Thấy vẻ mặt của Thẩm Bạch, Khúc Hằng chau mày: “Sao vậy, ngươi thật sự không biết?”
Thẩm Bạch lấy lại tinh thần, cười nói một cách nịnh nọt: “Ta thật sự không biết chuyện này, nhưng mà nói ra thì sơn trang Ngô Đồng ngược lại có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ của ta.”
Sơn trang Ngô Đồng đã phá hủy chuyện tốt mà nàng ta dày công sắp đặt, không chỉ không khiến Hoắc Tịnh Phương thiệt hại cái gì, còn phải đề phòng Tiểu Mi trở về tìm nàng ta tính sổ. nghe Thẩm Bạch nói sơn trang Ngô Đồng có quan hệ với nhà mẹ đẻ của nàng ta, Khúc Hằng liền cảm thấy hứng thú: “Là sao?”
Thấy Khúc Hằng bằng lòng để ý tới nàng ta, trong lòng Thẩm Bạch mừng rỡ, lập tức dốc hết sức mà kể chuyện Tô Doanh làm sao gả tới nhà họ Thẩm lại làm sao bị nhà mẹ đẻ đuổi đến huyện Thượng Hà, còn thêm mắm dặm muối mấy câu, đương nhiên, chuyện đại ca của nàng ta trùng hôn là chuyện tuyệt đối không thể tiết lộ. Nàng ta lại cực kì giỏi việc suy đoán thăm dò ý nghĩ của người khác, phát hiện lúc nhắc đến sơn trang Ngô Đồng đôi mắt của Khúc Hằng giống như là tẩm độc.
“Trong đó còn có một đoạn truyền kỳ như vậy, xem ra Tô Doanh đó nhất định không phải là loại tốt lành gì, mới bị đại ca ngươi ghét bỏ, cưới về hai tháng cũng không muốn chạm một lần.”
“Đúng vậy.” Thẩm Bạch hùa theo Khúc Hằng: “Ngày đó nàng ta bị hưu trả về nhà, nhà mẹ đẻ lại là mẹ kế, kiên quyết không cho nàng ta ở lại, tức giận đến nỗi treo cổ. Sau khi đến huyện Thượng Hà, ngoại trừ lão Tôn gia lão thái thái ra cũng không được lòng mấy người cữu cữu và cữu nương, không có chỗ để đi mới đơn môn lập hộ ở dưới chân núi Bạch Lăng, ngươi nói xem một nữ nhân bị hết nhà này đến nhà khác ghét bỏ, hẳn là nên nhảy sông tự vẫn, cũng để bảo toàn thanh danh của mình.”
Nghe thấy Thẩm Bạch càng nói phỉ báng Tô Doanh, trong lòng Khúc Hằng càng hả giận.
Mà Thẩm Bạch tìm thấy điểm cần thiết để kết giao với Khúc Hằng, liền tích cực bôi nhọ Tô Doanh.
“Ngươi nói Tô nương tử như vậy, chẳng lẽ lúc nàng ta ở nhà họ Thẩm đối xử với ngươi không tốt sao?”Khúc Hằng như vô tình mà thăm dò Thẩm Bạch, nàng ta nghĩ đến một biện phải báo thù rửa hận, cần dùng Thẩm Doanh làm quân cờ.
Hai người dứt khoát tìm một cái đình ngồi xuống, Khúc Hằng lại phân phó người hầu xách bình trà bưng điểm tâm tới.
Trong lòng Thẩm Bạch đều là niềm vui sướng vì có thể kết giao với Khúc Hằng, dù sao nàng ta cũng không có tình cảm gì với Tô Doanh, năm đó nàng ta tìm nàng đòi của hồi môn, nếu như lúc đó cho nàng ta, cũng sẽ không bị nhà họ Tôn khiêng đi, càng sẽ không khiến cho đại ca lấy của hồi môn của nàng ta đi cưới Tô Âm, nàng ta cũng không cần gả cho tên nghèo hèn như thế, đến nay ở trước mặt của trượng phu cũng không thể ngóc đầu dậy. Nói trắng ra là không những không có tình cảm mà còn có thù nữa.
