“Có chuyện gì không thể để mai nói? Mau đến bên gia, đừng để gia mất hứng.” Lúc này Thẩm Mặc Thu chỉ còn nghĩ được tới chuyện nam nữ.
Vạn Thị hơi giận nhưng lại không dám chọc giận Thẩm Mặc Thu.
Ả che mặt khóc lóc: “Nhị gia, cuối cùng thiếp thân cũng đợi được người về rồi, người phải thay thiếp thân giải quyết!”
Thẩm Mặc Thu ghét nhất là phụ nữ khóc trước mặt mình: “Có phải tiện nhân Xuân Đào lại làm gì nàng không? Không phải ta đã nói rồi sao? Nàng là chủ, ả là người hầu, cho dù gia đã ngủ cùng ả thì ả cũng chỉ là hạ nhân, là nô lệ, nàng muốn xử ả thế nào cũng được.”
“Không phải Xuân Đào.” Vạn Thị cẩn thận quan sát tâm tình Thẩm Mặc Thu: “Không phải năm ngoái đại bá nói muốn bán nhà về Kinh thành đấy ư? Chúng ta cứ kéo dài mãi không để nương làm, nhưng hôm qua đại tẩu tẩu từ Kinh thành về, nói về để bán nhà, lần này nhất định phải bán, sau đó đón nương vào Kinh thành.”
Thẩm Mặc Thu nghe thấy câu này thì đột nhiên men rượu bốc lên, nói chuyện cũng hơi mơ hồ: “Nàng nói… nói gì cơ? Lão đại thật sự dám bán nhà? Mẹ nó, nương vẫn còn sống đấy, chúng ta không ở riêng, huynh ấy nói bán là bán à? Bán xong huynh ấy mời chúng ta cùng về Kinh thành thì còn được, đây lại chỉ nói đón nương đi. Ồ, thế là định để chúng ta sống đầu đường xó chợ tự sinh tự diệt à?”
Vạn Thị thật sự không kìm được nước mắt nữa, chiều nay ả và Khương thái thái xảy ra tranh chấp cũng là vì chuyện này, lúc ấy Khương thái thái còn tát ả một cái. Mặc dù bây giờ dấu tay đã không còn nhưng nhớ lại là nửa bên mặt ả vẫn còn đau: “Ta thấy nương là muốn chúng ta cùng vào Kinh thành, nhưng đại tẩu tẩu nói nhà ở Kinh thành đắt, đất trống cũng đắt, bán nhà tổ đi cũng chỉ đủ mua một căn hai sân, đến lúc đó nhà họ sẽ sống ở sân trước, nương sẽ dưỡng lao ở sân sau, và không còn chỗ trống cho hai chúng ta ở.”
“Chèn ép người quá đáng.” Thẩm Mặc Thu tức giận, men rượu lại xộc lên: “Ta cũng họ Thẩm mà, đều là thịt từ trên người nương rơi xuống, vì sao Thẩm Mặc Trì được sống ở Kinh thành phồn hoa còn ta lại phải sống ở huyện Hạ Hà tồi tàn này?”
“Nương ngủ chưa? Bây giờ ta sẽ đi tìm người nói chuyện.”
Bước chân Thẩm Mặc Thu lảo đảo, Vạn Thị giả vờ kéo lại, như thể ả đã cố hết sức nhưng vẫn không kéo được.
Cát Tường bưng canh giải rượu vào thì thấy nhị gia lại đi ra: “Nhị nãi nãi, nhị gia không uống canh giải rượu nữa ạ?”
“Đưa cho ta, ngươi đi theo nhị gia, dù chàng làm gì cũng đừng ngăn cản.”
Cát Tường nghe theo, đưa canh giải rượu cho Vạn Thị xong thì theo sát Thẩm Mặc Thu.
Bao năm nay Khương thái thái đều cần cù, tiết kiệm, mấy tháng Tô Doanh được gả vào đây, tối đến Thẩm gia sẽ treo đèn lồng dưới mái hiên nhà. Sau khi Tô Doanh rời đi, Thẩm gia lại quay về những tháng ngày tối như hũ nút, đi đường cũng có thể bị đập đầu.
Phúc Xuân Viện, Khương thái thái vẫn chưa nghỉ ngơi, chiều nay con dâu thứ và con dâu cả đã xảy ra một cuộc cãi vã, ai cũng nói mình có lý, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt khiến đến giờ bà vẫn buồn rầu rối rắm, rất khó xử.
Mã ma ma vẫn ở bên cạnh hầu hạ, bà ta đã buồn ngủ đến nỗi mí mắt díu hết vào nhau cũng không dám đi nghỉ, sợ Khương thái thái thật sự quyết định bán nhà, không đưa người quản gia già là bà vào Kinh hưởng phúc.
Cửa Phúc Xuân Viện đột nhiên bị ai đạp một đạp khiến Khương thái thái giật bắn mình, không khỏi ai oán: “Aiyo, lại ai tới đòi mạng ta đây?”
“Xuỳ xuỳ xuỳ…” Mã ma ma vội an ủi Khương thái thái: “Thái thái đừng nói những chuyện xui xẻo như vậy, để ta xem thử.”
Mã ma ma mở cửa, vừa nhìn rõ là Thẩm Mặc Thu thì Thẩm Mặc Thu đã đẩy bà ta ngã xuống đất, lập tức chó ngã gặm bùn: “Ôi, răng của ta, răng của ta.”
Khương thái thái nghe thấy tiếng kêu khóc của Mã ma ma thì tưởng có kẻ trộm vào nhà, tim đột nhiên giật thót, sợ hãi trốn vào góc tường.
