Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 78: Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội




Khi tỉnh lại, hình như là ở nửa đêm, trong lều ánh nến sáng mờ nhạt.
Vào mắt hoàn toàn mông lung, đại khái là ngủ nhiều rồi, con mắt đau.
Giơ tay xoa xoa đầu, đau đầu, cảm giác trong đầu một mảnh hỗn độn, ngủ nữa thật sự có khả năng ngủ ngốc rồi.
"Aiz.." Làm sao bây giờ a..
Uốn éo eo, ta thật sự là.. Cơn buồn ngủ.. Thật sự thật là khó chống đối..
"Tỉnh rồi?"
Ơ? Đây là thanh âm của An Lạc Thành a.
Ta lại cẩn thận nhìn lên..
Nha, thì ra ta còn ở trong doanh trướng của An Lạc Thành, hóa ra là buổi trưa trực tiếp ngủ ở đây rồi.
An Lạc Thành để bút xuống, đứng dậy đi tới, ta dụi dụi con mắt, ngồi dậy.
"Nghe Lương nhi nói, ngươi mấy ngày nay trạng thái không tốt, là nơi nào không thoải mái sao?" An Lạc Thành đưa tay thăm dò trên trán ta, một mặt quan tâm.
Thấy cô như vậy, trong lòng ta đây ấm áp.
"Không có không thoải mái, chỉ là tham ngủ một chút, là Lương tỷ chuyện bé xé ra to."
An Lạc Thành nghe vậy chau mày.
"A nương đang viết cái gì?" Ta cơ trí nhanh chóng dời đi đề tài.
"Ta đem bức họa bố phòng của quân ta vẽ ra. Tuy nói Vgu vương rất có thành ý, nhưng ta cũng không thể bỏ mặc Ngu quân ở Dực quốc tàn phá, đợi sau khi Ngu quân đem mấy phòng tuyến chỗ này công phá, ta sẽ tự mình đứng ra khuyên bảo chúng tướng, tận lực tránh khỏi tử thương."
"Ngài muốn đích thân ra mặt? Nhưng mà nếu như vậy, Dực vương thì sẽ biết ngài trở về rồi, sợ là sẽ có đầy đủ thời gian làm chuẩn bị a."
"An Lạc Thành ta không thẹn với lương tâm, làm sao sợ nàng!"
Lời tuy như vậy, nhưng mà..
Ôi quên đi, tùy cô đi, dù sao Ngu quân đánh tới, Dực vương không ngốc, ít nhiều cũng sẽ đoán được chút.
"Vậy.. A nương chớ quá mệt nhọc, ngươi mới vừa khôi phục, thân thể còn hư yếu đó."
An Lạc Thành cười cười, không nhiều lời nữa, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm bút lên tiếp tục vẽ.
Ta thì ngồi ở trên giường nhìn cô.
Nhìn một chút, ta thì nằm xuống, sau đó.. Thì lại..
Hai ngày nay An Lạc Thành họ đặc biệt bận, ngược lại đem chúng ta gạt sang một bên.
Tuy không có chuyện gì làm, nhưng ta cũng là một bộ trạng thái như gặp đại địch, cả ngày suy nghĩ đấu trí đấu dũng với con trùng kia.
Dù sao ta là quyết định, trừ phi bình thường ngủ nghỉ, những thời gian khác, giống như không thể ngủ nữa, thực sự là khi buồn ngủ đến chịu không nổi, ta thì uống mấy ngụm nước lạnh, con trùng kia sẽ có chút phản ứng, ở trong bụng ta hơi hoạt động một chút.
Ta phát hiện, nó vừa ngủ, thì sẽ truyền nhiễm ta cũng buồn ngủ, vậy dễ làm, ngươi muốn ngủ, ta liền đem ngươi dằn vặt tỉnh lại, thời khắc chiếm cứ chủ động!
Nhưng mà như vậy cũng có một chút không tốt.. Sẽ đem nó chọc giận..
