Tài Sắc Vương Phi

Chương 44: Rơi vào bẫy




Viên ma ma lui ra thì bị Nhan ma ma đang đứng dưới hành lang chờ bà nhanh chóng kéo lại: “Viên ma ma, ta có chuyện cần bà giúp đỡ.”
Viên ma ma nghĩ lát nữa Tô Doanh sẽ ra ngoài, bà phải đi theo hầu hạ nên vội vã nói: “Nhan ma ma, ta còn phải đi có việc với cô nương nữa, bà có chuyện gì đợi ta về rồi nói được không?”
“Không được, nói ra thì đây cũng là việc mà thái thái chúng ta giao cho. Doanh cô nương đi mua lôi trà cho lão thái thái, để người khác đi theo hầu hạ cũng vậy thôi, xe ngựa đã chờ ở ngoài sẵn rồi, bà không cần lo lắng.”
Viên ma ma nghĩ bà ba là trưởng bối của Tô Doanh nên cũng không thể khiến bà ta xấu mặt, lại nghĩ mua lôi trà thôi thì có thể có chuyện gì? Vì vậy bà buông lỏng cảnh giác: “Bà nói đi, bà tìm ta có chuyện gì?”
Nhan ma ma cười nói: “Ta có đứa điệt nhi rất hữu dụng với tam lão gia, hắn đã đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng hắn lại chẳng ưng ai trong số mấy nha đầu ở phủ. Lão tử nương hắn nhờ ta nên ta lại nhờ thái thái, thái thái nói trong phủ không có thì chắc chắn sơn trang Ngô Đồng có. Ta nghĩ vậy nên mới nói với Viên ma ma, nhờ ma ma làm mai cho.”
Thì ra là chuyện này.
Nhưng những nha đầu chưa lập gia đình ở sơn trang Ngô Đồng đều đi theo cô nương nhà bà ra vườn, thoải mái tự do quen rồi, tính cách cũng không còn như khi ở Tôn gia nữa, họ sẽ bằng lòng tái giá để lại bị quản thúc sao?
Chuyện này hơi khó rồi.
Viên ma ma lại không tiện thẳng thừng từ chối: “Đúng là có vài nha đầu chưa đính hôn, không biết điệt nhi nhà bà thích kiểu người như nào để tôi nhắm trước, mà sau này vẫn phải nhờ cô nương nhà ta đứng ra, nếu không sau này cô nương biết ta mai mối lung tung lại ghét ta lo chuyện bao đồng làm hại đời con nhà người ta!”
“Ma ma lo lắng cũng đúng, là ta quá nóng vội.” Nhan ma ma rất biết học hỏi, lắng nghe: “Vừa khéo hôm nay điệt nhi ta không phải trực, đang nghỉ ngơi ở nhà, ta đưa ma ma đi xem nhân tài, cũng tiện thay hắn tìm một thiếu phụ vừa ý.”
Hả? Phải đi gặp thật luôn à?
Viên ma ma thật muốn tự vả miệng mình, người không có khả năng, bà đi xem mặt làm gì?
Thấy Nhan ma ma hào hứng như vậy, Viên ma ma cưỡi lên lưng hổ rồi khó xuống, chỉ đành đi gặp điệt nhi của bà ta.
Tô Doanh ra ngoài không thấy Viên ma ma đâu, ra đến tận cửa lớn cũng chẳng thấy.
Ngoài cửa đã có xe ngựa của Tôn gia chờ sẵn, bên cạnh là một nha hoàn lạ mắt.
Tô Doanh tính thời gian giờ này chắc ngoại tổ mẫu đang tụng kinh rồi, cô đến tiệm lôi trà Đồ gia rồi về cũng mất thời gian nửa nén hương.
Nha hoàn vén rèm, Tô Doanh cũng không đợi Viên ma ma nữa mà lên xe ngựa luôn.
Trong xe ngựa có một mùi hương nhàn nhạt, ngửi rất dễ chịu. Tô Doanh nghĩ rằng đây là mùi hương mà Tôn Phương thích nên cũng ngửi thêm vài lần.
