Hắc Tam đánh bạc thua tiền, bị người ta xem như bao cát mà đánh một trận tàn nhẫn, lết theo cái chân bị thương về nhà.
Hắn ta ngồi trên ghế đẩu cũ nát lạnh lẽo, tay phải vỗ vào tay trái, tâm trạng tồi tệ đến cực độ: “Hôm nay không may, ngày khác ông đây trộm được tiền, nhất định sẽ thắng lại cả gốc lẫn lãi.”
“Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa, vậy mà lại có người gõ cửa nhà hắn ta!
Hắc Tam sợ là kẻ đòi nợ, không có tâm trạng đối phó, lại càng không dám phát ra tiếng động.
Tiếng gõ cửa vang lên không dứt.
Cuối cùng Hắc Tam vẫn đi mở cửa, vừa nhìn thấy Đại Lâm, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ồ, khách hàng cũ nha!”
Không phải trí nhớ của hắn ta tốt, mà hắn ta đã từng làm rất nhiều vụ mua bán trộm cắp xằng bậy rồi, người chủ này là người vung tay rộng rãi nhất. Vừa mới nghĩ muốn đi chỗ nào kiếm bạc gỡ vốn, người này đã tự đưa đến cửa, thật may mắn!
Vậy mà Hắc Tam lại nhớ hắn, mà nếu Đại Lâm nhớ không nhầm thì lần đến tìm hắn ta trước đó cũng đã là chuyện của hơn hai năm rồi.
Bị người như vậy nhớ kỹ, tâm trạng Đại Lâm rất tồi tệ: “Tìm ngươi có việc, tiện nói chuyện không?”
“Tiện chứ, tiện chứ, lão huynh, mau vào.”
Ai muốn xưng huynh gọi đệ với ngươi chứ? Đại Lâm bước vào, đi thẳng vào vấn đề, không muốn chờ lâu thêm dù chỉ một phút: “Có việc cần ngươi làm, giá tiền dễ thương lượng.”
“Dễ bàn thôi, ở cái huyện Thượng Hà này, không có chuyện gì mà Hắc Tam ta không làm được.”
Ngươi lại còn biết nhiều hơn Huyện lão gia nhỉ, trong lòng Đại Lâm thầm oán. Sau đó nói chuyện mà cô nương đã sắp xếp cho hắn ta...
“Lưu gia có quan hệ thông gia với Huyện lão gia, lão huynh muốn động vào nhà ông ta, có thể sẽ gặp phải rủi ro, đã suy nghĩ kỹ đường lui rồi chứ?”
“Việc này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bạc này ngươi kiếm hay không kiếm là được.”
Hắc Tam vốn sống đầu trâu mặt ngựa, lúc này mắt nhỏ lanh lợi xoay chuyển, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Có tiền không kiếm là đồ con rùa, lão huynh đã có lời mời, tất nhiên ta không thể chối từ, về phần những chuyện trong nhà Huyện lão gia, đợi tiểu đệ nghỉ ngơi một đêm, giữa trưa ngày mai có thể cho huynh một câu trả lời chắc chắn.”
Đại Lâm không hiểu vì sao cô nương lại muốn để Hắc Tam làm chuyện quan trọng như vậy, lỡ như hắn ta không kín tiếng, vậy chẳng phải sẽ gây ra họa lớn rồi sao?
“Ta ở nhà trọ Vinh Thăng trong thành, ta chỉ chờ ngươi đến trưa mai.”
Lúc rời đi, Đại Lâm để lại ba trăm lạng bạc.
Hắc Tam ôm bạc nặng trịch, cực kỳ thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đại Lâm chờ được Hắc Tam ở nhà trọ Vinh Thăng, Hắc Tam lại có được ba trăm lượng bạc nữa.
Đại Lâm trở về sơn trang Ngô Đồng, trực tiếp đi gặp Tô Doanh.
“Đã hỏi thăm rõ ràng rồi, đại thọ năm mươi tuổi của Huyện thái gia được tổ chức ở Cát Gia Lầu, một tháng trước đã phát thiệp mời người đến dự tiệc, mời ông chủ Vân của gánh hát Đức Thắng hát kịch."
Cát Gia Lầu là sản nghiệp của Ngô Thị, nhà mẹ đẻ của phu nhân Huyện lão gia, Huyện lão gia tổ chức đại thọ năm mươi tuổi ở Cát Gia Lầu cũng là nể mặt chính thất.
