Chủ nhân của khu vườn Tùng Hạc.
Tạ mẫu ngồi ngay ngắn bị hài nhi, con dâu cùng cháu trai thỉnh an, cũng không để ý đến Linh Lung và Thanh Đại.
Chờ sau khi họ hành lễ xong,Tạ Ung ngồi xuống đối diện với Tạ mẫu, Nguyên
Nghi Chi thì ngồi ở phía dưới cạnh hắn, Tạ Chiêu được bà vú ôm ngồi phía dưới cạnh Tạ Mẫu.
Linh Lung cùng Thanh Đại đương nhiên đứng ở sau lưng Nguyên Nghi Chi phục vụ.
Tạ mẫu thấy bộ dáng hắn hằm hắm sát khí, có chút nghi ngờ nhìn con mình,
hỏi: "Ung nhi, vì sao lại tề tựu lại thế này, có chuyện gì sao?"
Nếu là tình huống bình thường, tiểu thiếp sẽ không có tư cách ra mắt bà bà .
Tạ Ung gật đầu một cái, nói: "Ngày mai con sẽ phải quay lại làm việc, dạo
gần đây quốc sự bề bộn, các thần tử không thể không hết lòng tận tụy,
con một khi bận rộn sợ sẽ không có tâm trí quản lý chuyện nhà, không
bằng hôm nay nên xử lý rõ ràng, phân phó lại công việc."
Tạ mẫu khẽ sầm mắt lại chớp mắt một cái, hừ nhẹ một tiếng: "Con có tính toán gì, nói thẳng đi."
Sáng sớm đầu mùa đông mang theo hơi thở lạnh lùng nhìn Tạ Ung. Đậm nét lên
dung nhân tuấn mỹ của hắn,cùng thân phận đặc biệt trong quan trường của
hắn. Những điều này làm cho Tạ mẫu cảm thấy có chút hoa mắt, có cảm giác hài nhi cực kỳ xa lạ.
Hài nhi của bà theo năm tháng ngày một lớn lên đã bất đồng quan điểm với bà rồi.
"Mẹ, người vì hài nhi khổ cực vất vả hơn nửa đời, hiện tại đã lớn tuổi nên
thanh thản mà hưởng phúc đừng hao tâm vào những chuyện vụn vặt trong gia đình nữa. Sau này mọi thứ giao cho Nghi Chi quản lý đi." Tạ Ung nhàn
nhạt nói.
Tạ mẫu không lên tiếng.
Bà biết quyền lực sớm
muộn cũng phải giao ra, chỉ không nghĩ tới Nguyên Nghi Chi nhanh như vậy đã đoạt mất quyền lợi lớn nhất của mình, hơn nữa con trai mình lại còn
hoàn toàn nghe theo quyết định của nàng.
Nhưng Tạ mẫu cũng không
nổi giận ngay, hiện nay quan phẩm của Tạ Ung càng ngày càng cao, theo
như lễ nghĩa trong nhà thì hắn vẫn là chủ nhân thực sự, Tạ mẫu dù sao
xuất thân cũng thấp kém, kiến thức nông cạn, bà sẽ không thể làm tốt
công việc này. Mà thôi cho dù là trước đây Đinh Cẩm Tú, còn là bây giờ
Nguyên Nghi Chi, bởi có một xuất thân cao quý, dĩ nhiên thích hợp làm Tạ phủ đương gia chủ mẫu hơn so với bà.
"Mẹ?" Tạ Ung thoáng lên giọng.
"Biết, biết, chút nữa sẽ giao lại cho con dâu tiếp quản là được. Chỉ mong nàng có thể quản tốt, nếu xảy ra việc ta không phải quản tới là được." Tạ
mẫu nhăn mặt nhăn mày không vui nói.
"Nhà chúng ta có hơi khác
một chút, vì vẫn còn đồ cưới do Cẩm Tú để lại chỉ cần dọn dẹp một chút
sẽ không có vấn đề." Tạ Ung chỉ vô tình buông một câu lơ đãng lại làm
cho Thanh Đại cùng Linh Lung giật mình.
Tạ Ung tiếp tục nói: "Đợi lát nữa đem sổ sách trong nhà ra, cùng đối chiếu với kho; danh sách đồ
cưới của Cẩm Tú cùng với những vật còn lại đối chiếu. theo di chúc của
nàng niêm phong lại tạm cất vào kho chờ sau này Chiêu nhi trưởng thành
để hắn dùng."
