Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 74: Vẫn may ngươi có ta




"Mới vừa vào địa giới Ngu quốc, một đội binh lính tuần tra liền xông lại cản lại chúng ta.
" Các ngươi là.. "Người binh sĩ kia đánh giá chúng ta vài cái," Dực quân? "Hình như hơi kinh ngạc.
Không chờ ta mở miệng, hơn mười tên lính này liền đem chúng ta vây vào giữa, giơ vũ khí bất cứ lúc nào chuẩn bị xông lại.
Đám người An Mãnh làm nóng người, mắt thấy liền muốn cùng Ngu quân đánh nhau, ta nhanh chóng khoát tay áo một cái về phía các nàng.
" Ta cùng với Ngu vương từng có có ước hẹn, đặc biệt đến nơi hẹn, kính xin chư vị bẩm một tiếng với Ngu vương, nói An Khê ta đến rồi. "Ta chắp tay về phía mấy tên binh lính kia.
" Ước hẹn? Ước hẹn gì? "Một tên binh lính nửa tin nửa ngờ, cầm thương chỉ chỉ ta.
" Chuyện này.. Không phải chuyện ngươi nên biết. "
Người binh sĩ kia nhíu nhíu mày, mấy người bên cạnh nhỏ giọng thầm thì một câu, liền vội vã chạy đi.
" An Khê, ngươi khi nào có ước định gì với Ngu vương? "An Mãnh kéo ta, nhỏ giọng dò hỏi.
Tên ngu ngốc này.
" Ta lừa họ. Ta nói ta là bạn của Ngu vương, các nàng liền không dám manh động, bằng không dựa vào thân phận bây giờ của chúng ta, ở địa bàn của Ngu quốc, giao thủ với nhau, trong phút chốc cũng bị đánh thành bánh nhân thịt. "
" Nga, vẫn là ngươi thông minh! "An Mãnh cười cười, so ngón tay cái với ta.
" Này, bên trong xe ngựa này là cái gì? "Vài tên binh lính vây quanh chúng ta đánh giá đi tới gần xe ngựa, gõ gõ cửa xe.
Mấy nhóc con một mặt căng thẳng, An Mãnh đều sắp xông tới, ta nhanh chóng cầm lấy cánh tay của nàng, cười ha ha đi tới trước mặt người binh sĩ kia," Đồ trong xe này, chỉ có Ngu vương bệ hạ có thể xem, các ngươi nếu như thực sự hiếu kỳ, đợi bệ hạ xem qua, các ngươi lại đi hỏi nàng thì được rồi. "
Người binh sĩ kia liếc liếc ta, thật là bất mãn, nói thầm hai câu, nhưng cũng không nói gì.
" Vậy không biết bản tướng quân có thể có tư cách xem qua không. "
Thanh âm này thật là lanh lảnh dễ nghe, còn có chút quen thuộc.
Ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy một nhóc con chấp tay sau lưng, ngẩng đầu mà bước qua, phía sau theo mấy cái đứa trẻ choai choai, cái tên này giáp bạc hồng bào, trên đầu còn đội hai cái sợi đỏ đỏ, uy phong rồi.
" Mục.. Khuynh Tuyết? "Thứ này tuyệt đối là Mục Khuynh Tuyết! So với khi còn bé, nhiều hơn mấy phần anh khí rồi, thật là có chút dáng vẻ quân rồi.
" Ngươi là.. "Mục Khuynh Tuyết cau mày xoay chuyển hai vòng quanh ta.
" Ta a, An Khê a, ngươi không nhớ rõ? Khi còn bé ta bị mẹ ngươi bắt được, mấy ngày đó ngươi là ngày ngày cầm roi da nhỏ quất ta. "
" Hả? Là ngươi a! "Mục Khuynh Tuyết một mặt sắc mặt vui mừng chỉ vào ta," Nhưng mà, ngươi làm sao sẽ tới đây? "
" Ta.. Ôi.. Nói rất dài dòng, ngươi.. Có thể dẫn ta đi gặp mẹ ngươi hay không? Ta có việc quan trọng nói với nàng. "
" Gặp mẹ ta? "Mục Khuynh Tuyết nói thầm một câu, nhìn ta một cái, vừa định gật đầu," Họ là người nào? "
" Là người thân của ta. "
" Trong xe ngựa kia.. "
" Đừng hỏi, việc này, ta chỉ có thể nói với mẹ ngươi. "
" Được. Ta nợ một món nợ ân tình của ngươi, việc của ngươi, ta tự nhiên sẽ giúp. "Mục Khuynh Tuyết gật gù, hiếm thấy dễ nói chuyện, còn phái người đem đám người An Mãnh dàn xếp xong, mang theo ta đi về phía Miên thành.
