Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 77: Trên trời rớt cái dĩa bánh




Bóng tối, yên tĩnh, tứ chi mềm nhũn, không nhấc lên được nửa phần khí lực.
Có lòng muốn kêu, lại cả sức mở miệng cũng không có, ý thức thanh tỉnh, sống chết chính là mở mắt không lên.
Thân thể không chịu khống chế, trong não thường thường từng trận ong ong nổ vang, nói thật, ta có chút sợ hãi, ta sợ ta thật sự thì cứ như thế luôn ngủ sâu tiếp, luôn.. Ngủ tiếp..
"Tiểu Khê? Tiểu Khê, tiểu Khê!"
Bên tai chính là tiếng của Lương Lương, hình như nàng kêu ta cả nữa ngày rồi, ý thức của ta chính là bị nàng kêu tỉnh, nhưng thân thể lại trì trệ không dậy nổi.
"Tiểu Khê ngươi làm sao vậy? Tiểu Khê!" Lương Lương lắc lắc ta.
"Ân.." Sử dụng sức lực bú sữa, mới từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ.
"Tiểu Khê?" Lương Lương lại dùng sức lắc lắc ta rồi.
Thân thể hình như bắt đầu phục hồi tri giác rồi.
"A.." Mở mắt ra, ngây dại mà nhìn chằm chằm lều đỉnh.
"Tiểu Khê ngươi đây là làm sao vậy?" Lương Lương đỡ ta ngồi dậy.
Cơ thể của ta còn ở trạng thái khoát lực, như động vật không xương, dựa ở trong lòng Lương Lương ngồi nửa ngày.
"Hình như.. Là.. Ngủ.. Quá chết rồi đó.." Cười khổ nói, con trùng này độc thật, thật m*á nó độc a!
"Ngươi cũng vậy, mẫu thân cũng vậy, aiz.." Lương Lương thở dài.
"A nương còn chưa tỉnh sao?" Không đúng a, không nên a!
"Mẫu thân buổi sáng khi tỉnh lại giống y như ngươi vừa rồi."
"Nga.. Tỉnh rồi thì tốt.." Ta xoa xoa con mắt, đánh cái ngáp.
"Ngươi sẽ không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ? Lúc này cũng buổi trưa rồi, ngươi cũng quá có thể ngủ rồi đó!"
"Buổi trưa rồi?" Ta m*á nó, vậy ta xác thực là có chút quá có thể ngủ rồi.
"A nương bây giờ thế nào rồi?"
"Ngược lại là có tinh thần, trạng thái cũng không tệ, tiểu Đạc họ giúp đỡ đó, ta chính là tới gọi ngươi qua."
"Nga.. Ta mới không đi đó." Ta bĩu môi, đứng dậy hoạt động một chút, vặn vặn cái eo.
"Tại sao vậy?" Lương Lương có chút kinh ngạc.
"Ta.." Gãi gãi đầu, "Ta sợ.. Sợ bị nàng đánh chết.."
"Sẽ không, cả buổi chiều này nàng cũng không làm sao nổi nóng, tính khí tốt đó." Lương Lương cười cười, cầm y phục mặc lên giúp ta.
"Ơ.. Không phải.. Ngươi không biết.." Lúc này mới là bình yên trước giông bão đó..
"Huh? Biết cái gì?"
"Ạch.. đúng rồi, Ngu vương đi gặp nàng rồi chưa?"
"Huh? Không có a."
Nga, may quá, vậy nàng chắc không biết chuyện ta đem 15 thành trả cho Ngu quốc đó, vậy bây giờ đi thăm thử cô chắc vẫn tính an toàn.
"Đi thôi, nhanh đi qua xem một chút."
"Ngươi gấp cái gì." Lương Lương cười nhẹ, cẩn thận giúp ta chỉnh lý quần áo.
Hai chúng ta một đường chạy chậm đến doanh trướng của An Lạc Thành, ơ.. Quá không đúng.. Một đám nhóc giữ ở ngoài trướng là cái quỷ gì?
"Này, các ngươi đang làm cái gì chứ?"
"Tiểu Khê ngươi đến rồi, Ngu vương tìm mẫu thân nói có chuyện muốn thương lượng, để chúng ta ở ngoài hầu."
"Cái gì? Ngu vương đến rồi? Vậy.. Vậy ta đi trước." M*á nó, Lạc Thanh Viễn vậy mà đi trước ta một bước, vậy ta cũng không thể đi tìm chết a, quay đầu bỏ chạy.