Dần dần, cô cảm thấy mắt hoa, mí mắt nặng trĩu, âm thanh ngoài cửa sổ xe dường như càng ngày càng xa…
Viên ma ma là người làm việc có trách nhiệm, bà xem xét kỹ lưỡng điệt nhi Nhan ma ma, chưa kể ca nhi đó cũng thật sự khá tài giỏi, nếu ở Tôn gia vài năm, tương lai chắc chắn có thể thay chủ nhà quản lý sơn trang.
Nhan ma ma lại kéo Viên ma ma lại nói thêm vài lời, ý muốn Viên ma ma lo liệu giúp cháu trai nhà mình.
Viên ma ma đồng ý nhưng trong lòng biết rõ không có hy vọng.
Bà vội vàng về nhà Chu lão thái thái nhưng không thấy Tô Doanh đâu, thầm nghĩ chắc nàng đang dùng bữa sáng với lão thái thái, không ngờ qua đó cũng không thấy nàng, chẳng lẽ vẫn chưa về?
Chương ma ma hầu hạ Chu lão thái thái dùng trà xong bưng ra, thấy Viên ma ma vội vã bước đi như muốn ra ngoài thì vội gọi bà lại.
“Bà đi đâu đấy?”
Viên ma ma nghe thấy giọng Chương ma ma thì vội xoay người, đứng lại hỏi: “Cô nương vẫn chưa về, ta muốn ra cửa chờ.”
“Sao lại gọi là chưa về? Doanh cô nương ra ngoài rồi à?”
Viên ma ma gật đầu, nói lại lời sáng nay Nhan ma ma nói cho Chương ma ma nghe.
Chương ma ma nghe xong trong lòng cảm thấy kỳ quặc nhưng ngoài mặt cũng biểu hiện gì, chỉ nói: “Chỉ đi mua lôi trà thôi thì có thể xảy ra chuyện gì? Đây là tấm lòng của tiểu bối, nếu bà không yên lòng thì ra cửa chờ, có lẽ sẽ gặp được.”
“Aiz.” Viên ma ma vừa trả lời vừa đi ra ngoài.
Chương ma ma quay lại vào phòng Chu lão thái thái, kể lại chuyện này cho bà nghe.
Chu lão thái thái nghe xong thì cau mày, trong lòng cũng không vui lắm: “Trước kia Phương tỷ không muốn ra ngoài, Hy tỷ cũng không ở đây, không phải đều do Yên tỷ hoặc Uyển tỷ đi chạy vặt à? Sao lần này lại nghĩ tới Doanh tỷ?”
“Lão nô nghe cũng thấy kỳ lạ, lão thái thái, không phải là…”
Chương ma ma còn chưa nói hết, Chu lão thái thái đã hiểu ý bà. Mợ ba Tương thị ấy trước khi con trai thứ ba bị bệnh đã sống không hoà thuận, bây giờ con trai thứ ba bị bệnh thì không còn biết khiêm tốn nữa. Tối qua bà nghe nói ả ta định cuối năm nay để Doanh tỷ cùng vào Kinh thành, không phải lại có ý đồ xấu hãm hại Doanh tỷ chứ?
“Ngươi mau đến chỗ nó thăm dò xem, hy vọng là chúng ta nghĩ nhiều.”
Chương ma ma đáp lời rồi khom người ra ngoài.
Chương ma ma vẫn chưa về thì Hy tỷ của bà ba đã xách hộp thức ăn sơn son thếp vàng có vẽ hoa vào, vẻ mặt hiếu thuận: “Tổ mẫu, xem cháu mang gì tới cho người này?”
Không phải nói tối qua Hy tỷ nghỉ ngơi muộn sao? Dậy sớm đấy. Chu lão thái thái lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ yêu thương: “Lúc nào con đem hộp thức ăn này tới cũng là tặng lôi trà cho ta, có cần đoán không?”
Hy tỷ bĩu môi, đứng trước mặt Chu lão thái thái đung đưa tay làm nũng: “Tổ mẫu đoán đi mà, vạch trầm sớm quá chẳng vui gì.”
“Hahaha…” Chu lão thái thái bật cười: “Con bé này, sao hôm nay lại tặng lôi trà cho ta? Lần trước chẳng phải Phương tỷ tỷ của con nói lần này con bé sẽ tặng ta sao?”
