Tác Giả Trừng Phạt Cái Ác

Chương 7: Hoàn




11
Một người phụ nữ tiều tụy xông vào nơi tổ chức đám cưới, bà ta như chó điên thoát khỏi sự ngăn cản của mọi người, xông tới ôm Lâm Miên rồi bắt đầu gào khóc.
“Hứa Miên, mày là đứa con hoang! Mày có những ngày tháng tốt lành rồi thì đá văng mẹ mày đi!”
“Mày nghĩ hay lắm! Trước đây mẹ mày khổ sở tráo đổi mày với thiên kim nhà họ Lâm, để mày sống tốt rồi quay về chăm sóc mẹ, bây giờ mày nghĩ mày được hưởng hạnh phúc chắc?”
Lâm Miên bị bà ta quấn lấy, cô ta cố gắng đá bà ta ra khỏi bộ áo cưới nặng nề, cơ mà không cẩn thận ngã trượt chân xuống đất.
“Lôi bà ta đi mau! Tôi không biết bà ta là ai, cái con mụ điên này!”
Đáng tiếc không có ai tiến lên giúp đỡ cô ta, Kỳ Thanh Nhiên và Lâm Uyên đều đứng bất động tại chỗ, mẹ Lâm khiếp sợ quỳ xuống đất.
Bà ta tiếp tục gào thét với những người xung quanh: “Tôi là Hứa Cần, tôi mới là mẹ ruột của nó! Nó vong ân phụ nghĩa, muốn vứt bỏ tôi!”
“Tôi không biết bà ta, gi3t chết con ch ó đẻ này đi!”
“Tôi có chứng cứ, chứng cứ —”
“A a a!” Lâm Miên suy sụp khàn giọng gào khóc, liều mạng đánh bà ta: “Chẳng phải tôi đã cho bà tiền rồi sao? Tôi đã nói nó là phí bịt miệng cơ mà?”
Bà ta nhổ nước bọt vào mặt cô ta: “Một góc tiền bà đây cũng không thấy, đâu ra phí bịt miệng!”
À, khoản tiền kia.
Tôi chậm rãi bước lên sân khấu, lấy điện thoại di động đem lịch sử giao dịch cho cô ta nhìn.
“Gửi cho tôi, năm trăm vạn là phí bịt miệng.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, tôi nở nụ cười, nụ cười này còn ác liệt hơn nụ cười hồi tôi mới gặp Lâm Miên.
“Tôi có ý tốt thôi, không cố tình chặn đường cô đâu.”
Tôi ngồi xổm xuống, nói chuyện với Lâm Miên đang chật vật: “Yên tâm, những lần chuyển khoản nho nhỏ của hai người mấy năm qua đều trở thành chứng cứ đưa hai người vào vòng pháp luật.”
“Thôi, trả nghiệp đi, vì tôi không biết nên tặng gì cho cô làm quà mừng kết hôn nên đã nói danh tính người giết Bạch Từ Dụ cho bà ta biết. Vui vẻ nhé, em gái.”
Cô ta cắn chữ “Cô”, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, lớp trang điểm tinh xảo đã bị một hồi náo nhiệt này quét trôi đi gần hết, cả bộ váy cưới trắng cũng dính tro bụi, sáng lấp lánh.
Bây giờ trông cô ta giống hệt một con khổng tước ngã xuống vũng bùn, đâu còn nét kiêu ngạo xưa.
Tôi đứng dậy, cô ta cũng giãy dũa bò dậy.
“Hệ thống! Hệ thống đâu!”
Tôi nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Kêu la cái gì? Gọi nó ra thay tôi cổ vũ cô, để nó khuyến khích cô ép Bạch Từ Dụ phát điên chắc?”
Cô bỏ cái tay đang đặt ở vai cô ta ra, tay cầm điện thoại chứa bằng chứng lắc lư trước mặt cô ta, nói nhỏ bên tai: “Cô nói xem Từ Dụ chết thế nào?”
Cô ta vung tay giật đi chiếc điện thoại đang lóe sáng.
“Khi cô giật tài liệu cô chửi bới người khác từ tay Từ Dụ, Từ Dụ ngã xuống cầu thang rồi chết.”
Sự sợ hãi tràn ra khỏi mắt cô ta, tôi đột nhiên đẩy một cái — “Bịch!”
Cô ta lăn xuống cầu thang, lăn xuống nơi có những ánh mắt chán ghét cô ta, váy cưới rách tươm, đập đầu chảy máu.
“Cô thấy như thế nào?”
