Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 7:




Người này, nhắc tới chiến trường, trong ánh mắt càng là vô hạn ngóng trông.
"Chiến trường?" A Ba cũng không muốn đi..
"Ngươi.. Rất muốn ra chiến trường?" Thứ cho ta không hiểu.. cuộc sống an toàn không tốt sao!
"Sư phụ nói, chiến trường, là vị trí anh hào tập kết, có thể ở trên chiến trường chém giết, giữ nhà hộ quốc, là vinh quang chí cao vô thượng."
"Chuyện này.." A Ba không cách nào phản bác.
Nàng nói không sai, từ xưa tới nay, chiến sĩ đều là vô tư vĩ đại nhất, vì dân vì nước, lấy mệnh vật lộn với nhau, càng là chưa bao giờ tính toán được mất.
Nhưng mà.. A Ba chính là nhát gan, may mắn xuyên đến trong sách chính mình, chuyện muốn làm nhất, chính là bá chiếm Lương Lương, thay đổi tương lai bi thảm của nàng, có thể làm cho nàng an toàn, khoái khoái lạc lạc qua chút tháng ngày thư thả.
Aiz..
Nằm vật xuống vế phía sau, gối lên cánh tay, nhìn trên trời một vòng trăng tròn kia.
Ta vốn cho rằng, An gia họ con gái nuôi từ nhỏ liền ở trên chiến trường sờ soạng lần mò, quá nửa là bị An Lạc Thành cưỡng chế yêu cầu, bị ép mà không phải tự nguyện.
Nhưng bây giờ xem ra, liên quan An Mãnh hôm nay chủ động đi khiêu chiến Mạc Cửu, đối với chiến trận, đều là tự nguyện, thậm chí ngóng trông.
Còn nhớ hôm nay An Mãnh nói câu gì..
"Người đầu tiên theo mẫu thân ra chiến trường nhất định là ta."
Chẳng lẽ..
"Tỷ tỷ." Ngồi dậy, vẻ mặt thành thật nhìn Lương Lương.
"Hả?"
"Ngươi.." Chậc.. Chuyện này làm sao mở miệng? Trực tiếp hỏi nàng muốn ra chiến trường có phải là bởi vì muốn cùng tiếp xúc nhiều chút với An Lạc Thành không?
Gãi đầu một cái, hỏi như vậy có thể quá trắng ra hay không..
Hả? Nhìn Lương Lương siết chặc tiểu mộc thương.
"Cây thương này, là.. Mẫu thân tặng ngươi chứ?"
Lương Lương nghe vậy bĩu một cái miệng, cúi đầu nhìn tiểu mộc thương.
Quả nhiên.. Lúc nàng nhìn thấy tiểu mộc thương, cũng là một mặt ước mơ và ngóng trông, cùng lúc nàng nhắc tới chiến trường vẻ mặt giống như đúc.
Lần này A Ba triệt để hiểu rõ rồi.
Chiến trường cái gì, vinh dự, giữ nhà vệ nước, hài tử nhỏ như vậy, nào hiểu nhiều như vậy? Những danh từ sau lưng này, chỉ hướng về một người mà thôi.
Nói cho cùng, mấy hài tử này, thiếu yêu.
Vốn là đều là cô nhi bị bỏ, cùng bố mẹ đẻ không phải sinh ly thì là tử biệt.
Là An Lạc Thành cho các nàng một gia đình, còn có tình mẹ các nàng thiếu hụt, ngóng trông, không chỗ tìm kiếm.
An Lạc Thành a An Lạc Thành, ta không biết ngươi là có lòng hay là vô tình.
Nếu như là có lòng, lợi dụng mấy hài tử đơn thuần thiện lương này, vậy ngươi tâm cơ này, không khỏi cũng quá thâm trầm rồi.
"Tiểu Khê? Ngươi đang ở đây phát ngẩng cái gì a?" Lương Lương đưa tay nhỏ ở trước mặt ta quơ quơ.