Tôn Hy buông tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh: “Phương tỷ tỷ ốm rồi, tổ mẫu, nương con bảo Doanh biểu tỷ đi mua lôi trà cho người, nói mấy năm nay tỷ ấy được tổ mẫu chăm sóc, cần phải tận hiếu với người. Nhưng người gác cổng nói sau khi tỷ ấy ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, con lo tổ mẫu chưa ăn sáng nên vội đến tiệm lôi trà của Đồ gia tìm Doanh biểu tỷ, kết quả tỷ ấy vẫn chưa đi. Tổ mẫu, Doanh biểu tỷ thật quá đáng.”
Đây là lý do thoái thác mà ả đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần, nương nói đối mặt với tổ mẫu không được hoảng sợ, nếu không sẽ bị lộ tẩy. Nếu nương ở đây thì tốt quá, có thể xem ả nói có đúng hay không.
Đúng là đã xảy ra chuyện, Chu lão thái thái im lặng nhưng trong lòng thì rối bời.
“Ừm, ta biết rồi, khi nào nàng về sẽ phạt nàng.”
Tô Doanh sẽ bị phạt? Lại còn là tổ mẫu phạt? Tôn Hy vui mừng ra mặt, vừa lấy bát lôi trà trong hộp sơn mài ra vừa nói: “Vậy tôn nữ không làm chậm trễ bữa sáng của tổ mẫu nữa, người mau dùng đi, lôi trà vẫn còn nóng này.”
Chu lão thái thái gật đầu, nhìn Tôn Hy kéo rèm cửa bước ra.
Đúng lúc này Chương ma ma đi vào, nhìn lôi trà trên bàn rồi lại nhìn về hướng Tôn Hy vừa đi: “Lão thái thái…”
“Đừng nói vội, chắc chắn tiện nhân Tương thị kia đã giở trò gì với Doanh tỷ rồi, bây giờ phải nhanh chóng tìm được Doanh tỷ. Ngươi âm thầm cho vài người xuất phủ tìm đi, không được gióng trống khua chiêng tìm, hơn nữa phải cảnh cáo đám người đó ngậm chặt miệng cho ta, chuyện này không đơn giản, chắc chắn Tương thị còn có chiêu khác, cử người theo dõi tam viện, có biến động nhỏ gì cũng phải về báo cáo.”
“Vâng.”
Chương ma ma dẫn gã sai vặt ra ngoài, chuỗi hạt đàn hương trên tay Chu lão thái thái không ngừng xoay tròn.
Mặt trời đã ló rạng, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe xửa. Hạt bụi nhảy nhót trong ánh sáng, lúc ẩn lúc hiện.
Tô Doanh nhìn vào ánh sáng một lúc đầu óc mới dần tỉnh táo lại từ trong mơ màng.
Nàng nhìn xung quanh, đây là một căn phòng cực kỳ bình thường, không thiếu bàn ghế, cũng không thiếu hơi thở của sự sống, điều chắc chắn là nàng không biết đây là đâu. Nàng cử động một chút, phát hiện tay chân đã bị trói và vứt lên giường.
Nàng nhớ rõ mình ra ngoài để mua lôi trà cho ngoại tổ mẫu, lên xe ngựa, sau đó… sau đó nàng ngủ thiếp đi?
Không đúng!
Trước khi ngủ nàng ngửi thấy một mùi hương, nàng còn tự hỏi có phải mùi hương Tôn Phương thích không, vì vậy hít thêm hai hơi.
Không!
Không!
Mùi hương có vấn đề, Tôn Phương không ở trên xe, không thể có mùi hương nào được!
Tô Doanh nghe thấy tiếng gà gáy, trong không khí còn có mùi phân gà.
Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, khó nhọc ngồi dậy sau đó nhảy xuống giường, kết quả còn chưa đứng vựng lại đã va vào ghế đẩu.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ ngay lập tức bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một nam tử mặc áo sợi đay có thắt tay áo ngồi xổm trước mặt nàng, cười rất lẳng lơ: “Người đưa ngươi tới nói ngươi là một người phụ nữ bị bỏ rơi, là thứ tốt, lão tử còn chưa hưởng thụ mà, ngươi kích động cái gì?”
Lời xấu xa lọt vào tai, Tô Doanh biết sáng nay mình đã bất cẩn rơi vào bẫy của kẻ khác.
“Ngươi là ai, muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.