“Tuy rằng nói là chỉ làm cô tẩu trong hai tháng, nhưng bản tính của Tô Doanh đó lại là nhìn qua liền rõ.” Thẩm Bạch bắt đầu bịa chuyện: “Ta chỉ nói với Hằng cô nương một chuyện cô nương liền biết được thái độ làm người của Tô Doanh như thế nào.”
Khúc Hằng đã cực kì mong đợi, Thẩm Bạch này đã mắc câu rồi.
“Lúc ta ở nhà mẹ đẻ nương đã chuẩn bị không ít của hồi môn, dựa theo quy củ là đại tẩu cần phải thêm nữ trang cho cô nãi nãi ta, ai ngờ ta vừa nói đến chuyện này nàng ta đã mở miệng đẩy hết chuyện này lên người của đại ca ta, kêu ta đi đòi đại ca. Ngươi nói xem chuyện hậu trạch này nàng ta không thể làm chủ? Ta có thể không biết xấu hổ mà mở miệng đòi đại ca ta không? Một khi nói chuyện này không phải là sẽ có lần thứ hai sao? Ta còn cần mặt mũi nữa, vừa mở miệng chẳng phải là muốn làm cho phu thê họ nảy sinh hiềm khích sao?
“Nàng ta không đức hạnh như vậy, không trách đại ca ngươi không vừa ý.” Khúc Hằng ăn xong điểm tâm, não chuyển rất nhanh: “Sau đó thì sao, có thêm nữa trang cho ngươi không?”
“Nào có?” Thẩm Bạch tức tối: “Ta cũng thật là mệnh khổ, coi như là ta trèo cao với Vĩnh Ninh Bá phủ, lại gả một cách đơn sơ như thế, bây giờ vẫn không thể ngóc đầu dậy trước phu gia, không giống như Hằng cô nương ngươi, sinh ra muốn thân phận có thân phận muốn quyền thế có quyền thế, ta thật sự là hâm mộ cực kì.”
Những lời tâng bốc của Thẩm Bạch làm cho trong lòng Khúc Hằng thích thú vô cùng, lúc này mới tiêu hết xui xẻo bị Nhạc Vân Mi soi mói.
“Nói đến cùng đều là Tô nương tử không đúng, nàng ta khiến ngươi gả một cách đơn sơ như vậy thì trong lòng ngươi phục sao?”
“Không phục thì có thể như thế nào? Nàng ta đã không có liên quan gì đến nhà họ Thẩm chúng ta từ lâu rồi.
“Nếu ta là ngươi thì sẽ không nhịn được cơn tức này.” Khúc Hằng nói một cách bâng quơ.
Thẩm Bạch sau khi nghe xong trong lòng liền suy xét kĩ càng dụng ý của Khúc Hằng, nàng ta tại sao lại nói như vậy? “Vậy nếu đổi thành là Hằng cô nương, cô nương sẽ báo thù cho mình như thế nào?”
“Vậy cũng không dễ, làm cho nàng ta nhục nhã một trận để hả giận, sau đó đuổi nàng ta đến huyện Thượng Hà.
Thẩm Bạch cười: “Khí phách này cũng chỉ có Hằng cô nương có, ta thì không dám, hơn nữa ta nào có bản lĩnh đuổi nàng ta đến huyện Thượng Hà? Ngoại tổ gia của nàng ta ngay cả huyện lão gia cũng không dám đụng.” thật ra nàng ta vốn cũng không cần đi phá Tô Doanh, dù sao hai người cũng không có gặp nhau nữa, làm khó dễ nàng không phải là việc không cần thiết sao? Nhưng nếu như là Khúc Hằng…
“Sợ cái gì, ta là chỗ dựa cho ngươi.” Khúc Hằng đắc ý mà nói: “Nhi tử có tiền đồ của nhà họ Tôn đó đang làm việc vặt ở chỗ cha của ta, có cha của ta giữ anh ta lại, nhà họ Tôn có thể gây ra chuyện gì? Ngươi chỉ cần ra tay dạy dỗ Tô nương tử đó là được rồi.”