"Này này này đừng xách cổ ta a.." Ý, ai to gan như bậy, dám xách cái ót ta!
"Bệ hạ để ngươi vào."
Quay đầu vừa nhìn, là, là phó tướng của Lạc Thanh Viễn tuần tra, tên gia hỏa mặt đen này, kéo chặt ta không buông, cái này thì bối rối rồi..
"Họ bàn chuyện, kêu ta làm gì a.. A này.." Ta m*á nó, vậy mà bị nàng xách đến trước trướng, một chân đạp vào!
Lảo đảo hai cái, xém chút ngã chổng vó..
Đứng thẳng người liếc nhìn, tên gia hỏa hay, chạy đứng đến chính giữa hai người..
Không khí trong trướng hình như có chút vi diệu, hai người căn bản mà nói đang đánh giá đối phương, ta vừa đến, lại đều nhìn chằm chằm ta, ta..
"Khi nào có thể thay đổi tính tình bộp chộp này của ngươi." An Lạc Thành nhíu mày, bất mãn nói một câu.
"A.. A nương." Ta nhanh chóng ngoan ngoãn hành lễ, ảo não lùi tới một bên, hạ thấp cảm giác tồn tại..
"Ngu vương bệ hạ lúc này đến, là có chuyện gì." An Lạc Thành ngữ khí An Lạc Thành ngữ khí lạnh lùng, có chút mùi vị người sống chớ gần.
"Ngược lại không có gì, chỉ là đến xem thử An soái có chuyển biến tốt hay chưa."
"Không nhọc Ngu vương nhớ nhung, ta đã không còn đáng ngại."
Lạc Thanh Viễn cười cười, trên mặt hơi chút không nhịn được.
Không phải, người ta có lòng tốt đến thăm ngươi, ngươi thì không thể cho người ta một chút sắc mặt tốt?
Hai người đều không nói chuyện, tự mình uống trà, m*á ơi, cục diện này không thể khô hơn rồi, rõ ràng ngửi được mùi vị bối rối ở trong không khí.
"Ngu vương bệ hạ lần này không tính hiềm nghi lúc trước, cứu tính mạng ta, không biết, nàng cho ngươi lợi ích tốt gì?" An Lạc Thành nói xong, lườm ta một cái.
Ta.. Ạch.. Quả nhiên hỏi đến vấn đề này rồi.. Không được, ta phải chạy!
Lén lút di chuyển hai bước về phía cửa trướng, đang liếc thấy An Lạc Thành trừng ta.. M*á nó.. Lập tức mềm chân..
Trầm mặc một hồi
"Thương Lan Thành?" An Lạc Thành mở miệng dò hỏi.
Lạc Thanh Viễn không nói chuyện, nhìn nhìn ta, "Chỉ là một tòa Thương Lan Thành, sao bù đắp được tính mạng quý giá của an soái."
Tiêu rồi.. Tiêu rồi tiêu rồi..
Ta rõ ràng cảm giác được An Lạc Thành muốn ăn người rồi a!
"Ngươi.. Ngươi.. Các ngươi nói chuyện.. Ta có chuyện.. Đi trước đây.." Đang muốn chuồn đi, An Lạc Thành bổng nhiên đứng dậy, xông đến phía ta rồi, ta..
Hai chân ta đây thì như đổ chì, bất luận thế nào không di chuyển được..
"Đừng đừng đừng, đừng đánh ta, có gì từ từ nói, ở trước mặt người ngoài, giữ cho ta chút mặt mũi a a a a a a!"
Phốc một cái ta ngồi xổm xuống, phỏng chừng là để hành động này của ta kinh ngạc rồi, còn thật sự chưa ra tay.
Ta lén lút từ trong kẻ hở ngón tay quan sát một chút, ừm.. Sắc mặt ngược lại bình tĩnh kì lạ, không giống dáng vẻ muốn đánh người.
Ta đang chuẩn bị yên lòng, cô đột nhiên vươn tay! A
"Ai ya ya ya ya!" Ta lập tức gào thét!
"Được rồi, xem dáng vẻ không tiền đồ của ngươi kìa."
Ạch.. Hở? Không.. Không đau?
An Lạc Thành đưa tay kéo ta dậy, "Đồ vật vốn dĩ là mượn, trả nàng thì lại thế nào."