"Nga, không có, ta đang suy nghĩ.."
Ta nhớ tới, An Lạc Thành đối với Lương Lương, sau khi lớn lên mà mặc kệ, ít nhất khi còn bé, là có ôn nhu, nếu Lương Lương ngóng trông như vậy, vậy ta.. Nên giúp nàng. Chí ít bên trong mấy năm qua, làm cho nàng có thể như hài tử của gia đình bình thường, có mẫu thân có thể ỷ lại, làm nũng.
"Ta đang nghĩ, làm sao có thể đánh bại Mạc tướng quân, khà khà." Nhếch miệng cười cười.
"Mạc tướng quân.. Mạc tướng quân là chiến tướng dũng mãnh nhất bên mẫu thân, mặc dù nàng không ra toàn lực, bằng vào bản lĩnh ta bây giờ, muốn đánh ngã nàng, quả thực chính là nói chuyện viển vong."
Ừ, đây ngược lại phải, chỉ thấy nàng hôm nay đem tiểu mập mạp mấy chục cân như cầu da vứt bay đầy trời, hơn nữa còn gương mặt ung dung như thường.
"Này? Vậy nàng có cái nhược điểm gì hay không a?"
Lương Lương quả đoán lắc lắc đầu.
Ừ.. Lại khó đối phó, có thể đánh, vẫn không có nhược điểm..
"Này! Nàng kia đầu óc có dễ xài không?" Võ tướng bình thường chắc là hữu dũng vô mưu chứ?
"Ừ." Lương Lương lại mãnh liệt gật gật đầu.
Vậy thì có chút khó xử rồi..
Biết đánh nhau lạicó đầu óc.. Ừ..
"Nếu không lần sau trước khi khiêu chiến, cho nàng chút thuốc tẩy, bớt việc, thấy hiệu quả nhanh, còn.. ai ya.." Lời còn chưa nói hết, lại bị Lương Lương ở trên đầu thông minh tuyệt đỉnh của ta gõ một cái..
"Đừng luôn gõ đầu gõ ta a, gõ ngốc rồi ai bồi thường a!"
"Chỉ toàn nói hưu nói vượn gì đó!"
Được, tiểu Lương Lương cũng quá ngay thẳng, đùa giỡn cũng không ra, còn trừng mắt với ta.
"Ta thuận miệng nói một chút mà."
"Được rồi, ngươi cũng đừng phí tâm, ta xem ngươi hôm nay luôn cũng là lạ, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bĩu môi, đúng là cũng có chút buồn ngủ.
"Vậy còn ngươi?"
"Ta còn muốn luyện nữa.."
"Luyện cái gì luyện a, làm việc và nghỉ ngơi có hiểu hay không?" Không nói lời gì lấy xuống thương của nàng, để tới trên kệ binh khí.
"Đi thôi, trở lại ngủ, ngày mai tỉnh ngủ, lại nghĩ cách đối phó Mạc Cửu." Tự giác lôi kéo tay nhỏ của Lương Lương.
"Là Mạc tướng quân!" Giơ tay theo cái trán của A Ba lại là một kí.
"Ai ya.." Ngươi còn gõ nghiện rồi? Ta đây cũng không phải cái mõ gỗ! Mũi thông thiên của A Ba đều phải bị đánh rồi!
* * *
Nằm ở trên giường, như cũ là trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ, thành thật nói, là trong lòng đột nhiên hưng phấn hơi nhỏ.
Vốn là đi tới nơi này, A Ba nhưng thật ra là hai mắt tối thui, ta muốn Lương Lương, cũng không biết từ đâu vào tay, hơn nữa thân phận An Khê này thật sự là quá lúng túng.
Ngươi nói Lương Lương đối với ta tốt không? Đó là thật tốt. Lại thay ta chịu đòn, lại giúp ta ra mặt.
Nhưng nàng đối với ta cho dù tốt, điều kiện tiên quyết là, nàng coi ta là muội muội chăm sóc che chở như thế.
Vậy thì rất lúng túng.