Lúc này Thẩm Bạch coi như là hiểu rồi, Khúc Hằng muốn mượn tay của nàng ta để gây phiền phức cho Tô Doanh, chỉ là Tô Doanh đâu có chọc giận tiểu tổ tông này đâu? Trong lúc nhất thời trong lòng nàng ta suy nghĩ rối bời, thật sự làm như vậy thì nàng ta có lợi ích gì chứ? Nhưng nàng ta lại không muốn mất đi cơ hội có thể thật sự kết giao với Khúc Hằng.
“Hạ gia thái thái, phu nhân của nhà ta tỉnh rồi, đang tìm ngươi qua đó nói chuyện đó.”
Nha hoàn trong Hàn Thị đến truyền lời, vừa hay giải thoát tình cảnh khó xử của Thẩm Bạch.
Khúc Hằng trừng mắt liếc nha hoàn đó một cái đầy bất mãn, thật là không biết chọn thời gian.
Thẩm Bạch đứng dậy chào mấy cái: “Ta đến chỗ của thím trước đây, khi nào rãnh chúng ta lại nói tiếp đi.”
Nói xong một câu có ý mập mờ này, Thẩm Bạch đứng dậy dẫn theo Xuân Hạnh rời khỏi cái đình đi tới Hàn Thị viên.
Khúc Hằng vừa uống trà vừa nhìn theo hướng mà Thẩm Bạch rời đi rồi cười nhạt.
Hàn thị đã ngủ đủ giấc, đầu đã tỉnh táo, mắt đã sáng rõ, nói chung chỗ nào cũng đều ổn cả.
Mặc xong quần áo, thì có nha đầu nói chuyện Thẩm Bạch lúc nãy đến thăm bà.
Thẩm Bạch này cũng thật là thú vị, tìm mọi cách để bấu víu vào người thân thích như bà ta, da mặt thật dày. Nhưng mà Thẩm Bạch cũng có ưu điểm, đó là bất luận bà ta nói cái gì, Thẩm Lăng luôn hùa theo bà ta, hơn nữa có thể nói hay đến mức làm cho bà ta vui vẻ. Cho nên bà ta mới cho nàng ta vào, bà ta không có tự cao tự đại giống như Phùng thị, không xem nàng ta ra gì.
“Mợ lần này ngủ thật là ngon, con đây đã đến rất lâu rồi.” Thẩm Bạch vén mành đi vào, nhìn Viên thị cười nói.
Viên thị ngoắc tay với nàng ta: “Bé ngoan, mau qua đây, khiến ngươi đợi cực khổ rồi, lúc nãy đi đâu mới trở lại?”
“Dạ, con ở trong vườn gặp được Hằng cô nương, cùng nàng ta vào đình nói chuyện một lúc.”
Chuyện này ngược lại khiến cho Hàn thị có hơi bất ngờ, Khúc Hằng nổi tiếng là không dễ nói chuyện, hơn nữa Thẩm Bạch cũng đã đến mấy lần, có lần nào gặp phải nàng ta không quay đầu bỏ đi chứ? Sao lần này lại có thể nói chuyện với Thẩm Bạch? “Thật không? Các ngươi đã nói những gì?”
“Không có gì ạ, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”
Nghi ngờ một chút, Hàn thị liền tìm được lí do của chuyện kì lạ này, đó chính là năng lực của Thẩm Bạch lớn, dẻo miệng, làm cho Khúc Hằng chịu kết giao.
