thắn dứt khoát bỏ rơi nàng! Ân, có thể, chuyện này rất mẹ ruột.
Cái kế tiếp là.. Quên đi, trước hết nghĩ nhân vật được rồi.
Đám An gia.. dưỡng nữ.
An Lương.. An Diệc.. An Đạp.. Ân.. An Mộ Hy.. Hy Lạp thật rất sữa chua! Cái quỷ gì..
Thật phiền nha, các ngươi ngoan ngoãn chớ lộn xộn, ta đi lấy bản tự điển đến.
Lão ngũ.. Lão Lục.. Ngô.. Được rồi cái kế tiếp.
Nga! Nhân vật này rất quan trọng, Lão Yêu, An..
Tiện tay lật ra một tờ tự điển..
Tức..
An.. Tức..
Có chút trắng ra a..
Nhưng mà ngược lại cũng chuẩn xác, liền gọi An Khê được rồi.
Khà khà khà.
An a An a, đừng ai oán nhìn ta như thế, chí ít Lương Lương rất thương ngươi a, được rồi, sờ sờ mông, ngoan.
Ngươi có biết hay không, ngươi tên gia hỏa này vẫn là rất quan trọng, bởi vì cái chết của ngươi, mới để cho Lương Lương thất vọng, ngươi là dây dẫn lửa của nàng đi ngược An Lạc Thành nga.
Được rồi được rồi, cái kế tiếp.
Nên đến Lương Lương giết tam tướng đi.
Cốt đinh..
Mẹ cái gà (câu chửi thề như m*ẹ nó), An Lạc Thành, thật là độc ác!
Không được, còn phải từ trên người nữ nhi ngươi bù thêm về, để ngươi xem thử cái gì gọi là mẹ nợ con gái trả, Hừ!
Sau đó là.. Bị Mục Khuynh Tuyết bắt làm tù binh..
Aiz, Tuyết ma ma a Tuyết ma ma, ngươi cũng là chỉ số cảm xúc thấp, Lương Lương săn sóc nhiều tiểu ấm công a, ngươi không cần bao nhiêu người đứng xếp hàng chờ muốn đây, hứ, không hiểu được quý trọng!
Sau đó.. Cùng Mục Khuynh Tuyết trở thành quyến thuộc, giúp nàng mang theo oa nhi, như vậy cùng với văn trước tiếp nối rồi, ok.
Được rồi, dằn vặt nửa ngày này, vẫn là không nghĩ ra chi tiết nhỏ gì..
Không xong rồi, thực sự không chịu đựng được rồi, chậm rãi xoay người ngáp một cái, lên giường nghĩ được rồi.
"Lương Lương.. Ngô.. Lương Lương.."
"Lương Lương.. Hôn.."
"Mộc mộc mộc.."
Ngô..
* * *
"Ò ó o - -"
"Ò ó o ò ó o - -"
"Mẹ cái gà a, nhà ai nuôi gà! Sáng sớm, làm phiền chết rồi!" Nắm lên gối dưới thân giận giận.
"Ngươi còn dám kêu một tiếng, A Ba liền đem ngươi nướng lên ăn!" Ngã đầu ngủ tiếp.
"Ò - -"
Vụt ngồi dậy, con mắt trợn lên tựa như mảnh đạn, nhìn chằm chằm trước mặt.
"A? Nằm mơ rồi?"
Trái phải liếc nhìn, gia cụ trong phòng.. Đây là.. gỗ đàn hương sao? Cũng nặng lắm..
Ôm lấy ghế gỗ bên giường quan sát tỉ mỉ.
Oa nga.. Chạm trổ hoa văn này thật là tinh xảo a..
Xuyên thấu qua điêu khắc của ghế hướng về trong phòng đánh giá, ở giữa một cái bàn tròn, một bộ dụng cụ uống trà, ba cái ghế gỗ, một bên còn có một cái tủ sách, trên bàn chỉnh tề bày ra sách cổ, trên giá bút còn mang theo đủ loại bút lông.
"Má ơi.. Đây nằm mơ là nước nào a.."
Gian nhà này so với phòng cho thuê mình ở gấp mấy lần, quả nhiên là muốn phát tài muốn điên rồi?