Theo như điều luật của ngày đó, đồ cưới của nữ tử
sẽ tuân theo di chúc của nàng, nếu không có di chúc thì đứng đầu lựa
chọn người thừa kế là con gái của nàng; nếu như nàng không có con gái,
đồ cưới sẽ trả về nhà mẹ, do cha mẹ hoặc huynh đệ, cháu chờ chỉ cần là
máu mủ sẽ có quyền thừa kế, nhà chồng sẽ không có quyền sử dụng, trừ phi nữ tử này tự cố ý để lại di chúc cho nhà chồng, họ làm vậy chẳng qua
chỉ để có được sự thờ cúng từ nhà chồng một nén hương trong ngày lễ tết.
Năm đó Đinh Cẩm Tú xuất giá Đinh gia còn như mặt trời ban trưa, của hồi môn của Đinh Cẩm Tú dĩ nhiên cực kỳ phong phú. Bởi nàng có hài nhi, nên sau khi nàng mất đồ cưới đương nhiên phải do Tạ Chiêu thừa kế.
Nhưng mà, Tạ Chiêu bây giờ còn nhỏ, hắn sẽ không quản lý được tài sản phong
phú của mình, vì thế người giám sát tải sản của hắn nhất định phải là
người có thể tin, nếu không sợ rằng Tạ Chiêu còn chưa có lớn, tài sản
của hắn đã không còn.
Đinh gia rất muốn giám sát số tài sản lớn
này, nhưng mà Đinh Cẩm Tú cũng không tin tưởng huynh đệ bản thân, nàng
di chúc muốn giao đồ cưới cho phu quân của nàng giám sát, cũng mời người trong quan phủ lập đồ cưới thành danh sách để kiểm chứng.
Tạ mẫu cũng muốn trông chừng, không phải vì bà muốn kiếm lợi từ đồ cưới mà là
lo lắng con dâu mới Nguyên Nghi Chi sẽ kiếm lợi từ phần tài sản thuộc về mình cháu trai
Thanh Đại rục rịch ngẩng đầu lên, nàng đã từng là Nha hoàn cận thân của Đinh Cẩm Tú, đối với đồ cưới của Đinh Cẩm Tú phong
phú cỡ nào nàng biết rõ nhất, hơn nữa nàng lại không thể sinh con, nếu
như giúp Tạ Chiêu quản lý tốt tài sản, về sau có lẽ có thể được Tạ Chiêu phụng dưỡng. Dĩ nhiên, suy nghĩ này của nàng chỉ là vọng tưởng, việc
của Tạ Chiêu dù thế nào cũng không đến phiên một tỳ nữ được phong làm
tiểu thiếp nhúng tay vào.
" Đồ cưới Cẩm Tú theo danh sách toàn bộ cất vào kho, chìa khóa sẽ giao cho mẹ bảo quản." Tạ Ung khẽ hướng Tạ
mẫu gật đầu, dò hỏi.
"Được." Tạ mẫu gật đầu : "Chiêu nhi còn nhỏ, chờ hắn lớn, hiểu chuyện rồi, ta sẽ giao cho hắn."
Tạ mẫu nói xong, lén liếc mắt ngó Nguyên Nghi Chi một cái.
Nguyên Nghi Chi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt đoan trang ấm áp, Tạ Ung xử lý nàng rất hài lòng, đồ cưới của Đinh Cẩm Tú nàng một chút cũng không muốn động
vào. Dù đồ cưới Đinh gia có phong phú hơn nữa, cũng không bằng Nguyên
phủ mấy trăm năm thế gia tích góp từng tí một trở thành cự phú một
phương sao có thể so sánh, huống chi, cho dù Nguyên phủ bần hàn, Nguyên
Nghi Chi cũng không ham phần tài sản không thuộc về mình.
"Về
phần Chiêu nhi, nếu trong nhà đã có chủ mẫu, nên do chủ mẫu nuôi dạy,
dời đến ở Thanh Việt viện đi, cuộc sống hằng ngày sẽ do Nghi Chi chăm
sóc." Tạ Ung tiếp tục nói.
"Không được!" Tạ Ung vừa nói xong lời này liền bị Tạ mẫu phản đối.