Ngày đó chính là, đứt quãng uống bảy, tám tách nước lạnh, xem như là đem con trùng kia chọc xù lông rồi, ở trong bụng ta lăn qua lộn lại giày vò hơn nửa canh giờ, ngươi đừng nói buồn ngủ, ta ngay cả ý muốn sống tiếp cũng không có rồi nha..
Ôi, ngươi nói thời đại này nếu như có dầu gió thì tốt rồi, đồ vật kia là thần khí, thời điểm buồn ngủ hướng về trên huyệt Thái Dương bôi một cái, chà chà! Trộm sản khoái!
Ôi, nói đi nói lại, ta nhớ tới đại phu kia nói, con trùng này sẽ cho người mê muội ngủ đến ngủ chết đi, vậy ta hiện tại đối nghịch với nó, chỉ cần không ngủ mê muội, có phải là còn có thể cứu? Đáng tiếc thời đại này không có thuốc tiệt trùng, nếu không không biết có thể hay không đem thứ đồ này lôi ra ngoài!
"Tiểu Khê, mẫu thân tìm ngươi."
"Ôi, đến đây."
* * *
Trong doanh trướng, ta cũng không để người thông báo, xốc mành thì đi vào.
Mới vừa vào, nghe được một lỗ tai như vậy, An Lạc Thành hình như đang cùng Ngu vương thương lượng chuyện đánh Dực quốc sau đó, thấy ta đi vào, An Lạc Thành gật gật đầu với ta.
"A nương, ngài tìm ta."
"Ừm. Kế hoạch chúng ta sau ba ngày phát binh, ngươi và Lương Nhi bí mật về nước trước, tìm được Cổ Diễn và Mạc Cửu, để họ từ trong tiếp ứng."
"Sau ba ngày? Vội vả như vậy?"
"Chậm trễ sợ biến."
"Bản thân các ngươi cẩn thận chút." An Lạc Thành vỗ vỗ bờ vai của ta, ôn nhu căn dặn.
"Biết rồi, yên tâm đi."
* * *
Sau khi ta cùng Lương Lương lĩnh mệnh lệnh không chút nào dám trì hoãn, một đường khoái mã đuổi tới Dực quốc.
Tuy một đường xóc nảy, nhưng mà cơn buồn ngủ này vẫn là thỉnh thoảng trào lên, nhưng mà nhờ có A Ba ta nhanh trí a, đã sớm chuẩn bị xong thần khí - Quả ớt nhỏ~~~
Cũng không biết ớt của Ngu quốc này là loại nào, dù sao có thể cay ta ngay cả mẹ cũng không nhận ra, thà miệng gặp họa còn hơn bị con trùng chui trong bụng!
Thấy đấy, ta vừa mới ngáp một cái, trực tiếp ném một trái ớt vào miệng, vừa cắn xuống, ừm.. Vừa mới bắt đầu còn không có cảm giác gì, không qua hai giây đồng hồ, lại phấn chấn rồi..
Một trận đâm nhói tập kích đầu lưỡi, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đầu lưỡi, ta cay đến hí hí ha ha cũng hít khí lạnh, nước mắt đều rơi xuống rồi, trên người phát ra một thân mồ hôi, ngươi đừng nói, thật hữu hiệu, vậy mà không còn tâm tư ngủ gật.
Ok, sẽ không làm lỡ chính sự là được!
* * *
Đi được gần nữa ngày, gần như tiến vào biên giới Dực quốc.
Đối với bố phòng của Dực quốc, hai ta rõ như lòng bàn tay, dễ như chơi thì vòng qua binh tuần phòng, chạy về phía quân doanh. Ta cũng không biết Cổ Diễn và Mạc Cửu có thể ở quân doanh chờ chúng ta hay không, đi trước xem thử luôn không tệ.
Hai ta không dám đi cửa chính, tìm cửa bên lẻn vào.
Quân doanh này là ta dẫn lính đóng, sao có thể lẻn vào, ta tự nhiên là hiểu được.
