3.
Người xuyên sách đã chiếm lấy cơ thể của Lâm Miên, vượt qua nghịch cảnh, giải quyết hoàn hảo tất cả các vấn đề.
Thậm chí ngược lại, cướp đi người yêu của Lâm Tranh, cướp đi giải thưởng của cô ấy, bịa đặt vu khống cô ấy, đẩy cô ấy vào vũng bùn một lần nữa.
"Chị gái, chị nên làm thủ tục bỏ học đi, nếu không sẽ cực kỳ khó nhìn luôn nha."
Một bữa cơm đầy khó chịu cuối cùng cũng kết thúc, tôi thu dọn hành lý xong vừa bước ra khỏi cửa, đã bị Lâm Miên chặn lại ở đầu cầu thang.
"Không cần ép thầy hiệu trưởng phải tự mình đến khuyên bảo chị chứ? Chị ơi, bây giờ nhìn chị không đủ xấu xí sao?
Cô ta cười khanh khách nhìn tôi, khóe miệng cong lên tất cả đều là ác ý.
Tôi liếc xéo cô ta một cái, sau đó tầm mắt di chuyển sang phải, rơi vào người robot hình con mèo mờ trên vai cô ta.
Lúc này, nó nói: "Đối tượng, mục tiêu quả nhiên không thể chết, thật phiền phức."
Buộc cô ấy phải bỏ học, nếu không hãy để cô ấy trở lại trường để vạch trần những điều đó, có những người bạn tốt.
Người bên ngoài đối với những điều đó đều làm như không nhìn thấy, tôi cân nhắc một chút, suy đoán, có lẽ còn có một loại là hệ thống người xuyên sách.
Thấy tôi không có phản ứng gì, cô ta có chút nóng nảy, tiến gần tôi một bước: "Lâm Tranh, cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi đang tốt bụng khuyên cô đấy.”
Tôi nghiêng người tránh cô ta, phớt lờ.
Cô ta đột nhiên tức giận, lạnh lùng trào phúng:
"Bạch Từ Dụ vì cô suy nghĩ như vậy, quỳ trên mặt đất cầu xin tôi buông tha cô.”
"A, đúng rồi, quên nói cho cô biết." Cô ta vỗ lòng bàn tay một cái, hệ thống trên vai nhẹ nhàng nhảy hai cái, "Cô có biết Từ Dụ chết như thế nào không?
"Cô ta vì cướp tài liệu phỉ báng cô trên tay tôi, trượt chân ngã xuống cầu thang.”
Bước chân tôi dừng lại, trái tim không thể kiềm chế tràn ngập nỗi đau, đây là ký ức thuộc về cơ thể này.
Lâm Miên đã hại chết người duy nhất bảo vệ Lâm Tranh.
Sau khi biết tin bạn thân qua đời, tinh thần Lâm Tranh suy sụp, sốt cao cầm dao tìm Lâm Miên, tính toán đồng quy vu tận, nhưng lại bị Lâm Miên cười nhạo đẩy xuống sông.
Tôi vuốt ngực để giảm bớt buồn bực.
Vốn định chậm rãi dùng phương pháp lăng trì*, trả lại cho họ những thống khổ từng chút một. Nhưng bây giờ, có vẻ phương pháp đó không cần thiết.
| Lăng trì* là hình phạt xẻo từng miếng thịt cho cái chết diễn ra dần dần, rồi moi ruột gan, phân thây, muối xương, tức là việc làm cho tội nhân bị chết một cách hết sức đau đớn cho phải đáng tội |
Trước mặt người sáng tạo ra thế giới này mà cưỡi lên đầu lên cổ nữ chính, đúng là diễu võ giương oai?
Âm thanh máy móc nhảy nhót vui mừng:
"Đúng vậy, ép cô ấy điên lên, đừng để cô ấy vượt qua được.”
Lâm Miên tiếp tục nói:
"Thật thẹn với chữ bạn thân.”
Đợi cô ta nói xong, tôi đột nhiên xoay người, lấy tay túm lấy đầu cô ta, tay còn lại túm về phía con mèo máy trong suốt kia, hung hăng đập về phía vách tường bên cạnh.
Máu xẹt qua khuôn mặt đầy kinh hãi của cô ta, đối với việc cô ta sắp thét chói tai, tôi hướng về phía cô ta làm động tác im lặng, sau đó xách con mèo máy bị đập nhẹ.
"Hãy để tôi đoán một chút, xem đây là cái gì nào?"
Khuôn mặt Lâm Miên trong tái nhợt đi trong chớp mắt, cơ thể ả run rẩy, hệ thống bị nhéo trong tay, âm thanh máy móc đứt quãng: "Cô… cô… sao cô nhìn thấy tôi?
Tôi cười nhạo không tiếng động, năm ngón tay bóp chặt hơn: "Lâm Miên, cô đã có một trợ thủ tốt đó, nó cho cô thật nhiều ý kiến thú vị. Ép một người bức bách đến mức muốn tự sát.”
Lâm Miên có thể liều mạng giãy dụa dưới sự áp chế, mưu toan đoạt lại một con mèo máy.
[Cô không phải là Lâm Tranh! Cô là ai hả? ]
Quả thật tôi đang phát điên, phát điên người đoạt đi vận mệnh của nữ chủ.
Vẻ mặt lạnh buông tay ra, thưởng cho cô ta một bạt tai để cô ta bình tĩnh, nhìn cô ta kinh ngạc che nửa bên mặt sưng đỏ cắt mặt, sau đó giống như suy nghĩ rõ cái gì đó, chợt khóc thành tiếng.
"Lâm Tranh, lúc trước là tôi không đúng, tôi đến thì tình tiết này xảy ra quá bất ngờ. Tôi chỉ muốn về nhà. Tha cho tôi đi. Làm ơn...
Wow, thật đáng thương, giống như là tôi đang bắt nạt cô ấy. Không biết lúc cô ta vặn cổ áo Lâm Tranh ném xuống đất, nghiệp vô nghiệp tâm vì không nhịn.
Tôi chưa từng thấy loại người nào như này.
Cô ta đắc ý ép Lâm Tranh chết, làm một con “tu hú chiếm tổ”.
Trước mắt tôi xuất hiện một màn hình công nghệ lơ lửng giữa không trung.
Tôi hưng phấn nheo mắt lại, đọc bình luận lơ lửng:
"Lâm Miên, gia cảnh bần hàn, cha mẹ xa cách, sau khi bị bạn trai vứt bỏ nhảy cầu tự sát, bởi vì cùng tên với nữ phụ trong quyển sách này. Vì vậy, phù hợp thành công, xuyên qua trở thành nhân vật phụ Lâm Miên.”
Về nhà?
Không, cô ta muốn ở đây, không bao giờ quay lại.
Đầu ngón tay khẽ vuốt, màn hình theo đó mà di chuyển, không giống như giao diện bảng điều khiển xuất hiện trước mắt, năm ngón tay chợt co rút lại, hệ thống này chắc đang rò rỉ điện rít lên.
Tôi chợt nhếch miệng cười.
Tôi - người có quyền khống chế cao nhất, hơn cả hệ thống, hơn nữa tôi so với hệ thống còn có nhiều quyền hạn khác.
Trong tôi đang rạo rực vì phát hiện có thể khống chế “người xuyên sách” này thật thú vị.
Tôi nở một nụ cười ấm áp vô hại với Lâm Miên: "Lâm Miên, tôi có phương pháp mới tra tấn cô.”