" Ân tình? Ân tình gì? "
" Huh? Ngươi khi đó không phải nhắc nhở, nếu như mẹ ta muốn phái các thẩm thẩm đi trị thủy, nhất định phải ngăn cản nàng sao? Lần kia các tướng lĩnh phụng mệnh đi trị thủy chịu lũ bất ngờ nuốt chửng, không ai sống sót.. "
Mẹ của ta.. Lúc trước thật sự chỉ là thuận miệng nhắc một câu, không nghĩ tới Mục Khuynh Tuyết thật sự để ở trong lòng như thế.
Nói thật, ngươi đừng nói nàng, ngay cả ta nghe xong đều có chút nghĩ mà sợ.
" Nè, mẹ đang ở bên trong. "Mục Khuynh Tuyết đem ta dẫn tới trước trướng, tiến lên thông báo một tiếng.
Không lâu lắm, trong lều vội vàng đi ra một người, từ trên xuống dưới đánh giá ta.
" Diệp Diên thẩm thẩm. "Ta ôm quyền với nàng.
Nàng cũng một mặt ngu ra, nhìn ta một cái, gật gù," Vào đi. "
Trong lều, Lạc Thanh Viễn một thân áo bào đen thêu vàng, ngồi ở trên cao, khi ta vào thì nhìn chằm chằm ta, vài tên phó tướng khác chia nhau ngồi hai bên, ánh mắt kia cũng không rời ta.
" Lạc tướng quân, có khoẻ hay không. "Ta ôm quyền thi lễ với nàng.
Hai ta đối diện một lúc lâu, nàng đột nhiên cười khẽ một tiếng, giơ tay chỉ chỉ ta.
" Ngươi a ngươi a, ngươi đến tột cùng là quái vật gì? "Một mặt cân nhắc đánh giá ta.
Ta cũng cười cười," Tướng quân nói giỡn rồi. "
" Nha không đúng, ta quên rồi, nên gọi ngài Ngu vương bệ hạ. "Rất cung kính hành đại lễ.
Lạc Thanh Viễn liếc ta, giơ tay," Đứng lên đi. Ngươi lần này tới, là dự định để ta tặng thêm mấy tòa thành đây? "
" Ngài cũng thật là thích nói giỡn, ta nào có lá gan này. Lần này tới, là muốn.. "Trong lòng ta có chút bồn chồn, cũng không phải bởi vì Lạc Thanh Viễn, mà là điều kiện này nói ra, phỏng chừng ta cũng bị An Lạc Thành đánh chết..
" Là muốn tặng ngài một phần lễ vật nhỏ. "
" Nga? "Lạc Thanh Viễn ngẩn ra, vui rồi, nở nụ cười nửa ngày, là cao hứng sao, ngay cả ta cũng không biết nàng vì sao vui vẻ như vậy..
" Mẹ.. Ngài không có sao chứ.. "Cả Mục Khuynh Tuyết đều không nhìn nổi, chà xát cánh tay, rùng mình một cái..
Ta cũng là không hiểu, mẹ nàng cười lên đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ?
" An Khê a An Khê, ta với ngươi tuy là tiếp xúc không nhiều, nhưng sự tích của ngươi ta là nghe nói không ít. Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy, tặng ta lễ vậy? Sợ là đã đào xong phần mộ, chờ ta nhảy xuống đó. "
" Ta.. "Được rồi, ra chiêu lớn.
" Sáu năm trước, ta từ chỗ ngài mượn đồ, hiện tại, ta muốn đem nó trả lại ngài. "
Một phòng toàn người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm ta, cả Lạc Thanh Viễn cũng là gương mặt đứng hình.
" Thế nào? "
" Các ngươi.. Không muốn? "
Ta nhíu nhíu mày, giả vờ thất vọng," Không nghĩ tới 15 thành này còn nện ở trong tay rồi, bỏ đi, ta lại đi nước khác hỏi một chút. "
Quay người muốn đi.
" Đứng lại. "
" Hả? Làm gì a? "Ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, Lạc Thanh Viễn một mặt nghiêm túc đi xuống, đi tới trước mặt của ta.