Hả? Cái gí? Đây là.. Không trách ta tự ý làm chủ?
"Hắc, ai ya, a nương, ngươi sớm nói rõ ràng như vậy, ta không đến mức dọa thành như thế? Ta làm sao đến mức dọa thành hình dạng này?"
An Lạc Thành nhìn ta một cái.
"Hè.. Hè hè."
"Đứa nhỏ này của An soái ngược lại thật là thú vị, thời khắc mấu chốt cũng không thay đổi sắc mặt, bây giờ, lại hoảng sợ trách mắng của ngươi như thế.." Lạc Thanh Viễn lườm lườm ta.
Chậc, trong lời này của nàng có ý khác!
Ta nhanh chóng nhìn nàng một cái, ra hiệu mắt, biểu ý nàng không nói.
An Lạc Thành cũng liếc ta một cái, ánh mắt ngược lại là ôn nhu hiếm thấy.
"Hừ, người này, thông minh tuyệt đỉnh là nàng, phiền người nhất, cũng là nàng."
"Ta thấy Ngu vương vô cùng tán thưởng nàng, nếu như ngươi thích, tặng ngươi thì được rồi, ta cũng sớm ngày lỗ tai thanh tịnh." An Lạc Thành hừ nhẹ một tiếng, véo lấy lỗ tai của ta, kéo ta đến trước mặt Ngu vương.
Này này này, cái quỷ gì! Đây là đem ta tặng người rồi?
"Ha ha ha ha!" Ngu vương cười lớn mấy tiếng, vung vung tay, "Nào có người cướp sở thích của người khác, huống hồ, ta cũng không có bản lãnh đi hàng phục nàng."
"Hứ, ai không biết An Khê ta là một bảo bối, hai người ngược lại hay rồi, đẩy tới đẩy lui.." Ta nhỏ giọng thì thầm một câu, ngoan ngoãn lùi về phía sau An Lạc Thành.
"Ha ha, được rồi, lời nhàn nói ít, ta đến, ngược lại thật sự có chuyện muốn thương nghị cùng An soái."
Chậc chậc, không thể không nói, Lạc Thanh Viễn có thể trở thành Ngu Vương, thật sự không phải trùng hợp.
Thì như bây giờ, chúng ta rõ ràng đã là vật chơi trong tay nàng, nàng động ngón tay một chút thì có thể bóp chết, người ta cam lòng bỏ xuống, người ta lại cam nguyện thả xuống kiêu ngạo, chạy đến thương nghị sự việc với chúng ta, thì phần rộng lượng này, cũng là người ngoài ít có.
"Ngu vương bệ hạ trực tiếp nói thẳng." Ngữ khí của An Lạc Thành cũng ôn nhu một chút, không giống bộ dáng cứng rắn vừa rồi kia.
"Ta và An soái có lòng báo quốc, làm sao không chỗ cống hiến, ta.."
An Lạc Thành bổng dưng nhấc tay, đánh gãy lời của nàng, "Nếu là lời khuyên hàng, thì không cần nói nữa, An mỗ thì cho dù chết, cũng sẽ không phản quốc đầu hành địch."
Lạc Thanh Viễn ấn xuống tay của An Lạc Thành, "Cũng không phải, ta biết An soái trung thành quốc gia, tự sẽ không làm người khác khó xử."
"Trước mắt, ta muốn.." Lạc Thanh Viễn ngừng một chút, "Muốn đem Dực quốc, tặng An soái."
"Cái gì?" Đem Dực quốc tặng An Lạc Thành?
"Ngu vương lời này ý gì?"
"Bây giờ Dực vương ngu ngốc vô đạo, chỉ biết mở rộng đất đai, không để ý chết sống của bách tính cùng các tướng sĩ. Sau khi tự mình xưng vương, biết rõ chi tiêu của một trận chiến dịch cực lớn, cần bao nhiêu bách tính nhịn ăn nhịn mặc, phân tranh của chiến hỏa mang đến, lại sẽ làm bao nhiêu con dân trôi giạt khắp nơi.."
"Vậy bệ hạ là muốn?" Ta có chút không kiềm chế được, ý này của nàng lại quá rõ ràng.
"Ta nguyện trợ An soái lật đổ Dực vương, tự lập làm vua."
Ta đứng hình ta đứng hình ta đứng hình rồi.