“Nghe nói Ngô phu nhân nhiễm bệnh nằm giường, Huyện lão gia giao việc xử lý bữa tiệc này cho Lưu di nương và con dâu mới Thẩm Nha.
Lưu di nương này là hạng người gì nàng không rõ, chỉ là được Huyện lão gia sủng ái vô cùng, nhưng nàng hiểu quá rõ ràng tính nết của Thẩm Nha, loại chuyện lộ mặt chiếm lợi này, chắc chắn nàng ta sẽ không mượn tay người khác.
“Cát Gia Lâu đã bắt tay chuẩn bị tiệc mừng thọ này, nhưng dường như không đủ người, đang chiêu mộ người có kinh nghiệm đến làm việc.”
“Thú vị rồi.” Tô Doanh nói một câu: “Ngươi làm việc này không tệ, xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Đại Lâm lại cũng chưa rời đi, mà đứng nguyên tại chỗ, do dự muốn nói lại thôi.
“Còn có việc?”
“Cô nương, Hắc Tam này...”
Tô Doanh cắt ngang lời hắn: “Đại Lâm, Hắc Tam chỉ tham, nhưng tham có chỗ tốt của tham, ta biết ngươi lo lắng ngày nào đó hắn ta cầm nhược điểm đến cửa uy hiếp, yên tâm đi, cũng bởi vì nhược điểm của chúng ta nằm trong tay hắn ta, hắn ta chỉ kiếm bạc, vì vậy tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta.”
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện này, Đại Lâm mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
“Cô nương, nô tỳ đã nghe nói từ sớm, cho dù ở huyện Thượng Hà hay huyện Hạ Hà, Hắc Tam đều là một tên ăn hại, chúng ta dùng hắn ta thế này thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao?” Hạ Diệp lại bắt đầu lo lắng rồi.
Tô Doanh không trả lời nàng ta, mà nói: “Ngươi đi gọi nhị tỷ đến.”
“Vâng.”
Miêu nhị tỷ đang bày đồ ăn, nghe thấy Tô Doanh tìm mình, vội vàng giao lại công việc cho người khác rồi đi ra cửa.
Năm nay Miêu nhị tỷ hai mươi ba tuổi, từng có một vị hôn phu, trước khi thành thân đã chết rồi, nàng ta thề không lấy chồng nữa. Trên đầu nàng ta quấn một búi tóc, hai bên tai bện bím tóc nhỏ. Quần áo rất sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là hoạt động dưới bếp lâu dài, trên người khó tránh khỏi dính chút mùi vị dầu khói.
“Cô nương, cô tìm ta?” Vừa vào cửa, Miêu nhị tỷ nói với giọng điệu thoải mái.
“Muốn tìm chuyện cho ngươi làm đây.”
...
Nhà Lưu đại hộ có con đường nhập hoa tiêu riêng biệt từ Ba Thục, bởi vì rét tháng ba lại gặp phải mưa dầm liên miên, hoa tiêu đến Thượng Hà cần mau chóng phơi khô, nếu không để kín lâu sẽ bị thối rữa mất.
Trước ba ngày đại thọ của Huyện lão gia, trong nhà kho chứa hàng hóa ở trong thành của nhà Lưu đại hộ bị kẻ trộm tiến vào, nhưng kẻ trộm này cũng không trộm gì cả, mà chỉ dội nước vào những cái mẹt trên kệ, hoa tiêu vốn đã phơi khô lập tức ướt sũng, nếu không được phơi trong nắng to, chắc chắn sẽ bị nấm mốc.
Đến ngày Huyện lão gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, sơn trang Ngô Đồng chim hót hoa nở, biển cây trên núi phía xa xa đặc biệt xanh rờn, thoạt nhìn sức sống ngập tràn. Chỉ là Tô Doanh không có tâm trạng ngắm cảnh, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệp đang mặc quần áo cho A Hàm.
“Tay nghề này của ngươi có thể đến Cẩm Tú phường kiếm miếng ăn rồi, tiền lương hàng tháng chắc chắn nhiều hơn nơi này của ta.”
Hạ Diệp vội nói: “Không đi không đi, cô nương ở chỗ này, nô tỳ không đi đâu cả.”
“Nha đầu ngốc, ngươi quýnh cái gì chứ, cô nương cũng không nỡ bỏ ngươi đi đâu.” Viên ma ma lo chuyện bên ngoài đi vào, đầu tiên trấn an Hạ Diệp, sau đó nói với Tô Doanh: “Đã chuẩn bị xe ngựa xong, chỉ đợi cô nương đi ra ngoài.”