" Ngươi mới vừa nói, muốn đem 15 thành tặng cho ta? "
" A, đúng vậy. "Gật gật đầu.
Mấy người nhìn lẫn nhau vài lần.
" Chuyện lớn như vậy, không phải là chuyện cười giữa đứa trẻ. "Diệp Diên nghiêm mặt nói một câu.
Nga.. Ý này là nói ta không làm chủ được?
" Ngu vương là người thông minh, nhưng ta cũng không phải ngu ngốc, 15 thành này, sớm muộn là phải trở lại Ngu quốc, chỉ là ta có thể không phí một binh một lấy được, đương nhiên cũng có thể không bị thương một người trả lại. "
Sáu năm, m*ẹ kiếp, bách tính ch*ó m*á cái gì, đồng hóa cần thời gian sáu năm?
Coi ta ngốc sao?
Nàng khẳng định ở trong thành sắp xếp lượng lớn binh lính, nếu không những bách tính chỉ lo ba bữa cơm no kia, nào có tâm tư đối nghịch với chúng ta!
" Hai bên tổn hại, hay là không tổn hại một người, ngài.. Tự chọn. "
" Ngươi sẽ tốt bụng như vậy? "Diệp Diên nửa tin nửa ngờ nhìn ta.
" Đương nhiên không có. "Ta lắc đầu.
Lạc Thanh Viễn một tiếng cười khẽ, một bộ vẻ mặt sáng tỏ.
" Nói đi, muốn cái gì. "
" Ta muốn, cầu xin một đại phu. "
" Đại phu? "Mấy người cả kinh.
" Ngươi dùng 15 thành đến trao đổi với ta, chỉ vì muốn một đại phu? "Lạc Thanh Viễn hỏi ta một lần nữa.
" Ôi.. Thực không dám giấu giếm.. "
" A nương ta nàng thân trúng kịch độc, cần gấp đại phu trị liệu.
"A nương của ngươi?" Lạc Thanh Viễn ngẩn người, sắc mặt chợt biến đổi đột ngột, "An Lạc Thành?"
"Ừm."
"Ha? An Lạc Thành trúng độc? Hở? Vừa rồi trong xe ngựa chẳng lẽ là An Lạc Thành? Ha ha! Ta đi giết nàng!" Mục Khuynh Tuyết vui đến vỗ tay một cái, hùng hục liền muốn đi ra ngoài.
Ta m*á nó!
"Này này tiểu tổ tông ngươi đừng náo!" Chặn ngang đem nàng ôm lấy, ngươi coi như là hận cô, cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ! Muốn giết chết cô trần trụi như như thế, ta.. Ta thực sự là..
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Lạc Thanh Viễn đúng là bình tĩnh cực kì, cau mày truy hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Chuyện này.. Ôi.. Quên đi, đại thể nói một chút.
Trong lều một trận tĩnh mịch, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
"An Lạc Thành.." Lạc Thanh Viễn hé miệng nở nụ cười, "Vậy ngươi dẫn nàng tới tìm ta làm chi." Lời nói lộ ra sắc mặt vui mừng che giấu không được.
"Ngươi sẽ không sợ, ta giết các ngươi sao."
"Ta đây vẫn đúng là không sợ." Ta cười lắc đầu một cái, "Không có chỗ nào, so với nơi này của ngài, càng an toàn hơn."
"Ai nói? Ta đây sẽ đi giết nàng."
Mẹ của ta, Mục Khuynh Tuyết lại nhảy lên rồi! M*ợ nó, mạnh mẽ đùa với ngươi a!
"Ở trong mắt Dực vương, An Lạc Thành chết rồi, so với An Lạc Thành sống sót, càng làm cho nàng an tâm. Nhưng ở chỗ ngài, An Lạc Thành sống sót, so với chết, càng có giá trị."
"Ha ha ha ha - Lạc Thanh Viễn cười to lên, không ngừng gật đầu," Hay, hay. "
" Đi thôi, dẫn ta đi nhìn thử. "Lạc Thanh Viễn khoát tay chặn lại.
Ta nhanh chóng hùng hục dẫn nàng chạy ra bên ngoài.
* * *
Trên đường, Lạc Thanh Viễn sai người đi gọi đại phu, chúng ta vừa tới ở ngoài doanh trướng, thì nhìn thấy An Mãnh từ trong lều bay ra.
M*á nó suýt chút nữa đấm vào ta, sợ đến trong lòng ta run run một cái.