"Ô.. Thật tốt.." Vuốt gỗ đàn hương của đầu giường, "Coi như là mộng, cũng thỏa mãn."
Lau lau nước bọt, ngã đầu ngủ tiếp.
Hôm nay còn phải đem chi tiết nhỏ của văn mới nặn ra a, thật buồn bực a!
Trở mình, lặng lẽ mở mắt.
Hả? Fu*ck? Không đúng a, trước mắt cảnh vật này hoàn toàn không biến hóa a!
Còn đang trong mộng?
Không nên đâu..
"Ò ó o - -"
Gà gáy?
Mặt manh..
Ngây.. Người.. Như.. Gà..
"Mẹ nó cái quỷ gì đây!" Vụt một cái nhảy đến trên đất, dùng sức dậm chân, đúng là đạp ở trên đất a.
"Đợi đã đợi đã.. Để ta từ từ.. Không.. Không.." Ngồi trở lại trên giường nháy mắt
Tốt xấu gì A Ba cũng là tiểu tác giả, các loại văn hiếm có cũng xem qua không ít, cũng không phải bảo thủ như vậy.
Bảo thủ?
Ừ, thế giới rộng lớn không gì không có, tình huống như thế, nếu như không phải nằm mơ..
Chờ chút, trước tiên bấm chính mình một cái!
Aiz? Tay của ta.. Làm sao.. co lại rồi?
Mặc kệ, trước tiên bấm, bấm.. Bấm mặt!
Không được, A Ba phải dựa vào khuôn mặt này sống.
Bấm chân, đùi!
Không được.. A Ba sợ đau..
Cánh tay cánh tay, cánh tay có thể!
Tuốt tuốt ống tay áo.
Ồ? Cánh tay nhỏ này trắng trẻo non nớt, thật trơn nha..
* * *
"Kẹt kẹt.." Cửa bị đẩy ra.
"Tỉnh rồi?" Người đến trong thanh âm lộ ra một tia mừng rỡ, bước nhanh đi tới bên giường.
"Ngươi đây là.." Nhíu lại lông mài nhỏ nhìn A Ba bấm cánh tay của chính mình..
Mẹ.. Nó.. Rất.. Manh.. A..
Con mắt không lớn, cũng rất có thần, cười lên như trăng non, cong cong.
Lông mi thật dài vụt sáng vụt sáng.
Cái mũi tinh xảo, bờ môi trắng mịn..
Cười lên còn có một lúm đồng tiền nhỏ!
Da thịt trắng nõn, trơn bóng trong suốt.
Tóc chỉnh tề tỏa sáng đen thui buộc lên, còn ghim một trâm ngọc.
Trường bào màu lam nhạt, giày nhỏ da hươu màu bạc.
Đang khom người, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ta.
"Oa.." Một tiếng thán phục, oa nhi này nhìn qua cũng không qua dáng dấp bảy, tám tuổi đâu.
Làm sao có thể có người khi còn bé thì vóc dáng tinh xảo như thế! A Ba đều tự ti mặc cảm rồi.
Hả? Kỳ quái.. Làm sao càng xem càng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc?
"Nhanh nằm yên, đại phu nói ngươi phải tĩnh dưỡng" Tiểu oa nhi này nâng tay của A Ba đem A Ba đỡ lên giường nằm xuống, còn chu đáo đắp kín mền..
A Ba nóng, nhưng A Ba không nói.
"Đừng lộn xộn nữa."
"Aiz, ta không động." Ngươi đánh chết A Ba A Ba cũng không động.
Âm nhỏ giọng này, thật là ôn nhu nha, mềm mại, nhu nhu, lại nói hai câu nghe thử xem a!
Nói đạo lý, nếu như mộng này, A Ba cả đời cũng không muốn tỉnh lại, cứ như vậy kiên cường, không phục kìm nén.
"Có còn nơi nào không thoải mái hay không? Tiểu Uy họ cũng không phải cố ý muốn đẩy ngươi xuống nước, ngươi cũng đừng ghi hận họ."
"Ơ, ta không hận, bản thân ta nhảy xuống nước."
"Cái gì?"
"Nga không phải.. Ý của ta là.. Tai nạn.. Là tai nạn.."