Bà ta cũng rất biết cách tìm lý do, phàm là chuyện bà ta nghĩ không ra, thì sẽ tìm một lí do hợp tình hợp lý cho chuyện đó.
Nha hoàn dâng trà lên, Hàn thị nói: “Ngươi cũng đã nghe nói rồi đi, Tiểu Phương của nhà ta không sao rồi, những tin đồn nhảm lúc trước đều do kẻ lòng dạ xấu xa bịa đặt, may mà ông trời có mắt, chuyện đó đã được làm sáng tỏ, nếu không thì ta cũng không còn mặt mũi nào trở về gặp hầu gia.”
Nghe thấy lời của Hàn thị, Thẩm Bạch có chút nhụt chí, Hàn thị vụng về như vậy, nàng ta hăng hái đến kết thân thật sự có cơ hội trở về kinh thành sao?
“May là không có chuyện gì, mợ cũng có thể yên tâm rồi.”
“Đúng vậy, nếu như việc cưới xin của Tiểu Phương trong tương lai bị trở ngại do chuyện này, vậy đều là lỗi của ta.” Trong lòng Hàn thị vẫn còn sợ hãi, liền chấp tay lại vái trời đất: “May là không sao, may là không sao.”
“Sao vậy, việc cưới xin của Phương cô nương gặp rắc rối ạ?” Thẩm Bạch lột quýt đưa cho Hàn thị.
Hàn thị lắc đầu, nhận lấy quýt rồi cắn một cái: “Vậy thì không có, chỉ là lần này ta thấy Tiểu Phương hình như có chút ý với Tiểu Viễn của tướng quân phủ, nhưng mà ta cũng nghe người ta nói là Khúc Thị lang có ý gả Tiểu Hằng làm vợ Tiểu Viễn, nhà họ Khúc có ân với Nhạc Vân, đoán chừng Tiểu Phương của nhà chúng ta phải phí một tấm lòng si rồi.”
Chuyện đến bây giờ, Thẩm Bạch cuối cùng cũng đã biết tại sao Khúc Hằng muốn mượn tay nàng ta trả thù Tô Doanh rồi. Ba cô nương cùng dạo chơi núi Tùng Doanh, chỉ có một mình Hằng cô nương trở lại, lời cầu cứu nhất định là do nàng ta truyền ra, mấy lời đồn đó tự nhiên cũng là từ miệng của nàng ta, Hàn thị này lại chưa từng nghĩ tới những chuyện đó. Hơn nữa, Khúc Hằng truyền ra những lời đó khẳng định là muốn hủy thanh danh của Hoắc Tịnh Phương, làm cho nàng ta không có khả năng gả cho Tiểu Viễn của tướng quân phủ nữa, cố tình nửa đường lại xuất hiện một Tô Doanh, làm cho toàn bộ tâm huyết của nàng ta trôi theo dòng nước, cục... cục đá cản đường như vậy có thể không khiến nàng ta ngứa mắt sao?
“Có một trưởng bối tốt như thím lo lắng thay Phương cô nương, nàng ấy nhất định có thể tìm được một mối nhân duyên tốt.”
“Đúng vậy, ta thật sự rất yêu thương lo lắng cho Tiểu Phương đó.” Hàn thị ăn xong quýt lại nói: “ Nhưng mà chuyện này có lẽ vẫn có thể cứu vãn được, Tiểu Ca Nhi của hầu gia năm ngoái đã đỗ trạng nguyên, bây giờ đã thi Thứ Cát Sĩ, tuy là do thiếp sinh ra, nhưng lại vô cùng có tiền đồ. Ta nghe đại tẩu của ta nói Tiểu Ca Nhi từng gặp Khúc Hằng, rất vừa ý nàng ta, nếu như hắn ta đến trước thánh giá xin ý chỉ, vậy Hằng cô nương còn chưa chắc là vợ của ai đâu.”