Nhưng mà, cái này cũng là cơ hội của ta.
Cho tới nay, nhân vật An Khê này đều là đang ở dưới che chở của Lương Lương trưởng thành, Lương Lương chăm sóc nàng bảo vệ nàng, mà nàng, cũng an lòng với tất cả những thứ này, cũng ỷ lại Lương Lương.
An Lương người này, một đời đều đang trả giá, với An gia họ cũng tốt, với Mục Khuynh Tuyết cũng tốt, xưa nay chỉ lo trả giá không cầu báo lại. Cũng đang bởi vì như thế, một tiếng dò hỏi thân thiết, một ánh mắt khẳng định, cũng có thể làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn.
Sở dĩ nói, thân phận An Khê này, là cơ hội của ta, chính là như vậy.
Ta muốn giúp nàng, không, nói chuẩn xác, là báo lại nàng, muốn cho nàng biết, Tiểu An khê nàng vẫn xem là muội muội thương yêu thay đổi rồi, ân.. Lúc cần thiết, nên còn phải đối với nàng tỏ một chút tâm ý, cũng không thể làm cho nàng vẫn coi ta là muội muội a.
Hí.. đợi đã đợi đã, biểu lộ cái gì, có thể sớm chút hay không, nàng hình như vừa mới tám tuổi? Ạch.. Đừng hiểu lầm, ta không có nghiện luyến đồng.. Đây là.. Ạch.. dưỡng thành?
Ân.. Nàng muốn ra chiến trường, vậy ta nhất định phải đi theo lên..
Nàng cùng Mục Khuynh Tuyết chính là ở trên chiến trường quen biết a, ta cũng không thể làm cho hai nàng ở dưới mí mắt ta gặp mặt nữa a.
Ạch nhưng mà, vẫn phải trước tiên đánh ngã Mạc Cửu.
Gia hỏa này, then chốt ta không biết thiết lập nhân vật của nàng, cũng không phải rất rõ người này, chậc, nếu không trước tiên quan sát mấy ngày?
Nha đúng, còn có, An Uy An Mãnh hai gia hỏa này, việc đem A Ba đẩy xuống nước này cũng không có thể cứ như vậy bỏ đi.
An Khê là dễ trêu, nhưng A Ba không dễ trêu, khi dễ ta còn cùng người không liên quan như thế, A Ba có thể nhịn không được. Cũng nên mượn cơ hội này lập uy, để họ biết, An Khê hiện nay, chủ nhân không phải ai cũng có thể bắt nạt.
Ừ.. Ngẫm lại làm sao chỉnh hai thằng nhóc con này..
* * *
"Ò ó o - -"
Gáy? Cái quỷ gì, hơn nửa đêm này..
"Ò ó o - -"
Chờ chút, chẳng lẽ?
Dọa đến giày A Ba cũng không mang, trực tiếp chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không phải chứ.. Trời.. Trời đã sáng?
Mẹ nó.. Một đêm a! Làm sao.. Làm sao mà qua đến nhanh như vậy? Ta mới nghĩ đến sáu cách dằn vặt tiểu mập mạp a.
"Tiểu Khê, ngươi dậy rồi chưa?" Ngoài phòng Lương Lương đều tới gọi cửa..
"Ta.." Ta còn không ngủ a..
"Ta vào nga" Đẩy cửa một cái, nhìn thấy A Ba đứng trên mặt đất trừng mắt to nhìn chằm chằm nàng, ngẩn người, "Tiểu Khê, ngươi sớm như vậy thì mặc xong rồi? Giỏi quá!"
Ta rất muốn nói một câu.. Giởi cái đầu quỷ ngươi nha.. Ngươi thật là nhìn không ra ta một đêm không có ngủ sao?
"Vậy chúng ta đi nhanh đi."
"Đi.. Đi đâu a?"
"Bài buổi sáng a!"
Ta con mẹ nó..
Không ngạc nhiên chút nào, ta lại ở trên lớp của Cổ Diễn ngủ thiếp đi.