Dáng vẻ bị người khác đẩy xuống cầu thang sẽ thế nào?
Tôi phủi phủi bàn tay đầy tro bụi, duỗi năm ngón tay, một cái bảng lơ lửng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vuốt vuốt bằng ngón tay, cuối cùng việc xử lý Lâm Miên cũng dừng lại.
Tôi giơ tay phải lên, một cái bút xuất hiện từ hư không được tôi cầm lên.
“Biết tôi tra ra thân phận của cô kiểu gì không?” Tôi bước từng bước xuống cầu thang, nhìn cô ta từ trên cao: “Ngu dốt, vì cô là một nhân vật trong sách chứ sao, quy tắc thế giới làm sao đi ngược lại đấng sáng tạo ra quy tắc thế giới được?”
Cô ta kinh ngạc lắc đầu: “Là tao, là tao… Hệ thống đâu, hệ thống! Giết cô ta, giết cô ta!”
Tôi tán thưởng cho sự kém cỏi của cô ta: “Vẫn chưa hiểu à? Từ ngày tôi phá hỏng cái hệ thống này, nó đã thuộc về tôi.”
Tôi xòe bàn tay ra, một con mèo máy hơi mờ xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
“Nó đã giúp cô xuyên tới đây.”
Khống chế hệ thống để sử dụng nó một cách hợp lý.
Thật thú vị khi thấy chính bản thân mình phá hủy chính mình.
Tôi hài lòng nhìn cô ta thất thần quỳ xuống đất, tôi dùng bút nhẹ nhàng gật đầu: “Ai nha, cô nói xem, tôi phải cho cô kết cục gì mới tốt đây?”
“Sông Chử đẹp thật!” Tôi vui sướng viết một dòng chữ xuống cái bảng lơ lửng ngay trước mặt cô ta: Chết chìm ở sông Chử.
Có tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát ập vào hiện trường còng tay cô ta và Hứa Cần.
Ngồi tù chuộc tội đi, sau đó hãy đón nhận phát quyết cuối cùng dành cho cô.
Vui vẻ nhận lấy kết cục của cô đi, người xuyên không thân ái ạ.
12
Chứng cứ rất đầy đủ.
Lâm Miên ngồi tù vì tội mưu sát bất thành, Hứa Cần cũng lĩnh phạt vì tội lừa đảo.
Chẳng qua bà ta đã chết khi chưa kịp bước chân vào nhà giam.
Vì bệnh ung thư thời kỳ cuối, bà ta chết giữa đường.
Sau khi Hứa Cần chết, việc bà ta ép Lâm Tranh làm việc trong hộp đêm để kiếm tiền chữa bệnh cho bà ta cũng bị bại lộ.
Mãi sau này người nhà ấy mới biết mình chỉ là những vũ khí bị lợi dụng, mình đã từng chửi bới một cô gái vô tội.
Bố mẹ Lâm nhiều lần quỳ trước cửa căn nhà cho thuê, cầu xin sự tha thứ.
Họ nói, bố mẹ đã sinh ra con, bố mẹ thất trách, trách bố mẹ mắt mù, để Lâm Miên hại họ thành dạng này, cầu xin tôi tha thứ cho họ.
Tin tức đưa lên, việc xấu của nhà họ Lâm bại lộ, cổ phiếu sụt giảm, từ một nhà giàu thuộc giới kinh doanh trở thành những ông chủ mắc nợ đầy người.
Tôi đóng cửa nhà, chẳng buồn gặp họ, chuyên tâm viết viết sửa sửa kết cục một chút.
Mọi việc đều đã kết thúc, bây giờ mới sám hối thì được gì nữa?
Họ nên ngoan ngoãn tìm nơi hẻo lánh mà đợi, đừng để tôi thấy chướng tai gai mắt mà xóa luôn bọn họ đi.
Tiếc rằng trốn được bố mẹ Lâm chứ không trốn được Lâm Uyên.
Đại khái vì tôi ngày đêm làm việc điên cuồng, tinh thần sa sút, một hôm nào đó xuống tầng thả lỏng thì bị Lâm Uyên ngồi chờ bắt được.
Hắn phờ phạt hẳn đi, râu cằm mọc dài ra, mắt có quầng thâm, tôi có thể nhìn thấy những vết bầm xanh tím bên dưới lớp quần áo.
Tôi cười khinh một tiếng. “Chao ôi, mấy ngày không gặp sao anh nghèo túng hẳn thế này?”
Lâm Uyên ho khan vài tiếng, khép nép nói xin lỗi.