Chờ chút? A Ba bị người đẩy xuống nước? Cái cháu con rùa nào làm ra chuyện tốt? Không ghi hận? Không ghi hận thì có quỷ!
"Này, ăn trước ít đồ đi, một chút thuốc thì sắc xong rồi."
Ân ân ân ân ân! Tiểu loli nhanh cho ăn ta!
Tiểu loli bưng bát, thổi nhẹ, cả bát đồng thời đưa tới trước mặt của ta.
Ta..
Huh? Cháo trắng a? Đây là Hựu bảo bảo yêu nhất, nhưng A Ba là động vật ăn thịt a..
Bĩu môi.
"..."
Nhếch miệng đợi đút.
Tiểu loli này nhìn qua thật dễ nói chuyện, hẳn là sẽ không từ chối ta đâu.
Tiểu loli nhíu nhíu mày, "Muốn ta đút ngươi sao?"
Đây không phí lời à..
Nháy đôi mắt to xinh đẹp nghi hoặc nhìn ta.
Một mặt bất đắc dĩ hé miệng cười cười, múc một muỗng cháo, thổi nhẹ, đưa tới trước mặt của ta.
"Ân."
"..."
Một cái nuốt vào, chép miệng một cái, ân! Cháo tiểu loli đút thật ngon!
"Lương nhi." Ngoài phòng một tràng tiếng gõ cửa.
Lương nhi? Cái tên thật quen thuộc a!
"Sư phụ, ngài đến xem tiểu Khê sao?"
"Ân, ta mới vừa đi nhà bếp nhìn thấy cái này, tiện đường lấy tới." Đem chén thuốc trong tay đưa cho tiểu loli.
"Cảm tạ sư phụ."
"Ân."
A Ba trơ mắt nhìn nữ nhân này sờ sờ đầu của tiểu loli.. Rầm rì, A Ba mất hứng rồi.
"Tiểu Khê khá hơn chút nào không?"
Thừa dịp nữ nhân kia đi tới, cẩn thận liếc nhìn, ân.. Cao to khỏe mạnh? Nhìn ra có một mét bảy mươi lăm a! Ân.. Lớp da màu đồng cổ, ân.. Hơi chút thô ráp..
Chà chà chà, đây đâu là da của nữ nhân a, hứ.
Dáng dấp thì..
Chà.. bình thường..
Cùng A Ba so ra có thể kém xa.
Hả? Đúng rồi, nàng vừa rồi gọi ta cái gì?
Tiểu Khê?
Danh tự này nghe tới cũng có chút quen tai a
Đợi đã.. Vuốt vuốt..
Lương nhi.. Sư phụ.. tiểu Khê.. Còn có cái gì vừa rồi kia.. Tiểu Uy?
Sẽ.. không chứ..
Nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt vuốt cái trán A Ba.
"Cổ Diễn?"
Hai người một mặt kinh ngạc.
"Tiểu Khê ngươi sao có thể gọi thẳng tục danh của sư phụ!"
Mẹ ơi..
A Ba.. A Ba.. Xuyên thư rồi?
Xuyên đến trong sách của chính mình! ahihi fuc*k! Lần này kiếm bộn rồi a a a a!
Tiểu loli trước mặt này chính là.. Lương Lương a!
A Ba phải lạy liếm, quỳ liếm quỳ liếm quỳ liếm!
Lương Lương.. Lương Lương của ta!
Thấy hai người này một mặt vẻ mặt dọa sợ, không gọi, ta không khống chế được chính ta a!
Lương Lương..
Cầm lấy ống tay áo của Lương Lương, một vẻ mặt hám gái.
"Hút hút.." Hút hút ngụm nước.
Khuôn mặt nhỏ bé thật mềm a.. Đâm đến đàn hồi đàn hồi.
Aiz ngươi đừng trốn a, để cho ta đâm một hồi nữa mà!
"Tiểu Khê, ngươi.. Làm sao vậy?"
"Ta không sao a.." Môi trắng mịn, hôn lên cảm giác nhất định rất tốt.
Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích ngao..
Hả? Đợi đã..
Nàng gọi ta cái gì cái gì..
Tiểu.. Khê?
Vậy ta là.. An.. Khê?
Excuse.. a?
Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.