Tô Doanh gật đầu, quan sát tỉ mỉ A Hàm. Quần áo mặc trên người hôm nay chính là trường sam màu xanh ngọc mà đêm qua Hạ Diệp vội làm, trẻ nhỏ bốn tuổi vóc dáng không thấp, chỉ là so với trẻ nhỏ cùng tuổi, luôn cảm thấy thiếu chút sức sống. Mắt của cậu bé vô cùng sáng, lại lộ ra u sầu và lo lắng không hợp với tuổi tác.
Đêm qua Tô Doanh nói cho cậu bé biết rằng hôm nay muốn dẫn cậu bé vào thành xem náo nhiệt, nhưng cậu bé không muốn vào thành.
Cậu bé mất tích mấy ngày rồi, chắc chắn cha đã phái người đi khắp nơi tìm cậu bé, vào thành lộ mặt, rất nhanh cha sẽ biết tung tích của cậu bé.
Cậu bé vẫn chưa muốn rời khỏi Tô Doanh, cậu bé muốn ngủ cùng một chỗ với Tô Doanh, nghe nàng nói chuyện, nghe nàng hát những giai điệu cực kỳ êm tai cho mình.
Tô Doanh phải vào thành, cậu bé lại không thể từ chối.
Cậu bé không muốn làm một đứa trẻ không nghe lời khiến Tô Doanh chán ghét.
Tô Doanh dẫn A Hàm vào thành quả thật là có lòng riêng, khoảng thời gian ở chung này nàng phát hiện A Hàm ăn cơm, uống trà, đọc sách, luyện chữ đều vô cùng chú ý lễ độ, đây cũng không phải quy củ mà người bình thường có thể quen thuộc trong thời gian ngắn, chắc chắn là có người dạy dỗ.
Gia đình coi trọng như vậy sẽ không dễ dàng vứt bỏ con cái, nhất định có nguyên nhân gì nên không thích hợp gióng trống khua chiêng tìm kiếm. Nàng dẫn người vào thành là hi vọng người nhà của cậu bé có thể tìm cậu bé sớm một chút, nếu không người nhà của cậu bé sẽ rất lo lắng.
Viên ma ma dắt tay A Hàm đi ở phía trước, Tô Doanh đi ở đằng sau, thầm nghĩ cậu bé gầy quá, nếu béo hơn chút thì tốt rồi.
Lên xe ngựa, A Hàm vẫn luôn ngồi sát bên Tô Doanh, sợ nàng rời khỏi mình.
Viên ma ma nhìn mà chua xót không thôi, nếu cô nương và đại lang Thẩm gia không xảy ra chuyện, có lẽ hai năm này cũng nên có con rồi: “Ta thấy đứa nhỏ này rất dính cô, nếu như không tìm thấy người nhà, dứt khoát nuôi đi.”
Không thể nào, Tô Doanh không nói ra, nhưng cũng biết duyên phận gữa bọn họ sẽ không quá sâu.
A Hàm lại tỏ ra vô cùng bằng lòng, gật đầu nhìn Viên ma ma.
Chọc cười Viên ma ma: “Làm con của cô nương nhà chúng ta, sau này phải gọi nàng là mẹ.”
“Mẹ.”
A Hàm hô lên giòn tan.
Dọa Viên ma ma giật mình, bà chỉ thuận miệng đùa một câu thôi, sao đứa nhỏ này lại tưởng là thật rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi mẹ này, trái tim Tô Doanh thít chặt như sắp ngạt thở, chẳng phải Chiêu Tỏa Nhi của nàng gọi nàng là ‘mẹ’ thế này sao.
“Mẹ, con muốn ăn bánh hoa quế.”
“Mẹ, giày của con bẩn rồi.”
“Mẹ, con khát.”
“Mẹ, con viết Thiên Tự Văn xong rồi.”
“Mẹ đừng khóc, Chiêu Tỏa Nhi sẽ nghe lời.”
Thấy sắc mặt Tô Doanh không tốt, Viên ma ma vội vàng nói: “Đứa trẻ ngoan, ngươi dọa cô nương nhà chúng ta rồi, nàng còn chưa thành thân đâu, sao có thể có đứa con lớn như ngươi chứ?”
Dường như A Hàm chịu tổn thương cực lớn, nước mắt như hạt châu rơi xuống, tí tách không ngừng: “Ta không gọi ngươi là mẹ nữa, ngươi đừng chán ghét ta.”