Tiến vào quân doanh, ta trực tiếp bắt binh lính tin cậy, đại thể hỏi thăm một hồi mới biết, thì ra sau khi chúng ta đi, Dực vương liền lập tức phái tướng lĩnh mới tới thay thế vị trí của An Lạc Thành, lại bắt Cổ Diễn và Mạc Cửu, lúc này chắc là đang bị nhốt trên đường về kinh rồi.
Mặc dù có chút khiến người ta lo lắng, ngược lại cũng còn ở trong dự liệu của ta, vẫn là câu nói kia, chỉ cần người không có chuyện gì, tất cả thì cũng còn có khả năng chuyển biến tốt.
"Tiểu Khê? Ngươi.. Ngươi vẫn tốt chứ? Làm sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Ta đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, Lương Lương đột nhiên như thấy quỷ nhìn chằm chằm ta.
"Ta? Ta rất tốt.." Không đúng.
Trong mũi có từng tia từng tia ấm áp, ngứa ngứa, ta đưa tay sờ.. Lập tức cả người cũng không tốt rồi!
Vậy mà chảy máu mũi rồi? Đang tốt lành, lại không đập trúng đầu, làm sao.. Làm sao sẽ chảy máu mũi chứ?
"Ngươi làm sao vậy?" Lương Lương nói qua, vội vàng lấy ra khăn tay giúp ta lau lau, nhưng máu này lại như không cần tiền, liên tu bất tận chảy ra ngoài, ta cảm thấy chảy một hồi nữa, ta phải mất máu quá nhiều mà đi tong rồi!
Ngước đầu, ngắt lấy eo bàn tay, luôn cảm thấy thân thể có chút hư nhược, một thân đổ mồ hôi lạnh.
Ta nhớ tới.. Đại phu kia là từng nói, cổ trùng sẽ ở trong thân thể ăn dưỡng chất và tinh khí của ký chủ, chẳng lẽ, con trùng này đem thân thể của ta vét sạch rồi? Nếu không tại sao có thể có một loại cảm giác lực bất tòng tâm..
"Không làm sao, không khí quá khô." Ta nhanh chóng lại tiện tay lau hai cái, dùng khăn tay đem mũi che lại.
Lương Lương sững sờ, đoán chừng là để ta đây nói dối nói cho sửng sốt rồi..
"Không có chuyện gì, chúng ta gấp rút lên đường đi, đi kinh thành, nhất định phải ở trước khi các nàng bị đưa về kinh cứu các nàng."
"Nhưng mà ngươi.."
"Đi mau đi mau, nào có lời nhảm nhiều như vậy." Nhảy lên ngựa ta liền mặc kệ nàng.
Không một hồi, nàng cũng vội vàng theo tới.
Đi được chừng hơn nửa ngày, mệt đến ta đều bắt đầu hết sức rồi.
"Tiểu Khê, ngươi mau xem!" Lương Lương đột nhiên gọi ta lại, chỉ vào trong rừng cây bên cạnh đường nhỏ.
Ta quay đầu nhìn lướt qua, ơ? Trong rừng ngược lại có hai chiếc xe tù! Đây chắc không phải là xe áp giải Cổ Diễn và Mạc Cửu họ chứ!
Nhanh chóng chạy tới kiểm tra một hồi, kỳ quái, chỉ nhìn thấy xe, vẫn chưa nhìn thấy người, đúng là có chút dấu vết đánh nhau một chút.
Chẳng lẽ là hai nàng tự mình đào tẩu? Hoặc là bị người cướp đi?
"Nếu như là bị người cướp đi, vậy hẳn là đi không xa, phụ cận nhất định có người tiếp ứng, hoặc là chỗ ẩn thân, chúng ta ở phụ cận tìm xem thử, xem có thể có chỗ đặt chân hay không."
Hai ta ở phụ cận tìm kiếm một hồi, vẫn đúng là phát hiện một thôn trang, hơn nữa rất kỳ quái, người bên trong thôn này đều không lao động, tất cả đều đóng cửa không ra, làm ơn, người mù đều có thể nhìn ra có gì đó quái được không!