"Bốp!" Thanh âm của cây thước quen thuộc đánh mặt bàn.
"An Khê, hôm qua đã tha cho ngươi một lần, hôm nay còn như vậy, dạy mãi không sửa, đưa tay."
A Ba mới vừa mở mắt ra thì nhìn thấy sát thần mặt đen này mang theo hung khí liền đến rồi.
"Này đợi đã đợi đã!"
"Ngươi muốn đánh ta, cũng phải cho ta cái lý do chính đáng chứ, cũng không thể chỉ là bởi vì ta lên lớp ngủ đi? Coi như là, ngươi làm sao không hỏi một chút ta tại sao phải ngủ a?" Cười bỉ ổi nhìn nàng.
Cổ Diễn người này ta ngược lại thật ra hiểu rõ, người này chính trực, cho nên đối phó nàng, phải quấy nhiễu.
Cổ Diễn nghe vậy ngẩn người, tính toán là lời ta đây nói kinh sợ rồi. Cũng phải, An Khê trước đây là chúa nhẫn nhục chịu đựng, bị trách phạt, còn phải khóc lóc nói đánh thật hay!
"Vậy ngươi ngược lại nói xem, ngươi vì sao ngủ ở trong lớp, nếu ngươi có thể cho ta một lý do chính đáng, ta không phạt ngươi."
"Này, vậy thì đúng rồi mà, mọi việc cũng phải giảng đạo lý mà!"
"Ít nói nhảm."
"Nha.. Ta a, ta biết bản thân ta, đầu óc ngốc, không nhạy bén, không sánh được các vị tỷ tỷ."
"Phốc.." Tiểu bụ bẫm lại dám cười A Ba, ngươi đợi đó cho ta ha!
"Nhưng mà châm ngôn nói đó, cần cù bù thông minh, là cần cù bù thông minh."
Cổ Diễn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ, ta đây thuyết minh lệch hiện đại rồi hả?
"Chuyên cần là lẽ trời? Có thể nghe hiểu không?"
"Chậc, nói điểm chính." Cổ Diễn còn không tình nguyện rồi..
"Cho nên ta ngày hôm qua một đêm không ngủ, đọc sách." Đủ đơn giản trực tiếp đó.
Cổ Diễn một mặt kinh ngạc, "Ngươi nói ngươi ngày hôm qua, nhìn sách cả đêm?"
"Đúng vậy a."
"Ha.."
Hừ, liền biết ngươi không tin, vẫn may A Ba đã sớm chuẩn bị.
"Này, khụ, binh giả, quỷ đạo dã. Cố năng nhi thị chi bất năng, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công.. xuất kỳ binh khi định không để ý" A Ba cả miệng lớn cũng không thở, một mạch một chữ không rơi dọc xuống!
Ôi chao, quả nhiên, Cổ Diễn này ánh mắt nhìn A Ba cũng thay đổi rồi! Như thế nào, cách một đêm, cũng phải thay đổi cách nhìn đi!
Ngươi đừng nói, không chỉ là Cổ Diễn, cả mấy tên tiểu tử cái khác cũng liên tiếp hướng bên này quét tới, mỗi cái trên mặt mang theo kinh ngạc.
Hừ hừ.
"Ròng rã một đêm, cũng chỉ học ít đồ như thế?"
Con.. mẹ?
"Phốc.. Ha ha ha.." Tiểu mập mạp đi đầu cười vang.
Mẹ nó.. Cái quỷ gì? Cổ nhân đọc sách hiệu suất không phải rất thấp rất thấp sao?
"Mặc kệ thế nào, điều này cũng không có thể trở thành lý do ngươi ngủ lên lớp. Ngươi đã yêu thích ban đêm đọc sách, tốt lắm, đêm nay, đem cuốn này học hết, bằng không, nợ mới nợ cũ, ta với ngươi cùng nhau tính" Sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm thật lâu, mới quay người trở lại chỗ ngồi.
Ngày.. ch*ó.. rồi..
Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.