Nguyên Nghi Chi nhíu nhíu mày, nói thật, nàng cũng không muốn tự mình dưỡng
dục Tạ Chiêu, không phải bởi nàng không ưa con trai của vợ trước để lại, mà là mẹ kế thật sự rất khó khăn, Tạ mẫu chắc chắn sẽ dây vào, Tạ Chiêu thân thể lại suy yếu thấy rõ, ngộ nhỡ có việc không hay xảy ra, sợ rằng tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu nàng, nàng từ đầu đến cuối sẽ phải lấy lòng,
cần gì phải thế?
Nàng cũng không có ý định đó cùng Từ mẫu diễn
kịch, khẩu phật tâm xà là việc nàng trước giờ không muốn làm, còn thực
sự lương thiện để người ta lần tới nàng càng không muốn, mọi người cứ
duy trì một khoảng cách giữ lễ với nhau là tốt nhất, không quá lạnh
nhạt, bình an vô sự qua ngày là tốt nhất.
"Chiêu nhi từ nhỏ luôn ở bên ta, nếu rời khỏi, ta sợ không quen." Tạ mẫu vừa mới bình thường đã
trở nên giận dữ, cố làm như không có gì nói: "Hơn nữa con cháu nhà chúng ta không nhiều, quan trọng nhất đối với con dâu là phải chăm sóc thân
thể, sớm mang thai sinh nở mới là chủ yếu, việc nuôi dạy Chiêu nhi không cần phiền nàng phải bận tâm."
Tạ Ung trái lại kiên trì, "Chiêu
nhi sẽ dọn sang Thanh Viên viện, con cũng sẽ dễ dàng thường xuyên quan
tâm hắn, con trai ở cách xa với phụ thân quá luôn không ổn, nếu nuôi
thành tính khí giống nữ nhân thì sẽ phiền toái, hiện giờ Chiêu nhi thực
sự quá yếu đuối, không giống nam tử."
Tạ mẫu nổi điên, hung hăng trợn mắt nhìn Nguyên Nghi Chi một cái.
Nguyên Nghi Chi lại không động đậy.
Nói cho cùng, Tạ Ung mới chính là chủ nhân duy nhất, cho dù là Tạ mẫu, hoặc Nguyên Nghi Chi, đều không thể thay đổi việc hắn đã quyết.
Nguyên Nghi Chi gả vào Tạ phủ lần đầu tiên tiếp xúc với công việc trong nhà
nàng thấy hướng giải quyết của Tạ Ung vừa lưu loát vừa hoàn mỹ.
Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi trở về Thanh Việt viện. Họ cùng bước vào phía
tây thư phòng để nha hoàn dâng trà xong sau đó lui xuống, hai người có
chuyện để nói.
Nguyên Nghi Chi nhấc ly trà hình hoa sen gốm sứ tinh tế lên, khẽ cau mày, nghĩ phải từ chối việc nuôi dạy Tạ Chiêu như thế nào.
Tạ Ung lại giành nói trước, từ trong năn tủ phía dưới giá sách lấy ra một
hộp bằng đồng đỏ đặt ở trên thư án, phía trên hộp cũng không có khắc hoa văn gì phúc tạp, chỉ đơn giản là một chiếc hộp đồng nhưng xem ra rất cũ kỹ và khá nặng nề có một chiếc khóa khóa lại.
Tạ Ung dùng chiếc chìa khóa mang theo bên mình mở hộp ra rồi vẫy Nguyên Chi lại gần.
Nguyên Nghi Chi đứng dậy đi đến, thấy bên trong là giấy khế ước các loại, cùng với một xấp thật dầy ngân phiếu, ngân phiếu đều mệnh giá lớn vạn lượng, sơ sơ chừng năm sáu chục cái.
Giấy khế ước toàn là ruộng đất, cùng với trạch viện, biệt viện khế đất, còn có một vài cửa hàng khế ước của quán trọ.
Nguyên Nghi Chi đánh giá sơ qua, chỉ riêng hộp này không thôi cũng có đến mấy
trăm vạn lượng tài sản. Tạ Ung năm đó nghèo rớt mồng tơi, hôm nay làm
quan mười năm, là có thể tích nhiêu đó của cải?
Xem ra cũng là tham quan đó.