"Này, đám gia hỏa này, cũng không tránh khỏi cẩn thận quá mức. Đây không phải nói cho người khác biết, các nàng trốn ở chỗ này sao?"
Ta cùng với Lương Lương liếc mắt nhìn nhau, bèn nhìn nhau cười, nghênh ngang đi đến trong thôn.
Mới vừa vào cửa thôn, phía sau đột nhiên nhảy ra hai người, không chờ ta phản ứng, trên cổ mát lạnh.
Hắc, ngược lại thật sự là bản lĩnh.
"Được rồi, là ta, An Khê. Đừng luôn kẻ già hù trẻ con, truy binh còn chưa tới, các ngươi ngược lại đem chính mình dọa ra bệnh vặt rồi." Ta bĩu môi, đẩy ra đao trên cổ.
"An Khê! Thiếu soái! Các ngươi trở về rồi?"
"Ừm, sư phụ và Mạc tướng quân ở đây sao?"
"Ở ở ở, ngay ở trong phòng." Hai tên binh lính vui đến sắp tìm không ra phương hướng rồi, dẫn hai ta chạy về trong viện.
"Mạc tướng quân, tiểu Khê và thiếu soái trở về rồi!" Kéo cổ giọng kêu la.
Tiếng nói vừa nói, các cửa nhà mở ra, nhảy ra mấy trăm người!
"Sư phụ, Mạc tiểu thụ!" Vừa nhìn ta thì thấy Cổ Diễn và Mạc Cửu trong đám người, vội vàng ngoắc ngoắc tay với họ.
Hai người nhìn thấy chúng ta, cũng là một sắc mặt vui mừng, nhanh chóng chạy tới.
"Tiểu Khê, các ngươi cuối cùng trở về rồi!"
"Hắc, sư phụ."
"Nguyên soái đâu, nàng.. Nàng thế nào rồi?" Mạc Cửu liếc nhìn một chút về phía phía sau của hai ta, vội hỏi.
"Các ngươi yên tâm đi, a nương đã không sao rồi."
"Thật sự? Vậy nàng khi nào có thể trở về?"
"Sau ba ngày! A nương để chúng ta tới tìm ngươi trước, hi vọng ngươi có thể chỉnh hợp quân An gia, tiếp ứng nàng trở về!"
Binh lính chung quanh vừa nghe, dồn dập lộ ra nét mừng, kích động như cái gì.
Chúng ta cùng Mạc Cửu vào phòng, nghe nàng nói tình trạng gần đây, mới biết, thì ra Dực vương phái đi tiếp nhận tướng lĩnh của An Lạc Thành vậy mà lại còn là người quen cũ đó, Kỳ Nghiệp!
Khi chúng ta tòng quân trận chiến đầu tiên đi tấn công nước Hề, tướng lĩnh đóng giữ chính là thứ này, nếu như ta nhớ không sai, nàng chắc là bộ hạ cũ của An Lạc Thành đó.
Mạc Cửu nói Kỳ Nghiệp cũng không có phái trọng binh áp giải các nàng, phỏng chừng cũng là cho họ một bộ mặt chủ cũ, có ý định thả các nàng
Ôi, nói như vậy, vậy người này đúng là có thể dùng thử một chút a.
"Mạc tướng quân, An gia quân lưu lạc ở các nơi, ngươi có biện pháp tìm được không? A nương họ sau ba ngày thì đánh tới rồi, chúng ta phải đem An gia quân tụ họp lại, cùng với các nàng trong ứng ngoài hợp a."
"Yên tâm đi, hai ngày trước hai ta mới vừa thoát thân, ta liền phái người đi liên lạc mọi người, phỏng chừng đã có không ít binh lính đang đuổi theo tới, cho dù đến không đủ, 10, 20 ngàn người cũng chắc là có." Mạc Cửu một mặt tự tin gật gù.
"Vậy thì tốt."
"Aiz, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là tới mức độ này.." Cổ Diễn than nhẹ một tiếng.
"Muốn trách thì trách Dực vương, tự tạo nghiệt, không thể sống."
Trước mắt, đúng là vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.