Khi thấy là Thẩm Mặc Thu thì trái tim bà ta mới lắng xuống: “Ôi chao, nhi tử của ta, doạ nương sợ chết khiếp.”
Hai mắt Thẩm Mặc Thu như hai quả cầu lửa, hắn nhìn chằm chằm Khương thái thái không chớp mắt.
Khương thái thái mới hoàn hồn chưa được bao lâu đã lại sợ hãi: “Nhi tử, con sao vậy? Không phải con lên huyện mừng thọ lão gia à? Sao đã về rồi?”
“Nghe nói đại tẩu tẩu về, nương muốn bán căn nhà này sau đó vào Kinh mua nhà cho ca ca? Nương, con cũng là nhi tử của người, có bao giờ người quan tâm đến con chưa?”
Thẩm Mặc Thu không nói thì thôi, chứ vừa cất lời đã khiến Khương thái thái không nói nên lời. Thầm nghĩ không biết con tiện nhân Vạn Thị kia đã nói gì để mẫu tử hắn nảy sinh hiềm khích.
“Không phải nương chê con không có công danh, không có danh vọng như đại cao sao? Năm đó con và đại ca cùng vào thư viện, tiền học năm mươi lượng bạc người chê đắt, không nỡ cho con học, là người khiến con không có tương lai. Bây giờ lại muốn đuổi con ra khỏi nhà, đâu có dễ như vậy?”
“Con nói cho nương biết, căn nhà này là nhà tổ của Thẩm gia, người muốn bán chứ gì? Được, ít nhất phải chia cho con một nửa, nếu không con sẽ vào Kinh tìm đại ca cùng mọi người, mọi người phải cùng nhau trải qua những ngày tháng này, không thì đừng hòng.”
Khương thái thái bị sốc bởi tiếng hét lớn như sấm của Thẩm Mặc Thu, nghe câu nói cuối cùng của nhi tử, bà phải thừa nhận rằng thật ra với hai nhi tử. Cán cân trong lòng bà đã mất thăng bằng.
Thẩm Mặc Thu nói muốn một nửa tiền bán nhà, sao có thể? Chỉ cầm một nửa lượng bạc vào Kinh thành không thể mua được nhà hai sân, thấy con thứ không biết vươn lên, cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm, nó sẽ nuôi bà đến cuối đời sao?
Bây giờ Thẩm Mặc Trì rất có triển vọng, đang trên con đường chạy theo tiền đồ, nếu Thẩm Mặc Thu tới Kinh thành chuyện thì chẳng phải tương lai của con cả bà sẽ bị ảnh hưởng sao? Không, nó không thể vào Kinh thành.
“Thằng khốn nạn này, con còn trách ta, nếu không phải ban đầu con không tiến bộ, không cải thiện bản thân thì ta sẽ chỉ cho đại ca con đi học mà để con ở nhà gây phiền phức cho ta sao? Bây giờ con lại đổ thừa cho ta, phản nghịch, bất hiếu như này, con muốn vứt sạch mặt mũi Thẩm gia đi chúng ta phải không?”
“Từ khi đại ca tái hôn thì mặt mũi Thẩm gia đã mất sạch rồi, huynh ấy nịnh hót, bỏ ngoài tai, để chúng ta bị mọi người ở trấn Thái An chọc ngoáy bao lâu, có phải cũng nên đội ơn người huynh đệ này không?” Thẩm Mặc Thu nghĩ lại việc gặp Tô Doanh ở huyện Thượng Hà, ăn mặc gọn gàng, con người càng thêm duyên dáng, lại nghĩ tới những của hồi môn mà nàng từng đưa vào Thẩm gia, nếu không phải vì Thẩm Mặc Trì và Tô Âm có tình cảm riêng với nhau thì cuộc sống của Thẩm gia có túng quẫn? Bây giờ muốn đuổi hắn ra khỏi nhà tổ ư? Nằm mơ.
“Con… con…” Khương thái thái bị nhi tử ruột của mình giáo huấn, sự bực bội và nóng giận khiến bà gần như ngất đi.
Mã ma ma bị Thẩm Mặc Thu đẩy ngã gãy mất một chiếc răng cửa, bà ta che cái miệng đầy máu bước vào, còn chưa kịp rửa tay đã phải chạy đến dìu Khương thái thái bị tức mà mặt tái xanh: “Thái thái, thái thái sao vậy?”
Thẩm Mặc Thu thấy Khương thái thái trợn trắng mắt, mọi sự tức giận đều bị dập tắt, nếu thật sự khiến Khương thái thái tức chết thì đứa con phản nghịch, bất hiếu là hắn sẽ phải vào đại lao, như vậy căn nhà này đại ca muốn làm gì thì làm, đâu đến lượt hắn?
“Nương, nương sao thế? Nương, đều do nhi tử bất hiếu.” Thẩm Mặc Thu bắt đầu dịu giọng.
Mã ma ma sốt ruột: “Nhị gia đừng nói nữa, mau đi mời đại phu, mau lên.”
Thẩm Mặc Thu chạy ra ngoài mời đại phu không lâu thì Khương thái thái bình thường trở lại.
Bà nắm lấy tay ma ma, chỉ biết khóc, nước mắt tuôn ra như suối, khóc khản cả cổ.
Vạn Thị biết những gì xảy ra ở Phúc Xuân Viện thì chỉ cười khẩy: “Vẫn còn sức mà khóc, tức đến độ không giận nổi mà.”
“Nhị gia chạy ra ngoài tìm đại phu rồi, nô tỳ thấy nhị gia cũng sợ lắm.” Cát Tường nói.
“Hắn thật sự sợ Khương thái thái tức giận xảy ra huyện không hay sẽ phải ngồi tù, thế giới bên ngoài đẹp đẽ như vậy, ai muốn đi tù chứ?”