“Lâm Tranh, anh em ta sinh ra cùng một giuộc, anh thật lòng.”
“Anh là một người anh trai tồi tệ, anh nhận sài lang dã báo* làm em gái, để em gái ruột lưu lạc bên ngoài, nhận hết mọi uất ức.”
| Sài lang: chó sói hung dữ; thường dùng để ví hạng người độc ác, tàn bạo. Dã báo: con báo độc ác, hung dữ. Câu này nghĩa nôm na là người lòng dạ hiểm độc mưu việc lợi mình hại người |
“Em đánh đi, cứ đánh đi, đến bao giờ em hết giận…”
“Tha thứ cho anh, được không?”
Tôi nhìn vết thương dưới cổ áo anh ta, nhẫn nhịn không cười thành tiếng.
“Đánh đi, trút giận rồi tha thứ.”
Dù sao cũng có quả báo tới trừng phạt hắn ta.
Quả nhiên, không quá mấy ngày chủ đề bàn tán của toàn thành phố đã được thay đổi.
Cậu chủ nhà họ Lâm, sau khi nhà phá sản đã dốc hết số tiền cuối cùng để đánh bạc rối thiếu nợ, bị chủ nợ chặn đánh ở cửa ngõ, đánh chết thảm.
Đọc tin tức, tôi thỏa mãn đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ xuống trang giấy.
Đây không phải một ngày sáng sửa không mây, nhà họ Lâm đã bán tháo căn biệt thự trước khi tôi đến.
Lần thứ ba tôi gặp Kỳ Thanh Nhiên.
Lần đầu tiên vì anh ta thấy hối hận, lần thứ hai gặp, anh ta hèn mọn cầu xin tha thứ.
Cầu xin tôi tha thứ cho anh ta.
Mặt mũi anh ta tràn đầy vẻ hối hận:
“Lâm Tranh, anh sai rồi.”
“Anh sai quá nhiều, anh bị hoa ngôn xảo ngữ* của Lâm Miên lừa gạt, làm đồng lõa với cô ta, còn đính hôn cùng cô ta…’
| Hoa ngôn xảo ngữ: họ thường biết khéo lấy lòng người khác bằng những lời lẽ dễ nghe nhưng không thật. |
“Nếu ngay từ đầu anh thật lòng thích em, nếu không có cô ta chen chân vào, giữa chúng ta sẽ thế nào?”
A nhìn đi, tất cả đều do người thứ ba sai.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Vậy tại sao anh dễ dàng bị Lâm Miên lừa gạt đến thế?”
“Tình yêu của anh quá nhạt nhẽo, anh không thích những thứ không có giá trị, tình yêu của anh cũng mỏng manh như tờ giấy trắng, vậy nên anh có thể dễ dàng phản bội.”
Tôi nghĩ bản thân đã tạo ra một nhân vật hoàn hảo về tình cảm và lý trí, nhưng quy tắc thế giới đã tạo ra một nhân vật nát bét khiến tôi chỉ cảm thấy chán ghét.
Anh ta còn định nói gì đó, tôi lại ngẩng đầu lên, mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta.
Tôi gọi giao diện hệ thống ra, tìm tờ lý lịch của anh ta, nâng bút viết xuống hai chữ “Tiêu hủy”.
Một nhân vật vô dụng như vậy, trừ chứng minh anh ta là một thất bại được tạo ra thì không còn gì, nên xóa bỏ.
Khoảnh khắc tôi quay người, Kỳ Thanh Nhiên biến mất.
Tôi nhẹ nhàng cất bước chân, ngân nga một giai điệu rồi bước tới trước cổng có xích sắt khóa chặt nhà họ Lâm.
Ngôi nhà chứa những ký ức xấu xí đã bị xích sắt khóa lại, những tội lỗi ác nghiệt đáng phải chịu như vậy.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Tôi vỗ nhè nhẹ lên ngực, nơi đó có một linh hồn khác đang ngủ yên.
Lâm Tranh, cô không phải sợ.
Tôi sẽ học cách cứu cô.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống người tôi, tôi lại gọi hệ thống ra.
Nhiều ngày nay tôi đã tỉ mỉ học cách tạo ra một thế giới lý tưởng mới, chờ quá khứ trôi qua.
Tôi vòng tay ôm lấy bản thân, tôi đang gửi tin nhắn cho Lâm Tranh chứ không phải ôm.
Đi thôi, dẫn cô sáng tạo một thế giới mới, một thế giới sạch sẽ, và tái tạo bất cứ thế giới độc hại nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.