Nữa ngày cũng không hồi phục tinh thần.
"Ngu vương bệ hạ muốn cái gì?"
Hả? An Lạc Thành ngược lại khá bình tĩnh.
Đúng nha, hỏi Lạc Thanh Viễn trước muốn cái gì, viết bản bán chúng ta không thể làm.
"Một tờ giấy giao kèo."
"Cái gì?"
"Cái gì giao kèo?"
"Ngu Dực hai nước kết thành đồng minh, không động chiến hỏa nữa, để bách tính hai nước, có thể chân chân chính chính, an cư lạc nghiệp."
Lần này ta triệt để đứng hình rồi.
Sắc mặt Lạc Thanh Viễn nghiêm nghị, một chút cũng không như đang nói đùa..
Nhưng mà, không phải, nói thật, nàng thì tính mở miệng muốn mười thành tám thành, ta cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, nàng đây là cái gì cũng không muốn.. Ta làm sao ngược lại có chút hư nhược chứ?
An Lạc Thành hình như cũng có chút đứng hình rồi, dồn dập nhìn về phía ta.
"Vẫn mong An soái có thể cố gắng suy nghĩ một chút, ta liền không làm phiền."
"Ừm."
Tiễn Lạc Thanh Viễn ra trướng, ta vẫn là cảm thấy có chút không chân thực, quay đầu vào trong trướng, An Lạc Thành đang ngồi ở bên bàn thưởng thức trà.
"A nương, ngươi cảm thấy việc này đáng tin sao?" Ta đi đến phía sau An Lạc Thành bóp vai cho cô.
"Không biết." An Lạc Thành lắc lắc đầu.
"Nhưng mà ta nghe nàng mở miệng nói vì bách tính an cư, chà.. Ngược lại là khá thiết thực, không giống đang diễn kịch." Suy nghĩ ta cũng xem không ít phim truyền hình, có phải đang diễn không, ít nhiều vẫn là có thể nhìn ra.
"Ừm.. Bây giờ chúng ta còn có lựa chọn khác sao?" An Lạc Thành cười cười, một mặt thả lỏng hiếm có, được a, làm nữa ngày thì bản thân ta đang rối rắm thôi?
"Hứ." Ta vừa vung tay, không bóp nữa, quay người đi đến bên giường.
"Này này!" Bỗng dưng bên hông đưa qua một cái tay, nhẹ nhàng kéo.
Ý, ta đây trọng tâm thì không ổn rồi, lùi về sau hai bước, cái mông ngồi đến trên đùi An Lạc Thành.
An Lạc Thành ôm lấy ta, xem kỹ vài cái.
"Ngươi rất to gan." Không đầu không não nhảy ra một câu.
"Hả?" Chuyện gì a..
Ta một mặt mờ mịt, cô luôn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt ở miệng và mắt ta qua lại.
Ngô! Fu*ck! Không phải chứ! Ngày đó giúp cô hút trùng, cô có cảm giác? Vậy cô há không phải biết ta hôn cô rồi, m*ẹ ơi, đây thì rất bối rối rồi vậy cô có biết ta đưa lưỡi không? Ta..
Bỗng chốc trên mặt ta thì nóng như trứng gà luột rồi.
"Ai cho phép ngươi dùng mười lăm thành để trao đổi?"
Ta.. Ngươi.. B*à n*ó!
Thì ra đang nói cái này a!
Ta khó có được chút kích động nhỏ, ngươi thật sự là, ngươi thật đúng là giết phong cảnh.
Này chờ chút, tại sao ta sẽ kích động? Không nên là rất bối rối sao?
"Khụ.. Thành mất rồi, còn có thể lấy lại được, nhưng nếu ngươi không còn, lấy cái gì đi bù vào?"
An Lạc Thành cười cười.
"Mấy ngày này, cực khổ ngươi rồi." Nghiêm túc nói.
Không biết tại sao, câu nói này hình như chui vào nơi mềm mại nhất trong lòng ta, lập tức cảm giác trước ngực lấp một khối đồ vật.
Ta mím miệng cười, dựa dựa vào trong lòng cô, cực khổ nữa cũng không sao, chỉ càn ngươi không có chuyện gì, thì được rồi.
Ôm một chút..
"Tiểu Khê?" An Lạc Thành ở bên tai ta kêu nhẹ.
Nhưng mà.. Ta.. Ta hình như..
Lại ngủ rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.