" Đây là.. Làm gì? "Ta vỗ ngực một cái, đem An Mãnh nâng dậy.
" Mẫu thân.. Mẫu thân nàng.. "
" Làm sao vậy! "M*á nó tiểu mập mạp nói chuyện thở mạnh, ta nhanh chóng xốc lên màn.
Chuyện này.. Một đôi chân này tựa như đổ chì, căn bản di chuyển không được..
Trong lều, An Lạc Thành một đôi mắt lộ ra hung quang, đám nhóc con xung quang tránh đến rất xa, không ai dám nói chuyện.
Thấy ta xốc ra màn, An Lạc Thành nhìn sang, ánh mắt kia.. Hận không thể đem ta ăn tươi rồi..
" Ngươi.. "Cô giơ tay chỉ vào ta, nghiến răng nghiến lợi, thân thể hãy còn run rẩy.
" Ta.. A.. A nương a, ngươi.. "
" Phốc! "An Lạc Thành đột nhiên phun ra ngụm máu đặc, che ngực lùi về sau hai bước.
" A nương! "Ta bước xa bước xa nhảy qua đỡ lấy cô
" A nương, ngươi.. "
" Cút ra! "An Lạc Thành gầm lên một tiếng, đem ta đẩy ra, trái phải tìm kiếm, từ bên hông An Diệc rút ra bội kiếm, mũi kiếm chỉa thẳng cổ họng của ta.
" Ngươi.. Vì sao.. Muốn hại ta rơi vào.. Bất trung.. Bất nghĩa! "Cắn răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt ta.
Ta nuốt ngụm nước miếng, cần cổ vậy mà có một chút hơi lạnh.
" Mẫu thân! "Lương Lương chạy đến bên cạnh ta, phù phù thì quỳ xuống.
" Đứng lên! "Ta đưa tay cầm lấy bờ vai của nàng, đem nàng xách lên.
Không chỉ là nàng, cả An Lạc Thành cũng có chút kinh ngạc.
" Bất trung bất nghĩa? "
" Vậy xin a nương dạy ta, như thế nào trung, như thế nào nghĩa. "Ta đi về phía trước hai bước, cái cổ sát lưỡi kiếm.
" Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chính là trung ngươi vâng theo sao? Cả đứa nhỏ ba tuổi cũng nhìn ra được, Dực vương ngu ngốc, nghe tin gian nịnh giết oan trung thần, ngươi lại một lòng đi theo cung phụng làm chủ, ngươi cho rằng ngươi chết rồi, là có thể tự chứng minh trong sạch rồi sao? Ngươi cho rằng nàng thật sự lưu ý ngươi là có trung tâm hay không, có phản quốc hay không? "
" Nàng lưu ý, chỉ có vương vị của nàng! Phàm là người có chút uy hiếp đối với vương vị của nàng, nàng đều muốn diệt trừ. Ngươi theo nàng nhiều năm như vậy, thật sự không thấy được sao? "
Ta đứng trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn thanh kiếm kia một chút, trên lưỡi kiếm mang theo một vệt máu.
Cánh tay An Lạc Thành khẽ run, thanh kiếm dời đi mấy phần.
" A nương cũng biết, sư phụ và Mạc tướng quân đang chạy về quốc đô, nếu ta đoán không lầm, các nàng chắc là muốn lẻn vào vương thành cứu tiểu Quyết ra. Phó tướng tình như thủ túc vào sinh ra tử của ngươi, liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đi cứu con gái của ngươi, mà ngươi, lại trốn ở chỗ này một lòng muốn chết để chứng minh sự trong sạch, chuyện này, lẽ nào cũng là nghĩa trong miệng của a nương? "
An Lạc Thành nghe vậy cả kinh," Nàng.. "
Ta xông lên theo sau ót của cô chính là một quyền, cô híp mắt, liền ngất xỉu rồi.
" Tiểu Khê, ngươi làm gì! "
" Cứu mạng của nàng. "
Ta đem An Lạc Thành để tới trên giường, nắm lấy tay của cô.
" Trung nghĩa khó song toàn, lần này, ta giúp ngươi chọn. "Giúp cô đắp kín mền.
" Ngu Vương bệ hạ, làm phiền ngài rồi."
Ngu vương gật gù, vung vung tay, lập tức chạy tới bốn, năm đại phu, kiểm tra tình huống của An Lạc Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.